Đọc truyện Tam Thiên Nha Sát – Chương 17: Ý đồ của Long Vương
Hôm đầu tiên Long Vương tới, suýt chút nữa ra về trong ấm ách. Sơn chủ ỷ vào
ưu thế chủ nhà, chọc cho Long Vương ức gần chết. Đương nhiên, lão là vì thua kém
mà tức giận, hay là vì đố kị mà tức giận, thì không được biết rồi.
Tuy rằng Đàm Xuyên cảm thấy chuyện đấu phú này rất nhàm chán, nhưng người ta
một kẻ là sơn chủ một kẻ là Long Vương, chính là thừa tiền để đốt, còn ai dám
nói gì.
Đêm đó tiệc rượu qua loa mà tàn, Long Vương sắc mặt quỷ dị xin được cáo lui
trước, bọn tạp dịch xung phong nhận việc ở lại dọn dẹp chén đũa, coi như báo đáp
lại lòng từ bi của sơn chủ. Dọn được một nửa, Thúy Nha nói choáng váng đầu, rời
đi trước. Buổi chiều từ Vạn Bảo các đi ra, sắc mặt cô nàng đã không tốt, trắng
bệch dị thường, chống đỡ được tới giờ đã là vô cùng khó khăn.
Đàm Xuyên im lặng nhìn cô nhóc lung la lung lay ra khỏi điện Thông Minh, lúc
đi tới ngưỡng cửa, Hồ Thập Cửu đuổi tới nói hai câu với cô nhóc, Thúy Nha rõ
ràng rất vui vẻ, được hắn âu yếm vỗ vỗ đầu, cười như trẻ nhỏ được cho ăn
kẹo.
Thấy hai người sóng vai đi xa, Đàm Xuyên rốt cuộc bất chấp công việc còn đang
dang dở, nhanh chóng buông bát đũa lặng lẽ đuổi theo, thình lình Phó Cửu Vân cả
ngày nay chẳng thèm để ý tới nàng đột nhiên từ sau gọi một tiếng: “Tiểu Xuyên
Nhi.”
Ngữ điệu này, ái muội muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, khiến mọi người trong
điện đều nhao nhao nhìn về đây.
Nàng cảm thấy da đầu run lên, lại không dám bỏ đi, đành phải xoay người hành
lễ: “… Cửu Vân đại nhân có gì phân phó?”
Phó Cửu Vân cười dài đi tới, ngẫu nhiên liếc nhìn Tả Tử Thần không xa một
cái, đột nhiên nâng tay tháo xuống một đóa châu hoa bên tai nàng, đặt trước mũi
khẽ ngửi, dịu dàng bảo: “Việc gì nên làm đều đã làm, còn khách khí gọi đại nhân
vậy sao?”
“Ồ——” Lời này quả nhiên dẫn tới sóng to gió lớn, mỗi người ánh mắt như đao
như kiếm, đồng loạt phóng về phía này. Đàm Xuyên sắc mặt xanh mét, bắp thịt sau
lưng cứng ngắc, cách nửa ngày mới cười khan nói: “Đại nhân nói đùa, ngài có ân
tình lớn đối với tiểu nhân, tiểu nhân suốt đời khó quên, sớm đã hạ quyết tâm xem
ngài như phụ mẫu tái sinh, cả đời hiếu kính.”
Bốn lạng đánh bạt ngàn cân, ném lại củ khoai nóng cho hắn.
Phó Cửu Vân hoàn toàn không để ý, thần sắc ôn nhu vuốt ve gò má nàng, nói
nhỏ: “Đêm nay đại nhân có chút việc, không trở về. Ngươi ở nhà một mình, đừng
làm chuyện xấu.”
Quả nhiên vẫn là không trở về, kẻ muốn làm chuyện xấu rõ ràng là hắn. Nàng
thiếu chút nữa phun ra “Ngươi muốn đi đâu”, có điều tới cùng vẫn nhịn xuống
được. Hỏi để làm gì chứ? Mấy nữ đệ tử đứng chờ phía sau hắn, hi hi ha ha nói
cười, mặt mày phơi phới, chỉ cần không mù liền nhìn ra được hắn rốt cục muốn đi
làm cái gì.
Dù sao hắn xưa nay vẫn là một kẻ phong lưu, dịu dàng với một nữ nhân là điều
đương nhiên, dịu dàng với một đống nữ nhân, lại càng vô cùng đương nhiên.
Đàm Xuyên âm thầm thở dài, lùi về sau một bước, khách khách khí khí nói:
“Không dám không dám, tiểu nhân sẽ nấu một bát canh bầu dục thật ngon, đợi ngài
trở về bồi bổ cho tốt.”
Phó Cửu Vân nửa cười nửa không nhéo nhéo mặt nàng, dẫn theo đám oanh oanh yến
yến đi sát qua người nàng, một tiếng thở dài nỉ non mơ hồ bay tới tai nàng: “Cô
bé ngốc…” Là nói với nàng, hay nói với nữ đệ tử trong sáng ngây thơ đi bên hắn,
nàng không biết, cũng không muốn biết cho lắm.
Đứng sững hồi lâu, đang muốn đi, bất ngờ cánh tay bị túm chặt, nàng đau run
cả người, suýt chút nữa bật thành tiếng.
Nhưng lại có người lên tiếng trước nàng: “Không được dây dưa với hắn!” Giọng
nói kia rõ ràng là Tả Tử Thần. Dễ thấy, lúc này đến phiên hắn không vui, cực kỳ
không vui.
Đàm Xuyên phiền muộn gãi gãi đầu, nàng vốn đã rối như tơ vò, người này còn
muốn đổ thêm dầu vào lửa. Nàng dùng lực rụt tay lại, xoa xoa chỗ bị hắn siết
đau, thấp giọng nói: “Tiểu nhân là tạp dịch hầu hạ bên người Cửu Vân đại nhân,
Tử Thần đại nhân nói thật kỳ quái, tiểu nhân không hiểu.”
Tả Tử Thần nhíu mày một lát mới nói: “Cửu Vân hắn…” Do dự một chút, cuối cùng
lại không nói tiếp.
Trong lòng Đàm Xuyên không hiểu có tư vị gì, quay đầu đi, khẽ nhắc nhở hắn:
“Huyền Châu đại nhân còn bị giam lỏng tại Thái Vi lâu, ngài không đi xem nàng
thế nào ư?”
Cái tên này quả nhiên làm hắn lạnh mặt, nửa ngày cũng không lên tiếng. Đàm
Xuyên đang cho rằng hắn tức giận, hắn lại bỗng nhiên nói nhỏ: “Có lẽ ta nên đi
xem, nhưng rồi lại cảm thấy tựa hồ không nên đi.” Nói xong hắn cười cười, cất
bước rời đi, bỏ lại một câu nói khẽ cơ hồ không thể nghe thấy: “Chờ tới khi ta
nhớ ra hết thảy… Đàm Xuyên, khi đó chúng ta sẽ thế nào?”
Đàm Xuyên ngơ ngẩn đứng hồi lâu, nếu như thực có ngày đó, nàng còn có thể làm
sao?
Chính nàng cũng không rõ nữa.
***
Đêm quá canh ba, những tiếng ồn ào náo động trên núi Hương Thủ đều ngừng cả,
mọi người ăn chơi quậy phá cả một ngày đã chìm vào mộng đẹp.
Trong phòng Thúy Nha vẫn đèn đuốc sáng trưng, bóng cô nhóc in rõ trên khung
cửa sổ, lay động theo ánh nến, lại có chút quỷ dị. Đàm Xuyên im hơi lặng tiếng
tới gần, qua khe cửa sổ nhìn vào trong, thấy cô nhóc đờ đẫn ngồi ở đầu giường,
đối diện là một con hồ ly toàn thân nửa trong suốt, lắc đầu quẫy đuôi trước mặt
cô nhóc, động tác vô cùng cổ quái.
Đây là Hồ Yểm thuật, Thúy Nha sau khi bị yểm, cho dù có làm gì cũng không
hay. Đàm Xuyên lùi một bước, lấy ra tờ giấy thổi một hơi, giấy trắng nháy mắt
hóa thành một chiếc mặt nạ đồng, đang muốn đeo lên, chợt nghe trong phòng có
động tĩnh, cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra. Thúy Nha chỉ mặc một bộ quần áo
ngủ rộng thùng thình, trong lòng ôm con hồ ly, vừa bước một chân qua ngưỡng cửa,
không biết muốn đi nơi nào.
Đàm Xuyên ra tay như chớp, bắt lấy vạt áo cô nhóc, hất một cái, Thúy Nha
giống như bị gió thổi bay, nhè nhẹ bay trở về giường, chăn mền rơi xuống trên
người, cô nhóc cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Hồ ly kia thấy tình thế không ổn, toan trốn chạy, thình lình phía sau tiếng
gió nổi lên, cả cơ thể bị giữ chặt trong một hàm răng sắc nhọn, không thể động
đậy.
Đàm Xuyên lẳng lặng khép cửa sổ, xoay người bước đi, mãnh hổ được biến ra từ
giấy trắng kia ngoan ngoãn im lặng theo sau nàng, nhưng Hồ Thập Cửu đang bị nó
ngoạm chặt lại đột nhiên mở miệng: “Tôn giá là ai? Cớ gì phải xen vào việc của
người khác!”
[Tôn giá: tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện]
Nàng không nói chuyện, thong dong đi thẳng tới một góc khuất, lúc này mới
chậm rãi xoay người. Hồ Thập Cửu thấy trên mặt nàng mang một chiếc mặt nạ đồng
vô cùng đáng sợ, sau mặt nạ là ánh mắt sáng quắc, thế nhưng kẻ này lại không nói
một lời, làm cho người ta quả thật sinh ra sợ hãi. Hắn lại hỏi một câu: “Ngươi,
ngươi muốn làm gì?” Thanh âm run rẩy, rõ ràng là đang ít nhiều sợ hãi.
Đàm Xuyên trầm giọng nói: “Hẳn là ta hỏi ngươi muốn làm cái gì mới đúng.”
Hồ Thập Cửu do dự một lát, tự hiểu nếu như chính mình không nói, người này
tuyệt đối sẽ không buông tha, đành phải thật thà: “Cô nương này trời sinh tính
dương thân thể thanh tịnh, ta chỉ muốn lợi dụng nàng hấp thu chút tinh hoa nhật
nguyệt, không hề hại tới tính mạng nàng.”
Đàm Xuyên không khỏi cười lạnh: “Ngươi thân là đào kép của Long Vương, lại
dám tùy ý đả thương người tại núi Hương Thủ, thật to gan!”
Không ngờ Hồ Thập Cửu cũng lại cười lạnh: “Tôn giá thì ra cũng bán mạng vì
sơn chủ Hương Thủ, nực cười nực cười! Chết đến nơi mà còn không biết! Ta thấy
bản lĩnh tôn giá không tệ, tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, mau chóng rời đi mới
là thượng sách! Tới ngày núi Hương Thủ đổi chủ, những đệ tử có tu vi như ngươi,
khó tránh khỏi trở thành bữa ăn ngon trong bụng Long Vương. Đến lúc đó, hối hận
cũng không kịp!”
Đàm Xuyên chấn động trong lòng, nổi lên hứng thú: “Có ý gì?”
Hắn liều chết cắn chặt đầu lưỡi, bất luận hỏi thế nào cũng không khai. Đàm
Xuyên ra hiệu mãnh hổ kia cắn mạnh hơn một chút, chỉ nghe thân thể hắn vang lên
tiếng “Lách cách”, xem chừng xương cốt sắp vỡ đến nơi, Hồ Thập Cửu không chịu
nổi, đành phải run giọng nói: “Cây to đón gió… Sơn chủ Hương Thủ tuổi tác đã
cao, còn tích trữ nhiều bảo vật như vậy, ai… ai không ngấp nghé chứ? Huống chi
lão cũng không phải thiện tiên, thu nhận đệ tử cũng không phải để độ nhân đắc
đạo, chẳng qua là nuôi dưỡng một bầy chó giúp hắn trông coi bảo vật mà thôi… Lẽ
đời như thế, tiên nhân cũng vì tài vì thế mà tranh đoạt giành giật, nói chi đến
cái loại tiểu yêu phàm nhân như ta?”
[Thiện tiên: tiên tốt]
[Tài ở đây là tiền tài, thế ở đây là thế lực]
Đàm Xuyên có chút đăm chiêu, đang muốn hỏi lại, chợt nghe không xa truyền tới
một tràng cười, có vẻ là hai đệ tử trẻ tuổi tìm góc khuất này quyết định hưởng
thụ một chút mùi vị dã hợp. Hồ Thập Cửu đảo đảo tròng mắt, lập tức há miệng kêu
to: “Cứu mạng…”
[Dã hợp: wild sex hoặc outdoor sex, mình không giải thích thêm, các bạn tra
google]
Không chờ hắn kêu xong, mãnh hổ đã ngoạm thẳng vào hai chân trước của hắn,
lúc này cơ thể hắn cũng không phải da thịt bình thường, mà là tinh phách biến
thành, hai chân bị cắn nát đau đớn không tả xiết, còn chưa kịp kêu ra tiếng, Đàm
Xuyên đã sớm thu linh thú về, nhẹ nhàng rời đi. Đến lúc hai đệ tử trẻ tuổi theo
tiếng kêu tìm tới đây, trên mặt đất ngoại trừ một vầng sáng xanh mờ ảo sắp tắt,
thì không còn gì khác.
***
Khi trở lại sân viện của Phó Cửu Vân, chợt phát hiện đèn trong phòng ngủ vẫn
sáng, Phó Cửu Vân lẽ ra phải ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt giờ phút này lại
đang ngồi dựa bên cửa sổ, một mình uống rượu dưới trăng. Bước chân đang nhàn nhã
của Đàm Xuyên thoáng chốc trở nên nặng nề, ngây ngốc nhìn hắn tựa như bị sét
đánh, khó có khi trân trân đứng nhìn, một chữ cũng không nói nên lời.
Phó Cửu Vân rót một chén rượu, nở một nụ cười không mấy tốt lành với nàng:
“Tiểu Xuyên Nhi, canh hoa bầu dục đâu?”
Đàm Xuyên ngây người hồi lâu, bất chợt hoàn hồn, “xoạt” một tiếng quỳ xuống,
kêu to: “Tiểu nhân lười biếng! Hôm nay ăn quá nhiều, nên nghĩ ra ngoài đi lại
một chút cho tiêu, không ngờ đại nhân trở về sớm như vậy! Canh hoa bầu dục… Cái
đó, tiểu nhân còn chưa làm. Sẽ đi làm ngay!”
Hắn “À” một tiếng, không chút đếm xỉa nói: “Canh ba nửa đêm, đừng có chạy
loạn khắp nơi. Những chỗ hẻo lánh trên núi có rất nhiều thú dữ rắn độc, ngộ nhỡ
bị ăn, chẳng phải sẽ khiến đại nhân thương tâm cực kỳ?”
Tim nàng nảy lên thình thịch, giả bộ không hiểu ý hắn, ngẩng đầu nhỏ giọng
hỏi: “Đại nhân, ngài hôm nay trở về thật sớm nha? Là thân thể khó chịu sao? Tiểu
nhân lập tức đi làm canh hoa bầu dục cho ngài…”
“Ngươi tới đây.” Phó Cửu Vân giống như không nghe thấy, mỉm cười vẫy tay gọi
nàng.
Đàm Xuyên nấn ná hồi lâu, từng bước từng bước lê gối đến dưới cửa sổ, thình
lình hai tay hắn ôm hai bên sườn nàng, nhấc bổng cả người nàng đặt trên bệ cửa
sổ. Nàng cứng ngắc người, bao nhiêu lông tơ dựng đứng cả lên, thế nhưng động
cũng không dám động, chỉ run giọng nói: “Đại nhân… Canh hoa bầu dục kia…”
[Lúc này Đàm Xuyên đứng ngoài, Phó Cửu Vân ngồi trong phòng, Cửu Vân bế Đàm
Xuyên đặt trên cửa sổ]
“Đại nhân cảm thấy ngươi còn hữu dụng hơn canh hoa bầu dục.” Phó Cửu Vân ôm
eo nàng, cằm dựa trên vai, tay giữ chặt bụng nàng, khiến lưng nàng áp sát vào
lồng ngực hắn, “Hôm nay gan lại nhỏ đi rồi sao, không dám nói hiến thân?”
Đàm Xuyên cười gượng chỉ vào mảnh trăng nhỏ xíu như hàng lông mày giữa trời:
“Ấy là… Hôm nay không hoa không trăng, không có không khí… Ha ha, không có không
khí…”
Phó Cửu Vân thở nhẹ một hơi trên tai nàng, Đàm Xuyên sợ ngứa, có điều tránh
thế nào cũng không tránh nổi, cắn răng gồng mình chịu đựng, cảm giác như tê ngứa
vào cả trong lòng, tư vị lại chẳng hề khó chịu, chỉ cảm thấy hơi bỡ ngỡ, không
khỏi muốn kháng cự.
“Thật sao? Đại nhân cảm thấy không khí của ngươi đều chạy tới chỗ Tử Thần cả
rồi. Nha đầu chết tiệt kia, có đại nhân vẫn chưa đủ, còn muốn trêu chọc Tử Thần
sao?”
Hắn nói như thể chuyện vô cùng trọng đại, mùi vị ghen tức rõ rệt.
Đàm Xuyên khẽ vặn vẹo vài cái, thấy hắn nhất định không chịu buông tay, đành
phải thở dài một tiếng: “Thực không dối gạt đại nhân… Tiểu nhân đối với Tử Thần
đại nhân vừa gặp đã rung động, gặp lại khó quên. Có điều tiểu nhân cùng Tử Thần
đại nhân khác biệt một trời một vực, không dám ước vọng trèo cao, miễn là mỗi
ngày có thể nhìn thấy hắn, tiểu nhân cũng thấy thỏa mãn rồi…”
Phó Cửu Vân thấp giọng cười hai tiếng, vuốt ve một lọn tóc của nàng, chậm rì
rì hỏi: “Cảm thấy Tả Tử Thần với Đậu Đậu ca của ngươi trông rất giống nhau chứ
gì?”
Đàm Xuyên đã sớm quên Đậu Đậu ca là kẻ nào, bị hắn nhắc tới mới nghĩ đến, vội
vàng gật đầu như gà con mổ thóc: “Đúng vậy đúng vậy! Tiểu nhân vừa thấy Tử Thần
đại nhân, trong đầu liền trống không một mảnh…”
Phó Cửu Vân trầm mặc giây lát, rốt cục chậm rãi buông nàng ra. Đàm Xuyên
trượt xuống nhanh như cá chạch, cách xa hắn chừng một trượng mới dám quay đầu,
cười xòa nói: “Muộn rồi, đại nhân nghỉ ngơi cho sớm nha? Tiểu nhân đi đun nước
cho ngài…”
Hắn không trả lời, nhoài người nằm bò trên cửa sổ, khuôn mặt vô cảm bình tĩnh
nhìn nàng, nốt ruồi nơi đáy mắt khiến trông hắn giờ phút này u buồn mà lạnh
lùng. Đàm Xuyên không dám nhúc nhích, không biết vì sao, cũng chẳng dám nhìn
thẳng hắn, bối rối gục đầu xuống, nhìn chằm chằm mũi chân mình đến nhập
thần.
Không biết đã qua bao lâu, Phó Cửu Vân mới thấp giọng mở miệng: “Ngươi đi ngủ
đi, không cần làm gì khác.”
Đàm Xuyên đột nhiên cảm thấy lòng dạ rối bời, vội vàng đáp một tiếng, lập tức
xoay người đi.
Hắn bất chợt lại nói khẽ: “Tiểu Xuyên Nhi, nói dối cũng phải nói cho hùng
hồn, đừng có lúc nào cũng mang cái bộ dạng cô đơn bơ vơ. Ta không giống Tả Tử
Thần, ta có mắt, chuyện gì ta cũng đều nhớ cả.”
Nàng giật mình nhìn lại, Phó Cửu Vân đã khép cửa sổ.
Đàm Xuyên ngơ ngẩn đứng hồi lâu, nhất thời muốn xông thẳng vào túm lấy hắn
lớn tiếng hỏi xem những lời này tới cùng là có ý gì, nhất thời lại muốn giả bộ
như cái gì cũng không biết rõ, ngây ngây ngốc ngốc vào phòng đi ngủ. Nàng khẽ
động đậy, cắn cắn răng, quyết định làm như không có chuyện gì xảy ra, tiến vào
phòng trải giường chiếu bắt đầu đi ngủ.
Sau nhiều ngày như vậy, Phó Cửu Vân rốt cục đã trở lại, đáng tiếc đêm nay bầu
không khí vô cùng căng thẳng, hắn nằm trên giường đưa lưng về phía nàng, chăn
đắp đến đầu vai, không hề động đậy. Hắn bất động, Đàm Xuyên lại càng không dám
nhúc nhích, rón rén khẽ khàng trải giường chiếu, nằm co ro trên một góc ván
giường, cũng xoay lưng về phía hắn, cắn môi nghiến ngấu không nói nửa lời, giống
như muốn cùng hắn phân tranh cao thấp.
Mông mông lung lung trong giấc ngủ, cảm giác có người nhẹ nhàng vuốt tóc
nàng, vừa dịu dàng vừa tràn đầy yêu thương, thật giống như một giấc mơ —— nàng
cũng chỉ có thể cho rằng nàng đang mơ.
Có người trên đỉnh đầu khẽ hỏi nàng: “Tả Tử Thần thật sự tốt vậy sao?”
Nàng thật sự không muốn nghĩ tới cái tên này, dứt khoát thụt đầu vào trong
chăn, làm bộ như đang ngủ rên hừ hừ hai tiếng. Trong đầu hiện ra rất nhiều cảnh
tượng, hỗn loạn không sao nắm bắt, sau cùng cứ vậy mà thiếp đi, mơ thấy năm đó
nàng lén lút trốn ra cung chơi, Tả Tử Thần một đường yên lặng đi theo, nàng cố ý
diện một bộ đồ mới tinh mà hắn cứ làm như không thấy. Nàng cáu đến điên người,
cố ý đi nhiều đường lòng vòng thật xa, kết quả bị đôi giày mới cọ xước chân,
đành phải ngồi ngây ngốc ở ven đường.
Khi ấy, hắn vẫn là một thiếu niên, luống cuống không biết làm thế nào cho
phải, mắt thấy trời sắp tối, nếu không hồi cung chỉ sợ cả hai sẽ bị mắng chết.
Có điều hắn lại không dám chạm tới người nàng, nàng là Đế Cơ, thân phận tôn quý,
hắn có với cũng chẳng tới nổi.
Sau đó vẫn là nàng chịu không nổi, phát cáu hỏi hắn: Huynh không phải đang tu
tiên sao? Ngay cả thông linh thuật đơn giản mà cũng không biết?
Hắn giật mình hiểu ra, gọi ra một chiếc kiệu mây đỗ bên cạnh, vươn tay tới đỡ
nàng, cứ như thể cả người nàng đều là bàn ủi, nóng tới mức hắn không ngừng run
nhè nhẹ. Chật vật đưa nàng vào trong kiệu, hắn thầm thì nói: Đế Cơ, vi thần đắc
tội.
Nàng lạnh mặt xoay đầu đi, thanh âm cũng lạnh lùng: Vi thần cái gì, huynh thì
là cái thần gì chứ!
[Thần ở đây là bề tôi, hạ thần ~~~]
Hắn đành phải sửa lại: Thuộc hạ…
Nàng tiếp tục phát cáu: Thuộc hạ cái gì!
Hắn trầm mặc rất lâu, đến tận khi ráng chiều nơi chân trời chiếu lên hai
người nhuốm một màu đỏ ửng, hắn mới đưa lưng về phía nàng, thanh âm rất khẽ: Hôm
nay muội rất xinh đẹp, ta vui lắm.
……
…
Đàm Xuyên trong cơn mơ trở mình, nước mắt lăn xuống một lòng bàn tay ấm
áp.
–––––
Canh hoa bầu dục Đàm Xuyên định làm cho bé Cửu Vân: