Bạn đang đọc Tâm Sự Của Một Thằng Trai Mới Lớn : Có Lẽ Anh Quá Ngốc – Chương 7
CHAP 7:
Mạ ơi, tôi chưa nói hết câu thì Tú mỉm cười và… ngồi luôn lên đùi tôi. Ngỡ ngàng, tôi đâm ra mơ mơ màng màng, người gì đâu mà vừa dễ thương lại… nhẹ tênh thế này.
-Đỡ không mình té giờ!
-Ờ…!
Thế là tay trái tôi vòng qua ôm eo Tú trước mặt bàn dân thiên hạ 8/3, tất nhiên có mấy đứa lớp khác nhưng ít. Dám cá là mặt tôi lúc đó nhìn chỉ muốn đấm cho vài phát, nhìn vừa tếu vừa… đểu dã man. Khoảng không vừa được tôi ban hành lúc nãy ngay lập tức bị dập tắt bằng hàng chục “khẩu đại bác” thi nhau bắn đểu. Kệ, bố đang phê, mấy chú với mấy cô cứ nói, bố chấp. Trong mắt tôi lúc ấy chỉ có Tú, và chỉ có những tiếng nói thánh thót của nàng lọt tai tôi thôi. Không biết trời trăng là gì, lớp tôi làm náo loạn cả cái quán, may nhờ chàng béo giải quyết nhanh, gọn, lẹ. Gì chứ lời C béo hét thì chẳng ma nào dám hó hé nữa, cứ cắm đầu vào cái công việc mặc định: ních đầy bao tử.
-Áo dơ hết rồi này. Lần sau phải cẩn thận hơn đấy!-Tú vừa phủi bụi trên người tôi vừa xem xét các vết xước.
-Chuyện…vặt thôi, đồ thể dục giặt nhanh mà.
-Cấm cãi!-Tú véo mạnh vết xước cho là nặng nhất trên tay tôi.
-Oái!-Làm nũng với nàng tí.
-Bảo chuyện vặt mà, la dữ thế? Đau lắm à?-Hai câu hỏi trái ngược, ai trả lời dùm tôi coi.
-Con gái gì mà bạo lực, véo bầm cả tay rồi này!-Tôi càng giỡn tới.
-Hứ, đáng đời!-Nói đoạn nàng toan đứng dậy.
-Đùa thôi mà, hề hề!
Có điên mới cho em í đứng dậy, tôi nắm tay kéo mạnh lại khiến nàng ngã ngửa. Tất nhiên tôi đỡ kịp nhưng tai họa là đây. Em í ngã về phía tôi nhưng chân thì móc luôn cái bàn nhựa. Tới đây chắc ai cũng hiểu chuyện gì sắp xảy ra: tôi đỡ Tú xong thì cái bàn cũng “a lê hấp” đáp trực tiếp vào lưng tôi. Khuyến mãi, trên bàn còn đồ ăn, li nhựa, dĩa, nước chấm… Boss cũng có ngày thảm, tổ cha thằng nào uống Number One xong không quăng xuống đất mà để trên bàn và giờ đầu tôi u một cục, sax. Đỡ Tú đứng dậy, tôi ráng chịu đau hỏi nàng:
-Có sao không?
-Không. Coi N kìa, đồ ăn dính đầy trên lưng rồi.
Thấy Tú giơ tay định phủi số thức ăn dính trên người tôi xuống, tôi vội ngăn lại. Thà chịu dơ còn hơn là để nàng bẩn tay, tôi né khỏi Tú và… cởi áo giũ. Ôi địa, tôi quên mất mình đang ở trước mặt “bàn dân thiên hạ”, xong đời. Và hình ảnh Boss 8/3… “cuổng chời” giữa đường nghiễm nhiên được lưu giữ bằng hàng loạt phone (lớp mình giàu dữ) hoạt động hết công suất. Tất nhiên cảnh thân mật của tôi và Tú lúc nãy cũng bị chụp lén rồi, thoát đâu được.
Khẽ liếc đồng hồ, mới 9h30. Hên là còn kịp, tôi nháy mắt với C béo và lao nhanh vào trường, tất nhiên cũng đã mang áo vào (khoe hàng dao phay kia ra cho giang hồ nó ói chết à). Trường tôi thường mở nước tưới cây lúc 9h35, toàn vòi tự động, há há, Boss được cứu rồi. Lăn xả trong công viên nước kia gần 5 phút, dấu vết dầu mỡ và mùi thức ăn cũng biến hẳn, tôi y như thằng điên, bọn học sinh đang học cứ nhìn mà lắc đầu cười. Vừa bước ra khỏi chiến trường, tôi vắt lấy vắt để cái áo đang mặc au khô. Nhưng người tính đâu bằng trời tính, tôi bị một lão nhìn mặt…non choẹt xách tai lôi lên văn phòng Đoàn.