Đọc truyện Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới – Chương 31: – Làm nũng
Màn đêm càng ngày càng thâm, một vầng trăng tròn yên tĩnh treo mình trong trời đêm sâu thẳm.
Sau khi hai người ăn xong bánh Trung thu bên môi tràn ngập vịt ngọt. Mẫn Nguyệt lấy trong tủ đồ ra một hộp trà xanh, pha thành nước để uống giải khát.
Hứa Mạch tựa đầu lên cạnh giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Phản chiếu lên cửa sổ là ánh đèn led trắng sáng, vì có chút ngứa mắt nên theo bản năng cô híp mắt lại.
Mẫn Nguyệt nhìn thấy cô khó chịu liền hỏi: “Sư phụ, chị có muốn tắt đèn không? Như vậy nhìn sẽ rõ hơn đó”
“Được”
Nhận được sự cho phép, Mẫn Nguyệt đi tới công tắc bên cạnh cửa, công tắc vang lên một tiếng trong phòng nghỉ bỗng rơi vào bóng tối. Ánh trăng ngoài cửa sổ yên tĩnh rọi vào dừng lại trên chiếc bàn vuông nhỏ, tỏa sáng một góc phòng.
Dựa vào nguồn sáng Mẫn Nguyệt sờ soạng đi về bên giường, ngồi xuống bên cạnh Hứa Mạch sau đó cũng nhìn theo ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng đêm Trung thu tựa như miếng ngọc tròn trịa, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước chiếu rọi rải rác.
Mẫn Nguyệt nhẹ giọng nói: “Hồi nhỏ em từng nghe một câu chuyện kể là Hằng Nga thật sự có ở trên mặt trăng, khi nhìn thấy phần tối màu đó thì nghĩ là cung diện mà nàng ấy ở, còn ngây thơ nghĩ nàng ở trong cung điện lớn như vậy có cô đơn hay không. Sau đó khi đọc nhiều sách thì mới biết đó là Nguyệt Hải (*)”
(*) Nguyệt Hải: biển mặt trăng.
Hứa Mạch rất chăm chú lắng nghe: “Nguyệt Hải?”
“Tuy gọi là biển nhưng thật ra không có một giọt nước nào, chỉ là trên một vùng đồng bằng bằng phẳng có chỗ trũng thôi, chiếm một phần tư diện tích mặt trăng, phần lớn đều phân ở mặt đối diện với Trái Đất”
Hiếm khi có một chuyện mà Hứa Mạch không biết, Mẫn Nguyệt giảng giải kỹ lưỡng hơn: “Ban đầu mọi người không hiểu rõ về mặt trăng cho rằng chỗ tối đó là biển, chỗ có ánh sáng là đất liền, sau này khi có thể dùng kính thiên văn để quan sát rõ ràng hơn thì mới chịu bỏ đi nhận thức cũ, nhưng mà đã quen gọi như thế rồi”
Hứa Mạch nhẹ nhàng đáp lại: “Nguyệt Hải, cái tên này rất hay”
“Tên của sư phụ cũng rất hay, Bóng chiều lảng vảng nước nao nao (*), rất có ý cảnh, tên của chị đặt theo bài thơ này sao?”
Thần sắc Hứa Mạch có chút buồn bã: “Là vì Gợi cảm thùy mị bất định kiến (**) “
(*) Bóng chiều lảng vảng nước nao nao: trích một câu trong bài thơ “Mộng Giang Nam” của Bạch Cư Dị, bản dịch của Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, NXB Văn hoá – Thông tin, 1996.
(**) Gợi cảm thùy mị bất định kiến: trích một câu trong bài thơ “Giá Cô Thiên” của Thái Thân, câu này mình edit vì không tìm được bản dịch.
Chưa từng nghe qua nha… Mẫn học tra không cách nào phản bác lại được.
Hứa Mạch trầm mặc một lúc lâu lại nói thêm một câu: “Là thơ của Thái Thân thời Tống, trong thư tình mà ba viết cho mẹ, có ghi lại câu này”
Đây là lần đầu tiên Hứa Mạch chủ động nhắc tới ba mẹ, nhưng Mẫn Nguyệt nhớ rõ lần trước cô nói mình không có người thân, không biết là ba mẹ có còn sống hay không nên không dám tùy tiện tiếp tục nói nữa.
Yên tĩnh hồi lâu, Hứa Mạch nâng ly thủy tinh lên uống một ngụm trà xanh. Nước trà thanh trong, ánh trăng mát lạnh, đáy lòng nàng phủ một tầng nước, đằng sau vẻ mặt bình tĩnh này cất giấu rất nhiều cảm xúc.
Bàn tay cầm lấy ly trà bị ánh trăng chiếu đến trắng lạnh, Mẫn Nguyệt không tự chủ được đưa tay phủ lên, cố gắng truyền một chút nhiệt độ cho đối phương.
Mẫn Nguyệt mở miệng: “Sư phụ, nếu như…”
Cửa phòng nghỉ đột nhiên vang lên ba tiếng gõ, bên ngoài có người gọi vào: “Chủ nhiệm Hứa, cô có ở đây không?”
Hứa Mạch rút tay về đứng dậy đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là người nhà của một bệnh nhân, trong tay ôm một chùm nho đã được rửa qua. “Tết lớn như vậy còn phải trực ban, Chủ nhiệm Hứa mọi người vất vả rồi. Ông nhà tôi có mua nhiều nho lắm, mọi người nếu không chê thì ăn thử nha, ngọt lắm”
“Không cần đâu”
“Không phải đồ đáng giá gì, chỉ là một chùm nho thôi mà”
Sau một phen nhún nhường qua lại, cuối cùng Hứa Mạch vẫn nhận lấy.
Cô đưa tay đóng cửa lại, mở đèn lên, ánh đèn sáng lóa đâm vào làm Mẫn Nguyệt nhắm mắt lại. Khi mở ra thì thấy Hứa Mạch đứng trước mặt, rủ mi nhìn nàng.
“Vừa rồi em định nói cái gì?”
Vẻ mặt của Hứa Mạch trở lại lãnh đạm như bình thường, một tia yếu đuối nơi khóe mắt trước đó đã bị phá vỡ, không lưu lại một chút vết tích nào, giống như vừa rồi nàng đã nhìn lầm vậy.
Mẫn Nguyệt lắc lắc đầu: “Không có gì”
Nếu như sư phụ nói cảm thấy cô đơn… vậy nàng có thể là người thân của chị ấy không?
Hứa Mạch bình tĩnh tự kiềm chế sao có thể thừa nhận bản thân có một mặt yếu đuối như vậy được? Cho dù nàng thẳng thắn, bộc trực thì có lúc ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy cô đơn, vậy thì nàng đột ngột nói muốn làm người thân của đối phương, có phải quá mạo muội, không biết tự lượng sức mình không?
Nàng nhỏ bé như vậy còn chưa đủ tư cách. Nếu như có một ngày nàng đủ lợi hại có thể đuổi theo sư phụ, đến lúc đó thì hãy lo lắng hỏi đến vấn đề này đi.
Hơn mười một giờ đêm, trước khi ngủ bác sĩ trực đêm bắt đầu chuyến kiểm tra phòng bệnh cuối cùng trong ngày.
Khi Mẫn Nguyệt đẩy cửa phòng bệnh đơn đi vào thì Marie đang tìm đủ loại góc độ chụp hình, sau đó chuẩn bị chỉnh sửa đăng lên weibo báo bình an với fan.
Vừa nhìn thấy Hứa Mạch đi vào, trong nháy mắt Marie liền hóa thân thành thiếu nữ theo đuổi thần tượng, khua tay múa chân nói: “Chủ nhiệm Hứa! Cô biết không, tôi nói trên weibo bác sĩ chịu trách nhiệm cho tôi là tuyệt thế đại mỹ nữ, các fan đều ồn ào đòi chụp ảnh đăng cho bọn họ xem người thật đó”
Nàng chấp hai tay lại vào nhau, làm ra bộ dạng khẩn cầu: “Chủ nhiệm Hứa có thể chụp hình với tôi không? Một bức là được rồi, làm ơn”
Hứa Mạch cầm ghi chép của hộ lý lật xem: “Chờ cô xuất viện đi”
“Được được” Marie cất điện thoại, chống cằm nhìn chằm chú vào Hứa Mạch, “Đáng tiếc hôm nay Chủ nhiệm Hứa trực đêm, không biết có bao nhiêu người vì không hẹn được cô mà tan nát cõi lòng nữa”
Mẫn Nguyệt trộm vui vẻ trong lòng, nàng đang hẹn hò cùng nha.
Hứa Mạch không đáp lại lời vui đùa của Marie mà ngược lại hỏi: “Theo kế hoạch ngày mai sẽ sắp xếp làm phẫu thuật cho cô, khi nào người thân của cô đến?”
“Thật ra tôi không có nói với người nhà… bọn họ ở rất xa, sức khỏe cũng không quá tốt, tôi không muốn để bọn họ chạy từ xa tới đây chăm sóc tôi” Marie có chút khẩn trương, “Chủ nhiệm Hứa, cô hỏi như vậy là vì muốn lén tôi nói thật với bọn họ sao? Thật ra là tôi bị bệnh nan y hả?”
Trợ lý đứng một bên trợn trắng mắt: “Chị hai à, chị ít xem phim Hàn lại đi, làm gì cẩu huyết như thế?”
Marie đẩy nàng một phen: “Tim của em có vấn đề đó, ôi my tim, ôi! Thật nghiêm trọng!”
Hứa Mạch mắt lạnh nhìn các nàng đùa giỡn, không nhẹ không nặng nói: “Phẫu thuật lớn hay nhỏ đều có mạo hiểm, mục đích nói chuyện trước khi phẫu thuật chính là để mọi người hiểu rõ những nguy hiểm có khả năng sẽ xuất hiện trong lúc phẫu thuật. Nếu như người nhà không ở đây vậy thì tôi cũng có thể nói với bản thân cô thôi”
“Nói đi! Nói đi!” Marie vung tóc ra sau, tung mị nhãn “Ngoại trừ phẫu thuật thì cũng có thể nói yêu đương một chút”
Trợ lý không nói gì chỉ nhìn trời: “Hết thuốc chữa rồi, tim cũng đã hết cứu được rồi, bệnh mê gái lại tái phát”
Sau khi từ chỗ Marie rời đi, hai người lại đi một chuyến đến SICU, sau đó đi qua các phòng bệnh phổ thông, đến gần 0 giờ mới kết thúc đợt kiểm tra phòng, trở lại phòng nghỉ.
Phòng của các nàng được sửa lại từ phòng vật tư, vốn dĩ không có phòng tắm, sau khi Hứa Mạch và Trần Tư Điềm tới thì chỉnh sửa lại vị trí cửa phòng tắm bên phòng của bác sĩ nam, kéo dài đến hành lang, biến thành phòng tắm công cộng.
Công suất của máy nước nóng cũng xem như đủ lớn, nhưng khi có nhiều người tắm thì những người đến sau cũng đã hết nước nóng, chỉ có thể tắm nước lạnh thôi.
Mẫn Nguyệt học theo Khổng Dung nhường lê, để Hứa Mạch đi tắm trước: “Sư phụ chị đi tắm trước đi, em luyện khâu một chút”
Mẫn Nguyệt lấy sợi dây từ trong túi áo blouse ra để trước ly nước, sau đó thắt dây lại trên ly. Đây là thói quen đã hình thành từ lúc nàng còn đi học, vừa đến tuần kiểm tra thì mắt nhìn vào sách giáo khoa ôn tập kiến thức, động tác trên tay thì liên tục không ngừng, não trái não phải cùng một lúc hoạt động, tranh thủ thời gian luyện tập.
Gần đây nàng tìm được phương pháp này, tận dụng nước trong ly để thắt dây lại, làm như vậy được vài ngày một đoạn dây đã thắt được mấy chục mối nối, từng cái từng cái rất rõ ràng, đầu dây tóc dựng thẳng lên trên giống như hiện tượng plasma nóng.
Hứa Mạch nhìn nàng, hỏi: “Bệnh nhân giường số 9 phải phẫu thuật bắc cầu, chị chuẩn bị cho em mở ngực, đã luyện tập đến đâu rồi?”
Mẫn Nguyệt đáp: “Tàm tạm, chỉ là cảm giác da heo có hơi mỏng, bắp thịt lại quá dai, cảm xúc không đúng lắm”
“Chị lấy cái này cho em”
Hứa Mạch mở cửa đi ra ngoài, sau vài phút thì ôm một túi xốp trở về.
Mẫn Nguyệt nhanh chóng để ly nước của mình sang một bên, nhận lấy túi xốp và để nó lên bàn.
Hứa Mạch lấy ra một hộp miếng cao dán, gỡ bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài dán vị trí trên mô hình, sau đó gỡ bỏ bao diệt khuẩn của túi xốp, để lộ dụng cụ phẫu thuật bên trong: “Thử xem”
Mẫn Nguyệt không hiểu lắm, nghi hoặc cầm lấy kẹp kim gắp lưỡi dao lên, sau đó cắm vào cán dao, lắp ráp xong dao phẫu thuật.
Đầu ngón tay Hứa Mạch chỉ chỉ lên vị trí miếng dán, ra hiệu Mẫn Nguyệt hạ dao.
Cắt lên mô hình này? Không phải lãng phí lưỡi dao này sao?
Mẫn Nguyệt cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn thay cách thức hạ dao, nghe lời nâng tay lên. Trong nháy mắt luỡi dao chạm vào miếng dán, hai mắt Mẫn Nguyệt sáng rực lên.
Chính là cảm giác này!
Mẫn Nguyệt rất kinh hỉ: “Sư phụ sư phụ! Chính là cảm giác này!”
Độ dai của miếng dán và mô hình so với lớp da và bắp thịt tuy không tương đồng một trăm phần trăm nhưng so với da heo thì giống hơn nhiều.
Hứa Mạch cười cười, lại hỏi: “Lần trước dạy em thắt nút trên đậu hủ, em luyện thế nào rồi?”
Mẫn Nguyệt ngượng ngùng nói: “Vẫn chưa làm được… em chỉ toàn làm vỡ đậu hủ thôi”
“Vậy dạy cái khác đi”
Chùm nho mà người nhà bệnh nhân đưa tới vẫn còn để trên bàn ở cạnh cửa sổ, còn chưa có thời gian rảnh để ăn. Hứa Mạch hái một quả, lấy dao trong tay Mẫn Nguyệt qua cắt một đường trên lớp vỏ của quả nho, sau đó xỏ kim, đổi sang kẹp kim và kẹp răng chuột, hai tay cùng lúc phối hợp, không đến nửa phút đã đem vết cắt trên vỏ nho khâu lại gọn gàng.
Đợi cô cắt chỉ xong, Mẫn Nguyệt cầm lấy quả nho lên, đưa lên ánh sáng nghiêm túc kiểm tra.
8 đường may của Hứa mạch vừa chỉnh tề lại còn đều nhau, giống như một loạt nơ bướm xinh đẹp. Hơn nữa vừa rồi lúc khâu da quả nho không hề bị nát.
Có thể đem kim khâu thành nhiều kiểu như vậy vui mắt như vậy, lại còn khâu được như ý thế này, kỹ thuật của sư phụ cũng quá xuất quỷ nhập thần rồi. Một lần nữa Mẫn Nguyệt nảy sinh lí do sùng bài mới.
Hứa Mạch cổ vũ nói: “Em làm thử xem”
Mẫn Nguyệt biết rất rõ trình độ của mình chỉ có mấy cân lượng, liên tục lắc đầu: “Vẫn không được đâu… Sư phụ sẽ chê cười em”
“Luyện nhiều sẽ được mà” Hứa Mạch lại cố vũ vài câu, thu dọn dồ dùng đi tắm trước.
Đợi nàng đi rồi Mẫn Nguyệt bắt đầu rục rịch, lặng lẽ đi qua hái một quả nhỏ khác, nếu như không khống chế tốt lực tay sẽ làm rách đi phần ruột nho, vậy thì khỏi phải khâu nữa rồi.
Nàng học theo bộ dạng của Hứa Mạch, thử khâu lại vỏ nho, tay trái cầm kìm răng chuột gắp lại vỏ, tay phải vào kim, quả nho trơn trượt nên lăn ra, bịch bịch hai tiếng rớt xuống chân nàng.
Mẫn Nguyệt ủy khuất nhìn chằm chằm vỏ nho còn dính lại trên kìm răng chuột, biết kỹ thuật của mình kém, không nghĩ tới lại kém như vậy, thật mất mặt, nhưng may là sư phụ không thấy được.
Lương tâm Mẫn Nguyệt đã bị tổn thương nghiêm trọng, nàng nhặt quả nho không nghe lời này lên ném vào thùng rác, vì để hả giận nàng ăn liên tục hơn mười quả, ợ hai một cái đi tới bồn rửa tay đánh răng.
Chờ sau khi Hứa Mạch trở về, đổi lượt đến nàng đi tắm. Lo lắng nước nóng không đủ dùng nên nàng tắm rất nhanh, không đến mười phút đã ra ngoài.
Hứa Mạch đang sấy tóc, thấy trên đầu Mẫn Nguyệt từng giọt từng giọt nước nhỉu xuống, nàng liền dừng lại đem máy sấy tóc đưa cho Mẫn Nguyệt: “Em dùng trước đi”
Mẫn Nguyệt không cầm, đem đầu ướt sủng dựa vào trong lòng Hứa Mạch, làm nũng nói: “Sư phụ thổi giúp em”
“Vậy ngồi xuống đi”
Nàng chỉ đùa một chút thôi, không ngờ Hứa Mạch nghiêm túc như vậy.
Mẫn Nguyệt bị ấn vai ngồi xuống giường, nàng đang cực kì lo lắng. Trước đó nàng nhờ sư phụ giúp đem bánh Trung thu lên khoa, các hộ lý đã nói nàng to gan lớn mật, nếu như để bọn họ biết nàng lại nhờ sư phụ sấy tóc cho, sợ là sẽ bị nói nàng không chỉ ăn gan hùm mật gấu rồi.
Với lại, đôi bàn tay cầm dao phẫu thuật của sư phụ còn quý giá hơn cả ngọc phỉ thúy nữa, thế thì sao có thể để phí phạm của trời như vậy, sao có thể để sờ vào một đầu cỏ dại như nàng đây?
Mẫn Nguyệt hoảng loạn đè lại tay Hứa Mạch: “Sư phụ em sai rồi, em không nên đùa chị, để em tự sấy đi”
Trên tay Hứa Mạch không dùng lực, cũng mặc kệ để Mẫn Nguyệt cướp máy sấy đi. Sau đó Mẫn Nguyệt cố gắng nép người lại, ánh mắt sợ hãi né tránh, vẻ mặt giống như chú chó nhỏ làm chuyện gì sai sợ bị mắng. Nếu như nghiêm phạt gõ đầu Mẫn Nguyệt một cái, một giây sau chắc sẽ lắc lắc cả người nhảy vào trong lòng nàng, dùng âm thanh nũng nịu cầu xin tha thứ với nàng.
Hứa Mạch tưởng tượng xong, cũng không có nhẫn tâm đi gõ đầu Mẫn Nguyệt, chỉ đưa tay véo chóp mũi nàng một cái, cười nói: “Đúng là quỷ xạo sự”