Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới

Chương 40: - Khó khăn


Đọc truyện Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới – Chương 40: – Khó khăn

Mẫn Nguyệt kéo tin nhắn lên trên xem xét lại một lượt, xem đi xem lại mấy lần mới phát hiện nàng đã hiểu sai ý rồi.
Cảm thấy thẹn quá bạo, Mẫn Nguyệt giãy hai chân, buồn bực gào khóc. Lập tức vẻ mặt Mập Mạp trở nên khiếp sợ, sợ đến mức nhảy lên tủ lạnh, trốn đi thật xa.
Điện thoại lại rung lên ong ong, chứng tỏ có tin nhắn mới, Mẫn Nguyệt khóc thút thít nhào nặn hai má, quá mất mặt, lại ngượng ngùng vì vẫn còn đang nói chuyện với Hứa Mạch, nếu như biến mất không trả lời lại thì cũng không lễ phép. Trái lo phải nghĩ một hồi lâu, nàng vỗ mặt bộp bộp xốc lại tinh thần rồi mới một lần nữa cầm điện thoại lên.
[Ngày mai học thuật kết thúc rồi]
[Ngoan ngoãn ăn cơm, chờ chị về]
Những lời nhắn nhủ vô cùng đơn giản nhưng lại trấn an được Mẫn – trái tim nhỏ mất mát buồn bã ba ngày – Nguyệt. Kỳ thực một chút tâm tư này của nàng sư phụ đều nhìn thấy hết rõ ràng đúng không?
Mẫn Nguyệt quyết định không che giấu nữa, thẳng thắn đem lời biểu đạt chờ đợi trong lòng nói ra: [Sư phụ phải mau trở về nha]
Việc Hứa Mạch trả lời tin nhắn rất nhanh như một liều thuốc trợ tim cho Mẫn Nguyệt, năng lượng của nàng đã khôi phục lại đầy cây, ngày hôm sau vui mừng khôn xiết đi làm.
Hôm nay đến phiên nàng trực đêm, tất cả đều giống như ngày thường không có gì khác, nàng bận việc đến 11 giờ rưỡi khuya, kiểm tra phòng xong đang chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.
Nghĩ đến sau khi ngủ một giấc tỉnh lại là có thể gặp lại sư phụ, Mẫn Nguyệt phấn khởi quá mức không còn buồn ngủ nữa, một mình nàng ở lại phòng trực ban viết bệnh án. Khi gần đến 0 giờ thì điện thoại đột ngột vang lên.
Lúc này mà có điện thoại tới thì tám chín phần mười đều mang tới tin tức xấu. Mẫn Nguyệt nghe điện thoại, quả nhiên nghe được âm lo lắng ở đối diện: “Đây là khoa cấp cứu, 120 mới vừa đưa tới một bên nhận, dao gọt trái cây cắm thẳng vào tim, không cầm máu được, bệnh nhân đã lên cơn sốc, cần Khoa Ngoại Lồng Ngực nhanh chóng cho người tới hội chẩn”
“Được, chúng tôi lập tức đi qua”
Trong lúc Mẫn Nguyệt trực đêm đã gặp qua vài tình huống đột phát, đã tích lũy được kinh nghiệm ứng phó, nàng bỏ điện thoại xuống lập tức chạy tới phòng nghỉ của Chủ nhiệm, mở rộng cửa báo cáo tình huống.
Chủ nhiệm Lý rất nhanh hiểu rõ đưa ra chỉ thị: “Cháu theo bác đi qua đó”.
Hai người đi tới phòng cấp cứu, gặp được bệnh nhân là một người đàn ông tuổi còn trẻ, sắc mặt trắng như tờ giấy, trên ngực dựng thẳng một con dao, máu tươi chảy nhỏ giọt ướt sũng băng gạc, lại còn không ngưng tràn ra. Các chỉ số sinh tồn đều thấp hơn mức bình thường, thêm cả bệnh nhân đã mất đi ý thức, nhìn qua giống như đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Khoa chẩn đoán hình ảnh đã bật kênh màu xanh lá trên phim hình, trong khoảng thời gian ngắn ngủi làm kiểm tra thì các bác sĩ khoa cấp cứu cũng đã nhận được phim hình, họ và Chủ nhiệm Lý cùng nhau thảo luận xem nên phẫu thuật như thế nào, cuối cùng quyết định sẽ do bác sĩ có kinh nghiệm nhiều năm là Chủ nhiệm Lý làm mổ chính, phụ mổ một và hai sẽ do bác sĩ của Khoa Ngoại Lồng Ngực đảm nhiệm.
Tình huống của bệnh nhân phải tránh vận chuyển nên sẽ tiến hành phẫu thuật ngay ở phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu. Bên này thì gọi điện cho bác sĩ trực ca đêm của khoa đến đây, bên kia thì Chủ nhiệm Lý đẩy giường bệnh đi đến phòng phẫu thuật, vừa đi vừa dặn dò: “Gọi cho kho máu nhanh chóng gửi máu đến đây”
Mẹ của bệnh nhân khóc nức nở chạy theo phía sau giường bệnh, khi đến trước phòng phẫu thuật thì Chủ nhiệm Lý bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi: “Bệnh nhân có bệnh truyền nhiễm không?”
Người mẹ sửng sốt, quên cả khóc.
Chủ nhiệm Lý cho là bà nghe không hiểu, đổi cách khác hỏi: “Con trai của bà có bị viêm gan B, AIDS hay bệnh giang mai không?”
Ánh mắt người mẹ rung động kịch liệt, chần chờ vài giây ấp a ấp úng nói: “Không có, không có”
Chủ nhiệm Lý nghi ngờ nhìn bà một cái, xoay người đi vào phòng phẫu thuật.
Tâm thất phải của bệnh nhân vỡ nát, máu tràn ra ngập lồng ngực, sau khi mở ngực thì như thấy một biển máu. Thật cẩn thận rút dao ra, sau đó là khâu lại miệng vết thương. Tay phải Mẫn Nguyệt cầm ống hút nhanh chóng hút máu ra, tay trái thì không ngừng dùng băng gạc đè lại cố gắng cầm máu, nhưng lượt xuất huyết quá lớn, vẫn không nhìn thấy rõ điểm xuất huyết.
Kho máu đưa máu đến chỉ với số lượng có hạn, không thể lắp đầy được lỗ hổng không đáy này, nếu như không thể nhanh chóng khâu lại và cầm máu, bệnh nhân rất có thể sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

Trước mắt tình huống quá khẩn cấp, Chủ nhiệm Lý hạ lệnh: “Lấy tim ra”
“A?” Mẫn Nguyệt chớp mắt ngạc nhiên, nhưng loại tình cảnh giành giật từng giây thế này không chấp nhận nghe lệnh rồi chần chờ, Mẫn Nghe nghe theo chỉ thị, vội vàng hành động.
Đưa hai bàn tay đã đeo bao tay vô khuẩn vào trong vũng máu, cầm lấy quả tim chậm rãi nâng lên. Khi không có máu cản trở đường nhìn, Chủ nhiệm Lý rất nhanh tìm được miệng hở, nhanh chóng khâu lại.
Sau khi lồng ngực được rửa sạch sẽ buông kìm cầm máu ra, quả tim đập trở về như bình thường, nếu như các chỉ số sinh tồn hiển thị đều bình thường thì có thể đóng ngực kết thúc phẫu thuật rồi.
Đột nhiên lại xảy ra ngoài ý muốn.
Trong chớp mắt quả tim đập trở lại bình thường kia lại phun ra một mảng máu, bắn thẳng lên người Mẫn Nguyệt từ trán dài xuống cổ. Tình cảnh như có cơn mưa đập vào trong mắt, Mẫn Nguyệt theo phản xạ có điều kiện trừng mắt nhìn, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, trước mắt đều là một màu đỏ tươi.
Hồ Dịch Đạo phụ trách phụ mổ một rất nhanh phản ứng được, đưa tay dùng băng gạc đè lại điểm xuất huyết, quan sát vị trí nói: “Động mạch chủ bị vỡ rồi”
Sắc mặt Chủ nhiệm Lý tối sầm lại, ra hiệu bác sĩ gây mê bắt đầu phẫu thuật lại. Vì tránh cho cá lọt lưới, lần phẫu thuật thứ hai này tiến hành vô cùng cẩn trọng, trên mặt Mẫn Nguyệt dính đầy máu nhưng vẫn cố gắng hoàn thành trách nhiệm.
Nàng không có đeo kính bảo hộ mắt nên máu trên trán xẹt qua lông mi, từng giọt từng giọt lẻn qua lông mi chảy vào mắt. Tình cảnh ở Khoa Ngoại Lồng Ngực cũng tràn ngập máu tanh, tuy nhiên Mẫn Nguyệt lại thấy tầm nhìn từ trước đến giờ của mình lại chưa từng hồng như vậy, toàn bộ thế giới giống như bị bọc trong chiếc áo màu đỏ.
Lại qua thêm một tiếng nữa phẫu thuật mới thật sự kết thúc, bệnh nhân đã được cứu trở về, Mẫn Nguyệt thật sâu thở dài một hơi. Máu đọng lại trên mặt nàng, cảm giác dính dính, nàng nhịn không được nâng tay áo lên định lau nhưng lại phát hiện bao tay của nàng cũng đầy máu tươi.
Chủ nhiệm Lý cũng thấy được, nhíu mày hỏi: “Bao tay này bị rách hồi nào?”
“Có thể là lúc cắt chỉ không cẩn thận cắt trúng” Mẫn Nguyệt đáp.
Khẩu trang, nón, y phục phẫu thuật của nàng đều có máu, một nửa gương mặt của nàng đằng sau khẩu trang cũng bị máu nhuộm thành một con mèo.
Vùng xung quanh lông mày của Chủ nhiệm Lý càng nhíu càng sâu, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: “Nhanh đi rửa đi, dùng cồn rửa nhiều một chút”
“Vâng”
“Có chảy vào mắt không?”
“Hình như có chảy vài giọt, không nhiều lắm” Mẫn Nguyệt như nghé mới sinh không sợ hổ, nàng ngửa đầu như không có gì mà cười rộ lên.
Bên trong con ngươi trắng đen rõ ràng kia có một điểm đỏ chói mắt dị thường, đó là vết máu bị khô lại.
Chủ nhiệm Lý hoàn toàn đen mặt: “Sao một chút ý thức tự bảo vệ mình cháu cũng không có vậy hả!? Không đeo kính bảo hộ, dính máu cũng không chịu đi rửa sạch trước, Hứa Mạch không có dạy cháu chuyện này sao?”
Mẫn Nguyệt bất thình lình bị cơn lửa giận của Chủ nhiệm Lý làm cho dọa sợ, nàng lúng túng gục đầu xuống không dám đáp lại.
Hồ Dịch Đạo vỗ vai nàng, giúp đỡ giải thích: “Chủ nhiệm Lý nói đúng đó, kết quả xét nghiệm máu của bệnh nhân này vẫn chưa có, cũng không thể xác định là anh ta hoàn toàn khỏe mạnh, cho nên chúng ta phải vô cùng cẩn thận”
“Sau này cháu sẽ chú ý” Mẫn Nguyệt nhỏ giọng đáp.
Chủ nhiệm Lý vừa suy nghĩ vừa lo lắng, nhịn không được nói thêm vài câu: “Bác biết cháu muốn tiến bộ, muốn biểu hiện thật tốt, nhưng mà đầu tiên cháu phải bảo đảm bản thân mình đã an toàn, sau đó mới tính đến chuyện cứu người, hiểu chưa?”

Mẫn Nguyệt liên tục gật đầu không ngừng: “Cháu hiểu rồi, cháu hiểu rồi”
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên hoàn toàn không biết sợ của nàng, Chủ nhiệm Lý rất bất đắc dĩ nói: “Kinh nghiệm của cháu còn quá ít, vẫn còn chưa chắc chắn. Quên đi, chờ Hứa Mạch về rồi dạy cháu đi”
Sau khi tắm xong trở về phòng bệnh đã là rạng sáng 5 giờ, sắc trời như được đánh bóng, mặt trời sắp mọc lên.
Chỉ sau ba tiếng đồng hồ nữa là có thể nhìn thấy sư phụ rồi. Mẫn Nguyệt ôm lấy mong chờ ngọt ngào nặng trĩu ngủ đi.
Thấm thoát ngủ được hai tiếng, Mẫn Nguyệt bị đồng hồ báo thức reo tỉnh, vì thiếu ngủ trầm trọng nên khiến cho nàng đều thấy mệt mỏi cả người, đầu óc choáng váng nặng trĩu, dây thần kinh bên huyệt thái dương nhảy lên mơ hồ đau.
Nàng dùng sức xuống giường đi rửa mặt, nàng cũng có cảm giác thèm ăn, Đặng Tang đem bánh bao và sữa đậu nành từ căn tin lên, nàng ăn được mấy miếng nhạt nhẽo, ngáp mấy cái rồi bắt đầu công việc.
Buổi họp sáng cuối cùng đã đợi được rồi, thế nhưng Hứa Mạch vẫn chưa xuất hiện, Mẫn Nguyệt có chút bất an sợ đối phương có việc chưa làm xong, như vậy phải qua mấy ngày nữa mới về.
Nàng tự an ủi mình, có lẽ sư phụ đã đi tìm Viện trưởng báo cáo công tác, có thể một lát nữa sẽ xuất hiện, đường nhìn của Mẫn Nguyệt thường bay về phía cửa, chờ mong có người đẩy nó vào.
Khi buổi họp sáng tiến hành được phân nửa, cửa phòng trực ban thật sự bị đẩy vào. Mẫn Nguyệt dẫn đầu tiến ới, cười khanh khách gọi: “Sư phụ chị về…”
Lời còn chưa nói xong thì bỗng im bặt, người đi vào không phải là Hứa Mạch mà là người của khoa y tế đã gặp lần trước.
Bọn họ vừa xuất hiện tức nói đã có chuyện không tốt. Mẫn Nguyệt nhanh chân lui về phía sau hai bước, giống như đang trốn bệnh độc nào đó, rất sợ lui không kịp sẽ bị gặp phải không may.
Hai người của khoa y tế nhìn xung quanh một vòng, mở miệng: “Các bác sĩ tối hôm qua tham gia phẫu thuật cứu giúp bệnh nhân bị dao đâm vào tim đều có ở đây chứ?”
Chủ nhiệm Lý tiến lên một bước: “Đều ở đây, mọi người tìm chúng tôi có chuyện gì không?”
Người đứng đầu lấy trong túi văn kiện ra một tờ giấy, đưa cho mọi người xem: “Đây là kết quả xét nghiệm máu của bệnh nhân hôm qua”
Sau đó chỉ tay vào dòng chữ trên giấy, đề cao âm lượng công bố tin bạo phá: “Kháng thể HIV biểu hiện dương tính, đã chuyển bệnh nhân vào khoa truyền nhiễm, các nhân viên tham gia chăm sóc và chữa bệnh bây giờ đi theo tôi đến CDC (*) để nhận xét nghiệm phân cấp bậc”
(*) CDC: Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh.
Phòng trực ban như rơi vào khoảng lặng chết chóc.
Chẳng ai rõ ràng hơn mỗi con người đang đứng trong đây, kháng thể HIV biểu hiện dương tính đại biểu cho cái gì, ví dụ như không may mắn mà bị lây nhiễm cũng có nghĩa là gì.
Không ai có thể chấp nhận loại vận rủi này cả.
Bệnh án trong tay Mẫn Nguyệt rơi mạnh xuống đất, âm thanh kim loại ma sát với gạch men phát ra tiếng vang chói tai, giống như tiếng còi phòng không, chấn động đến mức đầu óc của nàng đều trống rỗng, cứng đờ đứng tại chỗ.
Bên tai liên tục vang lên tiếng ong ong, nàng thấy rất nhiều người vây xung quanh, mở miệng rồi khép miệng, lo lắng nhìn nàng nói chuyện, nhưng mà một chữ nàng cũng không nghe thấy được.
Mẫn Nguyệt ngơ ngác nhẹ lắc đầu, sao lại như vậy, tại sao vậy, nàng nên làm gì bây giờ…

Chủ nhiệm Lý vô cùng tức giận, trước khi vào phòng phẫu thuật ông đã cố ý hỏi mẹ của bệnh nhân rằng anh ta có bị bệnh truyền nhiễm hay không, trừ khi bà ta thật sự không biết, bằng không thì đó chính là cố ý giấu diếm bệnh án!
Nhưng hiện tại không có nhiều thời gian để truy cứu trách nhiệm, nhất định phải nhanh chóng xét nghiệm phân cấp bậc, nếu như CDC nói cần dùng thuốc ngăn lại thì nhất định phải uống càng sớm, như vậy tỉ lệ thành công càng cao.
Vào thờ điểm mấu chốt này chỉ có Chủ nhiệm Lý mới trấn an được tình hình, ống một tay này kéo Hồ Dịch Đạo đang khiếp sợ, một tay kia kéo Mẫn Nguyệt đang bị dọa cho choáng váng, bình tĩnh đưa ra phán đoán: “Đừng hoảng hốt, hiện tại theo bác đến CDC, sợ cũng vô dụng thôi, các cháu là bác sĩ lâm sàng nên biết làm như thế nào”
Vừa rồi sợ hãi quá mức thậm chí quên cả khóc, hiện tại vừa lấy lại được một chút tinh thần thì lập tức viền mắt đã ướt nước. Mẫn Nguyệt nhắm mắt theo họ ra ngoài, hai mắt nàng đẫm lệ, nàng vừa mới trở thành bác sĩ nội trú, thật vất vả nhận Hứa Mạch làm sư phụ, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Lỡ như chỉ có thể dừng lại tại đây, vậy nàng nên làm gì bây giờ? Nàng có thể làm được gì chứ? Nàng thật sự không biết.
Trần Tư Điềm và Đặng Tang đều có vẻ mặt không thể tin được, nhưng mà ngoại trừ nhìn theo bọn họ đi xa cũng không thể giúp được gì.
Trong lòng hai người bị lo lắng trầm trọng ép đến không nói nên lời, trầm mặc đưa bọn họ lên xe công vụ của bệnh viện, chờ khi xe biến mất khỏi tầm nhìn mới từ từ tìm lại một lý trí, tự hỏi bước tiếp theo nên làm sao.
Đặng Tang run rẩy hỏi: “Có nên nói với Mặc gia một tiếng không?”
Tay Trần Tư Điềm nhẹ run lên, nàng nói: “Cô gọi cho Mặc gia đi, tôi đến Khoa Nội Tim Mạch một chuyến”
Biết nàng muốn đi tìm Thẩm Phi ngay mặt nói với đối phương là Mẫn Nguyệt đã xảy ra chuyện, Đặng Tang gật gật đầu, lấy điện thoại ra xoay người yên lặng đi đến góc tường.
Bản thân nàng ngồi trên xe như thế nào, đến được trung tâm CDC như thế nào, bác sĩ hỏi những gì, Mẫn Nguyệt đều không hề có ấn tượng, đại não giống như đã chết, chức năng đọc viết cũng xuất hiện bất thường, trong đầu trống rỗng, chỉ để lại một câu nói —
“Bệnh nhân chưa từng tiếp nhận qua đợt điều trị nào, chỉ có 16 tế bào CD4 (*) trên mỗi milimet khối mà thôi, hoạt tính của virus trong cơ thể rất cao. Kết quả đánh giá của cô là giai đoạn hai, mức độ lây nhiễm rất cao”
(*) CD4: Tế bào T-CD4 là một phân nhóm quan trọng nhất của tế bào lympho T. Chức năng chính của nó là nhận biết kháng nguyên lạ và điều hòa hệ thống miễn dịch của cơ thể. Nếu tế bào CD4 thấp thì hệ thống miễn dịch cũng yếu đi.
Tứ chi nàng hoàn toàn lạnh lẽo, vị trí trong lồng ngực vốn nên tung tăng nhảy nhót lại một mảnh yên lặng.
Giống như nghe hiểu được lại như không hiểu được. Mẫn Nguyệt kéo bước chân nặng nề từng bước đi ra khỏi phòng, mờ mịt đứng bên ngoài hành lang.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, chiếu lên những tán cây xanh tươi bên cạnh, tiếng người ồn ào náo nhiệt như thường lệ của hồng trần. Mẫn Nguyệt lẳng lặng nhìn, như người ngoài cuộc bị vứt bỏ, tâm lạnh lẽo, thật cô độc.
Hồ Dịch Đạo từ trong căn phòng khác đi ra, thấy một màn như vậy sợ đến tim đột nhiên ngừng đập, nhanh chóng chạy lên nắm cánh tay nàng mạnh mẽ kéo trở về: “Em muốn làm gì vậy hả?”
Đáy mắt Mẫn Nguyệt xuất hiện một tầng ẩm ướt, nàng mờ mịt bất lực ngẩng đầu: “Em còn có thể làm gì nữa sao?”
Vừa rồi sắc mặt của nàng xám như tro tàn, lại đứng bên cửa sổ, Hồ Dịch Đạo tưởng nàng nghĩ lẩn quẩn trong lòng muốn làm chuyện ngốc, hiện tại thấy nàng như vậy nhịn không được đau lòng hơn.
Nàng ngày thường luôn bật cười khanh khách, ánh mắt như chứa mật ngọt, ấn đường như có hoa, còn bây giờ viền mắt đỏ ửng, trong mắt đầy tơ máu, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, ánh mắt hồn nhiên mà tuyệt vọng, như một con nai té xuống vách núi, bị gãy chân đang bất lực chờ chết.
Hồ Dịch Đạo không kiềm được khóe mắt phiếm hồng, muốn an ủi nàng nhưng không biết phải nói từ đâu. Cậu tận mắt nhìn thấy Mẫn Nguyệt từng bước trưởng thành, nàng cố gắng bao nhiêu thì lại không cam lòng bấy nhiêu.
Thử hỏi có ai chấp nhận được cuộc sống và sư nghiệp của mình vừa mới bắt đầu khởi sắc lại thình lình đối diện với bản tuyên án vô tình này không?
Nhưng mà bác sĩ thì chưa bao giờ từ bỏ hi vọng, dù chỉ là những hạt tia sáng mờ nhạt cũng phải vững vàng bắt lấy, quyết không từ bỏ.
Bởi vì, nếu như bác sĩ cũng từ bỏ vậy thì bệnh nhân phải đem hi vọng của mình gửi gắm cho ai?
Vì vậy Hồ Dịch Đạo nói: “Hiện tại chuyện có thể làm chính là phối hợp điều trị, nên uống thuốc thì uống thuốc, nên kiểm tra thì kiểm tra, mức độ lây nhiễm không phải một trăm phần trăm thì vẫn còn cơ hội mà đúng không? Đừng từ bỏ”
Toàn bộ nhân viên liên quan đều đã xét nghiệp phân cấp bậc, ngoại trừ Mẫn Nguyệt thì những người khác đều là giai đoạn 1, không cần dùng thuốc ngăn chặn.
Sau khi điền phiếu nhận thuốc xong, cậu đưa thuốc cho Mẫn Nguyệt, dặn dò nàng nhất định phải uống thuốc đúng giờ, cho dù tác dụng phụ rất mạnh nhưng cũng không thể tự ý ngưng thuốc, nếu như có chút không khỏe thì lập tức liên hệ với trung tâm CDC.

Mặt khác, suy xét đến tinh thần và trạng thái của nàng không thích hợp với công việc có cường độ cao ở bệnh viện nên phía bệnh viện suy xét cho nàng nghỉ ngơi một thời gian, để xem ý kiến của bản thân nàng.
Mẫn Nguyệt hiện tại đang hoang mang lo sợ, nghe xong một lời dài thì mê man, không cách nào tiêu hóa được nội dung trong đó.
Chủ nhiệm Lý vỗ vai nàng, đề nghị nói: “Cháu có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, sau đó thì đến phòng khám bệnh làm việc. Cả ngày ở nhà rất buồn bực, ngược lại sẽ khiến cháu suy nghĩ nhiều thêm thôi”
Mẫn Nguyệt nhìn Hồ Dịch Đạo, cậu cũng đồng ý nói: “Anh nghĩ em đi làm thì sẽ tốt hơn”
Mẫn Nguyệt rủ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Được rồi, em nghe mọi người, đến phòng khám bệnh làm việc”
Công việc cụ thể sắp xếp như thế nào đó là chuyện của Khoa Ngoại Lồng Ngực, khoa y tế không cần nhúng tay vào, tiếp sau đó còn phải viết báo cáo lên cấp trên về sự việc lần này nên hai người của khoa y tế đã xin đi trước. Vài nhân viên của khoa cấp cứu cũng đi theo làm kiểm tra cũng vì còn công việc trong tay nên an ủi Mẫn Nguyệt vài câu rồi rời đi.
Chủ nhiệm Lý sắp xếp nói: “Tiểu Hồ cháu đưa Mẫn Nguyệt về nhà đi, sau đó cháu cũng nghỉ ngơi hai ngày rồi hẳn trở lại đi làm”
“Vâng, Chủ nhiệm”
Về đến nhà, giày cũng chẳng thèm đổi Mẫn Nguyệt trực tiếp đi vào phòng khách, hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp trên sofa, vùi mặt vào gối sofa, ban đầu là khóc thút thít, sau đó tiếng khóc dần lớn hơn, cuối cùng là hu hu vỡ òa.
Mập Mạp nằm ngủ gật trên ghế quý phi bị động tĩnh này làm cho giật mình tỉnh lại, nó quan sát một chút, tay chân nhẹ nhàng thong thả đi qua ngồi xổm trước mặt Mẫn Nguyệt meo một tiếng, giống như đang hỏi Mẫn Nguyệt làm sao vậy.
Vừa rồi ở trước mặt người khác nàng không dám vỡ òa, hiện tại xung quanh không có ai liền lớn tiếng khóc, giống như muốn đem toàn bộ ủy khuất và sợ hãi phát tiết ra ngoài.
Tiếng meo yếu ớt bị âm thanh gào khóc lấn át, Mập Mạp kêu một hồi thấy Mẫn Nguyệt không để ý tới nó liền nâng người lên dùng thân thể lông xù của mình che dựa lên cần cổ lạnh lẽo của Mẫn Nguyệt, bàn chân mềm mại đầy thịt chạm lên mặt Mẫn Nguyệt, vỗ nhẹ hai cái.
Mẫn Nguyệt quay đầu qua, nhìn thấy mèo con thì càng khóc thương tâm hơn: “Sau này chị không thể chăm sóc em nữa rồi, phải làm sao với em đây”
Điện thoại một lần nữa vang lên, Mẫn Nguyệt mắt điếc tai ngơ ôm mèo khóc đến trời đất mù mịt, mãi đến khi một khúc nhạc piano vang lên, đó là nhạc chuông nàng cài riêng cho Hứa Mạch.
Mẫn Nguyệt lau nước mắt, khịt khịt mũi, lấy điện thoại trong túi xách ra, mở loa ngoài, vừa mở miệng phát hiện giọng mũi nồng nặc: “Sư phụ”
“Em đang ở đâu?” Hứa Mạch trực tiếp hỏi.
Mẫn Nguyệt khóc đến não thiếu oxy, choáng váng đáp: “Em ở nhà”
“Em ở đó chờ, chị lập tức tới” Hứa Mạch nói xong trực tiếp ngắt điện thoại, toàn bộ cuộc trò chuyện không đến 10 giây.
Mẫn Nguyệt lại càng mờ mịt hơn.
Khoảng cách không đến nửa phút, điện thoại lại vang lên, lần này là Thẩm Phi. Mẫn Nguyệt chuyển tiếp cuộc gọi, mới vừa alo một tiếng đối phương lập tức quát: “Bây giờ em đang ở đâu đó? Sao không nghe điện thoại? Em muốn chị lo chết sao!?”
Cơn giận của Thẩm Phi chạy dọc theo tín hiệu của điện thoại đổ hết xuống biển rồi lại ập lên đầu Mẫn Nguyệt, quát nàng đến hoàn toàn hôn mê.
“Em có biết chị gọi em bao nhiêu lần rồi không? Chị đi khắp nơi đều không tìm được em, lại không dám gọi cho dì và chú, thiếu chút nữa chị đã gọi cảnh sát báo nguy rồi đó em biết không?” Thẩm Phi gào thét một trận, đột nhiên mũi đau xót, bên trong giọng nói mang theo tiếng khóc, “Chị đã nghĩ em thật sự xảy ra chuyện rồi… em có biết chị sợ thế nào không hả?”
Nghe nàng khóc như vậy, Mẫn Nguyệt cũng một lần nữa thấy khổ sở, chớp đôi mắt, lách tách lách tách rơi nước mắt.
“Đã uống thuốc ngăn chặn chưa?”
“Vẫn chưa” Chỉ toàn lo khóc, không có chú ý đến cái gì khác.
Thẩm Phi một lần nữa phát hỏa: “Mau uống đi! Bây giờ lập tức đi uống thuốc! Hai phút sau chị gọi lại cho em”
Bình thường sau khi phân chia giai đoạn thì trong vòng 24 tiếng phải 1 2 »


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.