Đọc truyện Tam Quốc Tranh Phong – Chương 8: Ra tay trợ giúp (1)
– Mã Chưởng Quỹ…
Khi hai người kịp phản ứng đã không kịp nữa rồi, gã hộ vệ bên trái khá
cơ trí vội vàng la lớn về phía Trương Phong, cũng khiến cho ánh mắt toàn trường đổ dồn về phía Mã Chưởng Quỹ.
Hai tiếng đau đớn kịch liệt truyền đến, hai gã thị vệ ôm ngực của minh
lui về phía sau vài bước, trong mắt lóe ra tia may mắn, may mắn vừa nãy
thanh niên kia có điểm cố kỵ, nếu không chết cũng bị tróc da. Chỉ là khi nhìn thấy Trương Phong đến trước người Mã Chưởng Quỹ, vẻ may mắn trong
mắt hai người nhanh chóng biến thành hưng phấn.
– Muốn tìm cái chết?
Chàng thanh niên nghe được tiếng thị vệ la lớn, liền biết chuyện không
tốt, khi xuất thủ cũng có vài phần do dự, nhìn thấy Trương Phong đến
trước người phụ thân nỗi tức giận trong lòng không cách nào che giấu, y
không ngờ đám người kia vô sỉ tới mức bắt phụ thân y để uy hiếp y, hai
mắt hàn quang bắn ra tứ phía chằm chằm nhìn Trương Phong, bước chân
không chút vết tích tiến về phía hai người Lưu Tông.
Y lúc này tuy phẫn nộ nhưng chưa mất đi lý trí, vị trí của y cách phụ
thân khá xa, lúc này cứu viện cũng không kịp nữa rồi. Y hạ quyết tâm bắt hai người Lưu Tông, để đổi lấy phụ thân, nếu như phụ thân xảy ra chuyện y chết cũng muốn lôi hai người Lưu Tông chôn cùng.
Ngay từ đầu y đã nhận ra hai thiếu niên kia là chủ công đám người kia,
hơn nữa thế lực sau lưng ắt không nhỏ, nhưng y không quan tâm, vì phụ
thân y không quan tâm tới bất cứ điều gì.
Trương Phong nghe thấy tiếng la lớn phía sau, tốc độ dưới chân lại
nhanh hơn vài phần, nhìn Mã Chưởng Quỹ trước mặt, vẻ hưng phấn trong mắt Trương Phong lại tăng lên vài phần, y đã bắt đầu ảo tưởng sau khi
chuyện thanh công Trương Duyệt thưởng cho y lượng hoàng kim lớn, sau đó
rời đi bản thân làm lão gia.
Khoảng cách giữa y và Mã Chưởng Quỹ càng lúc càng ngắn lại, tay y đã
sắp chạm tới đường viền hoa trên áo Mã Chưởng Quỹ, nhìn sắc mặt sợ hãi
của Mã Chưởng Quỹ cảm giác hưng phấn trong lòng Trương Phong càng lúc
càng tăng lên.
Sau hai tiếng kêu đau đớn vang lên càng khiến y không chút do dự, kiên quyết xuất thủ.
Bịch, Trương Phong cảm giác thân thể bị đập mạnh một cái, thân thể
dường như lơ lửng trên không trung, và khoảng cách với Mã Chưởng Quỹ
càng lúc càng xa.
– Không.
Trương Phong hô lớn vươn hai tay ra, muốn chộp lấy Mã Chưởng Quỹ, thế nhưng y chỉ chụp vào khoảng không.
Y vừa điên cuồng hô lớn, vừa quay đầu hai mắt phun lửa nhìn Lưu Bàn. Y
muốn xem người phá hỏng kế hoạch của y là ai, y phải nhớ kỹ để sau này
trả thù.
Lưu Bàn không thèm để ý tới ánh mắt độc ác của Trương Phong, giơ nắm
tay lên khua múa trước mặt Trương Phong, rồi hừ một tiếng đứng bên cạnh
Mã Chưởng Quỹ, quay đầu nhìn về phía Trương Duyệt nói:
– Vài ngày không ra ngoài, thành Tương Dương này đã để mèo chó tác oai tác quái, xem ra không để ta trong mắt.
Lưu Bàn đột nhiên xuất hiện khiến cho mọi người chú ý.
Lưu Tông và Trương Duyệt hai ngày nay gây lên không ít chuyện trong
thành Tương Dương, tự nhiên có người biết bọn họ. Không cần đề cập tới
nhị công tử thành Tương Dương – Lưu Tông, ngay cả Trương Duyệt con trai
Trường Sa Thái Thú cũng không thể đụng vào, nói cho cùng người có thể
đụng vào cũng không muốn vô duyên vô cớ gặp phiền toái, tạo đại địch cho mình.
Vừa rồi Trương Phong muốn lấy Mã Chưởng Quỹ uy hiếp thanh niên kia,
người vây xem không phải không thấy, nhưng nếu ngăn cản chính là không
nể mặt hai người Lưu Tông. Đắc tội với Trương Duyệt còn được, dù sao núi cao Hoàng đế xa, thế lực của phụ thân y nhất thời không ảnh hưởng tới
nơi này, nhưng thế lực của Lưu Tông chính là ở Tương Dương, đắc tội nhất định ăn trái đắng.
Mà hành động của Lưu Bàn không cần bàn cãi chính là cho Lưu Tông một
cái bạt tai, khiến đoàn người vây xem đều suy đoán không biết ai to gan
lớn mật như thế.
Lưu Tông nhìn thấy Lưu Bàn, sắc mặt đột nhiên có chút âm trầm, ánh mắt
lóe lên vẻ sợ hãi, trong lòng âm thầm kêu xui xẻo. Y cũng biết thằng
nhãi này là người vô pháp vô thiên, trước đây y cũng không ít lần chịu
thiệt thòi dưới tay Lưu Bàn.
Trương Duyệt đứng bên cạnh đương nhiên không biết Lưu Bàn, sau khi nghe Lưu Bàn nói, bộ mặt dữ tợn nói:
– Súc sinh sao dám xen vào chuyện của ta? Thực sự muốn chết.
– Câm miệng.
Lời của Trương Duyệt còn chưa dứt đã bị Lưu Tông cắt ngang. Tâm tình
của Lưu Tông lúc này thực sự không ổn, mấy ngày này vì muốn mượn sức của Trương Duyệt mới để Trương Duyệt gây loạn trong thành Tương Dương,
nhưng không phải y có ý thực hiện cùng Trương Duyệt, Trương Duyệt không
cần thanh danh, Lưu Tông y lại muốn thanh danh, trong mắt y, vài tên bá
tính bình dân bình tĩnh giải quyết là được, đâu cần ồn ào. Y lúc trước
nhẫn nhịn muốn mượn sức người, chung quy phải trả giá lớn.
Nhưng Trương Duyệt cho rằng y là ai, Lưu Bàn là ai? Trương Duyệt mắng con cháu của Lưu Biểu – Lưu Bàn chẳng phải mắng y sao?
Lưu Tông không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Trương Duyệt, sau khi thoáng bình tĩnh lại liền quay đầu nói với Lưu Bàn:
– Nhị ca hôm nay như thế nào lại rãnh rỗi đi xem cảnh náo nhiệt, chẳng lẽ thân thể của đại ca đã khỏi hẳn?
Nhắc tới Lưu Kỳ trong lòng Lưu Tông không khỏi có chút nén giận, ngươi chết thì chết đi, tỉnh lại làm chi?
Lưu Bàn hiển nhiên không thích nghe tiếng nhị ca này, cười cười nói:
– Mới vài ngày ta không ra ngoài, đã có người không để ta vào mắt, nếu không ra tay danh hiệu ” Tiểu bá vương ” sẽ đổi chủ.
Nói xong nhìn về phía Trương Duyệt.
Nghe được ba chữ ” Tiểu bá vương “, người vây xem mới biết được người dám ngay mặt đối đầu với Lưu Tông là ai.
Tiểu bá vương lúc đầu là danh hiệu của Tôn Sách Giang Đông, nhưng Kinh
Tương vẫn luôn giao chiến với Giang Đông, vì thế Tiểu bá vương cũng đồng nghĩa với sự hung tàn, bạo ngược.
Lưu Bàn từ nhỏ võ nghệ cao cường, lại có thân phận đặc thù, luông luôn
thấy ai không vừa mắt là thu thập, đặc biệt là con cháu thế gia. Dần dần con cháu thế gia kêu Lưu Bàn là Tiểu bá vương.
Trương Duyệt lúc này nghe Lưu Tông gọi Lưu Bàn một tiếng nhị ca. Đây
chẳng phải nói Trương Duyệt y ngay cả Lưu Biểu cũng mắng sao. Thế nhưng y chưa từng nghe nói Lưu Tông có nhị ca, Lưu Tông không phải nhị công tử
sao? Vì sao lại xuất hiện một gã nhị ca? Trương Duyệt nhất thời khó
hiểu. Về phần Tiểu bá vương, Trương Duyệt thực ra từng nghe nói đến, đó
là Tôn Sách Giang Đông được người gọi là Tiểu bá vương, nhưng lại nghe
Lưu Bàn nói Tiểu bá vương là danh hiệu của y.
Thấy Lưu Bàn nhìn về phía mình, Trương Duyệt tuy không suy nghĩ cẩn
thận, nhưng người có thể được Lưu Tông gọi là nhị ca khẳng định không
phải người bình thường, y miễn cưỡng cười trừ, nhưng thoạt nhìn còn khó
coi hơn khóc.
Lưu Bàn thấy biểu hiện của Trương Duyệt, y bĩu môi khinh thường rồi nói với Lưu Tông:
– Về phần đại ca, ha ha, đại ca hôm nay cũng tới.
Nói xong quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ, ánh đi tới đâu mọi người đều
tránh tránh né tới đó, tạo thành một cái thông đạo thẳng tới trước người Lưu Kỳ, cũng khiến ánh mắt toàn trường dừng lại trên người Lưu Kỳ.