Đọc truyện Tam Quốc Tranh Phong – Chương 9: Ra tay trợ giúp (2)
Lưu Kỳ dưới sự chăm
chú nhìn của mọi người, cười khổ một tiếng, kiên trì dẫn Lưu Tu dẫn vào
tửu lâu rồi chuyển ánh mắt quét quanh một vòng sau đó dừng lại trên
người chàng thanh niên một chút, lúc sau thấy ánh mắt của Lưu Tông tràn
đầy địch ý, Lưu Kỳ nhíu mày nói:
– Vài ngày không ra ngoài, thành Tương Dương càng trở nên náo nhiệt. Hôm nay được mở rộng tầm mắt.
Lưu Tu đi theo phía sau Lưu Kỳ cười nói:
– Đúng vậy nha, nhị ca hôm nay quả nhiên lợi hại.
Nói xong còn trừng lớn hai mắt nhìn về phía Lưu Bàn, bộ dáng nhìn thật buồn cười.
Lưu Bàn đợi tới khi chàng thanh niên kia đến bên cạnh Mã Chưởng Quỹ,
liền đến phía sau Lưu Kỳ. Nghe được tiếu ý trong lời nói của Lưu Tu, Lưu Bàn liền trừng mắt liếc nhìn Lưu Tu một cái.
Sắc mặt Lưu Tông tái xanh, dựa vào trí tuệ của y, há có thể không biết
Lưu Tu bề ngoài nói Lưu Bàn nhưng kỳ thực lại ngầm nói mình. Y hít thật
sâu một hơi nói:
– Chỉ là vài tên điêu dân mà thôi, đại ca cần gì phải tham gia.
– Oh, điêu dân ta không thấy, nhưng lại thấy vài gã điêu nô.
Lưu Kỳ nghe y vừa nói hai cha con Mã Chưởng Quỹ là điêu dân, trong lòng có phần tức giận. Ở hậu thế có không ít người sau khi lên làm quan liền khinh thường dân chúng, khi đó hắn tuy không quen nhìn nhưng không quản được, hiện tại bản thân có thể quản thì không thể không quản.
Lưu Tông thấy Lưu Kỳ muốn nhúng tay vào việc này, hơn nữa còn đối chọi
gay gắt, trong lòng nghi ngờ tính cách của Lưu Kỳ từ khi nào trở nên
kiên cường như thế, nét mặt không biểu lộ cảm xúc nói:
– Xem ra đại ca nhất định nhúng tay vào việc này.
Trong giọng nói mang theo vài phần uy hiếp.
Lưu Kỳ giống như không nghe thấy giọng điệu của Lưu Tông, nói:
– Không sai, ta bảo lãnh cho hai người kia.
Trương Duyệt lúc này đã biết rõ thân phận mấy người trước mặt, trong
lòng không còn sợ hãi như lúc đầu, bởi y luôn cho rằng Lưu Tông nhất
định là người thừa kế của Kinh Châu Mục, trước mặt mấy người không phải
sợ hãi. Nhìn thấy đám người Lưu Kỳ muốn gây sự, Trương Duyệt nhịn không
được nói:
– Đại công tử nên cân nhắc rõ ràng tránh cho tương lai khỏi hối hận.
Vèo!
Trương Duyệt vừa dứt lời, trên mặt liền hiện vài vết máu.
– Ngươi là cái thá gì, muốn giáo huấn ta.
Lưu Kỳ vung roi ngựa trên tay lên, nhoáng cái trên roi ngựa lưu lại
chút vết máu. Đối với Trương Duyệt, Lưu Kỳ đã sớm không vừa mắt, lời này của y không cần bàn cãi chính là chọc giận Lưu Kỳ.
Trương Duyệt ôm vết thương trên mặt, hai mắt phun hỏa nhìn Lưu Kỳ, miệng còn muốn nói gì đó.
– Câm miệng.
Lưu Tông thấy Trương Duyệt bị đánh trong lòng vô cùng tức giận, nhưng y càng tức giận chính là Trương Duyệt. Trương Duyệt này được nuông chiều
sinh hư hỏng, không biết nhận thức hoàn cảnh, xem ra cần tránh ra y một
chút, bằng không mình cũng bị bẽ mặt. Nếu không phải vì phụ thân thực sự muốn tát chết y.
– Đại ca nếu bảo lão cho hai người này, ta hôm nay nể mặt đại ca, xin cáo từ.
Nói xong dẫn đám người Trương Duyệt rời đi. Lưu Kỳ suy nghĩ, nếu như
gây lớn chuyện, đối với mình không có chỗ tốt, dù sao mình cũng không
chiếm được lý.
Lưu Kỳ nhìn bóng lưng Lưu Tông, trực giác nói cho hắn biết Lưu Tông ngày không hề đơn giản.
– Đại ca làm sao vậy?
Lưu Tu thấy Lưu Kỳ không có vui vẻ vì đuổi được Lưu Tông đi, y không khỏi hỏi.
– Không việc gì.
Lưu Kỳ lắc đầu, bởi vì có một số việc nên trở về rồi nói sau.
Lúc này Mã Chưởng Quỹ dẫn chàng thanh niên kia đi tới trước mặt Lưu Kỳ nói:
– Đa tạ đại công tử cứu mạng.
Nói xong liền kéo chàng thanh niên quỳ lạy.
Lưu Kỳ bực mình nhất là bị người quỳ lạy, hắn vội vàng đỡ hai người dậy nói:
– Chỉ là chuyện nhỏ, Mã Chưởng Quỹ không cần đa lễ. Nói cho cùng nếu
chúng ta không ra tay, ta nghĩ lệnh công tử cũng đủ sức ứng phó. Ta
chẳng qua chỉ thêu hoa dệt gấm mà thôi.
Nói xong cười cười nhìn về phía chàng thanh niên.
Chàng thanh niên kia thấy Lưu Kỳ tươi cười có chút hàm ý, rõ ràng nhìn
thấu chính mình vừa nãy chuẩn bị bắt cóc hai người Lưu Tông, đối phương
không nói chính là giữ thể diện cho mình, chàng thanh niên không khỏi có chút lúng túng nói:
– Đại công tử quá khen.
Nói xong khom người hành lễ, đó là thật tâm cảm tạ không hề làm bộ.
Lưu Kỳ thấy chàng thanh niên hành động biết mình đoán đúng, không khỏi
thầm khen chàng thanh niên trầm ổn, dưới tình huống như vậy vẫn còn có
thể giữ được bình tĩnh, hơn nữa còn chọn lựa quyết sách đúng đắn nhất,
thực sự hiếm có. Trong lòng càng muốn chàng thanh niên giúp sức cho
mình.
Lưu Kỳ cười cười nói:
– Không biết Mã Chưởng Quỹ sau này có tính toán gì không?
Mã Chưởng Quỹ bất đắc dĩ nói:
– Hiện tại chỉ có thể tính bước một. Chuyện ngày hôm nay, hai người Lưu Tông, Trương Duyệt chắc chắn không từ bỏ ý đồ.
Lưu Kỳ trầm tư một hồi nói:
– Mã Chưởng Quỹ không cần lo lắng, trong thành Tương Dương bọn họ cũng không dám trắng trợn trả thù ngươi.
– Đúng vậy, ta muốn xem bọn chúng có mấy lá gan dám đụng tới người ta bảo lãnh.
Lưu Bàn ở bên oán hận nói, lúc sau sắc mặt hưng phấn nhìn chàng thanh niên nói:
– Ta thấy thân thủ ngươi không tồi, có rảnh chúng ta luận võ một chút.
– Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, hai ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi thành Tương Dương, tránh tới nơi khác.
Mã Chưởng Quỹ lắc đầu nói.
Ánh mắt Lưu Kỳ chợt lóe:
– Không ổn, trốn thì có thể trốn đi đâu? Hiện tại toàn bộ thiên hạ đều
hỗn loạn, Tương Dương coi như là nơi yên tĩnh nhất, đến nơi khác cuộc
sống không quen, xảy ra chuyện cũng không có cách. Huống hồ rời khỏi
Tương Dương, Lưu Tông và Trương Duyệt chắc chắn sẽ trả thù, khi đó bọn
họ không có gì cố kỵ các người sẽ càng thêm nguy hiểm. Ta thấy tráng sĩ
này võ nghệ cao cường, cơ trí quả cảm. Bên cạnh ta đang cần ít người
giống như y, y có thể ở lại bên cạnh ta, đến lúc đó đám người Trương
Duyệt sẽ có điểm kiêng nể không dám mạo hiểm ra tay.
Nói xong chờ đợi nhìn chàng thanh niên, đây chính là lần đầu tiên hắn lôi kéo người giúp sức, nếu thất bại thật mất mặt.
Mã Chưởng Quỹ suy nghĩ cảm thấy Lưu Kỳ nói rất có lý, y sống ở Tương
Dương vài chục năm, cũng không muốn rời Tương Dương, lúc trước chính là
bất đắc dĩ. Hiện tại có Lưu Kỳ bảo lãnh, y cảm thấy như vậy rất tốt, nói với chàng thanh niên:
– Đại công tử có ơn cứu mạng chúng ta, hơn nữa trạch tâm hùng hậu, con đi theo bên người đại công tử cũng tốt.
Trong lòng chàng thanh niên lúc này khó có thể đưa ra lựa chọn, khi
trước vốn tính đi Giang Đông, nhưng y cũng có lo lắng của mình. Chính
như lời Lưu Kỳ nói, rời Tương Dương sống không quen, cuộc sống không
chừng còn khó hơn bây giờ, Tôn Quyền Giang Đông chiêu hiền nạp sĩ, nhưng cái này chỉ nghe tin đồn. Lưu Biểu trước kia chẳng phải có tiếng nhân
đức sao? Nhưng không thấy y trọng dụng hiền sĩ. Tôn Quyền có giống Lưu
Biểu hay không cũng khó nói. Huống hồ phụ thân đã cao tuổi đường xá bôn
ba thân thể mệt mỏi không chịu nổi, bản thân cũng không muốn phụ thân
chịu nỗi khổ xa quê.
Không cần bàn cãi, chính là Lưu Kỳ tạo cho hắn một cơ hội kiến công lập nghiệp.