Đọc truyện Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới – Chương 20: – Lời nói và việc làm đều mẫu mực
Mẫn Nguyệt yên lặng rơi lệ, một mình ngồi chờ ở cửa ra vào.
Bác sĩ ca đêm phẫu thuật xong, nói với nàng là phẫu thuật thuận lợi, tình huống bệnh nhân đã an toàn, không cần lo lắng nữa. Nàng lắc đầu, tỏ vẻ muốn tiếp tục chờ.
Mãi đến khi cửa chính phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ gây tê đẩy bệnh nhân chuẩn bị về SICU, rốt cuộc lúc này Mẫn Nguyệt mới an tâm.
Khóc thật lâu, đầu có chút thiếu oxy. Mẫn Nguyệt choáng nặng trở về phòng nghỉ, bò lên giường tầng, nằm xuống kéo mền, đột nhiên có gì đó rớt ra đập xuống cẳng chân.
Mẫn Nguyệt mở đèn giường lên, vừa nhìn thì đó là cờ thường mà người nhà bệnh nhân giường số 7 đưa cho, nàng giấu trong chăn, cũng quên chuyển cho Hứa Mạch.
Trên cờ thưởng màu đỏ sậm, viết hai hàng chữ màu vàng “Chữ khỏi bệnh nhân, y đức cao thượng, ở bên phải đề là “Thân tặng: Bệnh viện liên kết Đại học F, Bác sĩ Hứa Mạch và đoàn đội”.
Ánh mắt Mẫn Nguyệt nhìn chăm chú thật lâu ở hai chữ “đoàn đội” này.
Trong mắt của bệnh nhân, chính mình cùng sư phụ là một đoàn đội, nhưng thật ra… trình độ của nàng quá kém không đủ tiến vào đoàn đội kia.
Chính mình hiện tại chỉ biết bôi nhọ cho sư phụ thôi.
Mẫn Nguyệt bò xuống giường, đem cờ thường gấp lại bỏ vào tủ đồ khóa lại, dự định ngày mai đưa cho Hứa Mạch.
Chỉ có sư phụ mới xứng với tám chữ “Chữa khỏi bệnh nhân, y đức cao thượng” này thôi.
Một lòng dần dần chìm xuống, như rơi vào biển sâu không thấy đáy.
Mẫn Nguyễn trở về giường nằm, kéo mền lên che kín mặt.
Ngày hôm sau khi họp sáng, bác sĩ ca đêm thuật lại quá trình cấp cứu và phương án trị liệu về sau của bệnh nhân giường số 5 phòng SICU tối hôm qua.
Chủ nhiệm Trịnh nghe xong sắc mặt vô cùng xấu, nghiêm túc chỉ vào bác sĩ chịu trách nhiệm, nói: “Cậu theo tôi đến đây”
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, bác sĩ chủ trị kia trong tháng nay đã có hai lần phẫu thuật xong xuất hiện biến chứng nghiêm trọng, xem ra chủ nhiệm muốn nghiêm khắc phê bình rồi.
Mẫn Nguyệt không để tâm lưu ý chuyện người khác, cùng Đặng Tang ngồi xổm ở trong góc phòng giả vờ làm nấm.
Trần Tư Điềm ghé sát vào, đẩy đẩy bả vai nàng, nói: “Sao tâm trạng sa sút vậy, bị dọa đến choáng váng rồi hả?”
Mẫn Nguyệt cúi đầu nhìn ngón chân, không nói lời nào.
Thấy trạng thái của nàng không đúng, Trần Tư Điềm trấn an nói: “Nghe nói tối hôm qua chỉ có một mình em ở đây à? Tràn dịch màng ngoài tim xác thực là tương đối nguy hiểm, nhưng mà kỹ thuật châm cứu là điểm mạnh của Khoa Nội Tim Mạch, chúng ta không tiếp xúc nhiều, rất nhiều bác sĩ chủ trị đều chưa tự mình làm qua, em không biết cũng là bình thường thôi, đừng quá tự trách nữa”
Biết đối phương có lòng tốt muốn an ủi, nhưng Mẫn Nguyệt không cách nào dễ dàng giải thoát cho mình như vậy.
Nàng đã chính thức làm công tác lâm sàng, không phải là thực tập sinh chưa tốt nghiệp nữa, không thể có chuyện đều giao cho lão sư dẫn dắt mà buông tay mặc kệ, trốn sau lưng người khác được.
Sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành một bác sĩ có trách nhiệm, nàng phải chịu trách nhiệm với những bức thư tin tưởng mình, không thể mọi chuyện đều xin sự giúp đỡ của người khác, khi phát sinh ngoài ý muốn càng phải tự thân vận động, giành giật từng giây để cứu người.
Không có thời gian do dự, cũng không có con đường lùi lại.
Trần Tư Điềm đối với nàng quá mức khoan dung, làm không tốt thì cổ vũ, làm quá kém cũng an ủi. Mẫn Nguyệt vẫn luôn rất cảm kích lòng tốt của đối phương, nhưng lúc này Mẫn Nguyệt nhận ra được, những thứ ánh sáng này là không tốt.
Nàng cần phải có người nghiêm khắc phê bình, chỉ ra nàng không đủ, để tránh việc nàng đắc chí rồi giậm chân tại chỗ.
Mà Hứa Mạch chính là người đó.
Nàng sẽ không bao che cho sai lầm của mình, mà là vạch trần tại chỗ, truyền thụ chính xác cách làm, sau đó dẫn dắt chính mình, từng bước một tiến về phía trước.
Nàng cần Sư Phụ như vậy.
Nàng cần Hứa Mạch.
Sau khi giao ca không có chuyện gì nữa, bác sĩ ca đêm có thể về nhà nghỉ ngơi, từng người lần lượt rời đi, Mẫn Nguyệt nhưng vẫn còn làm việc ở phòng trực ban.
“Sư phụ, ghi chép ca phẫu thuật hôm qua em đã viết xong rồi, cần chị ký tên” Mẫn Nguyệt uể oải, nói chuyện cũng không lớn tiếng như bình thường.
Hứa Mạch tiếp nhận bản ghi chép, kiểm tra một lần, chỉ ra những chỗ cần sửa.
Mẫn Nguyệt nặng nề đáp lại, xoay người muốn tìm một cái bàn không có ai ngồi, nằm sấp xuống rồi viết, nhưng lại bị Hứa Mạch ngăn cản.
Hứa Mạch chỉ bàn làm việc của mình: “Ngồi đây viết đi”
“Vâng…”
Mẫn Nguyệt rũ mi thuận mắt kéo ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh Hứa Mạch.
Viết được mấy dòng, bút lại hết mực, Mẫn Nguyệt đưa tay cầm lấy bình mực nước, vừa ngước mắt thì phát hiện Hứa Mạch đang im lặng nhìn mình.
“Buổi trưa có bận gì không?” Hứa Mạch hỏi.
Mẫn Nguyệt lắc đầu.
“Vậy đợi lát nữa tôi dạy em châm cứu màng tim”
“Vâng, sư phụ”
Sửa lại ghi chép thủ thuật xong, để Hứa Mạch kiểm tra rồi ký tên. Sau đó lại giúp vài bệnh nhân làm thủ tục xuất viện, khi hết bận rộn thì nhìn lại, Hứa Mạch không biết đã rời khỏi phòng trực ban từ lúc nào.
Nghĩ đối phương có thể là đi kiểm tra phòng nên Mẫn Nguyệt lấy mô hình mô phỏng luyện tập châm cứu màng ngoài tim ra đem đến phòng nghỉ trước.
Khoa Ngoại Lồng Ngực từ trước đến nay có rất ít nữ bác sĩ, cho nên diện tích phòng nghỉ không lớn, chỉ có hơn mười mét vuông, chỉ cần để một tủ đồ, hai giường tầng thì không còn bao nhiêu không gian nữa.
Một cái bàn vuông nhỏ đặt gần cửa sổ, dùng để đặt ly nước, khăn tay, đồ dùng sinh hoạt vụn vặt các thứ. Sau khi Hứa Mạch vào khoa đã đặt một cái bàn học đơn giản nhỏ hẹp sát tường, ở phía sau cửa phòng nghỉ, đối diện tủ đồ.
Theo Trần Tư Điềm nói, hai năm trước khi Hứa Mạch nhận chức gần như xem phòng nghỉ là nhà, rất ít khi rời khỏi bệnh viện. Nàng sẽ ngồi trên ghế phía sau cửa để đọc sách, lúc bạo nhất thì trên bàn toàn là chồng tài liệu xếp cao gần bằng giường tầng.
Hiện tại khi Trần Tư Điềm nói tới chuyện này vẫn chẹp miệng lấy làm lạ, cảm thán bàn học hơn hai trăm tệ mua qua mạng chất lượng thật tốt, xếp nhiều sách như vậy đều không có sập.
Sau đó Hứa Mạch mua nhà, đem những sách vở này chuyển về nhà mình, như vậy cái bàn này mới bị bỏ trống.
Mẫn Nguyệt biết nó đã từng là bàn học của sư phụ nên khi sử dụng liền phá lệ cẩn thận, trước khi để hộp cơm lên thì lót hai tờ báo bên dưới, nàng ăn cơm xong còn muốn lấy khăn ướt lau mấy lần, rất sợ lưu lại vết dầu.
Dưới sự quản lý của Mẫn Nguyệt, cái bàn này trở thành nơi sạch sẽ ngăn nắp thứ hai trong phòng nghỉ — đứng nhất là giường của Hứa Mạch.
Mẫn Nguyệt đem mô hình nhẹ nhàng để lên bàn, lại đến quầy y tá tìm một bộ dụng cụ châm cứu, để bên cạnh mô hình.
Thời gian một giây một giây trôi qua, Mẫn Nguyệt chờ đến mệt rã rời nhưng Hứa Mạch vẫn chưa xuất hiện.
Nàng đã hai ngày liên tục ngủ trễ, ngủ không đủ giấc, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng thân thể cũng chịu không nổi. Nàng muốn nghỉ ngơi một lúc trước khi sư phụ tới liền ghé vào trên bàn nhắm mắt lại, một giấc này ngủ thẳng đến lúc mặt trời lặn.
Trần Tư Điềm mở rộng cửa đi vào, không có để ý sau cửa có người, loảng xoảng một tiếng đập vào ghế dựa mà Mẫn Nguyệt đang ngồi, người ở sau cửa bị làm cho tỉnh lại, hoảng hồn quay đầu nhìn xem xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Minh Nguyệt?” Trần Tư Điềm nghiêng người, từ trong khe cửa chen vào, thấy bộ dạng Mẫn Nguyệt còn buồn ngủ, trên mặt còn bị ép đến xuất hiện vài vết hằn, kỳ quái hỏi: “Sao em ngồi ở đây?”
Mẫn Nguyệt xoa mắt ngáp một cái, không rõ trả lời: “Em ngủ một giấc”
“Một giấc ngủ này của em cũng đủ lâu đó, mặt trời đều đã lặn rồi” Trần Tư Điềm cởi blouse trắng, treo lên móc phía sau cửa.
Mẫn Nguyệt giật mình trừng mắt: “Mặt trời lặn rồi hả?”
Nàng hoảng loạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bầu trời phai màu thành xanh thẳm, ánh sáng đèn đường nhu hòa đem cửa sổ thủy tinh cũng ánh vàng.
Lấy điện thoại ra xem, “AM” trên màn hình đều đã biến thành “PM” rồi, những con số khổng lồ trên màn hình nói cho nàng biết, hiện tại đã hơn 6 giờ chiều rồi.
“Em không ngủ nữa đâu!” Mẫn Nguyệt ảo não gãi đầu, “Sư phụ em đi rồi sao? Chị ấy đang ở đâu vậy?”
“Hồi trưa có một ca điều trị gấp, là tai nạn xe cộ, tim vỡ tan, Mặc gia làm phẫu thuật giúp người đó vá tim lại, chắc là lúc này sắp về rồi”
Trần Tư Điềm trong lúc nói chuyện đã thay đồ xong, quay đầu nhìn mô hình có thể người lộ ra sau lưng Mẫn Nguyệt, hỏi: “Tan ca cũng không về nhà, ở đây luyện cái này à?”
Mẫn Nguyệt ngồi trở lại trên ghế, chọc chọc mô hình bao tử bắp thịt đường cong rõ ràng: “Vẫn chưa, đang đợi sư phụ dạy em…”
Thấy nàng rầu rĩ không vui, Trần Tư Điểm hiểu rõ chuyện tối hôm qua vẫn còn ảnh hưởng chưa hết, bằng không nàng cũng sẽ không sốt ruột luyện tập châm cứu màng ngoài tim.
Muốn an ủi nàng một chút, mới vừa mở miệng, điện thoại liền vang lên.
Trần Tư Điềm nhìn tên người gọi đến, để điện thoại lên bên tai, trước khi kết nối được đã nhanh chóng tạm biệt Mẫn Nguyệt: “Đừng liều mạng quá đó Tiểu Minh Nguyệt, về nhà sớm một chút, chị đi trước nha”
Nói xong xoay người ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Cách ván cửa khá mỏng, Mẫn Nguyệt nghe được âm thanh Trần Tư Điềm nũng nịu đến mức khiến người nổi da gà: “Đồng Đồng, tan ca rồi hả? Mình mới thay đồ xong, bây giờ đi qua tìm cậu nè…”
Mẫn Nguyệt cảm thấy kỳ quái, Đồng Đồng? Là ai nhỉ? Nàng còn tưởng Trần Tư Điềm đang có hứng thú theo đuổi Thẩm Phi, là chính mình hiểu lầm sao?
Đang suy đoán lung tung, cửa phòng nghỉ lần thứ hai bị đẩy vào, lần này Mẫn Nguyệt thông minh, nghe được âm thanh chuyển động vội vàng nói: “Sau cửa có người!” nói xong còn đưa tay cản một chút, sợ khuông cửa đụng vào mình.
Cửa gỗ chậm rãi đẩy ra tạo một khe hẹp, lộ ra một gương mặt đeo khẩu trang và đội nón.
Đường nhìn chuyển xuống, nhìn thấy đôi con ngươi thanh nhuận như nước, Mẫn Nguyệt bỗng nhảy dựng lên, hoảng loạn gọi: “Sư phụ…”
“Là em à” Hứa Mạch nghiêng người đi vào trong.
Nàng mới vừa từ phòng phẫu thuật trở về, mang theo vị nước tiểu độc nhàn nhạt. Giống như mới vừa tắm xong, ngọn tóc ướt sũng, vị trí bả vai của blouse trắng thấm ướt một đường vòng cung.
Nàng cởi áo blouse treo ở sau cửa, tháo khẩu trang xuống ném vào thùng rác, cởi nón, mái tóc dài đen bóng mang theo vệt nước thoáng chốc xõa dài xuống, phủ kín bả vai.
Hứa Mạch mở ngăn tủ ra, cầm lấy khăn cẩn thận lau tóc, sau đó đem khăn khoát lên giá áo, để ở dưới đầu ra hướng gió của điều hòa.
Xoay người ngoái đầu nhìn lại thì chạm vào đôi mắt trong trẻo của Mẫn Nguyệt.
Mẫn Nguyệt vội dời đường nhìn: “Sư phụ, trong phòng có mở điều hòa, tóc chưa sấy khô dễ bị cảm cúm”
“Không có gì, một lát lại sấy” Hứa Mạch đi tới, nhìn chằm chằm mô hình trên bàn nói: “Tôi dạy em trước”
“Vâng…” Hứa Mạch nhu thuận kéo ghế qua thêm một cái ghế để Hứa Mạch ngồi, người phía sau lại ấn bả vai Mẫn Nguyệt, để nàng ngồi xuống.
Hứa Mạch đứng phía sau nàng, nhẹ giọng hỏi: “Đại khái em biết nên làm như thế nào chưa?”
Mẫn Nguyệt rập khuôn theo sách giáo khoa: “Phải cho bệnh nhân ngồi hoặc nửa nằm, gõ vào tìm âm thật của tim, thường chọn cạnh trái của xương ức, cạnh phải của xương ức, ở đầu quả tim và dưới xương mũi kiếm là điểm châm cứu”
Hứa Mạch nghe xong tỏ ý nàng cầm lấy kim châm, sau đó giảng giải nói: “Những điểm châm cứu vừa rồi em nói thì hai cách cuối cùng là thường dùng nhất, em luyện hai cách này trước”
“Nếu như châm cứu từ dưới xương mũi kiếm, khi châm vào thành bụng phải tạo một góc 30° đến 45°, tiến châm từ vị trí này” Hứa Mạch chỉ vào góc giữa bên dưới xương mũi kiếm và sườn trái.
“Nếu như là châm từ đầu quả tim, vậy thì từ khu vực này…” Hứa Mạch vẽ một vòng từ xương sườn số 5, số 6 bên trái cách vị trí âm thật của tim 2cm.
“Trước tiên em thử tiến châm từ bên dưới xương mũi kiếm xem”
“Vâng”
Mẫn Nguyệt nín thở ngưng thần, cẩn thận đem kim châm đâm vào vị trí mà Hứa Mạch đã chỉ, cẩn thận đẩy mạnh, trên dưới trái phải thăm dò vài lần, nhưng vẫn không tìm được cảm giác mũi nhọn tiếng vào khoang màng tim.
Nàng nghi hoặc nhíu mày, vừa định mở miệng hỏi Hứa Mạch, bỗng cảm giác trên tay nóng lên.
Dời đường nhìn xuống, bỗng thấy Hứa Mạch đang nắm lấy tay phải cầm kim châm của mình.