Tâm Sự Của Một Thằng Trai Mới Lớn : Có Lẽ Anh Quá Ngốc

Chương 1


Bạn đang đọc Tâm Sự Của Một Thằng Trai Mới Lớn : Có Lẽ Anh Quá Ngốc – Chương 1


4H P.M TẠI PHI TRƯỜNG…
Số lượng người ở sân bay hôm nay tăng đột biến, cũng phải thôi, cuối tuần mà. Một người con trai, 2 tay 2 cái vali to sụ, chiếc mũ tai bèo kiểu quân đội che gần kín khuôn mặt cậu. Bên cạnh, 1 cô gái với đôi mắt thất thần, lâu lâu lại khẽ liếc chàng trai. Tay nàng khẽ chạm tay cậu nhưng vội rụt lại. Chàng trai nhíu mày hỏi:
-Em làm gì thế?
-Không, không có gì!-Nét bối rối hiện rõ trên mặt cô gái.
-Còn chối, rõ ràng có!-Chàng trai cố đùa.
-Không…mà!-Cô nàng phản kháng yếu ớt.
-Haizz!-Tiếng thở dài mặc định kết thúc câu chuyện.
-Lại thở dài. Đã bảo cấm thở dài rồi kia mà!-Cô gái khẽ chạm vào má chàng trai.

-…….-Im lặng.
-Sao im rồi. Qua đó phải cố gắng lên đấy, Hiền chờ…-Nhận ra mình nói hớ, cô gái im bặt.
-Gần tới giờ rồi, anh đi đây.
………………………………….
……………………
-N không cho Hiền cơ hội, N cấm Hiền nói chuyện với những người con trai khác. N cấm Hiền tiết lộ bệnh tình của mình cho gia đình. N áp đặt Hiền, luôn làm Hiền lo lắng mỗi khi thông báo bệnh tình. Rồi N luôn xuất hiện bất ngờ khiến Hiền không thể xử lí kịp những sự việc ấy. N khiến Hiền không thể tập trung để làm việc, để học.Chẳng lẽ muốn… làm… em… lo đến phát khùng mới chịu được…hả…?-Hiền nói một hơi, cố giấu tiếng nấc một cách vụng về.
-Tôi là gì của em mà em phải nghe lời tôi?-Câu hỏi ngoài lề.
-N là… bạn… bạn của Hiền!-Rõ ràng muốn nói “người yêu” nhưng sao không thể.
Hiền ngại ngùng quay mặt, tránh luôn ánh mắt N. Chàng nhấn mạnh:
-Bạn?
-Là bạn!-Hiền thở hắt ra trả lời khó nhọc.
-Bạn bình thường?
-Uhm.-Nàng trả lời nhẹ nhàng, gật đầu xác nhận.
-Vậy thì nghe lời tôi chi? Tôi chẳng là gì của em cả, chẳng đáng cho em phải lo lắng, phải suy nghĩ nhiều về tôi. Tôi là ai? Chẳng qua chỉ là 1 con người bình thường. Hãy cứ xem tôi như những người qua đường, đi 1 lần không quay lại. Đừng khóc vì tôi, nếu có thể, hãy để tôi khóc thay em. Chẳng đáng đâu! Thật, đừng yêu tôi nhé, yêu tôi chỉ khổ thêm thôi. Em về đi, và đừng hi vọng!
Bóng người con trai khuất dần và mất hút, chỉ còn lại người con gái đôi mắt nhòa đi đang ngồi trên ghế. Trời bắt đầu chuyển, chắc lại sắp mưa lớn đây…

CHAP 1:
Haizz, cấp I của em nó cũng… yên bình lắm lắm. 5 năm sẽ trôi qua nhẹ nhàng tựa lông hồng nếu như tôi chẳng… mê gái. Khổ thì khổ thật, bởi tôi sĩ diện lắm, chẳng dám “tỏ tình” với em nào cả, tối chỉ biết ôm gối mà mơ về em nó. Ây dà, trong lớp tôi có bé lớp trưởng, lớp phó học tập, lớp phó văn thể mĩ có thể gọi là “hot girl” của trường. Bởi vậy nghĩ sao tôi không địa cho bằng được vài em chứ. Trong lớp tôi học luôn đứng nhất, mấy nàng cán sự kia chỉ đáng… xách dép. Giỏi thì giỏi vậy đấy chứ trong lớp tôi luôn im lìm như cục đất, chẳng muốn bắt chuyện với ai cả (không phải nhát đâu nhá).
Kết nhất em phó văn thể, hát hay, múa giỏi và… dễ thương nhất trong lớp, đương nhiên học cũng bá đạo lắm. Lớp 3 tôi đánh bạo bắt chuyện với cô nàng, cả lớp cứ như là mắt tròn mắt dẹt đầy ngạc nhiên. Thưa các bác, lúc đó em còn non cơ lắm, chưa có đẳng cấp mà cua gái như bây giờ. Hjk, ẻm bảo tôi học giỏi mà chảnh rồi làm lơ chẳng thèm nói chuyện với tôi. Như vậy là sao nhỉ, tôi chảnh hay em chảnh đây? Vác cái mặt hình sự về chỗ ngồi, tôi cố nghĩ cách phục thù, gì chứ cú này tôi “nhục như con cá nục mới bị đục”. Và y như rằng chỉ vừa vào lớp là tôi hô mưa gọi gió ngay tắp lự. Giành sạch hoa điểm 10 của em phó văn thể mĩ, tôi khoái trá nhìn khuôn mặt trái xoan đáng yêu kia đang tức xì khói. Quên chưa nói tên của ẻm: Huỳnh Nguyễn Uyên Tâm, nhà ẻm cách nhà tôi khoảng hơn 800m.
Vừa đánh trống ra về, tôi hồ hởi nhét sáchvở vào trong cặp rồi tót ra ngoài lớp. Mãi nhìn… đường, tôi không ngờ Uyên Tâm đang lon ton sau lưng mình. Đến khi phát hiện được thì hông phải của tôi lãnh ngay môt cú véo “cháy bỏng”. Đau, tôi cáu rồi. Chắc biết tôi cáu nên em Tâm nhanh chóng chơi đánh bài chuồn. Dễ thế sao, tôi bước vội theo và… bế sốc em ấy lên vai vác đi thẳng (không biết lúc ấy tôi bị gì mà dám làm như thế nữa,hjk). Và mặc kệ hàng chục, thậm chí hàng trăm cặp mắt tò mò của người đi đường, tôi cứ bước đều bước. Các bác khỏi thắc mắc sao em khỏe thế, cái này chắc… em kể sau, hjk. Quay lại với em văn thể mĩ, nãy giờ cứ vùng vẫy mãi trên vai tôi, khó chịu lắm mà không dám thả ẻm xuống.Và ngay lúc ấy, tôi có quyết định… liều mạng nhất và cũng rất ư là… con nít: giáng thẳng một chưởng vào… mông em Tâm, lúc ấy ngốc thế đấy (ngu thì có). Hiệu quả ngay tắp lự, nàng nằm yên trên vai tôi không phá nữa. Tôi thoáng mỉm cười nhưng chợt nghe tiếng thúc thít. Bỏ mịa rồi, Tâm khóc, chắc đau lắm. Tôi sợ con gái khóc kinh khủng, thế mà ẻm cứ rống lên. Thế là phó thường dân tôi đây bắt đầu công đoạn ỉ ôi năn nỉ:
-Nín đi, cho N xin lỗi mà!-Tôi làm mặt thảm.
-Bắt đền đi, hic…-Nếu là tôi bây giờ chắc chết cũng phải ôm em một cái.
-Xin lỗi mà, mình mua… kem cho nhé?-Lời đề nghị rất ư là chí lí.
-Ứ thèm, tôi về méc mẹ!-Haiza, tôi bái cô nương luôn.
-Thôi đừng méc! Bạn đánh lại mình đi, đánh đâu cũng được!-Tôi phát hoảng, xuống nước ngay tắp lự.
-Chắc không?-Em nó ngừng khóc ngay,hú hồn.

-Chắc!
Và thế là tôi nghiễm nhiên trở thành bao cát cho nàng tập. Nhưng đừng bao giờ bạn nghĩ con gái luôn yếu, bằng chứng là cứ mỗi lần nàng… “a lê hấp”, tôi thiếu điều muốn ngã ngửa vì mấy cú đạp của ẻm. Lại thêm mấy cái véo thật lực nữa nhưng thật sự lúc ấy tôi THỀ là… không thấy đau tí nào cả. Nhìn Tâm mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng, tóc mai dính vào khuôn mặt bầu bĩnh kia mà tôi thấy thương lạ. Đánh mỏi tay nàng mới chịu dừng mà thở hỗn hển.
-Lần sau dám dê xồm như thế thì đừng trách tôi đấy!-Nàng lừ mắt nhìn tôi.
-Tuân lệnh thưa tiểu thư!- Được tha, tôi mừng như bắt được vàng.
-Cõng tôi về!
-Thế này tốt hơn đấy!
Tôi hớn hở bế cô nàng lên ngay lặp tức, còn cặp 2 đứa tôi quàng vào vai. Tâm không phản đối, nàng ôm chặt cổ tôi vì sợ rớt. Mà nàng càng siết thì đầu tôi càng cúi sát xuống. Máu dồn lên não, tôi ngượng chín người khi mặt 2 đứa cách nhau độ ngón tay là cùng. Mặt Tâm ửng hồng nhìn dễ thương không chịu được. Liều mạng, tôi hôn luôn lên má Tâm, bất ngờ là ẻm cười rồi rúc đầu vào ngực tôi. Úy trời,thế là sao nhở? Nhìn 2 đứa lúc đó… phởn không chịu được, mấy anh chị cấp III chắc cũng phải bái tôi làm sư phụ nếu nhìn thấy cảnh này.
Những ngày sau đó, tôi vẫn cứ bế Tâm đi học đều đều, tiện thể luyện cơ luôn. Chuyện tiếp diễn được khoảng 1 năm rưỡi thì bị người lớn phát hiện, 2 đứa bị “vụt” tới tấp. Khổ nhất là sau đợt bị ba mẹ đánh, ẻm từ tôi luôn. Tôi buồn buồn nhưng học vẫn cứ pro như thường. Thế là hết cấp I, kết thúc luôn cái tềnh yêu thơ mộng, trong sáng đầy trẻ con của tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.