Đọc truyện Tam Quốc Tranh Phong – Chương 12: Phi hổ vệ (2)
Khi đuổi tới đây vừa vặn thấy gã trung niên chuẩn bị giết Lưu Kỳ, trong lòng hoảng hốt không chút do dự giương cung bắn tên. Đợi tới khi nhìn thấy Lưu Kỳ thoát hiểm mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu Lưu Kỳ bởi vì y nơi lỏng bị giết, vậy y chết trăm lần cũng khó chuộc tội. Quan trọng hơn chính là ngay cả Phi Hổ
Quân cũng mất thể diện.
– Giết.
Vương Uy không chút do dự ra lệnh.
Không lâu sau Phi Hổ Quân đã giao thủ với đám người hắc y.
Phi Hổ Quân không hổ là quân đội tinh nhuệ nhất Tương Dương, tuy bọn họ võ nghệ từng người so ra không bằng đám người hắc y, nhưng bọn họ lại
hoàn toàn áp chế đám người hắc y.
Cứ ba tổ bốn người tạo thành một tiểu trận, quay tròn. Bọn họ vừa quay
tròn vừa xuất thủ, một người công ba người thủ. Bọn họ dường như tâm
linh tương thông, cứ có người tìm được cơ hội xuất thủ, những người khác sẽ phối hợp chặt chẽ với y, làm phân tán lực chú ý của địch nhân.
Đây là tiểu trận vây công đơn giản nhất, là bài học bắt buộc đối với
từng binh sĩ Phi Hổ Quân, bất cứ ai gia nhập Phi Hổ Quân đều phải học
trận thế này, đây là bài học cơ bản đối với Phi Hổ Quân, bởi sau này tất cả trận pháp đều cần dùng tới nó.
Đám người hắc ý đối với tiểu trận của Phi Hổ Quân vây công đều luống cuống tay chân, không lâu quần áo đã rách tả tơi.
Vương Uy không tham chiến, mà trước hết xem xét Lưu Kỳ, đợi tới khi xác định Lưu Kỳ chỉ bị hôn mê mới đứng bên cạnh Lưu Kỳ bình tĩnh quan sát
chiến đấu. Ánh mắt của y khi quan sát trận chiến nhỏ này liền trở nên
bình tĩnh dị thường, giống như bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không dấy
lên một gợn sóng.
Đám thị vệ phủ Lưu Kỳ đã rút lui về một bên, bọn họ phần lớn đều thụ
thương nhẹ. Bọn họ dù sao không thể sánh bằng đám người hắc y, nhất thời chỉ có thể kéo dài thời gian. Sau một hồi, sẽ không còn là đối thủ của
đám người hắc y. Chỉ có Lưu Bàn đang giao đấu với gã đầu lĩnh đám người
hắc y khó phân thắng bại, nhìn thấy Lưu Kỳ không việc gì, Lưu Bàn thở
phào nhẹ nhõm. Nếu không phải lo lắng tới sự an nguy của Lưu Kỳ, sẽ có
thể tập trung giáo huấn gã hắc y trước mắt, bảo kiếm vung lên tạo ra
kiếm ảnh dày đặc, sát khí ngập trời.
Xuất đao, chém, bổ, xiên. Động tác đơn giản, lại tựa hồ ẩn chứa lực
lượng vô cùng. Binh sĩ Phi Hổ Quân xuất đao cực nhanh, động tác cơ hồ
nhanh như thiểm điện, hiển nhiên đó là động tác đơn giản được tập luyện
không ít.
Trong khi gã hắc y thủ lĩnh đang giao thủ với Lưu Bàn, thấy Vương Uy
đến trong lòng thầm hô không ổn. Hôm nay ám sát Lưu Kỳ gặp khó khăn, chỉ có sự thoải mái duy nhất chính là tướng lĩnh cầm đầu không hề động thủ.
Y cũng không biết đoàn binh sĩ mặc khôi giáp trắng bạc này chính là Phi Hổ Quân đại danh đỉnh đỉnh. Trong mắt y, hiện tại ám sát Lưu Kỳ cũng
không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Y phi thường tự tin đối với thủ hạ của mình. Có thể trở thành thành
viên trong đám người hắc ý đều được trải qua tuyển chọn khắt khe, hơn
nữa phần lớn trong bọn họ trước kia đều là cao thủ nổi danh.
Vừa nãy thị vệ trong phủ Lưu Kỳ thảm bại chính là chứng cứ rõ ràng.
Thế nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của y. Đám thủ hạ được coi là
tinh anh của y lại không thể chống đỡ đối phương được bao lâu. Điều
khiến y chú ý tới không phải đối phương quá lợi hại, mà nguyên nhân
khiến thuộc hạ trong tay y tan tác chính là đội hình kỳ quái.
Y không khỏi nghi ngờ quân đội Tương Dương từ khi nào trở nên lợi hại như thế.
Chiến giáp màu trắng bạc, chẳng lẽ là…
Y nghĩ đến một khả năng, đột nhiên gia tăng lực đạo trên tay bức Lưu
Băng đang quấn lấy y. Nhìn về phía binh sinh khôi giáp ngân bạc có đính
hình bạch hổ trên vai, không khỏi kinh ngạc hô lớn:
– Phi Hổ Quân.
Thấy trên vai mỗi binh sĩ mặc khôi giáp trắng bạc có khắc hình bạch hổ
ngửa mặt lên trời rống giận. Bả vai khôi giáp màu đen, toàn thân màu
trắng khác biệt. Đường cong màu trắng xen lẫn trong màu đen tạo thành
hình một con bạch hổ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống hiển hiện rõ
hình ảnh bạch hổ rống giận, uy vũ dọa người.
Hóa ra là Phi Hổ Quân, chẳng trách thủ hạ của ta phải chịu thiệt. Mặc
dù thân phận của mình không rạng rỡ, nhưng tâm tư vẫn luôn hướng về Phi
Hổ Quân, không ngờ hôm nay có thể tận mắt chứng kiến.
Phi Hổ Quân quả là danh bất hư truyền.
Liếc mắt lườm Lưu Bàn tới gần, hô lớn:
– Lui.
Lưu lại đã không còn ý nghĩa, có Phi Hổ Quân ở đây ngày hôm nay đừng mong đắc thủ.
– Chạy đi đâu? Lưu lại cho ta.
Lưu Bàn thấy hướng đi của đối phương, bước nhanh tiến lên đánh một
quyền về phía thủ lĩnh đám người hắc y. Một quyền này của Lưu Bàn mang
theo khí thế hùng trước nay chưa từng có đánh vào hậu tâm đối phương,
nếu như chuẩn xác đánh trúng gã hắc y này hẳn là phải chết là điều không cần bàn cãi.
Gã hắc y nhân này tựa hồ sớm có chuẩn bị đối với chiêu thức này của Lưu Bàn, y không cần quay đầu lại tiện tay phóng ám khí.
Vèo vèo vèo…
Châm ám khí giống như tuyết rơi phủ kín trời bay về phía sau, dường như muốn đâm thủng không khí.
Ám khí bất ngờ nằm ngoài dự liệu của mọi người, Lưu Bàn ở khoảng cách
gần nhất bị ám khí bất ngờ làm cho hoảng sợ. Tránh né hết ám khí này tới ám khí khác bắn tới trước người, lúc này tiếp túc truy đuổi gã hắc y
nhân kia đã không còn kịp nữa rồi, nhìn thân ảnh gã hắc y nhân càng lúc
càng xa trong lòng căm hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Ám khí này đối với binh sĩ Phi Hổ Quân một thân khôi giáp không là gì,
Lưu Kỳ đứng cách đó khá xa cũng không bị uy hiếp, ngược lại đám hắc y
nhân không có phòng bị đã bị chết vài tên.
Hừ! Vương Uy tiện tay đánh rớt ám khí trước người, giương cung vài tên.
Vù!
Một mũi tên sắc bén mang theo uy lực xé rách trời cao nhanh chóng bắn về phía gã hắc y đầu lĩnh.
Gã hắc y đầu lĩnh hiện tại thầm nghĩ phải rời đi thật nhanh, về phần
thủ hạ trong tay đã bỏ mặc. Bởi vì bọn họ sớm muộn gì cũng phải chết,
bởi vậy bọn họ chết cũng không có gì quan trọng.
Vù!
Ủa? Muốn dựa vào thứ lại muốn lưu ta lại, thực sự ngây thơ. Gã hắc y
nhân đầu lĩnh phi thân uốn éo quỷ dị, hoàn toàn tránh né mũi tên này.
Sau đó tiếp tục chạy trốn, sau vài tức nữa y đã có thể thoát khỏi tầm
bắn của cung tiễn, đến lúc đó sẽ không có ai có thể đuổi theo y.
Nhưng không chạy quá xa, vù! Lại có một mũi tiễn nữa phá không mà đến.
Trong mắt gã hắc y đầu lĩnh hiện ánh mắt thiếu kiên nhẫn, thân hình lại uốn éo quỷ dị vừa vặn tránh khỏi mỗi tên, nhìn theo mũi tên bay qua bên người, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Vượt qua điểm mũi tên lúc trước rơi xuống y đã có thể nằm ngoài tầm bắn.
Phốc xuy!
Nụ cười trên mặt gã hắc y đầu lĩnh ngưng đọng lại, cúi đầu nhìn nửa mũi tên lộ ra trước ngực lẩm bẩm nói:
– Hóa ra có hai mũi tiễn.
Thân thể gã hắc y đầu lĩnh đang chạy tốc độ cao đột nhiên ngã xuống mắt đất, lăn đi thật xa, trên mặt đất lưu lại một đạo vết máu thật dài, khi chết còn trừng mắt nhìn mũi tên lộ ra trước ngực.