Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 125: Ngắm Trăng
Sau khi Lô Trí cùng hoàng thượng bỏ đi, buổi tiệc này mới bắt đầu từ trong sự trầm mặc bùng nổ ra, bất quá loại tình huống này cũng không có duy trì bao lâu, liền ở hai tiếng ho khan của thượng thư tả bộc xạ Trưởng Tôn Vô Kỵ đưa về bình tĩnh.
“Khụ khụ… Các vị tài tử, những ai chưa hiến nghệ hiện nay đều tiến lên đây đi.”
Lời nói của Trưởng Tôn Vô Kỵ là không thể dị nghị, nhưng lại khó tránh có chút hiềm nghi đoạt vị trí chủ nhân trong bữa tiệc trung thu này, lúc trước hoàng thượng có ở đây cũng thôi, lúc này hoàng thượng rời đi, thì câu nói này cũng nên do chủ nhân của tiệc trung tru là Ngụy Vương nói ra mới đúng.
Có người thuận theo đứng ra triển lộ tài nghệ, làm cho Di Ngọc hồ nghi hướng Lý Thái đang mặc một thân xanh lam ngồi ở phía bắc nhìn qua, chỉ thấy hắn ngồi vô cùng đoan chính giống như lúc vừa khai tiệc, một tay nhẹ nắm ly rượu, cánh tay đặt ở trên bàn, mí mắt rủ xuống trên khuôn mặt sóng nước chẳng xao, làm cho ở trong phút chốc này nàng có loại ý nghĩ hoang đường, ngồi ở chỗ ấy, bất quá là một cái người sáp có hình dạng tinh xảo mà thôi.
Nhưng cái ý nghĩ này ngay sau đó liền bị nàng đánh mất, chỉ vì đôi mắt kia bất ngờ hướng phía nàng liếc tới, màu mắt khác thường lưu động từng đợt sóng xanh, sau khi nghênh tiếp đôi mắt đó, Di Ngọc vội vàng quay đầu đi, áp chế ngột ngạt đột nhiên dâng lên trong lồng ngực, đêm nay Ngụy vương điện hạ này như thế nào xem đều có chút kỳ quái.
“Tiểu Ngọc, ngươi đang xem lão gia gia tóc trắng kia hả?” Trình Tiểu Phượng từ bên bàn của Phong tiểu thư chuyển tới đây, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Ah.” Nàng mơ hồ không rõ ứng một câu.
Trình Tiểu Phượng tiếp tục hỏi: “Có phải hiếu kỳ người nọ là ai?”
Di Ngọc chỉ có thể làm bộ làm tịch đáp: “Là ai vậy?”
Trình Tiểu Phượng cười ha ha, “Ngươi tất nhiên là không biết, hắn a — ngươi hẳn là biết lúc Đại Đường của chúng ta khai quốc, tiên hoàng đặc biệt phong ba vị quốc công đại nhân?”
“Ừ.”
Trình Tiểu Phượng hướng trước mặt nàng đụng đụng, cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Lão gia gia tóc trắng kia, chính là Hoài Quốc Công Lô Trung Thực, năm đó vì bất mãn bè đảng của An vương nên từ quan cách kinh, lúc trước vị đại nhân này vừa đi chính là hơn mười năm, gần nhất mới dạo chơi về kinh, nghe nói năm đó hắn…”
Di Ngọc nghe Trình Tiểu Phượng bà tám về chuyện của Lô lão gia tử, trên mặt nàng duy trì vẻ tò mò nhàn nhạt, nhưng trong lòng cũng là cổ quái hết sức, phỏng chừng từ trước đến nay, có thể để cho người khác nói chuyện của ông ngoại cho bản thân nghe, cũng không có mấy người.
“Vụng trộm nói cho ngươi nha, đừng nhìn chân cẳng Lô đại nhân không lưu loát, võ công của hắn nhưng rất là cao nha!”
Di Ngọc sửng sốt, Lô lão gia tử là người biết võ nàng đại khái cũng biết sơ sơ, nhưng Trình Tiểu Phượng lại là từ chỗ nào nghe tới, “Tiểu Phượng tỷ, làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy nha?”
Đôi mắt to của Trình Tiểu Phượng cong cong, thần bí hề hề nói: “Cha của ta là con nuôi của Lô đại nhân, luận vai vế, ta nên gọi hắn là ông nội.”
Di Ngọc kinh ngạc một trận, rồi sau đó cảm thấy có chút buồn cười, nói như vậy tam bản phủ Trình Giảo Kim (1) không phải là cậu của nàng sao, huynh muội Trình gia cũng xem như là anh chị họ của nàng.
“Ngươi đừng có không tin nha, bộ kiếm pháp mà hôm nay tỷ tỷ ta đây dùng chính là được Lô ông nội chỉ điểm!” Trình Tiểu Phượng thấy nàng chỉ cười không nói, còn cho rằng nàng không tin bản thân, vội cầm chứng cớ ra.
Di Ngọc gật đầu nói: “Ta tin.”
Hai người ở bên này nói chuyện, Trưởng Tôn Nhàn ở chỗ đối diện lại vì hoàng thượng cùng đi với Lô Trí, mà thiếu chút đem răng cắn nát, tại lúc Lô Trí đem mười câu gián ngôn kia nói ra miệng, nàng vừa kinh ngạc gan đối phương quá lớn, cũng vừa cảm thấy tiền đồ của hắn xem như đã hủy, nhưng mà phản ứng của hoàng thượng lại ra ngoài dự liệu của mọi người.
Nếu như hoàng thượng đương trường tán dương hành vi của hắn, hoặc là rõ ràng phẩy tay áo bỏ đi, vậy thì nàng đều sẽ không lo lắng, nhưng mà hoàng thượng lại ở trước mặt mọi người, đơn độc đem Lô Trí mang đi! Chuyện này thuyết minh cái gì, đần độn đều có thể nhìn ra!
“Đại tỷ, làm sao bây giờ, lát nữa bệ hạ có quay về cùng chúng ta ngắm trăng không?” Trưởng Tôn Hoán theo cái bàn khác đi đến, ngồi xuống bên cạnh Trưởng Tôn Nhàn, có chút nôn nóng mở miệng hỏi.
Trưởng Tôn Nhàn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, “Ngắm trăng? Chờ xem.”
“Hả?”
Trưởng Tôn Nhàn không có lại đi để ý hắn, hai mắt lẳng lẳng nhìn thiếu nữ áo vàng ở bàn đối diện, trên khuôn mặt thanh lệ xẹt qua một tia cười lạnh, các đốt ngón tay trên bàn tay đang cầm ly rượu mơ hồ trắng bệch.
Hừ, cho dù được hoàng thượng coi trọng lại ra sao, một kẻ xuất thân bình dân, lại không đảng không phái, bất quá là cái miệng biết nói chuyện một chút, đầu óc có chút khôn vặt mà thôi, Trưởng Tôn gia sẽ cho bọn hắn biết, cái gì gọi là hối hận không kịp!
***
Hoàng thượng rời đi, nhưng tới cùng Ngụy vương và mấy vị đại thần còn ngồi ở phía trên, dù danh ngạch đi ngắm trăng đã không còn, nhưng có thể được mấy người ở bên trên thưởng thức, thì cũng không uổng đến đây, các tài tử còn lại liền bất chấp thứ tự này nọ, cũng không lại thả tay và giấu tài, bởi vậy so với mấy người lúc trước cũng là có thú vị hơn không ít.
Tùy theo càng lúc càng có nhiều tài tử lên hiến nghệ, mấy người lúc trước được vào danh ngạch ngắm trăng trừ Trình Tiểu Phương ra đều bắt đầu lo âu, quả nhiên, chờ đến bốn mươi mốt người đều đã biểu diễn xong, ngay cả Trình Tiểu Hổ còn đi lên đánh một bộ quyền, thế mà hoàng thượng cũng không có trở về.
Lý Thái từ chỗ ngồi đứng lên, sau khi liếc nhìn mọi người một vòng, mới chậm rãi điểm danh nói: “Trưởng Tôn công tử, Triệu công tử, Tề công tử, Trình tiểu thư, đều theo bản vương cùng đi nhà thủy tạ ngắm trăng.”
Bốn người từ bàn tiệc đứng lên, có thể được vào danh ngạch ngắm trăng trong tiệc trung thu tự nhiên là chuyện may mắn, nhưng mà mấy người này giờ phút này đều cao hứng không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui rời bàn hướng Ngụy vương đi đến, trong lòng trông hoàng thượng có thể sớm chút trở về.
Sau khi Lý Thái đứng dậy, bốn vị đại thần khác cũng đều đi theo ở phía sau, đoàn người hướng về chỗ nhà thủy tạ đi được mấy bước, liền thấy Ngụy vương điện hạ đột nhiên ngừng lại, quay đầu hướng một chỗ trong yến tiệc, hoãn giọng nói:
“Lô tiểu thư cũng tới đi.” Nói xong xoay người rời đi.
Mọi người trong yến tiệc đều trầm mặc, Di Ngọc vừa mới gắp một miếng đồ ăn vào trong miệng, nghe đến có người gọi nàng, bèn ngẩng đầu lộ ra một bộ mặt mờ mịt, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Trình Tiểu Phượng mang hớn hở đầy mặt kéo lên, vội vàng đuổi kịp mấy người phía trước.
Chờ đến lúc đoàn người đi đến trên nhà thủy tạ, cúi đầu là sóng nước lăn tăng, ngẩng đầu là vầng trăng cô đơn trong sáng, nàng mới tỉnh lại tới, nàng đây là đi… Ngắm trăng?
Nhà thủy tạ rất rộng rãi, mọi người phân tán ra mà ngồi, trên sàn trải thảm thật dày, còn xếp đặt bàn trà đẹp đẽ, một bên lại có cung nữ bề ngoài xinh xắn cẩn thận pha trà, điểm tâm trên bàn vô cùng tinh xảo.
Di Ngọc nhìn thấy một cái bàn trong đó để sáu quả trái cây lóng lánh màu đỏ, hơn nửa ngày mới nhận ra, đây chính là kẹo hồ lô vốn sinh ra từ nhà các nàng, so với cách làm công hơi lộ ra thô ráp ngày xưa của các nàng, thì những quả này có vỏ bọc đường tinh tế bóng loáng, nhan sắc cũng xinh đẹp thật sự, nghĩ không đến việc làm ăn của quả khô Đại Hưng đều làm được vào đến bên trong vương phủ, khó trách lại bỏ ra giá tiền cao như vậy để thu mua sơn tra nhà các nàng, chắc hẳn lợi nhuận làm ra cũng là không nhỏ.
Hai người nam tử trên dưới hai mươi tuổi đang ngồi ở vị trí dưới tay của Lý Thái, nói chút chuyện sách luận (2), còn lại Trưởng Tôn Hoán thì ngồi ở bên cạnh Trưởng Tôn Vô Kỵ, cha con hai người không biết đang thấp giọng nói cái gì, Lô Trung Thực cùng mặt khác hai vị đại thần ngồi cùng nhau, vừa phẩm trà thơm vừa nói chuyện, trên nhà thủy tạ chỉ có hai nữ tử là Di Ngọc và Trình Tiểu Phượng, cả hai đều cách bọn hắn xa xa, ngồi ở bên cạnh một chỗ điêu lan phía khác.
(điêu lan: lan can điêu khắc)
“Tiểu Ngọc, ánh trăng đêm nay thật sáng quá.” Trình Tiểu Phượng duỗi hai cái bắp chân ra, dựa vào điêu lan ở phía sau, vọng trăng sáng trên trời, “Đúng rồi, nghe nói ngươi ở yến tiệc của Cao Dương làm qua một bài thơ có liên quan đến ánh trăng, phải không?”
“Ừ.” Di Ngọc quy quy củ củ ngồi, đôi tay bê chén trà nóng hầm hập, nhìn trăng sáng phía xa trên trời, trên mặt nước ngẫu nhiên thổi tới một cơn gió nhẹ, mang theo khí tức lạnh buốt quét qua cổ nàng.
Yến tiệc lần này quả nhiên cùng nàng dự đoán trước đó giống nhau, một chút cũng không nhẹ nhàng, hiện nay hồi tưởng, nếu như trong đó đi sai nửa bước, Lô Trí không phải sai sót cơ hội ngàn năm một thuở này, vậy đó là lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
“Tiểu Ngọc, ta hỏi ngươi… Vừa rồi ngươi không lo lắng sao?” Trình Tiểu Phượng vẫn ngắm ánh trăng như cũ, tiếng nói lại có chút mơ hồ.
“Lo lắng? Ngươi là nói lúc đại ca ta nói ra mười lời gián ngôn kia? Ừ, ta là thật lo lắng.”
“Không, ta là hỏi lúc ngươi kể cái chuyện xưa về quan binh và cường đạo, ngươi có lo lắng không, nếu như A Trí không trở về, ngươi làm sao bây giờ, vẫn kéo đi xuống?”
Trong mắt Di Ngọc hiện lên một tia kinh ngạc, bị Trình Tiểu Phượng vừa vặn quay đầu bắt giữ đến, đối phương dương môi cười, “Thế nào, tính tình ta tuy thẳng nhưng cũng không phải đứa ngốc.”
Di Ngọc có chút ngại ngùng xoa xoa vành tai, đáp: “Lo lắng nha, làm sao không lo lắng, lo lắng đại ca ta không đến kịp, ngươi cũng biết đó, hắn chờ cơ hội lần này thật lâu, nếu như hắn không tới, ta liền… Ha ha, không phải cuối cùng hắn cũng tới sao.”
Một bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng rơi trên trán nàng, sờ sờ, “Tiểu Ngọc, ta chưa từng gặp qua tiểu cô nương giống như ngươi vậy, nói ngươi an tĩnh đi, ngươi lại dám ở trước mặt mọi người chậm rãi mà nói chuyện, nói ngươi thông minh đi, ngươi lại giống như đứa ngốc đem khẹn ngợi của bệ ha hướng trên người đại ca ngươi đổ lên, ngươi so với những gì ta nghĩ lúc đầu, rất không giống nhau.”
Di Ngọc nhẹ nhàng cười, hỏi: “Vậy lúc đầu ngươi đem ta nghĩ thành như thế nào?”
Trình Tiểu Phượng rút tay lại cười gượng hai tiếng, “Không phải Lô Tuấn luôn nói tốt về ngươi sao, vì vậy ta liền cảm thấy, một tiểu cô nướng mới mười hai tuổi, làm sao có thể lợi hại như vậy, khẳng định là hắn thổi phồng lên — bất quá hiện nay ta xem như là tin, ngươi không xấu hổ là muội muội của A Trí, đã thông minh lại hiểu chuyện.”
Di Ngọc nhìn thiếu nữ minh diễm trước mắt, nghe lời nói của nàng, cảm thấy không phải kiêu ngạo cũng không phải đắc ý, trong lòng giống như là chén trà nóng đang phủng trong tay vậy, ấm áp, tuy rằng tâm lý của Di Ngọc thành thục, nhưng dù sao cũng là làm đứa trẻ con một thời gian, cộng thêm có Lô thị và hai người ca ca thương yêu, nên tâm tình mới chưa già đi, cũng cùng thiếu nữ khác giống nhau, ở cái tuổi này rất là khát vọng tình bạn.
Cứ việc nàng chưa từng được đến quá tình bạn chân chính, cũng chưa từng hưởng qua mùi vị tình bạn, nhưng giờ phút này nàng lại phá lệ hi vọng cùng thiếu nữ trước mắt làm bạn bè, bởi vì nguyên nhân từ Lô thị, nàng cực thích nữ hài tử có tính tình ngay thẳng, nhưng vì đủ loại biến cố, theo Kháo Sơn thôn đến Long Tuyền trấn rồi vào tận kinh đô Trường An phồn hoa, nàng vẫn chưa có một cơ hội nào tranh thủ được một tình bạn chân chính.
Nghĩ đến đây, tươi cười nơi khóe môi nàng càng rõ ràng, mở miệng thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi, Tiểu Phượng tỷ.”
“Ha ha, cảm ơn cái gì.”
Ánh trăng đêm nay thực là đẹp hết sức, trên nhà thủy tạ khói lụa mờ ảo, mọi người trò chuyện với nhau thật vui, dưới bóng đêm đó, trong lòng đôi thiếu nữ tuy có tính cách bất đồng, lại đồng dạng tốt đẹp này, gieo xuống một mầm hoa tràn đầy mị lực tên là tình bạn.