Tâm Phế

Chương 20


Đọc truyện Tâm Phế – Chương 20

Phía sau cánh cửa bị hất tung đó là gương mặt đầy sự căm phẫn của Hạ Trác Minh, hắn dự định vào hỏi Tần Triết cho rõ ngọn ngành đầu đuôi nhưng nào ngờ lại vừa vặn chứng kiến được tình cảnh đầy ám muội này…

Nhưng có vẻ Tử Đan chẳng hề lấy làm sợ hãi mà trái lại chỉ thư thả kéo áo mình lên, chậm rãi cài từng cái khuy mặc cho Tần Triết bên cạnh cũng khá ngạc nhiên về sự điềm tĩnh này của cô.

-“Hai người đang làm trò gì vậy?”

Hạ Trác Minh khẩn trương bước vào gầm lớn, hắn có lẽ là đang ghen nhưng có điều là ghen với tư cách gì mới được.

Tử Đan sau khi chỉnh trang lại quần áo thì mới đẩy Tần Triết ngồi lại xuống ghế, bản thân mình thì ngồi trên đùi hắn một cách vô cùng tự nhiên…

-“Không… Tần tổng đang muốn chỉ dạy em như thế nào là một nữ thư ký tốt!”

Câu nói đầy mỉa mai và ám chỉ này thì không cần giải thích quá nhiều có lẽ Tần Triết cũng hiểu được ẩn ý của nó…

Nhưng bất quá hắn đang còn lạc trong mê hồn trận của Tử Đan thì tạm thời mọi thứ xung quanh gần như là không còn quan trọng…

Đôi mắt Tử Đan đầy sự thách thức đối với Hạ Trác Minh…

Cô là đang muốn cho hắn biết hiện tại cô muốn Tần Triết chết thì nhất định hắn sẽ không dám sống. Cho dù Hạ Trác Minh có làm bao nhiêu chuyện ngăn cản đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì…

Ai bảo… năm xưa chính Tần Triết là kẻ gây ra mối thù oan nghiệt này.

Hạ Trác Minh tức giận thở hồng hộc, nhìn Tần Triết mà lớn giọng.

-“Cậu giải thích đi!”

Nhưng trái với sự phẫn giận kia thì Tần Triết vẫn thuỷ chung ôm lấy Tử Đan trước mắt mình mà cưng nựng, buông đại vài câu xem như đã giải thích…

-“Chẳng phải đã quá rõ ràng sao? Tôi đã nói Tử Đan quay về với tôi mà…”

-“Nhưng cậu có biết kế hoạch của chúng ta đã sắp thành công, một ngày nhẫn nhịn cậu cũng không thể sao?”

Ánh mắt Hạ Trác Minh trao cho Tử Đan là một mảng thất vọng nặng nề và bắt đầu là sự chán ghét đến khó tả.

Hắn và Tần Triết vào sinh ra tử bấy lâu, thật lòng Hạ Trác Minh không đành lòng nhìn thằng bạn thân của mình lao đầu vào tình yêu dối lừa đầy mưu toan này được.

Dẫu đã cố gắng khuyên can nhưng Tần Triết vẫn bảo thủ giữ nguyên quyết định của mình, hơn nữa còn dám đưa cô về tận công ty mà sủng ái thì thật sự là quá thể.

Tần Triết đập bàn đáp trả…

-“Không! Một giây cũng không!”

Tình hình đang trở nê vô cùng căng thẳng gay gắt, Tử Đan càng thích thú hơn khi cô hiểu được mục đích mình mong muốn đã thành công.

Nhưng vẫn chưa phải là sự cao trào như kế hoạch đã vạch ra, Tử Đan còn muốn mọi chuyện lớn hơn nữa… cô muốn Tần Triết phải thân bại danh liệt.

Có điều hiện giờ vẫn chỉ là những bước đầu và sự háo thằng là không nên…

-“Đừng nóng giận, Trác Minh chỉ là muốn giúp đỡ anh thôi!”

Tử Đan nhìn Hạ Trác Minh với đôi mắt vô cùng thánh thiện. Cử chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đó của cô quả thật là hắn chưa bao giờ nhìn thấy…

Điều khiến Hạ Trác Minh bất ngờ hơn nữa chính là lần này Tử Đan không hề gọi hắn là Hạ tiên sinh như lần trước nữa mà thay vào đó là hai từ Trác Minh thật tình cảm…

Tần Triết dịu đi không ít sự giận dữ của mình, quả thật hắn cũng chẳng biết vì sao bản thân lại có phản ứng gay gắt như vẫy…

Nhìn Tử Đan mà khẽ gật đầu một cái như thuận lòng, Tần Triết dời ánh mắt phía xa xăm mà đẩy cái tôi của mình lên cao…

-“Cậu sẽ hối hận!”

Nói rồi Hạ Trác Minh hậm hực bỏ đi ra ngoài kèm theo là một cái đóng cửa thật mạnh. Hắn là đang trút hết những bức bối trong người lên cánh cửa vô tri.

Còn lại nơi đây… trong căn phòng rộng lớn và trang nhã này, Tần Triết đang cảm thấy bản thân không còn tự kiềm chế được nữa mà vội vàng bế Tử Đan đặt lên bàn…

-“Khoan đã… anh không gọi Trác Minh lại sao?”- Tử Đan đẩy cơ thể Tần Triết ra xa…

Ánh mắt ngây thơ vô tội khiến ai cũng phải mắc lừa của Tử Đan hiện rất hữu dụng.

Ban đầu nó chỉ là hai viên ngọc trai đen quý giá và xinh đẹp, nhưng dần đà lâu ngày nó được ngâm lâu trong nước mắt và cuối cùng nó đã trở nên thật sự là diệu kì.

Với nét ngoài bình thường như bao đôi mắt khác nhưng mấy ai biết đằng sau nó là cả một trời thù hận cùng nỗi căm phẫn Tần Triết thấu tận mây xanh…

Tần Triết có vẻ còn khá bực dọc


-“Mặc kệ cậu ấy!”

Nói rồi hắn tiếp tục làm nhiệm vụ của mình nhưng Tử Đan thì lại ngàn vạn lần không muốn.

Có điều đây là cách duy nhất để có được lòng tin của Tần Triết, cô đành phải cắn răng mà cố chịu đựng.

Xem như chó cắn rồi thôi…

Mặc dù Tần Triết đã bao lần cùng cô hoan ái nhưng cho đến ngày hôm nay hắn mới thật sự nhìn tường tận được từng đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể biến đổi một cách hoàn hảo của người vợ cũ…

Người ta nói “gái một con trông mòn con mắt” quả là không sai…

Ngay khi bàn tay Tần Triết lần mò đến nơi tư mật thì Tử Đan mới vội ngăn lại… vẻ mặt có chút tái xanh…

-“Em sao vậy?”- Tần Triết lo lắng…

Tử Đan vội vã nắm lấy quần áo mà ngồi bật dậy…

-“Em không thể làm như thế được!”

Vừa nói, Tử Đan vừa nhanh chóng mặc lại quần áo của mình…

Tần Triết bước đến níu giữ lại vưu vật thiên phú trước mắt với nét mặt không thể nào hụt hẫng hơn…

-“Em sao vậy? Sao lại không được? Chúng ta chẳng phải…”

Ngay lập tức Tử Đan đưa một ngón tay lên miệng Tần Triết như ngăn những lời hắn sắp nói ra đây…

Không biết từ đâu từ khoé mắt Tử Đan lại rơi xuống một giọt lệ bi thương…

-“Chúng ta đã không còn là vợ chồng! Em với anh hiện tại là một mối tình vụng trộm! Vậy thì em so với Khang Nhã Vân thì có khác gì nhau?”

-“Tử Đan… em đang nói gì vậy?”- Tần Triết gần như mất đi sự kiên nhẫn nắm chặt tay Tử Đan không cho cô tiếp tục mặc đồ vào…

-“Triết, em không muốn là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác… em…”

Ngay khi Tử Đan chưa kịp nói hết câu thì Tần Triết đã hôn lên môi Tử Đan một cách thật mãnh liệt…

Hắn như không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa cả.

Từng câu, từng chữ của Tử Đan cũng khiến trái tim hắn không hề dễ chịu, nghĩ lại về quá khứ thì hắn càng cảm thấy vô cùng áy náy và có lỗi…

Nụ hôn gay gắt và mãnh liệt đó kéo dài thêm một vài giây nữa thì Tần Triết đã bị Tử Đan đẩy mạnh ra…

Vừa lúc đó Tần Triết lấy trong túi ra cái điện thoại của mình, bấm gọi cho Khang Nhã Vân và bật loa thật lớn…

-“Alo… ông xã…”- Tiếng nói ỏng ẹo bên kia đầu dây vang lên…

Nhưng đối với Tần Triết thì đó là sự chán ghét đến khó chịu, hắn vẫn giữ sắc diện lạnh lùng như xưa kia mà nhìn Tử Đan…

-“Alo… ông xã… sao không nói gì?”

Tử Đan vẫn còn ngu ngơ khó hiểu đối lại Tần Triết…

-“Hôn lễ sẽ huỷ bỏ!”- Âm thanh vô tình được phát ra từ người đàn ông này…

Tử Đan còn dự định sẽ bịt miệng hắn lại nhưng không ngờ hắn vẫn là nhanh tay hơn né tránh được

-“Ha ha ha ha thôi đừng đùa nữa, anh đùa không hề vui tí nào…”- Khang Nhã Vân khúc khích cười

Ả đang nghĩ rằng Tần Triết chỉ định trêu đùa mình thôi nhưng có vẻ ả đã lầm…

-“Tôi không đùa! Một người phụ nữ có tâm địa Dạ Xoa như cô thì không xứng đáng làm vợ Tần Triết này!”

-“Triết! Đừng đùa nữa mà Triết, em thật sự sợ lắm… đừng đùa nữa mà…”

-“Cô đã thấy tôi nói đùa bao giờ chưa?”

Tử Đan thật sự đang nhìn Tân Triết với ánh mắt khác thường…

Không còn là sự phẫn nộ hay thù hận nữa mà thay vào đó là muốn ăn tươi nuốt sống tên khốn phụ tình bạc nghĩa chó má này.

Nhưng vẫn còn đang trong vai diễn thánh thiện nên Tử Đan đành phải diễn nốt phân đoạn tâm lý của mình…


Nắm chặt tay Tần Triết, cô khẽ lắc đầu như bảo hắn đừng nên nói nữa…

Bên đầu dây kia im lặng một lúc lâu rồi bỗng dưng vang lên tiếng cười hô hố đầy ghê rợn…

-“Tần Triết… có phải là vì con khốn Tử Đan không?”

Vừa nghe đến hai từ con khốn và tên mình thì Tử Đan khẽ giật người…

Khang Nhã Vân gọi cô là con khốn sao? Thật buồn cười…

-“Không phải chuyện của cô!”

-“Ha ha ha ha ha anh đừng quên khi xưa chính Tô Cung đã như thế nào hãm hại cả nhà anh tán gia bại sản, đến nỗi phải đem anh vào cô nhi viện lẫn tránh! Yêu con gái của kẻ thù giết cha mình… Anh cao cả đến vậy sao?”

Có lẽ Khang Nhã Vân đã biết trước sẽ có ngày này hay sao mà lời nói mang ngữ điệu mạnh mẽ và chắc chắn đến như thế.

Xem ra đối phó với một con cáo thì quan trọng là sự gian manh chứ không phải là dùng sức trâu.

Tử Đan giật lấy điện thoại của Tần Triết rồi ấn tắt máy…

Sau đó là lặng lẽ quay đầu cố ý diễn cho Tần Triết thấy cô đang nuốt đắng cay vào lòng..

-“Tử Đan…”- Tần Triết lạnh lùng gọi…

Tuy vậy nhưng đâu đó trong lời nói còn mang thêm một chút sự lưu luyến và vấn vương…

Tử Đan lau vội khoée mắt đỏ hoe của mình mà nghẹn ngào…

-“Khang Nhã Vân nói đúng! Cha em đã hại chết gia đình anh… hại anh phải sống cảnh cô nhi…!”

Nói đến đây thì Tần Triết lại hồi ức về những ngày tháng ở cô nhi viện…. đúng thật thời gian đó hắn cần lắm tình thương yêu người cha người mẹ ban đầu hắn còn nghĩ có lẽ mãi mãi cũng không thể…

Cho đến khi hắn may mắn được Tần Gia nhận nuôi và trao toàn bộ sự tín nhiệm cũng như gia sản trước khi qua đời…

-“Không Tử Đan, anh đã suy nghĩ rất lâu… dẫu sao người hại gia đình anh cũng là Tô Cung, không phải là em thì hà cớ gì anh lại không thể yêu thương em?”

Bỗng dưng Tử Đan cảm thấy rất khinh bỉ…

Nếu trước đây hắn có thể suy nghĩ được như vậy thì mãi mãi sẽ không có ngày hôm nay. Cả hai có thể sẽ không cùng nhau hạnh phúc nhưng ít ra một trong cả hai không ai phải mang thù hận như bây giờ…

Vòng tay Tần Triết ôm chặt lấy Tử Đan như sợ cô sẽ vuột mất, hắn tựa đầu vào vai Tử Đan mà nhắm hờ đôi mắt…

-“Hãy tin anh! Anh hứa sẽ không bao giờ khiến em phải đau lòng hay thất vọng thêm một lần nào nữa. Anh thật sự là toàn tâm toàn ý muốn em trở về bên anh… “

Tử Đan ban đầu còn nghĩ mình sẽ mũi lòng với những lời hứa hẹn thề thốt của Tần Triết nhưng xem ra cô đã lầm…

Những lời mật ngọt như thế này chỉ dành cho những cô gái ngây thơ và dại khờ, chưa biết thế nào là yêu và phản bội nên mới tuyệt đối tin tưởng, nhưng với trái tim đã nhiều lần tổn thương như Tử Đan thì có vẻ như là vô tác dụng…

Ngay cả cô cũng phải tự giật mình ngỡ ngàng trước sự kiên định của mình…

Tử Đan nhếch môi khinh bỉ một cái rồi xoay lại ôm lấy Tần Triết tình cảm, khẽ thì thầm

-“Anh thật sự rất tàn nhẫn, dẫu sao Khang Nhã Vân cũng là con gái, anh tuyệt tình đến thế sao?”

Tần Triết siết chặt Tử Đan trong lòng mình mà đáp lời…

-“Chỉ cần là vì em! Anh có thể quay lưng với cả thế giới chỉ để một đời đối mặt với em!”

*****

Chạy trời cũng không khỏi nắng, Tử Đan trong buổi đó đã bị Tần Triết lại một lần nữa chiếm trọn…

Hắn còn dâm dục rên khẽ bên tai Tử Đan rằng:”tiểu Đan này thật sự là quá khít… anh sắp ngạt thở chết mất…”

Nhưng đáp lại hắn chỉ là những tiếng rên rỉ tưởng chừng như sung sướng lắm nhưng mấy ai biết được nó giả tại đến chừng nào….

Mặc dù đúng thật bên trong âm vang còn có pha lẫn một tí kích tình nhưng chung quy Tử Đan vẫn còn sự kinh tởm dành cho Tần Triết.

Không phải chê hắn hôi hám hay dơ bẩn mà là khinh thường hắn…


Cho đến giờ trưa thì cả hai cũng đã không còn thiết ăn nữa…. Tử Đan mặc dù rất đuối sức nhưng ngay cả một giây cũng không muốn nằm cạnh bên kẻ tàn nhẫn này…

Có điều nói đi cũng phải nói lại… vòng tay của Tần Triết quả thật Tử Đan có tìm lại được hơi ấm cũng như mùi hương da thịt quen thuộc nhưng bất quá chỉ dùng một cái cười khẩy để biểu đạt…

Trong thâm tâm cô hiện giờ chỉ là một mảng thù hằn đầy đáng sợ. Đáng lý ra sự việc sẽ không tiến triển đến mức này nhưng cũng chính Tần Triết đã khiến cô phải mang sự hận thù này đến cùng cực.

Cô cũng đã từng nghĩ sẽ tha thứ cho hắn nhưng không thể. Lòng tham của Tần Triết là quá lớn…

Dự định ngồi dậy để vào phòng tắm, gột rửa đi nhưng nhơ nhuốc dơ bẩn của Tần Triết lưu lại, Tử Đan đã liền bị hắn kéo xuống và ôm chặt vào lòng…

-“Không cho em đi!”

Hắn cứ thế mà dụi mũi vào cái cổ trắng ngần thơm tho hương thoang thoảng quen thuộc ngày nào mà thư thả…

Cả đời này hắn chỉ mong đợi có bấy nhiêu thôi, được cùng người mình yêu sống trong vinh hoa phú quý và hạnh phúc mãi về sau. Nhưng e là cái kết viên mãn sẽ không bao giờ đến với một kẻ có tâm địa lang thú.

Tối đó, sau khi được Tần Triết đưa đi mua sắm, ăn uống, dạo phố các kiểu thì cuối cùng hắn cũng đã miễn cưỡng đưa cô về…

Trời cũng đã không còn sớm, nơi đây ai cũng đang an giấc chỉ còn những ánh đèn đường nhỏ bé soi rọi một góc lặng lẽ…

Tần Triết ôm lấy Tử Đan vào lòng mà thì thầm…

-“Anh xin lỗi em rất nhiều vợ à, sau bao nhiêu việc anh làm mà em vẫn chấp nhận tha thứ cho anh… anh…. “

Tử Đan khẽ nhếch môi đầy khinh bỉ, những lời nói này đã là quá muộn màng. Cô không bao giờ tha thứ cho hắn và chắc chắn không bao giờ để hắn có thể sống yên.

Nhưng một lời an ủi trấn tĩnh có vẻ như khá cần thiết trong lúc này… mặc dù Tử Đan không mấy thật lòng…

-“Triết, anh đừng nói vậy… trước đây em yêu anh thì bây giờ em cũng yêu anh… “

Mấy ai biết câu nói kia có bao nhiêu là giả dối…

Đúng thật trước đây Tử Đan yêu hắn đến si mê nhưng sau bao nhiêu biến cố do chính tay hắn sắp đặt thì thứ tình yêu kia đã hoá thành cơn giận dữ không thể nào dập tắt được…

Tạm chia tay nhau tại đây, Tần Triết hân hoan trong sự vui sướng mà lái xe đi… hắn còn đang cho rằng trên đời này người có lòng vị tha nhất đó chính là Tử Đan…

Ngay vừa lúc xe của Tần Triết lái đi thì Tử Đan liền phủi phủi áo quần của mình như vừa vướng phải thứ dơ bẩn nào đó…

Vừa định mở cửa vào nhà thì bên ngoài có tiếng còi xe vang lên inh ỏi… và thật sự là nó khiến Tử Đan cũng tò mò quay đầu sang…

Kẻ ngồi trên xe từ từ kéo cửa kính xuống, một góc mặt nghiêng thần thánh của một mỹ nam dần hiện ra, nhưng có vẻ như  người àny đối với Tử Đan có chút hiềm khích nên không vội quay đầu nhìn…

Tử Đan cười khẩy một cái rồi chậm rãi tiến đến gần bên cửa xe…

-“Trác Minh, anh đợi em chắc cũng đã lâu rồi nhỉ?”

Sở dĩ Tử Đan nói như thế là vì cô biết trên đời này không thể nào có sự trùng hợp như vậy cả. Xe Tần Triết đi chưa bao lâu thì Hạ Trác Minh đã xuất hiện.

-“Anh có chuyện muốn nói với em!”

Ngữ điệu lạnh lùng của Hạ Trác Minh cũng đủ để chứng minh một điều rằng hắn đang không có thiện cảm đối với Tử Đan…

Nhưng thì đã sao? Hắn sẽ làm gì được cô đây?

Nghĩ đến đó Tử Đan lại vui vẻ tươi cười…

-“Thôi được…”

Cửa xe bên phía kia tự động bật mở, ý như muốn bảo Tử Đan hãy lên xe…

Từ đầu đến bây giờ thì Hạ Trác Minh vẫn một mảng lạnh khốc. Quả thật chưa bao giờ cô nhìn thấy được thái độ như thế này của hắn…

Thư thả yên vị bên cạnh Hạ Trác Minh, Tử Đan chỉnh nhẹ một ti phần áo sơ mi mỏng của mình rồi mới tình cảm nhìn hắn…

-“Có chuyện gì quan trọng đến mức khiến cho một phó tổng tài như anh đây phải đích thân đến tìm em vậy?”

Hạ Trác Minh vẫn thuỷ chung không nhìn Tử Đan mà hướng thẳng về kính trước của xe mà tỏ vẻ bất cần…

-“Em tiếp cận Tần Triết để làm gì? Có phải em muốn trả thù đúng không?”

Thì ra hắn đến đây và chờ đợi Tử Đan chỉ để hỏi những câu dư thừa này… nhưng bất quá đáp lại hắn chỉ là một nụ cười ngây ngô, thánh thiện đến giả tạo..

-“Trác Minh, anh nói gì vậy? Tại sao anh lại nghĩ em muốn hại Tần Triết?”

Bây giờ Hạ Trác Minh mới quay phắt đầu sang nhìn Tử Đan một cách bất ngờ…

Ánh mắt của hắn cứ lăm lăm nhìn Tử Đan như tức giận lắm..

-“Hơn ai hết anh hiểu rất rõ con người của em, ngày hôm đó ở bệnh viện em nhất mực khẳng định rằng mình hận Tần Triết đến tận xương tuỷ ấy vậy mà hôm nay lại xem như không có chuyện gì… có thể Tần Triết mù quáng nhưng anh thì không! Tử Đan, anh cho em biết, dù anh có ra sao cũng được nhưng Tần Triết là bạn thân của anh! Nhất định không cho phép em làm tổn hại đến cậu ấy!”

Nghe đến đây bỗng dưng Tử Đan cảm thấy vô cùng tức cười…

Người ngoài nhìn vào còn nhầm tưởng rằng Hạ Trác Minh là yêu Tần Triết nên không muốn nhìn thấy người mình yêu vì một chữ hận mà đánh mất tất cả.

Bỗng dưng Tử Đan không nhịn được mà cười một cách nhạo báng…


-“Trác Minh, em thật sự cho rằng anh đang có tình cảm với Tần Triết và muốn âm thầm bảo vệ anh ấy đấy…”

Hạ Trác Minh bỗng chốc mặt đỏ tía tai, giận càng thêm giận mà gầm nhẹ…

-“Âm thầm bảo vệ thì đúng! Nhưng yêu thì không! Em tốt nhất đừng suy nghĩ quá nhiều, điều em cần làm là tránh xa Tần Triết, để cậu ấy yên!”

Nói đến đây thì Hạ Trác Minh thở hồng hộc vì tức giận…

Nhưng đến đây thì Tử Đan lại khẽ xoay người sang hướng của hắn, bàn tay thon dài đang dần dần chậm rãi vuốt ngực hắn như đang muốn giúp hắn hạ hoả…

-“Đừng tức giận lên như thế… sẽ không tốt cho sức khoẻ của anh đâu…”

Dần dần bàn tay ấy di chuyện ngày một chậm hơn, nó như đang muốn dừng lại nơi lồng ngực rắn chắc của Hạ Trác Minh… nhanh chóng luồn vào túi áo vest phía trong của hắn lấy ra một cái điện thoại…

Trên màn hình còn hiển thị ứng dụng ghi âm…

Tử Đan thích thú nhìn Hạ Trác Minh cười cười…

-“Anh thích nghe giọng em đến thế sao?”

Hạ Trác Minh bị bắt tẩy thì không còn lời nào giải thích, chỉ khẽ nhíu mày không nhìn về phía Tử Đan…

Hắn cũng không ngờ rằng Tử Đan lại có thể thông minh đến như vậy… sớm nhận ra kế hoạch này của hắn…

Bỗng chốc nụ cười trên môi Tử Đan tắt lịm, nó trở lại nét trầm lặng vốn có… thời gian qua hầu như Tử Đan luôn dùng thái độ và biểu cảm này nên hiện tại nếu Hạ Trác Minh đã nghi ngờ như thế thì cô cũng chẳng cần giả tạo làm gì…

Trao lại điện thoại cho hắn, Tử Đan lạnh lùng nhìn về phía xa xăm mà bắt đầu cất lời…

-“Có bao giờ anh tự hỏi sau bao nhiêu việc mình làm vì Tần Triết để rồi cuối cùng nhận lại được gì chưa?”

Hạ Trác Minh vẫn còn đang ưu tư suy nghĩ về câu hỏi của Tử Đan nên không trả lời…

-“Anh giúp đỡ hắn có được thành công và địa vị xã hội như ngày hôm nay và rồi thì sao? Hắn vì một nữ nhân mà quát nạt thậm chí là trở mặt với anh… vậy bao nhiêu việc anh làm vì hắn có đáng không?”

Đúng thật là Hạ Trác Minh đã từng nghĩ đến điều đó nhưng ban đầu hắn cũng chỉ vẩn vơ trong đầu cho đến hiện tại thì có vẻ như lại nhận ra được điều gì đó…

-“Một kẻ yêu bản thân mình hơn tất cả như Tần Triết thì làm gì có chuyện tình cảm hay ơn nghĩa chứ. Hắn có thể giết chết anh nếu anh là một con kì đà cản bước thành công… “

-“Có thể em nói đúng nhưng anh tin chắc rằng lần này Tần Triết đối với em là thật, cậu ấy toàn tâm toàn ý muốn em quay về… ngay cả Khang Diệp cậu ấy cũng buông bỏ nữa kia mà…”

Những lời Hạ Trác Minh nói thật sự khiến người ta hiểu sau rằng Tần Triết là một kẻ đã thay đổi, biết yêu thương và từ bỏ nhưng duy chỉ riêng một mình Tử Đan là không hẻ ngu ngốc…

Cô cảm thấy kẻ ngây thơ nhất vẫn chính là Hạ Trác Minh, hắn đang cho rằng Tử Đan không hay biết gì về chuyện hôn nhân chính trị của Tần Triết và Khang Nhã Vân…

-“Ha ha ha ha ha Trác Minh, anh nghĩ em là ai mà đem những thứ đó ra mà thuyết phục?”

Lần này Tử Đan tức giận đến không kìm chế được cảm xúc mà nắm lấy cổ áo Hạ Trác Minh nghiến răng…

-“Nếu không phải Khang Diệp bị Lâm Thị làm cho thất điên bát đảo thì liệu Tần Triêt có chịu buông tay Khang Nhã Vân không? Hạ Trác Minh… anh luôn miệng nói là hiểu em nhưng xem ra đến cùng thì ngay cả người em yêu nhất là anh và thứ em cần nhất là anh mà cũng không biết!”

Nói rồi Tử Đan hừ lạnh một cái rồi hậm hực mở tung cửa xe, dự định sẽ bỏ đi nhưng nào ngờ Hạ Trác Minh đã níu lại được tay cô và kéo ngược lại vào bên trong xe…

Ngay cả bản thân Hạ Trác Minh còn không thể lý giải được vì sao ban nãy rõ là ghét bỏ và chán nãn Tử Đan lắm, nhưng tại sao ngay khi nhìn thấy thái độ giận dữ và hờn dỗi của Tử Đan thì tim hắn lại quặn thắt…

Hơn hết là câu nói của Tử Đan vừa nãy như đang đưa Hạ Trác Minh đến một vùng mây trôi lơ lững nơi nào xa xôi lắm…

Nhưng có thể khẳng định một điều rằng ban nãy Tử Đan có nói là cô yêu hắn…

Không đành lòng để Tử Đan bỏ đi nên hắn phải dùng biện pháp mạnh mà kéo cô vào trong…

-“Buông em ra… anh về mà bảo vệ bạn thân của mình đi!”

Tử Đan cố vùng vẫy nhưng chỉ sau vài giây đã kịp thời đứng hình và mắt trừng to…

Hạ Trác Minh đã ngậm chặt lấy môi Tử Đan rồi mãnh liệt day dưa với nó…

Hơi thở cả hai dần trở nên vô cùng gấp gáp, bên trong xe là một khoảng không gian chật hẹp lại còn phát sinh thêm cảnh nóng như thế này thì thật là khó chịu…

Đôi mắt Hạ Trác Minh trở nên đê mê lạ thường, cuối cùng thì sau bao năm yêu thầm trong tâm trí thì ngày hôm nay hắn cũng đã được hôn người con gái hắn yêu…

-“Anh xin lỗi…”

Tử Đan có vẻ như không thèm phản kháng nữa mà trái lại còn câu lấy cổ Hạ Trác Minh, tạo nên một khung cảnh vô cùng ám muội…

Tiếng thở nặng nề của Tử Đan có vẻ như đang thách thức giới hạn sự chịu đựng của Hạ Trác Minh, hắn không còn quan trọng lễ tiết gì nữa mà nhanh chóng cởi đi áo khoát của mình, vứt ra phía ghế sau…

Hàng cúc áo sơ mi của Tử Đan cũng đã khônh còn nguyên vẹn khi Hạ Trác Minh vừa rồi đã thô bạo bức ra hết…

Cái áo ngực ren đen đang ôm trọn hai quả đồi căng tròn của Tử Đan tạo nên sự gợi cảm tột cùng khiến ai cũng phải mê mẩn một lần…

-“Anh… không chịu nổi nữa đâu!”

..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.