Bạn đang đọc Tâm Sự Của Một Thằng Trai Mới Lớn : Có Lẽ Anh Quá Ngốc – Chương 6
CHAP 6:
Tất nhiên là chúng sửng sốt rồi, vì cách đấy mấy phút tôi là thằng ngã ngựa duy nhất trong sân trường mà giờ đường bệ bắt tay thầy Hiệu trưởng và giơ cao chiếc lưu niệm chương. Tôi nhe răng cười khi đám bạn chúc mừng rối rít, duy có C béo hầm hầm nhìn tôi như kiểu “Á à, cái đồ… mê trym bỏ bạn”, rõ khổ. Hôm sau, bảng thông báo trường chình ình tin tôi giành được giải nhất môn Hóa. Nhưng sẽ là bình thường nếu lão Hiệu trưởng không đưa hình tôi kèm dòng tít: BOSS 8/3,VINH QUANG CỦA TRƯỜNG. Tía má ơi, con muốn yên lành sao lại không tha, sao cứ bắt con chịu cay đắng thế, hic. Bỏ đi, dư luận dù sao cũng sớm chán thôi và tin Boss 8/3 sẽ mau chóng chìm nghỉm, khà.
Đó là tương lai, bây giờ khác, tôi bị lũ tiểu quỷ trong lớp… trấn lột mấy chầu nước mía cộng C2 cộng bánh tráng trộn. Tháng lương đầu tiên trong năm học (tiền thưởng học sinh giỏi) bay vèo chưa đầy 3 tiếng. Kệ, mất tiền đổi tự do.
Thống nhất sau khi học TD xong -cái này trái buổi- cả lớp sẽ kéo nhau ra quán. Ngay sau khi gần đông đủ, Boss làm chủ xị nên… phát biểu cảm tưởng và tiếp đó… thả ga. Không có mặt Tú, tôi thoáng buồn nhưng không khí vui vẻ lúc ấy làm tôi phấn khích ra mặt. Hăng máu, tôi ngoắc C béo ra làm vài “đường” cho nó có không khí. Ác nổi định nhảy Hiphop cho nó phong cách nhưng nhỏ lớp trưởng lôi điện thoại ra mở nhạc dập hết cỡ làm 2 thằng bảnh lúng túng. Được thôi, thích thì Boss chiều:
-Mr.Blue, Dance Sport Vs Karetedo!
-Ok! Tao Karetedo!
Khỏi nói nhiều, giờ 2 thằng solo. Khổ là Boss giỏi đấy nhưng solo với C béo khác nào trứng chọi đá -lúc nãy nói cứng giờ tự dưng run muốn rớt tờ rym luôn quá. Cũng may C nó nhường nên ra đòn hơi nhịp nhàng và nhẹ hều. Tôi chủ yếu nhảy dựa vào quán tính, nhìn thì đẹp mà chả có tí lực nào. Hăng say quá tôi không ngờ Tú đến, chỉ nghe lũ con gái nhao nhao gì gì đó. Ngoái đầu nhìn lại, tôi vừa kịp thấy Tú ngồi vào ghế mình trước khi bị dính cước của C béo. Một cước ngay bụng, nương tay thì có nhưng lực của C béo cũng đủ hất tôi văng xa mấy bước.
-Ê, nhìn ai mà thiếu tập trung vậy?-C giơ tay kéo tôi dậy, nói nhỏ vào tai cho tôi đỡ quê.
-Biết rồi còn hỏi.-Tôi làu bàu, phủi bớt bụi trên người.
-Haizz, bó tay mày luôn. Bữa giờ kêu mày luyện mà làm biếng à?
-Không, bận học!-Tôi phịa đại lí do hoàn hảo nhất.
-Con lạy Boss, trùm trường rồi mà còn siêng thấy ớn!
-Kệ tau!
Lũ con trai trong lớp khỏi nói, thấy tôi múa đẹp thì khen hoài mà vừa thấy tôi ngã thì thay nhau bơm đểu. Hăng tiết, tôi lừ mắt khiến cả đám im bặt, duy có Tú là cứ khúc khích mãi. Chỗ tôi bị Tú giành rồi nên đành đi kiếm cái ghế khác. Nhưng số Boss đen, hết ghế. Tôi đứng như ông phỗng, làu bàu nhìn đám bạn đang ngồi chè chén say sưa.
-Ngồi đây!-Giọng ra lệnh sặc mùi… mía lùi.
Tôi, từ Super Boss hiên ngang bỗng trở nên như bao gã trai làng khác, ngoan ngoãn thực thi răm rắp lệnh của mĩ nhân. Ngồi bệt xuống dưới đất, tôi làm mặt lạnh mặc kệ mấy đứa con gái chọc.
-Sao lại ngồi dưới đất thế?-Em hỏi thừa ghê.
-Ghế đâu mà ngồi.
-Đây, trả đó!-Vậy là biết ghế tôi nhưng vẫn ngồi đây.
Nàng đứng bật dậy như lò xo rồi lôi tôi lên, ấn mạnh xuống ghế.
-Ơ, thế thì Tú ngồi đâu?
-Ngồi đây!
-Ơ…-Mặt tôi hiện ra 2 chữ “bệnh hoạn” thấy rõ, miệng lắp bắp.