Đọc truyện Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới – Chương 41: – Làm bạn
Beta: Hina
Bệnh AIDS không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng virus HIV chủ yếu công kích đến tế bào T-CD4 trong lympho T, nghiêm trọng thì có thể phá hủy chức năng miễn dịch của cơ thể người, khiến cho cơ thể không còn sức lực nào. Khi tiếp xúc trong môi trường đầy vi khuẩn và virus thì rất dễ bị lây nhiễm các bệnh tật, dẫn đến u ác tính và sau đó tử vong.
Nó tiêu diệt tầng binh khí chống đỡ kẻ thù bên ngoài của cơ thể người, giống như trở thành con nhím không có gai, con tê tê không có bộ giáp, mãnh thú không có móng vuốt, chỉ là một miếng thịt yếu ớt, để mặc bên ngoài khi dễ, không hề có sức lực phòng vệ.
Mẫn Nguyệt như con nai bị gãy sừng, gãy chân, bất lực nằm trong vũng bùn dưới vách núi, màn đêm dày đặc kéo tới ép nàng không gượng dậy nổi. Khi Hứa Mạch đến giống như có một đàn đom đóm nối đuôi nhau mà vào, những tia sáng phát ra từ đom đóm hội tụ lại thành một dãy ngân hà, chiếu sáng khắp khe núi.
Lấp lánh nhưng mát mẻ, sức hút đó chỉ Hứa Mạch mới có mà thôi.
Mẫn Nguyệt tựa vào trong lòng Hứa Mạch, nhiệt độ thấm vào tim gan tiếp thêm dũng khí vô tận cho nàng.
Mẫn Nguyệt dần ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn Hứa Mạch, đối phương giúp nàng lau nước mắt còn trên khóe, xoa xoa đầu nàng, giương mắt nhìn phòng khách một chút, nhẹ giọng hỏi: “Chị vào được không?”.
“Đương nhiên là được” Mẫn Nguyệt vội vàng mời người vào trong nhà, đóng cửa chính lại.
“Sư phụ muốn uống nước gì?” Mẫn Nguyệt đưa dép cho Hứa Mạch thay, đứng một bên vò đầu, “Chỉ có nước lọc với đồ uống thôi, em không thích uống cà phê với trà nên trong nhà không có chuẩn bị”.
“Không sao, cho chị ly nước lọc đi”.
“Sư phụ ngồi chờ nha, em đi nấu nước” Khóc hơn nửa ngày, lượng nước trong cơ thể cũng bị tiêu hao, Mẫn Nguyệt cũng biết mình đang khát nước, nàng lấy bình trà chanh trong tủ lạnh ra ừng ực mấy hớp sạch sẽ sau đó đổ nước ấm vào rồi nhấn nút nguồn.
Khi ra khỏi nhà bếp, vừa liếc mắt liền thấy người kia đang nghiêm túc ngồi trên sofa, ánh mắt đối phương nhìn về phía trước, đường nhìn hơi thấp xuống. Mập Mạp đứng đối diện trên bàn trà, thân thể nho nhỏ ngồi xổm xuống làm thành một đoàn lông xù. Một người một mèo vẫn cứ tiếp tục giằng co, bầu không khí như đông lại.
Tiêu rồi, đừng nói là sư phụ không thích mèo nha? Hay là Mập Mạp thấy người lạ nên khẩn trương thò móng cào sư phụ rồi?.
Mẫn Nguyệt nhanh chóng chạy tới ôm mèo lên, chuẩn bị để ra ngoài ban công thì Mập Mạp lại đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, giống như đang bị ép rời khỏi người trong lòng nó vậy, đau khổ đứt ruột đứt gan.
Nó đạp lên cánh tay Mẫn Nguyệt cố gắng nhảy ra ngoài, Mẫn Nguyệt ôm chặt cái mông nhỏ của nó đề phòng nó chạy trốn: “Mập Mạp đừng quậy, ngoan ngoãn yên lặng một chút đi”.
Mèo con còn vùng vẫy mạnh mẽ hơn, hai cái chân của nó dùng sức trèo lên vai Mẫn Nguyệt rồi nhảy ra ngoài, nó bay thành một vòng cung rồi đáp xuống trên đùi Hứa Mạch.
Thân thể Hứa Mạch cứng đờ.
“Sư phụ thật ngại quá, để em đem nó nhốt lại” Mẫn Nguyệt đưa tay tới định ôm thì mèo con vươn móng vuốt ra, bấu chặt vào quần Hứa Mạch, thậm chí còn cong người lại, quay đầu thở phì phò uy hiếp lại Mẫn Nguyệt.
Mèo còn quá nhỏ, vẫn chưa kịp giáo dục nó, mà tiểu tổ tông này còn là mèo hoang, trong bản tính vốn đã ngang bướng nên cũng mặc kệ người đó có phải là chủ nuôi của nó hay không.
Mẫn Nguyệt bị dọa đến sửng sốt, cảm giác chính mình có thể sẽ bị cào nên không dám cương quyết giật nó lại nữa.
Nàng đang nghĩ ngợi xem có nên đeo bao tay lò nướng vào rồi ôm nó hay không thì Hứa Mạch lên tiếng: “Không sao đâu, để nó ở đây đi”.
Mẫn Nguyệt rầu rĩ nói: “Sư phụ không sợ mèo sao?”
“Chỉ là chị chưa từng tiếp xúc với thú cưng nên không quen lắm thôi” Hứa Mạch nâng tay, do dự chọt lên đầu Mập Mạp một chút, sau đó mới sờ xuống cổ nó, rồi sờ đến cái bụng nhỏ tròn trịa của nó.
Thủ pháp thật mới lạ này lại khiến Mập Mạp hưởng thụ nheo mắt lại, bộ lông xù lên bị vuốt mềm xuống, nó như không có xương nằm dài trong lòng bàn tay Hứa Mạch.
“Hình như nó thích sư phụ ấy”.
“Ừm” Hứa Mạch dùng bàn tay rảnh rỗi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Em ngồi đi”.
Mẫn Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Hứa Mạch, co đầu gối lại thẳng lưng lên, rõ ràng đây là nhà của nàng nhưng lại khách khí như vậy. Không biết vì sao, sau khi sư phụ ngồi lên sofa thì chủ căn hộ “hoa lệ” này đã đổi tên, sư phụ mới chính là chủ nhân của nó, mà nàng và mèo con chính là kiều thê bị giấu đi.
Mẫn Nguyệt lắc đầu đem suy nghĩ hoang đường không thể hiểu được này ném ra sau đầu, nghe Hứa Mạch hỏi đã xảy ra chuyện gì thì nàng nói ra toàn bộ chi tiết. Khi nói về việc mọi người đến CDC để làm xét nghiệp phân cấp bậc, biết được nàng có tỉ lệ lây nhiễm rất cao thì lại không kiềm được run lên.
Hứa Mạch đang cẩn thận xem đơn thuốc của CDC phát cho, dư quang thoáng nhìn thấy nàng sợ hãi run người liền buông túi thuốc xuống, nắm lấy tay Mẫn Nguyệt, im lặng cổ vũ nàng.
Mẫn Nguyệt run giọng hỏi: “Lỡ như thật sự lây nhiễm rồi… Sư phụ, em nên làm sao?”.
Lây nhiễm AIDS có nghĩa là cuộc đời sự nghiệp bác sĩ kết thúc, tám năm cố gắng đều chảy ra biển Đông, ước mơ còn chưa đợi nàng đuổi kịp đã dần tan biến.
Một cuộc sống vô vọng, một cuộc sống không biết khi nào sẽ kết thúc, nàng không biết nên sống như thế nào, lại không biết nên đối mặt với cái chết như thế nào.
Cho dù bác sĩ là nghề nghiệp đối mặt với tử vong nhiều nhất, nhưng Mẫn Nguyệt còn quá trẻ, trái tim bốc lửa như tia sáng mặt trời mọc chỉ vừa thầm nghĩ xem nên theo đuổi giấc mơ như thế nào, còn chưa từng nghĩ đến chính mình khi già đi thì đã không ngờ được, chính mình có thể còn không sống được đến già.
Nhưng số phận chưa bao giờ đến khi bạn đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận, như vậy mới làm cho bạn tỉnh ngộ. Mẫn Nguyệt bị một búa đập vào mông, không nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có thể theo bản năng xin giúp đỡ từ người nàng tin cậy nhất.
Bàn tay Hứa Mạch đang nắm lấy tay Mẫn Nguyệt bỗng nhiên siết chặt, giống như rất sợ buông lỏng nàng ra liền sẽ biến mất. Mẫn Nguyệt bị siết đau, thiếu chút nữa là kêu lên, nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt ấy của Hứa Mạch thì nàng hoàn toàn im bặt.
Đôi mắt luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng của Hứa Mạch bỗng trở nên rưng rưng, giống như có một viên đá lớn rơi xuống mặt hồ bình tĩnh tạo nên một cơn sóng lớn trong đó.
Nhớ tới lời Đặng Tang nói, Hứa Mạch nổi trận lôi đình với người nhà của bệnh nhân, trong lòng Mẫn Nguyệt cảm thấy ấm áp, sư phụ là vì để ý tới nàng nên mới thất lễ như vậy.
Trong phút chốc Mẫn Nguyệt thất thần thì Hứa Mạch đã điều tiết xong cảm xúc, ánh mắt khôi phục trấn định, lấy ngữ khí vững vàng nhưng có nghị lực nói: “Nếu như điều không may thật sự xảy ra, vậy thì cần phải uống thuốc đúng giờ, kiểm tra định kỳ, phối hợp điều trị”.
“Bệnh AIDS đã xuất hiện hơn ba mươi năm, từ khi có chẩn đoán chính xác về bệnh AIDS thì cũng có người mắc bệnh sống được hơn ba mươi năm, hơn nữa tình trạng thân thể rất tốt, lại còn có thể tiếp tục khỏe mạnh mà sống. Các thuốc điều trị có thể sẽ trị hết triệu chứng lâm sàng cũng như trị hết nguyên nhân gây bệnh, nếu như cả đời phải uống thuốc thì người mắc bệnh AIDS cũng có thể trở thành người mang trong mình một virus khỏe mạnh cùng nhau sống với nó, và sẽ không có ảnh hưởng quá nhiều đối với sinh hoạt đâu”.
“Những lời mà chị nói, em hẳn là cũng đã biết” Hứa Mạch hòa hoãn lại, giống như sợ kinh động đến thần kinh yếu đuối của mình, ngữ khí nói ra rất nhẹ, như nói mớ, “Nhưng kỳ thực, em vẫn rất sợ phải không?”.
Mẫn Nguyệt rũ lông mi xuống, thẳng thắn thừa nhận: “Em rất sợ, sư phụ…”.
Hứa Mạch nắm chặt lấy bàn tay vô lực trong tay mình, “Chị đi cùng em, như vậy em có thấy tốt hơn một chút không?”.
Mẫn Nguyệt giương mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc: “Sư phụ cả đời đều đi cùng em sao?”.
Hứa Mạch từ tốn mà nghiêm túc gật đầu, đồng ý hứa hẹn: “Chị mãi mãi đều đi cùng em, cho đến khi cái chết chia cắt chúng ta”.
Trong tình tiết kết hôn của phim truyền hình, chú rể và cô dâu cũng sẽ tuyên thề như vậy: “Từ hôm nay trở đi phải luôn có nhau, giúp đỡ lẫn nhau, dù tốt hay xấu, giàu hay nghèo, bệnh tật hay khỏe mạnh đều phải yêu thương và quý trọng lẫn nhau, cho đến khi chết đi mới có thể chia cắt chúng ta”.
Cô dâu thường sẽ vừa mỉm cười hạnh phúc vừa cảm động đến khóc, lúc Mẫn Nguyệt xem phim đều không thể nào hiểu được, đó rốt cuộc là cảm giác gì?
Mà hiện tại, nàng cũng đã tự mình cảm nhận được rồi.
Đó là cảm giác được một người có thể vì một người khác mà đưa ra lời hứa hẹn cao nhất, vô luận như thế nào đều sẽ mãi mãi làm bạn với người đó, bảo vệ người đó cho đến khi cả hai xa nhau.
Nước mắt cảm động không khống chế được mà tuôn ra, Mẫn Nguyệt đưa nắm tay lên che miệng, khóc không thành tiếng. Hứa Mạch nâng sườn mặt của nàng lên để tựa lên vai của mình, cúi đầu để cằm kề sát ở đỉnh đầu Mẫn Nguyệt, ôm cả người nàng vào trong lòng.
Hứa Mạch nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, chị ở đây rồi”.
Mẫn Nguyệt nắm lấy tay Hứa Mạch, khóc càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Nàng chạy theo bước chân Hứa Mạch nhiều năm như vậy, sợ rằng chính mình quá ngốc Hứa Mạch sẽ không chú ý, sợ chính mình biểu hiện không tốt sẽ chọc cho Hứa Mạch tức giận.
Làm học trò cũng nơm nớp lo sợ, rất sợ sẽ bôi nhọ lão sư, vì vậy đã khắc khổ dùi mài nỗ lực, phòng bệnh rồi phòng khám bệnh rồi phòng thí nghiệm, chạy liên tục ở ba nơi, học mở dao, học đổi thuốc, học cách giao tiếp với bệnh nhân, học cách sử dụng những dụng cụ quý giá ở phòng thí nghiệm, nhưng lại học không được một việc quan trọng nhất.
Nàng học không được, đó là làm thế nào để có thể mãi mãi đứng bên cạnh Hứa Mạch.
Thân phận học trò này khi thỏa thuận dẫn dắt đến kỳ hạn cũng sẽ kết thúc, thân phận trợ lý này chờ đến khi Hứa Mạch tìm được người thích hợp hơn cũng sẽ kết thúc, thân phận đồng nghiệp này nếu như Hứa Mạch đổi nơi công tác hoặc là nàng đổi khoa cũng sẽ lập tức kết thúc, nàng không tìm được mình nên lấy thân phận nào mới có thể vẫn luôn ở nơi gần Hứa Mạch nhất.
Nhưng hiện tại Hứa Mạch nói, cả đời đều sẽ đi cùng nàng.
Giấc mơ đẹp đẽ trở thành sự thật, niềm vui sướng này để Mẫn Nguyệt không nhịn được rơi lệ, vạt áo Hứa Mạch bị nước mắt làm ướt một mảng mà vẫn chưa nhận ra, lại còn vừa vỗ lưng an ủi nàng, vừa lấy khăn giấy chuẩn bị lau nước mắt cho nàng.
Cơ thể Mẫn Nguyệt hơi nghiêng sang một bên, mèo con linh hoạt nhảy vào đứng thẳng người dậy, nâng chân trước để lên cằm Mẫn Nguyệt, bàn chân lông xù xoa lên má của nàng, tiện tay lau luôn hai hàng nước mắt.
Lông mèo xung quanh chóp mũi làm Mẫn Nguyệt cảm thấy ngứa mũi, theo bản năng hít vào hai hơi nín thở, từ từ nín khóc.
Hứa Mạch nhìn thấy một màn này, nói: “Đừng khóc nữa, nó cũng tới an ủi em đó. Khát nước không? Chị rót ly nước cho em”.
Hứa Mạch đứng dậy đi vào phòng bếp, tìm một vòng cũng thấy được một ly nước trên bàn cơm, nàng cầm lấy bình nước ấm đổ vào hơn nửa ly, đem ra để lên bàn trả: “Em uống thuốc chưa?”.
“Em uống rồi” Mẫn Nguyệt khàn giọng trả lời, hai tay cầm ly nước, uống mấy hớp chút đỉnh, nhớ tới Hứa Mạch còn chưa có uống nước, vội nói: “Sư phụ chị cũng uống nước đi”.
“Được” Hứa Mạch cúi người xuống, hai cánh môi để lên mép ly, một tay nắm lấy tay Mẫn Nguyệt xoa xoa, một tay đem ly nghiêng về phía mình, vô cùng tự nhiên uống một ngụm.
Mẫn Nguyệt nhìn thấy sợ ngây người, sư phụ thế mà lại dùng chung một ly với nàng sao!?
Mẫn Nguyệt nhanh chóng rút tay ra khỏi ly, thân thể đều né ra phía sau giống như không nhận ra người nào đó: “Sư phụ đừng như vậy, có thể em đã mang virus HIV trong người rồi…”.
“Bệnh AIDS sẽ không lây truyền qua đường tiêu hóa đâu” Hứa Mạch dời tay xuống đáy ly, “Cho dù em thật sự có mang virus thì lượng virus trong nước bọt rất ít, sẽ không lây nhiễm”
Hứa Mạch uống một hơi cạn sạch phần nước còn lại trong ly của Mẫn Nguyệt, để nhẹ ly lên bàn trà, sau đó rút tờ khăn giấy ra lau lên làn môi bị nước làm ướt của Mẫn Nguyệt.
“Chị không có lừa em” Vẻ mặt Hứa Mạch trở nên dịu dàng, ánh mắt so với cảnh xuân càng ấm áp hơn, “Cả đời này, bất luận dài hay ngắn, chị đều sẽ ở bên cạnh em”.