Tâm Sự Của Một Thằng Trai Mới Lớn : Có Lẽ Anh Quá Ngốc

Chương 2


Bạn đang đọc Tâm Sự Của Một Thằng Trai Mới Lớn : Có Lẽ Anh Quá Ngốc – Chương 2

CHAP 2:
Vào cấp II, tất nhiên tiếng Anh cũng bắt đầu hoành hành. Chết nỗi tôi học tiếng Anh hơi “khoai”, còn lại vẫn pro. Nghía qua lớp mới, tôi chỉ còn lại vài người bạn cùng cấp I. Khẽ thở dài, tôi dạo hết lớp để làm quen bạn mới rồi… chạy khắp khối 6… tìm bạn cũ. Hết ngày, tôi…thu lượm được vài thằng đệ và mấy người bạn mới. À, tôi học toàn buổi chiều, có Tin học mới trái buổi thôi. Trong đám bạn mới quen, tôi để ý thấy có 1 tên khá đô con, hơi béo (mạn phép không nêu tên, tôi chỉ gọi là Mr.Blue hoặc C béo thôi).
Cấp II thơ mộng ơi, ta ghét mi! Cụ thể là kể từ bây giờ, tôi luôn gặp đủ phiền toái, nguy hiểm có mà vui vẻ cũng có. Nhưng thật sự, cũng chính cấp II này trở thành bi kịch của cuộc đời tôi, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Nói về tôi, khả năng lì đòn của tôi thuộc hàng TRÂU, thế nhưng C béo còn “chai” hơn tôi khoản này. 2 thằng đánh nhau thuộc dạng đỉnh nên cứ rãnh là luyện tác chiến, solo hoặc học thêm các thể loại nhảy như Hiphop… Cứ mỗi lần tập xong là hẳn thể nào tôi cũng bầm dập mình mẩy, thế nhưng vui là chính, học hỏi là mười mà.
Lớp 6 không có gì đáng nói, đơn giản vì lúc ấy trẻ trâu, chỉ biết học và phá. Tôi với C béo lúc ấy chỉ đánh nhau ở nhà nên trên trường không biết 2 đứa học võ. Hết lớp 6, vẫn phong thái của cấp I, tôi lại làm trùm lớp về học tập, trừ môn Anh Văn.

Sang lớp 7, “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, đó là bài học đầu tiên của 2 thằng “miệng còn hôi sữa” khi gây sự với mấy lão lớp 9. Lần đó 2 thằng xém bị cho ăn cháo cả tuần vì dám chọc ngay “ổ kiến lửa” của trường. Mà nào phải 2 thằng yếu đâu, chỉ là còn…nhát quá nên mới bị ăn hiếp thế. Haha, học tập bố vẫn là Boss. Tự dưng xuất hiện tên phó học tập vừa đểu, vừa tự cao lại hách dịch. Lần đầu tiên tôi thù dai.
Số là đang giờ truy bài, chàng phó học tập cầm cây thước cuốn (chắc mới tịch thu của cu nào đó) đi lên đi xuống, ra chiều ta đây là cán sự lớp gương mẫu. Tôi thì đang học bài nên chả để ý, bỗng thấy tay trái nhói kinh khủng, nhìn lại thì thấy máu phun ra thành tia. Ôi má ơi, thằng chả muốn lấy le với lũ con gái nên lại chỗ tôi chơi trò… tặng thước. Loại thước này làm bằng nhôm hay gì đó, khi đập nhẹ vào vật nào tròn tròn là nó cuộn lại rất đẹp. Vả chăng trong lớp tôi học trội hơn hẳn nên chả kình cũng ghê gớm lắm. Khốn nỗi sai góc, cây thước cuốn vào nhưng chỉ được 1 nửa. Lớp phó Tâm kèn thì ung dung về chỗ còn góc cây thước thì đâm lủng luôn tay tôi, sát mạch máu mới khổ. Máu chảy ròng ròng nhưng tuyệt nhiên tôi không la lên, cũng may tôi úp tay xuống nên không ai thấy tôi bị thương. Thản nhiên mở cặp lấy dụng cụ ra sát thương và băng bó lại, tôi cố làm khuôn mặt bình thường nhất có thể.
Nhìn lại lớp phó Tâm kèn đang say mê trò chuyện với một nhỏ gần đó, tôi sôi máu. Mở cặp lấy chai nước còn đầy, tôi phi thẳng vào đầu thằng lớp phó. Khỏi nói cu cậu đập đầu thẳng xuống bàn sau cú va chạm với chai nước. Nhưng có lẽ tôi đánh giá thấp Tâm kèn, nó… tỉnh rùi sau cú ném vừa rồi. Bình tĩnh mở sách ra đọc tiếp, tôi phì cười khi cái mỏ nó quạc hỏi ai chọi. Mấy nhỏ nhiều chuyện ngay lặp tức chỉ tôi, đệch. Ngay vừa vào học, lại là tiết chủ nhiệm, Tâm kèn chơi… méc. Nhục không thể tả, đường đường lớp phó mà chơi hèn như con gái. Bố chấp, mời phụ huynh bố cũng không sợ. Và tôi bị mời phụ huynh thật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.