Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới

Chương 32: - Đồng giường cộng chẩm


Đọc truyện Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới – Chương 32: – Đồng giường cộng chẩm

Quỷ xạo sự?
Mẫn Nguyệt bị véo mũi, vốn định rầm rì vài tiếng thể hiện sự bất mãn nhưng nghe Hứa mạch nói như vậy, không thể làm gì hơn là nhịn xuống không lên tiếng, trong lòng vô cùng ủy khuất.
Sư phụ khi dễ nàng, còn không cho nàng phản kháng, aiz…
Chỉnh tốc độ gió lên cao nhất, Mẫn Nguyệt bắt đầu sấy tóc, Hứa Mạch ngồi bên giường thoa kem dưỡng, Mẫn Nguyệt nhìn chằm chằm một chút lại bắt đầu không đứng đắn.
Nàng cố ý đem máy sấy tóc đổi hướng đến Hứa Mạch, mái tóc dài của đối phương thoáng bị gió thôi vung lên dính trên mặt, dính lên cả phần kem còn chưa kịp thoa.
Vèo một tiếng, Mẫn Nguyệt bật cười.
Hứa Mạch không chút hoang mang kéo tóc ra, ánh mắt lạnh lùng trừng liếc nàng: “Lần này vui rồi chứ?”
“Vui!”
Sư phụ không cho phép nàng đùa vậy thì nàng không thể làm gì khác hơn là khi dễ ngược lại.
Mẫn Nguyệt vui đến nhướn lông mày, thấy Hứa Mạch nói liên tục hai câu đều dùng từ thịnh hành trên weibo, liền hỏi: “Sư phụ cũng chơi weibo sao?”
“Ừm, lúc rảnh sẽ chơi”
Thật muốn follow…
Mẫn Nguyệt nhìn Hứa Mạch, môi khẽ mở nhưng không dám hỏi. Dù sao nàng cũng là một thanh niên yên tĩnh trong vòng bạn bè bao năm tháng rồi, còn ở weibo thì tự thả bay mình, xem weibo của người khác giống như đang rình xem nhật ký của người ta vậy.
Đợi một chút, thấy Hứa Mạch không có ý định nói cho nàng biết tài khoản weibo, Mẫn Nguyệt thả con tép, bắt con tôm nói: “Em cũng có chơi đó, tên weibo của em rất dễ nhớ, Là Tiểu Minh Nguyệt đây “
Hứa Mạch ừ một tiếng rồi không có phản ứng gì nữa.
Tận đáy lòng Mẫn Nguyệt rầu rỉ một tiếng, sư phụ thật không muốn nói cho nàng biết mà, aiz…
Sau khi tắt đèn, Mẫn – không đứng đắn cất đi biểu tình mất mát – Nguyệt cẩn thận bò lên giường, nằm được nửa tiếng nhưng lại ngang ngược không ngủ được. Nhưng mà nàng lại không dám xoay người lại, vì Hứa Mạch ngủ ở giường dưới, sợ phát ra động tĩnh làm phiền đến sư phụ.
Cố ép mình nằm thẳng như cá phơi nắng nửa ngày, Mẫn Nguyệt vừa mới thấy buồn ngủ thì giường bên dưới đột nhiên vang lên âm thanh ken két, làm nàng giật mình tỉnh giấc.
Tiếp sau đó là âm thanh ma sát rất nhỏ của ga trải giường, giống như có người ngồi dậy vậy. Mẫn Nguyệt thăm dò bò ra, vừa cúi xuống thì phát hiện Hứa Mạch đang nghiêng người tựa vào đầu giường.

“Sư phụ, chị sao vậy?”
“Dạ dày không thoải mái lắm, không sao đâu em ngủ đi” Hứa Mạch trầm thấp nói, nghe giọng giống như đang kìm nén đau đớn.
Mẫn Nguyệt lập tức xốc mền lên bò thẳng xuống dưới, ngay cả dép cũng không thèm mang mà đi chân trần tới bật đèn lên, sau đó quay về giường Hứa Mạch, hỏi: “Sư phụ đau dạ dày sao? Hay là dạ dày căng trướng? Là vì ăn bánh Trung thu không tiêu hóa được sao?”
Dưới ánh đèn led công suất lớn, sắc mặt Hứa Mạch có chút tái nhợt, môi lại hồng đến chói mắt, trên đó còn có một loạt vết dấu răng hằn lại vì cắn để nhịn đau.
Dạ dày của sư phụ hóa ra lại đau như thế, nhưng sư phụ cũng không rên một tiếng mà âm thầm chịu đựng.
Mẫn Nguyệt nhìn thấy trong mắt, trong tim lại xót xa đến phát đau: “Sư phụ khó chịu thì phải nói với em một tiếng chứ, đừng tự mình chịu như vậy… em đi lấy thuốc cho chị”
Không gian phòng nghỉ quá nhỏ không đủ chỗ để đặt máy pha nước, chỉ có thể đi nấu nước sôi gián tiếp thôi. Mẫn Nguyệt khoác áo blouse bên ngoài, lấy ly của Hứa Mạch sau đó đi ra ngoài.
Hứa Mạch vội vàng nhắc nhở: “Mang giày vào”
Mẫn Nguyệt nghe vậy thì cúi đầu, lúc này mới phát hiện bản thân vẫn luôn đi chân trần.
Nàng sốt ruột hoảng loạn kéo dép ở dưới gầm giường ra rồi mang vào, Mẫn Nguyệt đi nhanh về nhanh, không đến nửa phút đã đem ly nước sôi nóng hổi trở về.
Lần trước Hứa Mạch bị đau bao tử đến nôn mửa, nàng cũng có mua thuốc phòng bệnh vẫn còn để trong ngăn tủ. Mẫn Nguyệt lấy gói thuốc ra, xé mở một gói thuốc bột bỏ vào ly nước, sau đó khuấy lên để trên bàn ở đầu giường.
“Sư phụ, nước có hơi nóng, để nguội một chút rồi hẳn uống nha”
Thấy Hứa Mạch nhíu mày ôn dạ dày, nàng lại hỏi: “Dùng túi chườm nóng dạ dày có thoải mái hơn chút nào không nhỉ? Nhưng mà chắc trong khoa chúng ta không có, để em đi hỏi một chút xem có túi chườm nóng không?”
Hứa Mạch ngăn nàng lại: “Không cần đâu, chị uống nước nóng là được rồi”
Cuối hạ đầu thu, thời tiết khô nóng cực kì, điều hòa buộc phải vận hành liên tục 24/7. Với loại thời tiết có nhiệt độ cao này việc mọi người đem theo túi chườm nsong là hoàn toàn không thể xảy ra.
Mẫn Nguyệt gấp đến độ chà xát tay, vậy phải làm sao bây giờ đây?
Chà chà chà chà, càng chà lòng bàn tay càng nóng lên, Mẫn Nguyệt chợt nghĩ ra: “Sư phụ, em dùng tay giúp chị làm ấm nha?”
Các cô gái khác đều có thể chất yếu, mùa đông thì tay chân lạnh lẽo phải đeo bao tay, mặc áo len mang tất, nhưng nhiệt độ cơ thể của Mẫn Nguyệt là di truyền của Mẫn ba, vì vậy cơ thể nàng nóng như lò lửa.

Lúc còn đi học, thời gian tự học buổi trưa bạn cùng phòng đều không muốn ngồi cùng với nàng, vì ngại nóng. Lúc tới mùa đông Mẫn Nguyệt được hoan nghênh rất bội, các bạn học tanh nhau cướp vị trí sau lưng áo, dưới nón để làm nóng hai tay, nói là cả nhiệt độ cơ thể của nàng giống hệt như tấm thảm điện vậy.
Mẫn Nguyệt xòe bàn tay ra, mong chờ nói: “Sư phụ chị sờ xem, lòng bàn tay của em rất nóng đó”
Tay nàng giơ lên trước mắt, giống như một đoạn ngó sen ngâm mình trong sữa, trắng mịn nõn nà, như được thoa loại kem dưỡng có được làn da giống như trẻ con, lại còn hương sữa thoang thoảng bay qua.
Hứa Mạch đưa tay nắm lấy, nhiệt độ trên cánh tay Mẫn Nguyệt rõ ràng cao hơn cơ thể của cô. Đôi mắt nàng sáng ngời, cả người giống như mặt trời nhỏ, có loại ánh sáng và sức nóng vô tận.
Ban đêm yên tĩnh, đèn đường trong vườn hoa đều đã tắt, những con sâu ẩn mình bên trong bắt đầu phát ra tiếng kêu, chỉ có vầng trăng tròn yên tĩnh treo trên bầu trời đêm sâu thẳm.
Mẫn Nguyệt dùng đôi mắt rạng rỡ trong suốt, vẻ mặt chân thành mà nói.
Nàng nói: “Sư phụ, có phải rất nóng không? Em giúp chị xoa bụng nha”
Hứa Mạch không hề thích ứng cùng người khác có tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng nếu đổi là Mẫn Nguyệt thì cô không nói được lời từ chối.
Cô cũng không quá hiểu phương thức ở cùng với người khác, có lúc dùng từ không ổn thỏa, hay là vẻ mặt quá mức nghiêm túc, như vậy sẽ xúc phạm đến đối pương. Công việc quá bận, cô không có tinh thần và thể lực đi tìm hiểu cảm xúc của người khác, nhưng nếu đối phương là Mẫn Nguyệt thì cô không khỏi để tâm hơn một chút.
Trong lúc vô tình cô đã đối xử với cô gái kia dịu dàng hơn một chút rồi.
Cô gái ấy đã dùng hết sự chân thành từ tận đáy lòng để chờ đợi co, vậy cô càng phải quý trọng hơn nữa.
Hứa Mạch gật đầu, nói được.
Mẫn Nguyệt đưa lòng bàn tay lên miệng hà hơi làm nóng sau đó rút tay lại, chà xát hai lòng bàn tay vào nhau, cuối cùng nhẹ nhàng để lên bụng của Hứa Mạch.
Nhiệt độ dễ chịu liên tục truyền vào da, dạ dày ồn ào được dỗ dành một chút, Hứa Mạch cũng theo cảm giác từ từ giãn vùng lông mày đang nhíu chặt ra, vừa ngước mắt lên thì thấy Mẫn Nguyệt đang co rúm lại ngồi xổm bên giường, liền hỏi: “Em lạnh không?”
Vừa rồi đã cởi áo blouse ra treo trên móc ở sau cửa ra vào, vì vậy chỉ còn mặc áo ngủ ngắn tay mà thôi. Điều hòa thổi ra đầy khí lạnh, cánh quạt đem khí lạnh đẩy vào không trung, khí lạnh theo tường phủ xuống, dừng lại trên vai và lưng của nàng.
Cánh tay ở bên ngoài bị kích thích nổi cả một tầng da gà, Mẫn Nguyệt hơi run người hít hít mũi, bướng bỉnh đáp: “Em vẫn ổn mà”
Hứa Mạch lui vào bên trong giường, chừa ra một vị trí: “Lên đây đi”

Mẫn Nguyệt vừa kinh hỉ lại vừa do dự, sư phụ muốn ngủ cùng với nàng sao?
Hứa Mạch thấy nàng không phản ứng liền xốc mền lên: “Vào đây nằm đi, cẩn thận không bị cảm”
Mẫn Nguyệt phấn khởi cởi dép bò lên giường. Vì là giường đơn nên rất hẹp, chiều rộng cũng không đến một mét, hai người trưởng thành cùng ngủ thì sẽ có chút chật, Mẫn Nguyệt không dám dựa vào quá gần, nửa người còn ở bên ngoài mép giường.
Hứa Mạch ngồi dựa vào gối, đưa tay ôm lấy thắt lưng Mẫn Nguyệt kéo nàng nằm vào trong: “Cẩn thận coi chừng ngã”
Một cái kéo này để hai người chặt chẽ nằm sát với nhau rồi.
Mẫn Nguyệt nằm giống như cây kem, một cử động cũng không dám, mặt thì trốn vào trong gối đầu giả vờ làm đà điểu dưới thắt lưng của Hứa Mạch.
Áo ngủ của Hứa Mạch là loại bông và vải lanh, rất mỏng lại thông khí, cách lớp quần áo Hứa Mạch có thể cảm giác dược tóc của Mẫn Nguyệt bị điều hòa thổi đến lạnh ngắt.
Sợ nàng bị cảm lạnh Hứa Mạch vén mền lên đắp lại cẩn thận cho nàng, còn ép các góc mền xuống che bả vai lại.
Mẫn Nguyệt lặng lẽ đưa tay, kéo mền lên trên, lặng lẽ che đầu lại.
Cách lớp mền, nàng nghe Hứa Mạch hỏi: “Đắp như vậy em thở được sao?”
Cũng mặc kệ người ta có nhìn thấy hay không, Mẫn Nguyệt gật gật đầu, rồi nói: “Sư phụ chị đừng quản em, chị mau uống thuốc đi”
Nàng cảm giác được Hứa Mạch di chuyển thân thể, chắc là đưa tay lấy ly nước, sau đó dạ dày ở dưới lòng bàn tay nhấp nho một chút, mơ hồ có chút nóng lên, chắc là Hứa Mạch đã uống hết thuốc.
Mền cotton rất mỏng, ánh đèn chiếu sáng rọi vào bên trong mền, Mẫn Nguyệt mơ hồ nhìn thấy thân thể của mình phiếm hồng lên, giống hệt như tôm luộc. Nằm trong mền thì ngột ngạt, nhưng nàng không dám ló đầu ra, sợ để Hứa Mạch nhìn thấy nàng đang đỏ mặt.
Tay của nàng vẫn luôn xoa ở bụng của Hứa Mạch, vừa rồi khi Hứa Mạch cúi người ôm thắt lưng của nàng kéo vào thì nửa người trên gấp lại, khuôn ngực của Hứa Mạch đè lên mu bàn tay của nàng, mềm mại, nóng nóng, cảm xúc vô cùng tuyệt vời.
Mẫn Nguyệt nằm trong mền xấu hổ muốn xì khói, nàng hận không thể phun hơi nóng ra từ trong hai bên tai.
Thân thể nàng nóng lên, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Hứa Mạch càng thấp xuống, khi đôi chân lành lạnh dựa gần vào người nàng cảm giác thật thỏa mái.
Mẫn Nguyệt rất ngượng ngùng khi tiếp xúc da thịt với Hứa Mạch, lại tham lam cảm xúc mát lạnh trên người Hứa Mạch không muốn buông ra. Vừa rối rắm lại dao động, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao.
Hứa Mạch nhận ra bất thường, hỏi: “Em khó chịu sao?”
Mẫn Nguyệt sợ nàng kéo mền ra nhìn mình, vội vã đáp: “Em rất ổn!”
Âm thanh của nàng mạnh mẽ mười phần, nghe vào không giống mệt mỏi, mà bản thân Hứa Mạch cũng rất khó đi vào giấc ngủ, nàng đã quen trước khi ngủ phải nghe hát ru, vì vậy đeo tai nghe của điện thoại lên, đem một bên tai nghe đưa vào trong mền.
“Muốn nghe nhạc không?”

Mẫn Nguyệt nhận lấy, nhét vào tai.
Tiếng nhạc piano êm dịu nhẹ nhàng như dòng nước róc rách chảy ra trong khe suối. Tâm tình dao động thoáng chốc chậm lại, dần dần bình tĩnh. Hô hấp bắt đầu kéo dài, ý thức thong thả phiêu xa, mí mắt Mẫn Nguyệt nhẹ nhàng khép lại, ngủ đi.
Hôm sau, Mẫn Nguyệt trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác giường chuyển động, nàng từ từ mở mắt ra, thế nhưng lại nhìn thấy một mảng trắng tuyết chói mắt.
Hứa Mạch đứng ở bên giường đưa lưng về phía nàng thay đồ. Áo ngủ bị cởi ra để lên bàn vuông nhỏ, hai tay nàng đưa ra sau lưng, cài móc áo ngực.
Sau lưng của Hứa Mạch còn trắng hơn rất nhiều so với hai tay, giống như một bông hoa tuyết thuần trắng trên ngọn cây ở đỉnh núi. Thân hình nàng vốn đã gầy, xương bả vai cao cao nổi lên, phảng phất như bươm bướm đang vỗ cánh. Rãnh cột sống duyên dáng kéo dài từ hai cánh bướm, và biết mất ở giữa hai bên thắt lưng nhợt nhạt.
Mẫn Nguyệt nhìn đến mê mắt, nàng biết cơ thể mỗi người sẽ có hình dạng đầu khớp xương và bắp thịt khác nhau, nhưng nàng từ trước đến giờ không hề biết khi tập hợp tất cả, hóa ra lại xinh đẹp như vậy.
Hứa Mạch thay sang trang phục đơn giản, mặc áo blouse vào, xoay người lại lấy áo ngủ chuẩn bị xếp gọn gàng bỏ vào ngăn tủ. Dư quang nhìn thấy Mẫn Nguyệt đang ngơ ngác nhìn mình, mỉm cười nói một câu: “Chào buổi sáng”
Mặt trời vừa lên, chùm tia sáng màu cam ấm áp từ giữa khe cửa sổ xuyên vào, chiếu rọi lên Hứa Mạch.
Nụ cười của nàng, từ trước đến giờ chưa từng lấp lánh như vậy.
Con ngươi Mẫn Nguyệt chấn động, nàng quên cả việc phải đáp lại.
Hứa Mạch không có chú ý chỉ nhẹ giọng giục: “Bảy giờ rồi, mau dậy đi”
Hứa Mạch nói xong thì đi ra ngoài rửa mặt, trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Mẫn Nguyệt. Nàng dựa lên khung giường phát ngốc một lúc lâu mới hoảng hốt phản ứng lại, tối hôm qua nàng thế nhưng lại ngủ cùng giường với Hứa Mạch.
Mẫn Nguyệt giơ tay phải lên quay qua hướng ánh sáng nhìn xuất thần. Lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại xúc cảm làn da của Hứa Mạch, hơi lạnh, mềm mại trơn nhẵn, giống như một miếng ngọc.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, phải nhanh chóng rửa mặt ăn sáng, viết ghi chép giao ca rồi chuẩn bị họp sáng, không có thời gian để nàng lặp đi lặp lại dư âm nữa, Mẫn Nguyệt không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời bước xuống giường.
Hứa Mạch thích sạch sẽ, vì vậy Mẫn Nguyệt phá lệ dụng tâm hơn khi sửa sang lại giường, lấy ra trạng thái bị huấn luyện viên nhìn chăm chú khi kiểm tra nội vụ lúc còn học quân sự, cố gắng đem chăn bông xếp lại thành miếng đậu hũ, ga trải giường kéo bằng phẳng không một nếp uốn.
Lúc thu dọn gối nằm Mẫn Nguyệt nhìn thấy tai nghe giấu dưới gối, nhớ lại khúc piano nghe được trước khi ngủ hôm qua.
Đó là tác phẩm gốc của một nhà dương cầm nổi danh.
Thời Đại học, vào các tuần có kiểm tra tinh thần của nàng rất khẩn trương, rất dễ bị mất ngủ, vì để thả lỏng tinh thần nàng cố ý nghe nhạc không lời, trong lúc vô tình nghe được một bài có tên là “Hoa anh đào”, nàng cảm thấy rất thích nó vì vậy liền tìm tên của người chơi piano bài này, nghe hết toàn bộ tác phẩm của người đó.
Tối hôm qua bài nhạc đầu tiên mà Hứa Mạch cho nàng nghe, chính là “Hoa anh đào”.
Trên weibo Mẫn Nguyệt cũng follow của nhà dương cầm này, biết ông ấy sắp tới chuẩn bị tổ chức buổi hòa nhạc.
Không nghĩ tới sư phụ cũng thích nhạc của ông ấy, nếu như sư phụ có thời gian rảnh nàng thật muốn cùng sư phụ đi nghe hòa nhạc. Mẫn Nguyệt mơ hồ có chút mong chờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.