Đọc truyện Tâm Phế – Chương 19
Hiện giờ thì có lẽ ngay cả Tử Đan và Đinh Hựu Phong đều biết rất rõ đối phương đang suy nghĩ điều gì… chỉ là vốn dĩ giữa cả hai đang còn một bức tường tâm lý làm chướng ngại nên không ai bảo ai câu nào mà chỉ âm thầm ôm nhau…
Đối với Đinh Hựu Phong là cả một nỗi niềm yêu thương sau bao ngày xa cách, có đôi lúc chỉ có thể chạm được khi Tử Đan đã ngủ. Điều hắn mong muốn suốt bấy nhiêu thời gian qua là một cái ôm thật sự tình cảm của Tử Đan.
Làm sao hắn dám đòi hỏi quá xa vời, bởi bản thân mình dù đang làm đúng đi chăng nữa nhưng để vợ mình chịu khổ suốt ngần ấy thời gian thì chẳng khác nào một tên tội nhân thiên cổ. Dù có cố chuộc lỗi đến mấy cũng không đủ.
Nhưng ngày hôm nay được nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, thì thầm với cô những điều mình mong đợi thì đã là quá đủ.
Còn đối với Tử Đan thì nó là một chuỗi những tháng ngày đau khổ mà có lẽ bất kì người phụ nữ nào cũng không muốn gặp phải.
Nhưng suy đi nghĩ lại, sau cùng thì cô vẫn có thể làm được bổn phận của một người mẹ, một người con hiếu thảo vậy thì hà cớ gì cô lại còn phải xa cách với Đinh Hựu Phong…
Chỉ có điều sau cái suy nghĩ nhất thời của mình thì Tử Đan chợt cười nhạt… bản thân cô nhu nhược, yếu hèn đã đành nay lại còn ngu ngốc nghĩ ra được lý do đó để tha thứ…
-“Đan Đan… em đã ngủ chưa?”
Đinh Hựu Phong khẽ thì thầm hỏi…
-“Vẫn chưa…”
Hắn lại cười nhẹ rồi tiếp tục nói…
-“Em muốn biết trong thời gian qua anh đã làm được những gì không?”
Đúng thật là Tử Đan rất muốn biết trong suốt thời gian một năm đó thì Đinh Hựu Phong đã làm được những gì mà tại sao lại phải dùng cách giả chết đó.
Tử Đan cũng tò mò gật đầu…
Đinh Hựu Phong được thế nên ôm Tử Đan chặt hơn một chút rồi mới từ từ hồi ức lại những chuyện vừa qua.
Theo lời Đinh Hựu Phong kể thì ngay khi bar L”vour mất đi thì hắn đã biết được âm mưu của Tần Triết.
Ngay lập tức Đinh Hựu Phong đã tách lẻ một công ty con không đáng kể của mình rồi tạo dựng hiện trường tai nạn giả dưới vách núi hòng qua mặt Tần Triết.
Ngày trước hắn cũng từ hai bàn tay trắng gầy dựng sự nghiệp thì ngày hôm nay dù có sa cơ thất thế thì hắn cũng không hề gục ngã. Chỉ có điều cách thức hắn thực hiện thì lại không được thoã đáng cho lắm.
Lâm Thị ban đầu chỉ là một công ty bé nhỏ giữa nơi thương trường khốc liệt, nhưng chỉ với một năm để nó vươn lên đứng trong bảng hạng mục cả nước thì có vẻ là một điều khó tin.
-“Vậy còn hai thi thể được tìm thấy ở hiện trường?”- Tử Đan không nhịn nổi sự thắc mắc của mình mà liền cắt ngang diễn biến câu chuyện…
-“Hai xác chết biến dạng đó là do cậu Phi sắp đặt, nhưng cậu ấy còn rất thông minh để lại nhưng vật cá nhân của mình để mọi người tin rằng Đinh Hựu Phong đã thật sự chết…”
-“Vậy thì ngay cả cái đồng hồ…”
Tử Đan đúng là định hỏi cái đồng hồ cô tặng hắn cũng để lại luôn thì ngay lập tức nó đã lủng lẳng trước mắt…
-“Anh không ngại nó đã từng đeo trên tay người chết sao?”
Tử Đan nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy nó rồi mân mê cứ như đang muốn kiểm tra xem nó có phải là thứ cô đã tặng không.
Mặc dù đèn đã tắt nhưng ngón tay trơn mềm của Tử Đan vẫn có thể cảm nhận được sự lồi lõm của những đường khắc bên dưới mặt đồng hồ…
Đúng là nó rồi…
Đinh Hựu Phong dụi mũi vào sau cổ Tử Đan mà hít sâu…
-“Không sợ… huống chi cái đeo trên tay xác chết kia là giả… còn cái này mới là thật…”
Đây là thứ duy nhất mà Đinh Hựu Phong trân quý nhất, thế nên đâu dễ dàng làm tổn hại nó… nhưng có điều cũng chính vì nó mà đã khiến Tử Đan năm ấy tin cái chết của hắn là thật mới dẫn đến cớ sự ngày hôm nay…
Bỗng dưng cơ thể Tử Đan khẽ run run…
Đinh Hựu Phong lo sợ xoay người cô lại xem có chuyện gì thì lại nhìn thấy Tử Đan không tự chủ được mà khóc nấc lên…
Chưa bao giờ cảm xúc của Tử Đan lại mạnh mẽ đến thế, mặc cho nỗi bi thương trong lòng như một dòng thác tuôn trào… Tử Đan như một con chim bé nhỏ đang nép vào thân người của Đinh Hựu Phong tìm lại hơi ấm…
-“Đan Đan… anh xin lỗi… đáng lý ra anh không nên…”
Một ngón tay đã nhẹ nhàng đặt lên đôi môi bạc của Đinh Hựu Phong ngăn không cho hắn nói thêm lời nào nữa…
Hiện tại bây giờ cô chỉ cần như thế thôi…
Tối đêm nay hãy cho cô được mềm yếu một lần nữa để rồi sáng mai thức dậy cô sẽ có đủ dũng khí để đối đầu với tên ác ma kia. Thù mới nợ cũ thì một lần báo cho sạch hết…
Đinh Hựu Phong ôm Tử Đan mà lòng đau như cắt, thầm trách bản thân mình thật ngu xuẩn lại đi nhắc những chuyện cũ một cách không đúng lúc như thế…
Tối hôm đó có thể được xem như là đêm bình yên nhất mà Tử Đan có được kể từ ngày Đinh Hựu Phong rời đi…
Cô cứ khóc cho đến khi mệt lã rồi thì cũng dần chìm vào giấc ngủ… nhưng có lẽ giấc mơ đêm nay sẽ hiện hữu những điều tốt đẹp và không còn là ác mộng như mọi hôm…
******
Sáng hôm sau thì tất cả ai nấy cũng đều trở về với công việc riêng của mình và Tử Đan cũng không hề ngoại lệ.
Chỉ có điều hôm nay cô phải làm công việc khác một chút…
Không còn là mở cửa tiệm nữa mà thay vào đó là một cuộc hẹn cùng với Tần Triết ra ngoài tận hưởng sự hạnh phúc…
Tần Triết đưa Tử Đan đi ăn điểm tâm, đi mua sắm, đi đến những nơi mà khi xưa chưa bao giờ hắn đưa cô đến.
Nhìn những cặp tình nhân đang vui đùa cùng nhau mà trong lòng Tử Đan bỗng chốc lại âm thầm ao ước.
Cô ước gì khi xưa đã không quá yêu Tần Triết, không đặt hi vọng vào hắn quá nhiều thì có lẽ cuộc đời của cô đã đi sang một hướng khác… có khi còn là sự hạnh phúc mà cuộc hôn nhân trước đây cô chưa từng sở hữu.
Tần Triết choàng tay ôm lấy một bên vai của Tử Đan kéo về phía mình… hắn cũng nhìn xa xăm mà cất lời…
-“Đan Đan à, sau bao nhiêu việc anh làm… em có còn hận anh không?”
Một câu hỏi vô cùng dư thừa, một mảnh ruột thịt của hắn mất đi thì hắn đã gần như giết chết cô vậy thì lý do gì cô lại không hận hắn?
-“Hận chứ… tất nhiên là rất hận… thậm chí em còn muốn giết anh nữa là đằng khác!”
Câu trả lời của Tử Đan là thật, tất cả đều là thật và hiện tại nếu có thể thì cô đã một dao rồi lại một dao giết chết tên khốn nạn như hắn…
Nhưng bằng mọi giá cô phải nhịn, giục tốc là bất đạt… đã giết thì phải giết hết! Không chừa lại một tên nào cả….
Ngữ điệu âm hiểm cùng ánh mắt chứa đầy sự hận thù của Tử Đan khiến cho Tần Triết quả thật là có hơi nghĩ ngợi…
Nhưng liền sau đó Tử Đan lại bồi thêm một câu nói đầy tình cảm khiến hắn nhẹ nhõm hơn hẳn….
-“Nhưng ai bảo em yêu anh nên em sẽ bỏ qua tất cả…”
Tử Đan bạo gan rướn nhẹ người hôn lên má Tần Triết…
Hắn thật sự khá ngỡ ngàng vì không nghĩ rằng giữa chốn đông người nhưng Tử Đan lại có thể tự tin thể hiện tình cảm như thế
Gương mặt của Tần Triết sau bao năm tưởng chừng lạnh băng và vô cảm nhưng đến hôm nay lại bỗng ửng hồng…
-“Tử Đan… “
Chỉ thấy cô cười bẽn lẽn rồi tiếp tục tựa đầu vào vai Tần Triết, nụ cười hiện hữu trên môi cô tưởng chừng như là hạnh phúc lắm… nhưng mấy ai biết được đằng sau nó là cả một sự nhẫn nhịn.
Cứ thế Tần Triết bay bổng trong một bầu trời tình yêu, cho đến hôm nay hắn mới nhận thấy được một điều rằng Tử Đan khi cười rất đẹp…
Cả khi ngại ngùng cũng rất đẹp…
Nhưng chẳng được bao lâu thì lại nghe tiếng cô thở dài…
-“Sao vậy? Em không khoẻ à?”- Tần Triết lo lắng
Tử Đan khẽ lắc đầu rồi buồn buồn rũ mi xuống, trông cứ như đang có rất nhiều tâm sự…
Tần Triết không thể thôi nghĩ ngợi mà nhìn Tử Đan, hắn không muốn cô ôm nỗi buồn thêm một lần nào nữa…
-“Đan Đan, có chuyện gì? Em mau nói anh nghe đi…”
Ánh mắt rũ rượi đượm buồn của Tử Đan thật sự đang chạm vào tâm can của Tần Triết… khẽ thở dài một hơi rồi chậm rãi cất lời…
-“Tình hình buôn bán ở tiệm tuy ổn định nhưng vẫn không đủ cho cuộc sống của ba mẹ con em… nên em muốn đi tìm việc làm thêm…”
Nghe đến đây thì Tần Triết lại thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng cô có chuyện gì nữa chứ…
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tử Đan, đôi mắt chưa đầy sự kiên định đang trực diện đối với cô mà âm trầm nói…
-“Em đừng lo, anh có thể lo được cho ba mẹ con em mà, chỉ cần em ở nhà làm tốt bổn phận một người vợ là đủ…”
Ngay lập tức Tử Đan từ chối thẳng thừng…
-“Không được! Em không muốn như thế… em sợ lắm cảnh tượng ở nhà làm vợ rồi… em muốn được đi làm mà thôi…”
Tần Triết khẽ nhíu mày, cũng không thể trách cô được, có lẽ vì những năm tháng khi xưa đã tạo cho Tử Đan một nỗi sợ hãi mang tên làm vợ nên giờ đây cô mới có sự phản đối như thế.
-“Vậy… em đã nghĩ ra được mình sẽ làm việc gì chưa?”
Tử Đan lại một lần nữa khẽ lắc đầu…
-“Bằng đại học và những chứng từ, giấy tờ của em đã không còn nữa, muốn xin việc cũng là cả một vấn đề…”
Im lặng một lúc lâu, Tần Triết mới nảy ra được một ý nghĩ rất hay…
-“Nếu vậy… về làm thư ký riêng của anh đi…”
Nếu ai tinh mắt lắm thì sẽ có thể nhìn thấy được một cái nhếch môi đầy thoả mãn của Tử Đan. Hắn làm sao biết cô đã đợi câu nói này từ nãy đến giờ.
Nhưng dù có mong đợi đến đâu cũng phải giữ cho mình một chút gì đó là giá trị nên liền đó cô lại từ chối…
-“Vậy sao được chứ? Em sợ mình…”
-“Không cần phải sợ điều gì cả, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì mọi thứ còn lại để anh lo…”
Tần Triết chắc nịch khẳng định điều đó, hắn đang cảm thấy rất hài lòng về sự quyết định của mình vừa rồi.
Vừa được bên cạnh Tử Đan suốt ngày lại còn có thể giúp đỡ cô phần nào về phần kinh tế thì chắc chắn Tử Đan sẽ rất vui mừng và biết ơn hắn…
Nhìn thấy sự bẽn lẽn của Tử Đan mà trong lòng Tần Triết lại trở nên rộn ràng hẳn lên, cứ nghĩ đến việc mỗi ngày được cùng cô ân ái bên nhau thì thật sự hắn không nén nổi cảm xúc mà hôn ngấu nghiến lên đôi môi anh đào mỏng manh của Tử Đan.
Điều đó lại vô tình được mọi người nơi đây chú ý đến và ai nấy cũng đều nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng…
*******
Khang Nhã Vân cầm lấy xấp hình được thám tử chụp được trên tay mà không khỏi ngỡ ngàng….
Tần Triết thật sự đã quay lại với Tử Đan sao?
Không thể! Không thể được! Ả nhất định không để Tử Đan dễ dàng đạt được điều đó đâu.
Tức tốc lấy điện thoại gọi ngay cho một ai đó…
Bên đầu dây kia chưa kịp nói gì thì đã bị Khang Nhã Vân chặn họng…
-“Anh rốt cuộc là muốn đợi đến khi nào mới ra tay? Ngày hôm nay anh có biết con khốn đó đã tay trong tay với Tần Triết không hả?”
Không cần nói thì có lẽ cũng đủ biết đầu dây bên kia không ai khác ngoài Tiêu Chính.
Từ hôm xuất viện đến nay thì hắn có vẻ như khá lơ là Tử Đan đi, để hôm nay Khang Nhã Vân phải gọi điện mắng vốn thì thật là thất trách.
Nhưng có điều…
Tiêu Chính hắn không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, một khi đã quyết thì nhất định phải đạt cho bằng được. Chẳng những có được cái mình muốn mà phải có được một số thứ liên quan nữa…
Hắn khi nghe Khang Nhã Vân nói thì cũng có hơi bất ngờ nhưng liền sau đó cười hì hì như chẳng có gì quan trọng…
-“Khang tiểu thư, cô đừng nháo nhào lên như thế… họ dẫu sao cũng từng là vợ chồng, ôm ấp tay trong tay thì đã có gì to tát.?”
Khang Nhã Vân đã điên càng thêm điên với câu nói của tên Tiêu Chính, hắn không có động tĩnh đã đành vậy mà bây giờ còn nói những lời đó được sao?
-“Ôm ấp, tay trong tay thì không có gì to tát nhưng đợi đến khi họ làm tình với nhau thì mới là quan trọng sao? Tiêu Chính, nếu anh không làm được thì để tôi làm!”
-“Này… này…”
Tiêu Chính chưa nói hếtt câu thì Khang Nhã Vân đã cúp máy.
Hắn chỉ có thể cười nhếch môi mà thầm nghĩ “phụ nữ khi quá yêu thì sẽ đâm ra hồ đồ”
Nói rồi Tiêu Chính cũng dùng điện thoại gọi cho một người nào đó nhưng với biểu cảm khá thư thái, không một chút lo âu…
-“Sao rồi?”
-“…”
-“Còn sống à?”
Chẳng biết bên kia đầu dây nói nhữn gì nhưng hiện tại thì nét thư thái ban nãy không còn nữa mà thay vào đó là sự kinh ngạc đến giật mình.
Bỗng dưng mi tâm hắn nhíu chặt, điện thoạt trong tay cũng bị siết đến mức sắp vỡ ra…
Từ sâu trong đáy mắt của Tiêu Chính loé lên một tia thù hận nào đó nhưng cũng không kém phần âu lo…
-“Đáng lý ra mày không nên sống!”
******
Sáng hôm sau, Tử Đan từ rất sớm đã chuẩn bị một bộ tây trang công sở thật gọn gàng.
Thật sự mà nói thì từ sau khi sinh Xán Xán thì cơ thể Tử Đan có sự thay đổi vô cùng rõ rệt. Ngày trước cô cũng chỉ đơn thuần như bao nữ nhân khác… ấy vậy mà từ sau sinh thì ngực đã bắt đầu nảy nở, chẳng những không chảy xệ, không thâm đen mà trái lại còn căng tròn và làn da cũng phần nào mơn mởn hơn trước.
Bây giờ đây trong bộ tây trang này thì càng khiến cơ thể Tử Đan trở nên xinh đẹp và không kém phần quyến rũ…
Áo sơ mi trắng sáng cùng cái váy ôm ngắn chỉ đến nửa đùi thật sự thì cũng đủ để biết bao nam nhân ngoài kia thèm thuồng.
-“Vợ ai… mà đẹp thế…”
Đinh Hựu Phong cũng một thân vest xám lịch lãm từ phía sau ôm lấy vòng eo thanh mãnh của Tử Đan mà âu yếm…
Gương mặt hắn có biết bao nhiêu là si mê vì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy vợ mình mặc quần áo công sở…
Lại càng không ngờ rằng chỉ nhìn như thế thôi cũng đủ để khiến hắn cương cứng…
-“Anh học cái thói xu nịnh đó từ ai thế?”
Tử Đan vuốt nhẹ mái tóc thẳng mượt của mình mà cười nhẹ…
Đinh Hựu Phong bắt đầu có những hành vi khá bạo gan như vén đi mái tóc mềm đó sang một bên và liên tiếp hôn vào cổ Tử Đan…
Thật sự mà nói thì từ khi Xán Xán được sinh ra thì Tử Đan đã không gần gũi với bất kì một nam nhân nào nên giờ đây vì sự kích thích bất ngờ này của Đinh Hựu Phong thì khiến cô phần nào không thể cưỡng lại được.
Nhưng cũng rất may là tinh thần và ý chí của Tử Đan cao nên chỉ sau một vài giây kích tình của Đinh Hựu Phong thì cô vùng đẩy hắn ra…
-“Tự kìm hãm con thú trong anh lại đi!”
Gương mặt đậm nét bi thương cũng như hụt hẫng tiếc nuối của Đinh Hựu Phong thật rất tội nghiệp nhưng hiện tại thì Tử Đan không muốn hắn làm hỏng kế hoạch này chỉ vì một vài thức dục vọng tầm thường…
-“Đan Đan…”
-“Hay là… để em giúp anh?”
Tử Đan bẻ các khớp tay răng rắc, mắt nhìn đăm đăm vào đũng quần đang nhô lên thành một cụm của Đinh Hựu Phong, khiến hắn phải vội xanh mặt lui về phía sau mấy bước, tay che đi hạ bộ của mình….
-“Không cần… không cần… để anh tự xử…”
Tử Đan chỉ cảm thấy rất thích thú trước sự khép nép và sợ hãi của Đinh Hựu Phong, nhưng dẫu sao thì cô cũng biết bắt một người đàn ông ăn chay khi dĩa thịt đang ở trước mặt thì rất khó xử.
Liền đó Tử Đan áp hai tay lên mặt Đinh Hựu Phong thì thầm…
-“Cố nhịn đi… chúng ta sẽ còn thời gian rất nhiều nếu chuyện này thành công…”
-“Được, vì em! Anh sẽ cố nhịn… nhưng mà…”
-“Nhưng cái gì?”
-“Phải cho hôn một cái lấy tinh thần…”
Không đợi Tử Đan nói thêm được lời nào, Đinh Hựu Phong đã nhanh chóng lao đến đè ngữa Tử Đan ra nệm rồi ngấu nghiến hôn tới tấp…
Tử Đan có vẻ như cũng thông hiểu nên không hề có sự phản kháng mà lại còn nhiệt tình đáp trả…
Cho đến khi điện thoại liên tục reo vang…
Khi nhìn lại đó là số của Tần Triết…
Tử Đan vội đẩy nhẹ Đinh Hựu Phong sang một bên rồi hít một hơi thật sâu lấy lại điềm tĩnh…
-“Alo…”
-“Tử Đan, anh đến rồi!”
-“Đến? Đến đâu?”
-“Thì đến nhà em chứ đến đâu? Mau xuống đây đi, anh muốn đưa em đi làm!”
Cuộc đối thoại này tất nhiên Đinh Hựu Phong cũng được nghe rất rõ, hắn thật sự có chút không đành lòng khi để Tử Đan rời đi cùng tên khốn kia…
Gối đầu lên ngực Tử Đan mà thở dài…
-“Sao hả? Định ăn vạ ở đây à?”
Tử Đan gằn giọng hỏi khi bàn tay Đinh Hựu Phong đang vuốt ve, mơn trớn cái bụng phẳng lì của cô…
Hắn hiện tại hành xử như một đứa trẻ con, không muốn rời xa mẹ…
-“Anh có tin em sẽ cho Gia Bảo làm lớn không?”
Đây có lẽ là câu hăm doạ đáng sợ nhất của Tử Đan đối với Đinh Hựu Phong, bởi vì vừa nghe thì hắn đã như cái lò xo bật dậy thật nhanh…
Tử Đan cũng chỉ biết lắc đầu chịu thua với tên này…
Ngay lúc Tử Đan xách túi lên đi thì Đinh Hựu Phong đã nhanh chóng kéo cô lại,bắt cô đứng trước gương cùng hắn tạo dáng và chụp một tấm ảnh.
Hắn bảo rằng muốn làm kỉ niệm nhưng thật sự là gửi cho Kim Gia Bảo để chọc tức…
Đứng từ xa quan sát vợ mình đang từng bước đi ra khỏi cửa thì trong lòng Đinh Hựu Phong lại không mấy vui vẻ…
Nhưng nhìn ánh mắt mà mọi người đang chăm chăm hướng về cô với biểu cảm vô cùng ngạc nhiên thì hắn lại cảm thấy rất tự hào…
Quả thật thì một số nhân viên trong quán vừa nhìn thấy Tử Đan trong tạo hình ngày hôm nay thì không khỏi ngạc nhiên…
Ngay cả Tần Triết cũng không là ngoại lệ, ngày hôm nay khi vừa nhìn thấy Tử Đan từ bên trong bước ra thì gương mặt của hắn rạng rỡ hẳn những cũng không kém phần bỡ ngỡ…
Nữ nhân xinh đẹp kia là ai? Có phải là vợ cũ của hắn không? Có phải là cô gái đơn thuần năm xưa không?
Mất thêm vài mươi giây để Tử Đan lay người để thức tỉnh Tần Triết…
-“Tần Triết… anh sao vậy? Này…”
-“À… ờ… hả? Sao? Em nói gì?”
Tần Triết như kẻ rơi từ trên trời xuống vẫn còn đang ngáo ngơ và có lẽ đang tự hỏi bản thân mình là ai và đang ở đâu?
Trong suốt quãng đường đi thì Tần Triết cứ như bị Tử Đan thôi miên mà không thể rời mắt quá lâu.
Cứ vài giây nhìn đường thì lại vài giây nhìn cô…
Khi đến công ty thì mới đáng nói.
Sự hiện diện của Tử Đan đã khiến cho nơi đây một phen nháo nhào, ban đầu thì đúng thật là tán thưởng vẻ đẹp của nữ nhân đi cùng Tần Tổng nhưng chỉ một lát sau là những lời nói mang bao nghi ngờ…
-“Thư ký mới của Tần Tổng thật sự quá xinh đẹp…”
-“Trông Tần Tổng như có vẻ nâng niu cô gái này lắm…”
-“Ayyy, chắc cũng chỉ được vài ngày thôi!”
-“Khang tiểu thư mà biết được chắc sẽ vui lắm nhỉ?”
-“Cùng lắm là dạng tình một đêm, để tôi xem khi nào con ả bị thất sủng…”
Tất cả mọi người ai nấy cũng đều khá thích thú với câu nói vừa rồi, họ như đồng ý mà phá lên cười…
-“Còn cô thì cùng lắm chỉ là một nhân viên quèn, để tôi xem bao giờ cô bị đuổi việc!”
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn cùng giọng nói vô cùng mạnh mẽ và thanh thót được vang lên…
Khi mọi người quay đầu lại theo hướng tiếng nói thì đã thấy Tử Đan một thân nghiêm nghị đứng đó từ bao giờ…
Có điều là không thấy bóng dáng Tần Triết mà thôi…
Ai nấy cũng đều cúi gầm mặt tự trách móc nhau là đồ nhiều chuyện. Nhưng có lẽ người sợ hãi nhất chính là cô gái thị phi vừa rồi…
-“Mọi người nên tu khẩu để tránh nghiệp về sau, con ếch chết tại miệng… không chừng sẽ có một ngày tất cả đều chết vì cái miệng hư hỏng này…”
Tử Đan từng bước tiến lại gần rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô gái thị phi kia lên…
Ánh mắt Tử Đan vẫn thuỷ chung một mảng thánh thiện đến ngây thơ, nhưng ai đang trong tình thế này mới hiểu ánh mắt đó đáng sợ biết chừng nào…
Ai nấy cũng đều khá e dè trước cái uy đầy mãnh lực của Tử Đan, ai bảo cô tốt số được Tần tổng sủng ái.
Nhưng liền đó Tử Đan bỗng nở một nụ cười vô cùng thân thiện mà đối với cô gái đó…
-“Hì hì tôi chỉ đùa thôi, không cần căng thẳng vậy đâu…”
Mọi người ai nấy cũng đều một mảng kinh hãi về sự thay đổi đến chóng mặt của Tử Đan, rõ là ban nãy còn tỏ vẻ âm hiểm vô cùng ấy vậy mà chỉ sau một cái chớp mắt đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Tử Đan nhẹ nắm tay cô gái thị phi kia mà nói nhỏ…
-“Lần này là tôi đùa… nhưng tôi đảm bảo sẽ không có lần sau…”
Cô gái kia cả gương mặt tái mét chẳng còn chút máu mà trân trân chết lặng.
Nữ nhân này còn nguy hiểm hơn sự tưởng tưởng của cô ấy nhiều.
Xoay sang những người kia mà tươi cười, Tử Đan trong mắt họ là một người khá thân thiện và vui tính còn trong mắt cô gái kia như thế nào thì còn tuỳ vào suy nghĩ nữa…
Tạo một mối quan hệ tốt cũng chưa chắc là cách hay để người khác nhớ đến và suy nghĩ về mình. Đôi khi cũng cần một vài lời hăm doạ để chứng to bản thân mình đến đâu…
Tử Đan sơ sơ giới thiệu mình cho mọi người và nhận được thông tin cá nhân đáp hồi của những ngưới đó.
Nhẹ nhàng nói câu tạm biệt nhưng trước khi thật sự rời đi thì Tử Đan còn rất chân thành nắm tay cô gái thị phi kia mà nói rằng…
-“Tạm biệt nhé!”
Người ngoài nhìn vào thì thấy Tử Đan rất tình cảm nhưng duy chỉ riêng cô gái đó mới có thể biết được mình đang đối mặt với thứ gì….
Hiện tại thì Tử Đan ở trong phòng của Tần Triết và có lẽ góc làm việc của cô là ở trên đùi của hắn thì phải…
Tử Đan giả vờ ngu ngơ hỏi khẽ…
-“Tần Triết, thật sự thì chỗ làm việc của em ở đâu?”
Hắn trơ trẽn ôm lấy eo Tử Đan vuốt ve..
-“Ở ngay đây…”
Nghe đến đây thì Tử Đan càng cảm thấy đắc ý hơn, kế hoạch của cô thành công ngoài mong đợi rồi…
-“Không được đâu, ngộ nhỡ ai đó vào phòng, nhìn thấy chúng ta như vậy… họ sẽ cho em là đang câu dẫn anh…”
-“Thì sự thật là hiện tại em câu dẫn anh rồi còn gì?”
Tử Đan đỏ mặt bẽn lẽn cúi đầu…
Tên khốn này chắc cũng đã tới giữ lắm rồi đây, Tử Đan còn có thể cảm nhận dưới mông mình là một cụm đang nổi cộm lên…
Tần Triết không ngần ngại mà đặt Tử Đan lên bàn, chậm rãi cởi từng cái nút áo của Tử Đan ra… nhưng chỉ mới được hai khuy thôi là đã không nhịn được sự thèm khát mà thô bạo hôn lên cổ cô…
-“Em vẫn thơm như ngày nào..”
Đúng thật là như vậy, hương lá trà nhàn nhạt khiến Tần Triết không bao giờ quên được trên cơ thể Tử Đan. Ngày hôm nay cũng chính vì mùi hương này mà khiến bao hồi ức đẹp khi xưa ùa về…
Nhưng ngay khi cái áo sơ mi của Tử Đan gần như cởi hết ra thì cánh cửa phòng đột nhiên bật mở…
-“Tần Triết!!!”
…
..