Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.2 - Chương 126: Tiếp Cận


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 126: Tiếp Cận


Cho đến khi yến tiệc kết thúc, hoàng đế bệ hạ mà mọi người chờ đợi cũng không có trở lại, Di Ngọc tuy rằng biết Lô Trí sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng người ta đều nói quân tâm khó dò, lúc này nhìn không thấy bóng dáng của hắn, nàng liền có chút lo lắng.
Ngụy vương và các đại thần trước sau rời tiệc, khách khứa cũng đều chậm rãi tán đi, cuối cùng chỉ dư hai huynh muội Trình gia bồi Di Ngọc cùng nhau chờ Lô Trí trở về.
Bóng đêm nồng đậm, trong vườn không còn cảnh tượng náo nhiệt của một khắc chung trước, một vài cung nữ và thái giám quét tước bàn ghế, mặc dù đèn đuốc treo trên không vẫn sáng trưng như cũ, nhưng trong gió đêm vẫn hiện ra mấy phần tiêu điều.
“Tiểu Ngọc, nếu không ta đưa ngươi về khách sạn trước nha, A Trí không biết lúc nào mới về đâu.”
Di Ngọc chần chờ, gió đêm ẩm thấp làm cho hai cánh tay nàng hơi co lại, “Thôi được, ta cùng các ngươi cùng nhau đi.”
Ba người lập tức ra vườn, ở tận cùng hoa hiên đốt mãn đèn lồng liền nghênh diện một người vội vàng đi tới, sau khi nhìn thấy bọn hắn thì trên mặt lộ ra hớn hở.
“Lô tiểu thư, lão nô Triệu Thành, là phó tổng quản của vương phủ này, chủ tự khiến lão nô mang ngài đi tiểu thính chờ chốc lát, Lô công tử rất nhanh sẽ đi ra.”
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng Di Ngọc lại không nhận được người này, nên cũng không dám tùy tiện cùng đi với hắn, may mà Trình Tiểu Phượng từng gặp qua mấy vị tổng quản ở vương phủ, vì thế vươn tay kéo kéo ống tay áo của nàng, kề tai nàng nói nhỏ mấy câu.
Di Ngọc liền đối với lão thái giám có chút gầy ở trước mặt này gật đầu nói: “Được rồi, ta cùng ngươi đi.”
Sau khi tạm biệt huynh muội Trình gia, nàng liền cùng Triệu tổng quản này cong cong quẹo quẹo một đường đến một cái phòng khách được bố trí lịch sự tao nhã.
“Lô tiểu thư ở nơi này chờ là được, lão nô lui xuống trước.”
Chờ hắn đi khỏi, Di Ngọc mới đánh giá phòng khách này một vòng, nơi này không lớn, nói là tiểu thính cũng không kịp, nhưng mọi thứ bài trí ở bên trong lại rất tinh xảo, trên bước tường đối diện treo một bức tranh chữ, nàng hiếu kỳ đi qua xem, ngay lúc tán tưởng thư pháp của người viết chữ này thì nhìn thấy trên lạc khoản ba cái chữ to “Âu Dương Tuân”, bèn không khỏi âm thầm tắc lưỡi.
(lạc khoản: chỗ kí tên đề danh của người làm nên tác phẩm.)
“Thích chữ này?”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, trong lòng Di Ngọc liền lộp bộp, chậm rãi quay đầu, sau khi nghênh tiếp gương mặt tuấn mỹ kia, thì hơi hơi gục đầu xuống.
“Ngụy vương điện hạ.”
Lý Thái đã thay bộ quần áo màu minh lam mặc lúc dự tiệc, quần áo màu đen nổi bật lên thần tình của hắn rất là lãnh đạm, hai người cách xa nhau không quá nửa trượng, Di Ngọc cúi đầu nhìn vạt áo và ủng của hắn, một trận trầm mặc.
“Ngồi đi.” Sau khi Lý Thái ngồi xuống chiếc ghế dựa duy nhất được trải đệm êm trong sảnh này, mới lên tiếng nói.

Di Ngọc có chút rề rà chọn một chiếc ghế dựa cách hắn xa nhất ngồi xuống, trong lòng thật ngột ngạt, nếu nói cả ngày hôm nay người nào là nàng không muốn đơn độc ở chung nhất, thì vị Ngụy vương điện hạ này tuyệt đối có thể đứng trong ba hạng đầu.
“Chuyện xưa mà lúc nãy ngươi giảng là từ đâu xem tới?”
“Hồi điện hạ, là gia huynh giảng cho ta nghe.” Vừa rồi ở yến tiệc nàng cũng là đối với hoàng thượng nói qua, chuyện xưa này là Lô Trí nói cho nàng, không biết vì sao bây giờ Ngụy vương lại hỏi như vậy.
“Há? Vậy đợi chút Lô Trí đến, bản vương hỏi hắn một chút mới được.”
Trong lòng Di Ngọc căng thẳng, nếu hỏi không phải lòi sao, chuyện xưa kia vốn là chính nàng lâm thời sáng tác, Lô Trí làm sao biết nàng giảng cái gì.
“Điện hạ thứ tội, chuyện xưa kia là, là tiểu nữ chính mình bịa ra.”
Nàng cúi đầu, người này rõ ràng chính là đã nhìn ra, lại cầm chuyện này tới hỏi, không bằng nàng ăn ngay nói thật mới tốt, chắc hẳn hắn cũng không có nhàm chán đến nỗi tiếp tục khó xử bản thân.
Lý Thái nhìn tiểu cô nương ngồi xa xa cách chính mình, thân hình thon dài dần dần thả lỏng, khuỷu tay gác ở trên tay vịn rộng rãi, hơi hơi nghiêng người dùng một tay chống đầu, bích quang trong mắt chớp lên.
“Bản vương không biết ngươi còn biết kể chuyện xưa, lúc này Lô Trí còn chưa đến, ngươi nói tiếp cái gì đó cho bản vương nghe đi.”
Di Ngọc cho dù trì độn cũng phát hiện ra không đúng tới, hắn đem người bên cạnh nàng dời đi, lại lừa nàng vào trong phòng khách, sau đó lại tới một cái không hẹn mà gặp, tình huống này, như thế nào càng nghĩ càng cảm thấy quen nha…
“Hồi điện hạ, tiểu nữ chỉ biết một chuyện đó.”
“Vậy ngươi liền nói lại một lần.”
Di Ngọc cắn chặt răng, biết hắn là đang coi mình như chuyện vui, thầm mắng Ngụy vương phát thần kinh hay sao, nếu như nàng là nhiều tuổi hơn chút, tuyệt đối sẽ hoài nghi đối phương đối với nàng có một ít ý đồ không rõ, nhưng đằng này nàng tính tới tính lui cũng chưa đến mười ba tuổi, làm sao có cái gì cho hắn muốn.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, giảng liền giảng đi, lại không rơi một miếng thịt, hôm nay ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy của người ta, liền xem như là trả tiền cơm.
Thế là Di Ngọc lại đem chuyện xưa nói ở bữa tiệc kể lại một lần cho hắn nghe, chính là ngữ khí rất là bằng phẳng, hoàn toàn không có tràn đầy nhịp điệu giống như lúc ở buổi tiệc, lại thêm cúi gầm cái đầu, thanh âm thật thấp, trái lại giống như là đang kể chuyện quỷ ma, cũng nhiều mệt người nghe là nam tử, nếu như là các cô nương nhát gan một chút, thế nào cũng bị nàng dọa ra chuyện.
Lý Thái lẳng lặng nhìn tiểu cô nương kể chuyện giống như đang ngâm nga việc học kia, trong đôi mắt xanh bích biểu lộ ra nhàn nhạt thần sắc ưu thương, đường nét trên mặt nhuyễn hóa xuống dưới, tùy nàng giảng thuật mà chậm rãi nhắm mắt lại.
“Sau đó hắn…” Chuyện xưa của Di Ngọc nói xong nửa ngày, cũng không thấy hắn nói chuyện, nàng nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy bộ dáng vẻ phảng phất như đã ngủ của hắn.
Lý Thái nhắm mắt lại, dung sắc yêu dã yếu đi ba phần, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tư thế khác ngoài tư thế đang ngồi của người này, ở lúc nàng ngẩn ra thì trong lòng cũng thần kỳ dâng lên một cổ nhàn nhạt không thích.

Không biết trải qua bao lâu, hai người liền như vậy lẳng lặng ngồi ở trong sảnh, cho đến khi trong phòng vang lên một tiếng nói trầm thấp: “Triệu Thành, mang Lô tiểu thư đi tìm Lô công tử.”
Trước khi Di Ngọc rời khỏi tiểu thính, nàng quay đầu nhìn Lý Thái vẫn đang tiếp tục nhắm mắt giống như ngủ một cái, rồi sau đó bước nhanh cùng phó tổng quản Triệu Thành của vương phủ rời đi.
***
Triệu Thành đem Di Ngọc đưa đến tiền viện của vương phủ, từ xa xa nàng đã thấy được Lô Trí đứng ở nơi cửa, liền vội vàng chạy chậm đi qua, sau đó lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn, ôm lấy eo hắn.
“Đại ca!”
Lô Trí có chút dừng lại, mới duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hai huynh muội liền như vậy ở trong cửa vương phủ đứng một hồi, Di Ngọc mới có chút đỏ mặt buông tay.
Lô Trí khẽ cười một tiếng, “Đi, chúng ta trở về.”
“Dạ.”
Hai người ra ngoài cửa lớn của vương phủ, ngồi lên một chiếc xe ngựa vô cùng không thu hút chờ sẵn ngoài cửa, sau khi Di Ngọc lên xe liền hỏi: “Đại ca, ngươi nhưng mà, nhưng mà thành?”
Lô Trí gật đầu, chỉ dùng một cái chữ trả lời nàng, “Đúng.”
Trong nhát mắt tươi cười bò đầy mặt Di Ngọc, “Đại ca, ta liền biết ngươi lợi hại nhất.” Sau khi khen xong lại nhớ tới Lô Trí giấu diếm nàng, thế là thu tươi cười trên mặt, cùng hắn tính sổ, chỉ thấy trên mặt hắn lộ ra một tia áy náy, hơn nữa nhẹ nhàng gục đầu xuống.
“Tiểu Ngọc, đại ca cũng không đoán được sẽ xảy ra loại tình hình kia, cung nữ kia thật sự là cái ngoài ý muốn… Ngươi giúp đại ca kéo dài thời gian rất là khổ cực đi, xin lỗi, hại ngươi cùng lo lắng hãi hùng.”
Trong lòng Di Ngọc mềm nhũn, vội nói: “Ngươi cũng không phải có thể bấm tay tính toán, làm sao chuyện gì đều có thể đoán được, với lại ta cũng không có lo lắng hãi hùng, ta biết đại ca nhất định sẽ đúng lúc trở về.”
Lô Trí giấu đi một tia ý cười trong mắt, khi ngẩng đầu thì thần sắc đã khôi phục bình thường, vươn tay sờ sờ đầu nàng, “Tại sao không ở chỗ tổ chức tiệc chờ ta, đi dạo lung tung ở trong vương phủ đó cũng không sợ lạc đường sao?”
“Hở…” Di Ngọc cười gượng hai tiếng, “Chờ ngươi cả nửa ngày đều không thấy người tới, nên cũng có chút nhàm chán…” Nghe lời hắn nói, trong lòng nàng lúc này đã rõ ràng, âm thầm cắn răng, quả nhiên người kia lại đem nàng lừa đi qua.
“Đại ca, hôm nay trên yến tiệc Tiểu Phượng tỷ biểu diễn bộ kiếm pháp kia nhìn rất tuyệt, võ nghệ của nàng rất tốt sao?”
“Ừ, tổng là so với nhị ca của ngươi mạnh hơn nhiều.”

“Ha ha, nhị ca là do thiếu danh sư chỉ điểm thôi, hắn kỳ thật rất là chịu khó.”
“Đêm nay chữ viết của người kia…”
Hai huynh muội từng người đều giấu tâm tư của mình, cũng không chú ý đến chỗ bất thường của đối phương, đề tài cũng liên tục xoay chuyển nhanh, chỉ chốc lát sau liền tán gẫu đến tài nghệ trên yến tiệc của mọi người, về phần Lô Trí sau khi bị hoàng thượng kêu đi nói cái gì, hắn sẽ không nói, Di Ngọc càng sẽ không hỏi.
Trở lại học túc quán, Lô Trí đem Di Ngọc đưa về Khôn viện mới rời đi, Trần Khúc thấy nàng trở về, vội vàng bưng trà đưa nước, sau đó rửa mặt, rồi lấy nước ấm cho nàng ngâm chân, làm xong chủ tớ hai người mới lần lượt lên giường nghỉ ngơi.
Di Ngọc nằm ở trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, nghĩ đến những chuyện phát sinh đêm nay, tuy là đem Trưởng Tôn Nhàn kia đắc tội một lần, còn ra đầu ngọn gió một hồi, nhưng dù sao Lô Trí cũng nắm bắt được cơ hội, nàng cũng nhận thức được cô nương tốt như Trình Tiểu Phượng, nói tóm lại, vẫn là chuyện tốt nhiều hơn một ít.
Nàng cọ cọ khuôn mặt mình vào chiếc gối mà Lô thị tự mình may, rồi chậm rãi đi vào mộng đẹp, khóe môi cong lên tươi cười có vẻ như đang dự báo một giấc mơ đẹp.
***
Ngày hôm sau Di Ngọc thức dậy rất sớm, giống như thường ngày rửa mặt xong nàng mở ra cửa sổ phía bắc của phòng khách, đối với một mảnh rừng trúc trước mắt theo thói quen làm vài động tác vận động cơ đơn giản, ăn qua bữa sáng, rồi vui vẻ cầm túi sách đi lên lớp.
Chờ nàng đến giao lộ Hoành Văn, thì ngoài ý muốn thấy được bên cạnh Lô Trí có hai bóng dáng một ột béo, liền cười nghênh đi lên.
“Tiểu Phượng tỷ, Trình công tử, các ngươi sao lại ở đây?”
Bộ quần áo đỏ chói lóa của Trình Tiểu Phượng hôm nay đã đổi thành thường phục màu tím nhạt, càng có vẻ hiện lên thân hình cao gầy, “Tiểu Ngọc, mau mau, thừa dịp nóng nếm thử!”
Di Ngọc thấy nàng từ trong túi sách nhanh chóng lấy ra một cái bao giấy dầu đưa ình, sau khi nhận lấy thì mở ra mấy tầng mới gặp bên trong có bốn cái bánh bao bách điệp (1) còn tỏa hơi nóng bừng bừng, vỏ bánh lóng lánh ẩn ước thấy rõ được bên trong có nhân bánh màu hồng nhạt.
Tuy rằng sáng sớm đã ăn cơm xong, nhưng Di Ngọc vẫn là cẩn thận đưa đến bờ môi nếm một cái, nước sốt ấm áp tùy hàm răng cắn vỡ vỏ bánh chảy vào trong miệng, mùi vị tiên mỹ rất là đặc biệt, tuy béo lại không ngấy, cực kỳ ngon!
Di Ngọc có chút kinh ngạc nhai nhai nuốt xuống, hỏi: “Bánh bao nhà nào bán, ăn thực ngon quá.”
Trình Tiểu Phượng thấy nàng thích, tức thì nhướng mày đắc ý đáp: “Là một nhà trong phường, ta đoán ngươi sẽ thích, thừa dịp còn nóng nhanh chóng ăn đi, ta và Tiểu Hổ đi vào lớp trước.”
Nói xong kéo Trình tiểu béo vẫn còn đang đưa mắt nhìn Di Ngọc và bánh bao trong tay nàng xoải bước đi nhanh.
“Đại ca, bánh bao này thực sự là rất ngon, ngươi ăn không?”
Lô Trí lắc lắc đầu, kéo nàng hướng Thư Học Viện đi đến, “Ta cũng không có cái lộc ăn kia, đây là một nhà cửa hiệu lâu đời trong phường, mỗi ngày sáng sớm muốn mua bánh bao còn phải dậy sớm xếp hàng, một người giới hạn chỉ được mua bốn cái, không đết hai khắc chung (30′), thì cả mùi vị bánh bao đều ngửi không đến.”
Đôi tay ôm bịch bánh bao của Di Ngọc run lên, nàng nhẹ nhàng hít hít lỗ mũi nhịn xuống chua xót, cúi đầu từng ngụm từng ngụm ăn ba cái bánh bao còn lại.
Trừ Lô thị và hai ca ca ra, đây là người chân tâm đối tốt với nàng, nàng có thể thấy được, Trình Tiểu Phượng tuyệt đối không có ý mưu đồ bất kỳ cái gì của nàng, dưới tình huống đặc biệt, nàng đích xác là người dễ mềm lòng lại dễ bị cảm động.
Lô Trí duỗi tay vỗ vỗ bờ vai nàng, trong mắt hiện lên một tia vừa lòng, Trình Tiểu Phượng là cô nương đơn thuần, nếu như biết các nàng sẽ hợp nhau như vậy, hắn sớm nên giới thiệu cho hai người nhận thức, ở trường học nhiều ra một người bạn, sinh hoạt của Di Ngọc cũng sẽ nhiều nhiều màu sắc.

Trình Tiểu Phượng dùng bốn cái bánh bao thịt làm cảm động Di Ngọc, đây là chuyện mà Trình Tiểu Phượng không có nghĩ đến, ở nhiều năm sau đó, khi hai người nói đến chuyện nhỏ này, Trình đại tiểu thư thường thường hô to đó là chuyện hồi bản (2) nhất mà nàng từng làm qua.
Giờ học buổi sáng gió êm sóng lặng trôi qua, giữa trưa cùng với huynh muội Trình gia đến Mỹ Vị Cư dùng cơm, Di Ngọc dưới sự lẩm bẩm của Trình Tiểu Hổ và sự cưỡng chế của Trình Tiểu Phượng, liền đem xưng hô với Trình tiểu béo từ Trình công tử sửa thành Tiểu Hổ ca, đến cuối cùng xác định dừng ở hai chữ Tiểu Hổ.
Bởi vì tâm tình tốt nên giữa trưa Di Ngọc ăn quá no, nàng còn không biết buổi chiều chờ đợi nàng chính là cái gì.
***
“Lô tiểu thư.”
“Lô tiểu thư, chào buổi chiều.”

Con đường từ ngưỡng cửa Thư Học Viện đến lớp Bính Thần không hề xa, nhưng Di Ngọc ở cái gật đầu thứ hai mươi ba đối với người khác sau đó, lại lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy con đường này thần kỳ dài lên, đi hai bước liền có thể gặp một người cùng nàng chào hỏi, lại là những người không nhận thức, nhưng ở trong trường học luôn giảng cứu lễ nghi đầu tiên này, nàng nghĩ không đáp lễ đều không được.
Gặp được loại tình huống này, Di Ngọc một nửa là lý giải một nửa là kinh ngạc, lý giải thái độ của mấy người này đơn giản là vì biết chuyện xảy ra hôm qua ở yến tiệc, kinh ngạc là vì chuyện này tại sao sẽ truyền nhanh như vậy.
Thật không dễ dàng trở lại lớp học, vừa vào cửa liền nghênh tiếp đến mười đôi mắt, da đầu Di Ngọc run lên nhìn mọi người đối với nàng gật đầu hành lễ, nàng vội vàng đáp lễ một chút, sau đó đi đến chỗ ngồi của mình.
Vừa ngồi xong, liền nghe phía sau có người gọi nàng một tiếng, quay đầu nhìn Triệu Dao ở phía sau hỏi: “Triệu tiểu thư, có chuyện gì?”
Triệu Dao ha ha cười, “Kêu ta Tiểu Dao đi, chúng ta cùng một chỗ đi học lâu như thế, ta gọi ngươi là Tiểu Ngọc được không?”
Di Ngọc nháy mắt mấy cái cũng không có đáp ứng, trên mặt chỉ mang chút tươi cười khách khí.
Triệu Dao cũng không thấy lúng túng, ngược lại mang hiếu kỳ hỏi han: “Tiểu Ngọc, nghe nói ngươi cũng bị mời tham gia tiệc ở Ngụy vương phủ?”
“Ừ, ngươi là từ đâu nghe tới?”
Triệu Dao cười gượng hai tiếng, hiển nhiên không nghĩ đến Di Ngọc sẽ hỏi trực tiếp như vậy, “Chính là nghe người khác nói, à, đúng rồi, ngươi ở bữa tiệc còn kể một câu chuyện cũ đi, có thể hay không kể cho ta nghe nghe?”
Trên mặt tiểu cô nương mang biểu tình mong đợi, nhưng Di Ngọc nghe yêu cầu của nàng, lại nghĩ đến một vài chuyện, nên sắc mặt rất là khó chịu.
“Ngày khác đi, tiên sinh nhanh đến, trước ôn bài.” Nói xong liền ngồi thẳng lại, từ trong túi sách lấy sách vở ra xem, cũng không có phát hiện sau khi nàng xoay người, trên mặt người phía sau lưng nàng lộ ra một tia ghen ghét.
Từ lúc Di Ngọc đi vào lớp, Trưởng Tôn Nhàn liền dừng bút lông trong tay lại, chờ đến lúc Di Ngọc bắt đầu lật sách xem, mới lạnh lẽo rét buốt nhìn chòng chọc bóng lưng nàng, bút lông trong tay ở trên tờ giấy trắng tinh hung hăng vạch xuống một nét thật dài.
Di Ngọc mẫn tuệ phát hiện đến một tầm mắt băng lãnh rơi ở trên lưng nàng, nàng cười khẽ một tiếng nhỏ không thể nghe thấy, một lần nữa lật trang sách trong tay, trong đôi mắt câu ngọc sáng ngời trên khuôn mặt trắng nõn, yên tĩnh như giếng nước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.