Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới

Chương 19: - Nghĩ mà sợ


Đọc truyện Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới – Chương 19: – Nghĩ mà sợ

Hôm nay Mẫn Nguyệt trực ca đêm, vì vậy nàng ăn bữa trưa ở căn tin xong thì trở về nhà nghỉ ngơi. Ngủ thẳng đến bốn giờ rưỡi, bò xuống giường chuẩn bị về bệnh viện nhận ca.
Sau khi giao ca xong, bác sĩ trực đêm bắt đầu kiểm tra phòng, Mẫn Nguyệt bị Trần Tư Điềm kéo sang một bên, dặn dò một đống nhiệm vụ lớn: “Lời dặn của bác sĩ sau phẫu thuật chị đã viết xong rồi, còn quá trình phẫu thuật và diễn biến bệnh thì giao lại cho em”
Diễn biến bệnh tình thì cứ viết như bình thường, Mẫn Nguyệt trong lòng nắm chắc, nhưng mà quá trình phẫu thuật đều là phụ mổ 1 chịu trách nhiệm, nàng lại chưa từng viết qua, không khỏi lo lắng: “Em sợ mình viết không tốt, sư phụ xem sẽ giận…”
“Hành trình ngàn dặm, bắt nguồn từ dưới chân, em không thể dừng lại ở trình độ phụ mổ 2 được, phải tích cực lên, phải tiếp cận toàn diện phụ mổ 1”
Trần Tư Điềm lấy bản ghi chép trong ngăn kéo ra, mở ra, rút một tờ giấy A4: “Điểm yếu chị đều liệt kê ra rồi, em dựa theo nội dung trên này viết nhiều ra là được, nếu thật sự không hiểu thì hỏi người khác một chút. Đêm nay viết xong, sáng mai để sư phụ em kí tên”
Dặn dò xong, Trần Tư Điềm vung ống tay áo lên, tiêu sái rời đi.
Sau khi kiểm tra phòng, Mẫn Nguyệt lại từ chỗ sư huynh trực ban nhận được một chồng… đơn xét nghiệm, giúp bệnh nhân làm thủ tục xuất viện.
“Bên kia có bệnh nhân cần điều trị gấp, tụi anh đi hội chẩn, có việc thì gọi điện thoại” Sư huynh dặn dò xong cũng rời đi.
Mẫn Nguyệt ngồi lẻ loi ở phòng trực ban, bắt đầu bổ sung các loại tài liệu, chờ khi làm xong toàn bộ đã 11 giờ rưỡi rồi.
Mẫn Nguyệt xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, nhìn một vòng xung quanh, phát hiện bọn họ còn chưa trở về. Trước khi ngủ phải kiểm tra phòng một lần nữa, Mẫn Nguyệt không vội về phòng nghỉ, quyết định ngồi ở phòng trực ban chờ bọn họ trở về.
Lấy điện thoại ra, mở wechat lên, nhìn thấy nhóm dự báo thời tiết khoa ngoại lồng ngực có người @ nàng, mở ra xem, là Trần Tư Điềm gọi nàng nhận tiền lì xì.
Lão a di thầm muốn ăn bánh ngọt: [Tiểu Minh Nguyệt đâu rồi? Nếu không ra nhận thì tiền lì xì này tự động trả về nha].
Mẫn Nguyệt tìm lên trên vài lần, sau đó bấm vào tiền lì xì có tên là “Chúc mừng Tiểu Minh Nguyệt tuyệt địa gặp sinh(*) ], sau đó nàng trả lời: [Đã nhận rồi, cám ơn chị ~ em vẫn còn sống, không xem điện thoại thôi mà].
(*) Tuyệt địa gặp sinh: hình dung đến đường cùng lại gặp đường một con đường sống khác.
Đặng Tang Tang muốn đâm đậu hủ: [Nghe nói hôm nay em khâu da rất đẹp, được Mặc gia khen hả?]
Minh Nguyệt cận thủy lâu đài: [Không có… sư phụ chỉ là không có mắng em thôi…]
Hồ một đao trộm tâm: [Không có mắng em chính là khen em rồi! Tiểu Minh Nguyệt lợi hại nha, là bác sĩ thực tập đầu tiên lên bàn phẫu thuật không bị Mặc gia mắng trong Khoa Ngoại Lồng Ngực từ trước đến nay, có thể đi vào lịch sử rồi!]
Một trận lời khen làm Mẫn Nguyệt vui vẻ trong lòng, cảm thấy chính mình có chút lợi hại, nói không chừng thật sự có thể trở thành đồ đệ giỏi nhất của sư phụ.
“Reng reng reng reng reng!”
Điện thoại trực ban đột nhiên vang lên, làm Mẫn Nguyệt càng hoảng sợ hơn. Đáy lòng có chút hoảng hốt, trực giác nói với nàng, lúc này mà gọi điện thoại tới, tám phần mười là có việc gấp.
Nhưng mà các sư huynh còn chưa trở về…

Mẫn Nguyệt chạy tới nghe điện thoại: “Xin chào, Mẫn Nguyệt của Khoa Ngoại Lồng Ngực nghe ạ”
Bên đầu dây kia của điện thoại lập tức truyền đến âm thanh lo lắng của y tá: “Bệnh nhân giường số 5 phòng giám sát đột nhiên khó thở, huyết áp giảm, nhịp tim tăng nhanh”
“Tôi lập tức đến ngay!”
Đặt điện thoại xuống, Mẫn Nguyệt không dám chậm trễ, vừa chạy đến SICU vừa gọi điện thoại cho sư huynh, nhưng đối phương chậm chạp không nghe máy. Nàng cũng gọi cho những người khác, cũng là không nghe máy. Mẫn Nguyệt gấp đến độ trán túa mồ hôi, vậy phải làm sao bây giờ?
Chạy ào vào cửa chính SICU, Mẫn Nguyệt liếc mắt liền thấy bộ dáng thống khổ của bệnh nhân giường số 5, sắc mặt anh ta cực kì tái nhợt, tĩnh mạch cổ nổi căng lên.
“Bơm khí cho anh ta!” Mẫn Nguyệt vội vàng nói.
Y tá gấp rút đeo mặt nạ dưỡng khí cho bệnh nhân.
Đi tới bên giường, sau khi nhìn thấy rõ ràng hơn, trong nháy mắt Mẫn Nguyệt lạnh sống lưng.
Gương mặt và đầu ngón tay đã tím tái rồi!
Y tá tiếp tục gọi điện thoại cho bác sĩ trực, Mẫn Nguyệt liếc mắt nhìn số liệu trên máy điện tâm đồ, lấy ống nghe bệnh ra, để lên ngực bệnh nhân.
Tiếng tim đập xa dần.
Tức ngực, giảm áp động mạch, nhịp tim nhanh, tuần hoàn ngoại vi kém, tiếng tim đập xa dần…
Đây là bệnh gì? Bệnh gì? Bệnh gì?
Nội dung của từng trang trong sách chuyên ngành cấp tốc chạy qua trong đầu, Mẫn Nguyệt gấp đến độ giơ chân, lại không tìm được trang mà nàng cần.
Huyết áp liên tục giảm, màn hình bắt đầu báo động, y tá giục nói: “Không gọi điện thoại được… Bác sĩ, bây giờ nên làm sao?”
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Mẫn Nguyệt gấp như kiến bò trên chảo nóng, không thể dựa vào trình tự nữa.
Học y ở đại học trọng điểm tám năm thì phải làm thế nào đây? Bệnh nhân phát bệnh không giống với sách giáo khoa, nàng lại không có kinh nghiệm lâm sàng, nàng cái gì cũng không làm được…
Nàng nên làm gì bây giờ?
Thấy nàng chậm chạp không áp dụng phương thức xử lý, y tá lớn tiếng nhắc nhở: “Bác sĩ, mau cứu người đi!”
“Tôi…” Mẫn Nguyệt ảo não cắn đầu lười, ba chữ “tôi không thể” này căn bản không thể nói nên lời.

Nàng vốn dĩ cái gì cũng không thể, lại chỉ vì một việc nhỏ như khâu da nhận được tán thưởng của sư phụ mà đắc chí…
Mẫn Nguyệt mạnh mẽ ngẩng đầu.
Sư phụ!
Nàng nhanh chóng lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Hứa Mạch, mở danh bạ lên mới nhớ ra, chính mình căn bản không có phương thức liên lạc của Hứa Mạch, vì vậy lập tức nói với y tá: “Mau gọi cho Chủ nhiệm Hứa!”
“Được” Y tá tìm được số điện thoại của Hứa Mạch trong sổ liên lạc khẩn cấp, dùng điện thoại cố định gọi đi.
“Tút…. tút….”
Lần đầu tiên Mẫn Nguyệt cảm thấy âm thanh chờ đợi cuộc trò chuyện lại dài đằng đẳng như vậy.
Nàng nôn nóng cầu khẩn, hi vọng sư phụ mau nghe điện thoại, hi vọng sư phụ vẫn chưa rời khỏi phòng thí nghiệm.
“Xin chào, tôi là Hứa Mạch”
Âm thanh bình tĩnh trong nháy mắt vang lên, Mẫn Nguyệt trực tiếp nhảy dựng, nhào đến trên ống nghe nói: “Sư phụ! Bệnh nhân giường số 5 phòng bệnh nặng đột nhiên chuyển biến xấu, các sư huynh đi hội chẩn hết rồi, đều không liên lạc được, chị đang ở đâu vậy!?”
Hứa Mạch lập tức trả lời: “Phòng thí nghiệm, bây giờ tôi đến ngay” Sau đó tắt điện thoại.
Trong lòng Mẫn Nguyệt đã thấy có chỗ dựa, Hứa Mạch rất nhanh sẽ đến, có chị ấy ở đây, không phải sợ cái gì nữa.
Sau đó tinh thần nàng không khẩn trương như vậy nữa, mạch suy nghĩ khôi phục rõ ràng, nhìn ánh đèn trong phòng, Mẫn Nguyệt nhớ lại khi giao ca bác sĩ chịu trách nhiệm giường số 5 có nói, buổi sáng bệnh nhân mới vừa làm phẫu thuật.
Kết hợp với tình trạng hiện tại, Mẫn Nguyệt phỏng đoán, khả năng cao là tràn dịch màng ngoài tim, liền quay đầu phân phó y tá: “Mau chuẩn bị túi kim châm màng ngoài tim!”
“Được!”
Y tá rất nhanh đem xe trị liệu đẩy đến bên giường số 5, Mẫn Nguyệt mở rộng áo bệnh nhân, ngực bại lộ ra ngoài, đeo bao tay vô khuẩn vào, tiêu độc tại chỗ cho tim.
“Tình huống hiện tại thế nào?” Âm thanh Hứa Mạch như cơn gió thổi vào phòng giám sát.
Mẫn Nguyệt ngắn gọn báo cáo tình huống mình nắm được, Hứa Mạch kiểm tra bệnh nhân xong, có kết luận: “Tràn dịch màng ngoài tim, cần hút dịch ra ngoài”
“Dụng cụ đều chuẩn bị xong rồi” Mẫn Nguyệt vội nói, “Đã khử trùng, chưa gây mê tại chỗ”
Hứa Mạch gật đầu, nhanh nhẹn đeo bao tay vào, trải khăn, gây mê cục bộ, dứt khoát đem kim đâm vào khoang màng ngoài tim, cố định kim tiêm, sau đó hút dịch.

Rút trước 100ml, sau đó tốc độ đều đều, chầm chậm rút thêm 300ml.
Theo thể tích dịch bài tiết ra, huyết áp bệnh nhân tăng trở lại, hô hấp từng chút thuận lợi, tình huống chuyển biến tốt đẹp.
Hứa Mạch rút kim châm ra, che băng gạc lên miệng vết thương, cởi bao tay, xoay người sắp xếp với y tá: “Liên hệ phòng phẫu thuật, chuẩn bị nhận bệnh nhân”
Sau đó lấy điện thoại ra liên hệ với bác sĩ trực đêm, lần này cuối cùng cũng gọi được rồi.
Hứa Mạch nói tóm tắt đơn giản rõ ràng: “Bệnh nhân giường số 5 SICU bị tràn dịch màng ngoài tim, đã châm cứu hút dịch, bây giờ tôi đưa bệnh nhân lên phòng phẫu thuật, bác sĩ trực tiếp qua đó đi”
Cúp điện thoại, Hứa Mạch nói với Mẫn Nguyệt: “Giúp tôi đẩy qua bên kia”
“Được!”
Hai người cùng với y tá đẩy bệnh nhân đến trước cửa ra vào phòng phẫu thuật, Hứa Mạch khai báo tình huống rõ ràng, sau đó giao cho bác sĩ gây mê và y tá lưu động tiếp nhận.
Hơn nửa đêm còn phẫu thuật gấp, bác sĩ gây mê vẻ mặt mệt mỏi, nhịn không được oán giận: “Có vài người làm phẫu thuật lại xảy ra một đống biến chứng, cứ xoay chúng ta mòng mòng. Nếu như người người đều giống như Chủ nhiệm Hứa thì tốt rồi, tôi thích làm phẫu thuật với Chủ nhiệm Hứa, biến chứng rất ít”
Chân trước bệnh nhân vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật, chân sau bác sĩ trực ca đêm chạy tới, sau khi trao đổi với Hứa Mạch thì cũng vào phòng phẫu thuật. Sau đó dù là dẫn lưu màng ngoài tim hay là cắt bỏ màng ngoài tim thì cứ giao cho bác sĩ mổ chính là được rồi.
Đến tận đây rồi mới có thể xác định, tính mạng của bệnh nhân đã an toàn rồi.
Mẫn Nguyệt tháo khẩu trang xuống, lau mồ hôi trên trán. Tay nhè nhẹ run, hai chân cũng bủn rủn vô lực, là di chứng của khẩn trương quá độ.
Mẫn Nguyệt loạng choạng đi vào khu chờ, ngồi co quắp trên ghế, một lúc sau mới cảm thấy sợ hãi.
Nếu như Hứa Mạch không có ở phòng thí nghiệm, chị ấy tới không kịp thì thế nào?
Nếu như các sư huynh phải ở lại khoa cấp cứu không về được thì sẽ ra sao?
Nếu như chỉ có chính nàng ở đây…
Mẫn Nguyệt chán nản gục đầu xuống, lấy tay che mặt lại, cảm thấy thẹn vì bản thân không có năng lực, tự trách vì thiếu chút nữa hại chết một người.
“Mẫn Nguyệt”
Nghe được Hứa Mạch gọi, Mẫn Nguyệt ngẩng đầu.
Hứa Mạch đứng bên cạnh nàng, lẳng lặng hỏi: “Không về sao?”
“Em muốn ở lại đây…”
Em muốn xác nhận anh ta an toàn một trăm phần trăm, không vì em vô năng mà xuất hiện ngoài ý muốn.
Tâm tình Mẫn Nguyệt rất sa sút, bình thường luôn có một đôi mắt biết cười, lúc này đây như đầm u ám đọng đầy nước.
“Sư phụ…”

“Ừm?”
Kiềm lại nước mắt, Mẫn Nguyệt không dám chớp mắt, rất sợ bị Hứa Mạch nhìn thấy trạng thái lúng túng của nàng: “Em quá tệ, thật xin lỗi…”
Câu thật sự xin lỗi kia, không rõ là nói với bệnh nhân, hay là nói với Hứa Mạch.
Hứa Mạch trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Mẫn Nguyệt cảm thấy có lẽ nàng đã quá thất vọng, đã không còn muốn để ý tới mình nữa thì chợt nghe nàng nói: “Đây là số điện thoại của tôi”
Mẫn Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt đẫm lệ mông lung, thấy môi Hứa Mạch lay động đọc ra một chuỗi dãy số: “Lưu vào danh bạ đi”
“Ừm…”
Lấy điện thoại ra, đường nhìn dừng lại số điện thoại vừa được thêm vào, Mẫn Nguyệt nhớ tới trưa hôm nay Trần Tư Điềm vốn là muốn cho nàng số điện thoại của Hứa Mạch, nhưng chính mình lại từ chối.
Nếu như lúc đó nàng nói muốn lưu thì có thể lúc xảy ra chuyện là lập tức nghĩ đến gọi điện thoại cho Hứa Mạch rồi, tránh cho việc lãng phí thời gian vì không biết nên làm thế nào.
Thẩm Phi nói đúng, nàng bày đặt ra vẻ.
Chính mình ra vẻ, thiếu chút nữa hại một người.
“Tích” một giọt nước mắt lớn rơi xuống màn hình.
Trên đầu trầm xuống, là tay của Hứa Mạch.
“Có việc thì gọi cho tôi”
Mẫn Nguyệt đỏ vành mắt, ngẩng mặt, đối diện với ánh mắt ôn hòa trầm tĩnh của Hứa Mạch.
“Bất luận là lúc nào, tôi đều sẽ chạy tới”
“Sư phụ…” Mẫn Nguyệt bĩu môi, không nhịn được, hai hàng nước mắt thoáng chốc mạnh mẽ trào ra.
“Ngày mai tôi dạy em làm thế nào để châm cứu màng tim” Hứa Mạch nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, “Về nghỉ ngơi sớm đi”
“Ừm…”
Cảm xúc nghẹn thật lâu cũng tìm được nơi trút ra, một giọt lại một giọt nước mắt rơi xuống, màn hình điện thoại lại tụ thành một vũng nước mắt.
Mẫn Nguyệt cầm điện thoại khóc thút thít, vừa khóc vừa tự mình tỉnh lại.
Nàng không thể trốn dưới vầng sáng “Đồ đề của Hứa Mạch” được.
Phải nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa… nhanh một chút trở thành một bác sĩ đủ tư cách.
__________
Thời gian gần đây mình bận ôn thi và cũng như là sắp tới mình phải chuẩn bị với lịch học dồn dập để tốt nghiệp nên trước mắt sẽ đăng TSNNTG thôi, còn TMĐC thì mình sẽ cố gắng 1 tuần 1 chương nha, nếu tuần nào không có thì các bạn thông cảm cho mình nha, tốt nghiệp thì ai cũng bận hết mà huhu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.