Đọc truyện Tam Quốc Tranh Phong – Chương 11: Phi hổ vệ (1)
– Chết tiệt.
Lưu Bàn thầm nghĩ, lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm vài phần. Từng chiêu từng chiêu nhằm vào điểm yếu hại của gã hắc y.
Y hiểu được chỉ có mau chóng giải quyết gã hắc y trước mặt mới có thể trợ giúp đại ca.
Gã trung niên thấy một đao không chém trúng Lưu Kỳ trong lòng có chút
bất ngờ, nhưng lúc này không có thời gian cho y suy nghĩ nhiều, y vội
vàng vung đao đuổi theo.
Lưu Kỳ hoảng loạn tránh né một đao, còn chưa đứng vững, liền thấy hoa
mắt. Ngay sau đó trong ngực truyền đến cơn đau kịch liệt, toàn thân gã
nhào xuống bậc thang ven đường. Mở mắt liền thấy một cây đại đao đang
đâm về phía đầu hắn, xem ra sắp phải chết sao?
Hắn đã mất đi năng lực di chuyển, mở to mắt liền thấy lưỡi đao càng lúc càng tới gần, lúc này hắn chỉ có thể chờ đợi cái chết, chỉ là hắn không cam lòng. Hắn đột nhiên căm hận lực lượng của mình quá yếu ớt.
Hắn vừa mới ý thức được dựa vào hiểu biết của mình về thời tam quốc
không có nhiều tác dụng, tranh bá thiên hạ vẫn dựa vào vào thực lực,
không có thực lực hết thảy chẳng khác nào hoa trong gương, trăng trong
nước.
Không cam lòng thì sao, hiện tại đã muộn rồi.
Lưu Kỳ cảm thấy thế giới từ từ trở nên yên tĩnh, mọi thứ càng lúc càng mơ hồ không rõ.
Keng!
Trong đầu Lưu Kỳ vang lên một đạo âm thanh tựa như sấm vang giữa ngày hè, chấn động tâm tư.
Lưu Kỳ khó khăn mở mí mắt nặng trịnh. Đã không thấy đại đao đâu nữa,
bóng người ở ngã tư đường chớp loạn, thanh âm khôi giáp va chạm đan xen
lẫn nhau. Tâm tình Lưu Kỳ buông lỏng, cuối cùng lâm vào hôn mê.
…..
Gã trung niên nhìn đại đao trong tay từ từ tiếp cận đỉnh đầu Lưu Kỳ,
trong lòng bình tĩnh vô cùng. Đây không phải lần đầu tiên y làm việc
này, trước kia cũng giết không ít người thừa kế các đại gia tộc. Đối với y mà nói, những người này không có gì khác biệt, đều là nạn nhân của y
mà thôi.
Đại đao càng lúc càng tới gần, y đã dự đoán trên đầu Lưu Kỳ xuất hiện
điểm dị thường, máu tươi bắn ra tung tóe. Y liếm liếm môi, trong mắt lóe lên tia hứng phấn, đúng là khát vọng đối với máu, khát vọng đối với
việc giết người.
Vẻ hưng phấn trong mắt càng lúc càng tăng, động tác trên tay không khỏi nhanh hơn vài phần.
– Keng…
Thanh âm binh khí va chạm vào nhau vang lên chói tai. Lực va chạm kịch liết đánh cho đại đao trên tay y rơi xuống.
Gã trung niên nghiêng đầu sang chỗ khác, sắc mặt tức giận nhìn về phía
người xông tới, trong mắt lóe lên hàn ý mãnh liệt không che dấu chút
nào, khiến cho Lưu Tu muốn đỡ Lưu Kỳ đi không khỏi rùng mình một cái.
Theo ánh mắt gã trung niên nhìn lại, liền thấy một đội binh lính mặc áo giáp màu trắng bạc đang vọt tới. Rõ ràng là Phi Hổ Quân uy danh đỉnh
đỉnh.
Toàn bộ quân ngũ có hơn trăm người đang trải rộng khắp ngã tư đường cấp tốc chạy tới, nhưng không hề nhìn thấy việc chen lấn. Khi tiến lên đội
hình chỉnh tề, khôi giáp màu trắng bạc dưới ánh mặt trời lóe lên quang
huy rạng rỡ, trên khôi giáp còn nhuộm một ít vệt máu tươi, nhìn có vẻ
đẹp dị thường.
Bọn họ tựa như xung phong trên chiến trường, sát khí nhè nhẹ từ thân
thể bọn họ phát ra, khiến cho ngã tư đường vốn trống trải lại tăng thêm
vài phần u lãnh.
Đi đầu hàng ngũ là một lão tướng khoảng năm mươi tuổi. Lão tướng này mặt chữ Quốc, trên mặt tràn ngập vẻ uy nghiêm.
Râu tóc hoa râm và vài vết tích trên mặt không rõ là vết nhăn hay vết sẹo không hề che được dũng khí trên người y.
Hắn chính là thống lĩnh Phi Hổ Quân – Vương Uy, dây cùng trong tay vang lên tiếng kêu ù ù, biểu hiện rõ lực đạo của mũi tên vừa nãy bắn ra.
Trong mắt Vương Uy lúc này tràn ngập sự phẫn nộ, thậm chí có người
không coi y vào đâu ngầm giở thủ đoạn sau lưng, thật sự đáng chết.
Trong lòng Vương Uy tràn đầy tức giận vội vàng chạy tới.
Y hiện tại đã năm mươi tuổi, xem như già nhất trong đám võ tướng thành
Tương Dương. Nhưng y vẫn thống lĩnh Phi Hổ Quân, còn cai quản việc trị
an và phòng ngự Tương Dương. Cái này không chỉ vì uy danh cao ngất
ngưởng của y, mà cũng vì y tuy già nhưng võ nghệ không hề thua kém tướng lĩnh trẻ tuổi.
Huống hồ ở Tương Dương ngoài y ra còn ai có thể chấn áp đám thủ hạ kiệt ngạo bất tuân kia. Có thể gia nhập Phi Hổ Quân đều là nhân vật không hề đơn giản. Cả đám đều là nhân vật tâm cao khí ngạo, ngoại trừ Vương Uy
vị đại tướng đầu tiền được bổ nhiệm làm thống lĩnh Phi Hổ Quân, còn ai
có thể chấn áp được.
Ngay cả thống lĩnh Phi Long Quân – Văn Sính cũng không được, Phi Hổ
Quân và Phi Long Quân cơ hồ khi thành lập hai quân đều dưới sự thống
lĩnh của Lưu Biểu, nhưng hai quân tranh đấu gay gắt, vẫn luôn muốn đè ép đối phương.
Chết tiệt!
Đây là ý nghĩ chung của toàn bộ Phi Hổ Quân.
Gây loạn trên đường phố trong thành Tương Dương, chính là vũ nhục đối
với Phi Hổ Quân, phải tiếp nhận lửa giận từ Phi Hổ Quân. Có phải Phi Hổ
Quân yên lặng thời gian dài khiến một số người quên sự tồn tại của Phi
Hổ Quân hay không?
Mấy năm nay tuổi tác của Vương Uy lớn dần, Phi Hổ Quân bây giờ rất ít
khi xuất hiện trước mắt mọi người, ngoại trừ tuần tra theo quy định và
Phi Hổ Quân được huấn luyện làm canh gác ở bên ngoài. Thành Tương Dương
cũng coi như yên ổn căn bản không phát sinh đại sự gì, ít nhất không
phát sinh án mạng.
Giống như Lưu Bàn trước kia làm, nhiều nhất chỉ có đánh lộn, sau đó
nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có chuyện gì. Chuyện này Phi Hổ Quân cũng
mặc kệ, bọn họ không có thời gian rảnh đi trông nom việc vặt vãnh.
Nhưng hôm nay bọn họ thực sự nổi giận, thậm chí có người hành hung trên đường.
Nhớ rõ lần gần đây nhất Phi Hổ Quân chiến đấu chính là cuộc chiến Tương Dương. Lần đó Phi Hổ Quân không ở gần Tương Dương, Tương Dương vẻn vẹn
chỉ có một vạn Phi Hổ Quân. Bộ hạ của Viên Thuật – Tôn Kiên thống lĩnh
năm vạn đại quân bao vây Tương Dương, lần đó Phi Hổ Quân chém giết đại
quân của Viên Thuật do Tôn Kiên thống lĩnh thương vong thảm hại.
Thế nhưng mấy năm nay Kinh Châu bình yên, Châu Mục đại nhân cũng không
phải người hiếu chiến. Bởi vậy bọn họ đã vài năm không có giao chiến, có vài lần chiến tranh quy mô nhỏ, Trương Tú và Tôn Sách phát động công
kích nhưng đều bị Phi Long Quân đánh lui, căn bản không lan đến gần
Tương Dương.
Có phải mấy năm nay yên lặng là sai không? Vương Uy suy nghĩ như thế.
Hôm nay y đích thân tuần tra. Y mỗi tháng đều có hai ngày tự mình tuần
tra, hôm nay chính là một ngày trong đó. Điều này có thể khiến y nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.
Tuy già, nhưng y vẫn muốn ra chiến trường, từng binh sĩ Phi Hổ Quân
cũng muốn ra chiến trường. Là quân nhân ai không muốn ra chiến trường,
đặc biệt bọn họ là quân đội trải qua chiến loạn.
Hôm nay khi tuần tra, y nghe nói có người hành hung trên phố, lập tức
dẫn người đuổi tới chỗ người gặp chuyện không may. Ai ngờ trên đường lại bị cản trở, điều này khiến y thực sự tức giận. Lúc này mệnh lệnh Phi Hổ Quân hạ thủ không cần lưu tình, vết máu trên khôi giáp chính là của đám người ngăn cản bọn họ lưu lại.