Đọc truyện Tâm Phế – Chương 15
-“Không là tôi… chẳng lẽ là Tử Đan sao? Tiêu tổng?”
Khang Nhã Vân chậm rãi tháo mắt kính xuống, dung mạo kiều diễm của ả thật sự quá đỗi mê hoặc…
Tiêu Chính cũng khá bất ngờ vì vốn dĩ hắn dự định sẽ tìm ả nhưng không ngờ ả lại đến trước cả hắn…
Nhưng không sao, kẻ thù của kẻ thù là bạn!
-“Cô cũng bản lĩnh lắm, đến tận nơi đây tìm tôi chẳng lẽ cô không sợ Tần Triết sẽ nhìn thấy sao?”- Tiêu Chính mỉa mai…
Khang Nhã Vân tất nhiên là sợ chứ, nhưng biết làm sao khi bây giờ đây chỗ đứng duy nhất trong tim Tần Triết cũng không còn giữ vững nữa. Vì thế nên bằng mọi cách ả phải tìm đến Tiêu Chính mà thôi…
Không đợi hắn nói thêm, Khang Nhã Vân đã lập tức vào đề…
-“Đừng làm mất thời gian của nhau, anh cần Tử Đan, tôi cần Tần Triết… nếu anh có thể khiến Tần Triết quên được con tiện nhân đó thì phần thưởng của anh là 10% cổ phần Khang Diệp?”
Tiêu Chính vừa nghe xong điều kiện mà Khang Nhã Vân đưa ra mà khoái chí cười ha hả… 10% cổ phần đó đối với hắn chẳng đáng là bao. Cái hắn cần là Tử Đan…. không cần Khang Nhã Vân đến tìm… tự hắn cũng biết tiếp theo nên làm gì…
Nhưng xem ra nữ nhân xinh đẹp này cũng rất nặng tình với Tần Triết, vì tên khốn đó mà chấp nhận trao cổ phần cho người khác…
-“Khang tiểu thư… điều đó quá đơn giản… không cần cô nói tôi cũng có cách khiến Tần Triết quên đi Tử Đan. Không những là Tần Triết mà còn cả Kim Gia Bảo cùng thằng nhóc con Cố Trạch nữa…”
Gương mặt của Tiêu Chính đang trở nên vô cùng âm hiểm, hầu như mọi kế hoạch đều được hắn vạch sẵn trong đầu, hắn không để bất kì kẻ nào ngán đường và ngăn cản hắn đến bên cạnh Tử Đan…
Khang Nhã Vân vô cùng đắc ý khi nghĩ rằng mình đã tìm đúng đồng minh… nhưng xem ra mãi về sau này ả mới biết được quyết định ngày hôm nay đã mang đến cho ả những gì…
-“Tốt! Tôi chờ tin vui của anh!”
Bước ra ngoài với tâm trạng vô cùng thoải mái, Khang Nhã Vân lựa chọn cho mình một con đường tắt để giành lấy tình yêu. Nhưng lối tắt lúc nào cũng đầy gian nan và nguy hiểm…
Nhưng ả chẳng có thời gian để quản những việc đó, điều ả cần là có được trái tim Tần Triết… và điều ả muốn là giết chết Tô Tử Đan
Chỉ cần chờ đến khi Tiêu Chính giúp ả khiến Tần Triết quên đi Tử Đan thì lập tức ả sẽ cho người khử cô ngay.
Nơi đây còn lại mỗi mình Tiêu Chính, hắn chẳng thèm để tâm đến lời nói ban nãy của Khang Nhã Vân là gì nhưng điều khiến hắn suy tư bây giờ là làm thế nào để giết được Tần Triết và dạy cho con ả kia một bài học vì dám gọi Tử Đan là tiện nhân.
Người ta nói tiểu nhân thường chấp nhất những thứ nhỏ nhặt quả là không sai. Ngày hôm nay Khang Nhã Vân dám mắng người thương của Tiêu Chính là tiện nhân thì hậu quả về sau nhất định con ả sẽ phải lãnh đủ.
-“Tiện nhân? Ha ha ha ha tiện nhân…”
Tiêu Chính cười lớn vang cả căn phòng… hắn là đang thầm nghĩ không biết giữa cô và ả ai mới là tiện nhân…
Điều Tiêu Chính chờ đợi bây giờ là sự xuất hiện của Tử Đan, còn những kẻ cản đường khác mãi mãi cũng đừng hòng xen ngang…
******
Mấy hôm sau…
Dòng người tấp nập trên đường, tiếng còi xe vang in ỏi, cái nắng gay gắt buổi ban trưa càng khiến con người ta khó mà kiềm chế được sự nóng bức…
Nhưng nếu họ một lần ghé đến tiện trà sữa Xán Xán… thưởng thức một ly trà sữa gia truyền cùng cái bánh trứng thơm ngon thì bảo đảm sẽ khiến tâm trạng thoải mái ngay…
Kim Gia Bảo từ ngày xuất viện thì ngoại trừ thời gian ở công ty thì còn lại là luôn túc trực ở tiệm. Một phần là muốn giúp Tử Đan quản lý, một phần là muốn được có nhiều thời gian hơn để ngắm nhìn cô vợ tương lai xinh đẹp…
Thật sự mà nói, ngay từ hôm Tử Đan mang suy nghĩ chấp nhận Kim Gia Bảo thì cô bắt đầu có cảm giác rất lạ. Không phải là động tâm mà nó có vẻ như áy náy… nói chung là rất không bình thường.
Đã nhiều lần Tử Đan đã thử mình gạt bỏ để yêu thương nhưng sao cô không thể nào làm được. Chẳng lẽ bây giờ Tử Đan lại một lần nữa tiếp tục dối gạt tình cảm của Kim Gia Bảo sao?
Nhìn hắn lon ton chạy ra vào phụ giúp mà trong lòng Tử Đan cảm thấy rất có lỗi…
-“Sao vậy con gái? Phiền não chuyện gì?”
Má Lâm vỗ vai Tử Đan hỏi khẽ, bà cũng là phụ nữ nên dù là cử chỉ nhỏ nhất bà cũng có thể biết được.
-“À không có gì đâu mẹ… con đang suy nghĩ tiệm mình đông khách như thế này có cần mở rộng hơn không thôi…”- Tử Đan gượng gạo
Nhưng má Lâm vô cùng hiểu rõ đứa con gái ngốc này của bà, nói dối không phải sở trường của con bé.
-“Đan Đan, chúng ta đã là mẹ con thì sao lại giấu giếm? Ta tuy không sinh ra con nhưng từ trong ánh mắt… ta biết được là con có tâm sự…”
Tử Đan chỉ thở dài một hơi rồi buồn buồn nhìn má Lâm, đúng thật bà là người có thể nhìn thấu tâm tư của cô…
-“Mẹ… con không thể phân biệt giữa thương hại và thương yêu! Thời gian qua những điều Gia Bảo làm cho chúng ta rất nhiều, ơn này không biết làm sao trả cho hết. Còn chuyện anh ấy bị người ta hành hung… mẹ à… con đã nói rằng sẽ chấp nhận tình cảm của anh ấy nhưng sao con lại không thể mở lòng…”
Chẳng lẽ đối với Kim Gia Bảo thì chỉ có sự biết ơn và thương hại thôi sao? Như vậy có phải quá bất công với hắn không? Có nên nói ra sự thật cho hắn biết không.?
Nỗi trăn trở này cứ đeo bám Tử Đan suốt mấy ngày hôm nay… cô là không muốn một lần nữa làm tổn thương trái tim của Kim Gia Bảo nhưng lại không thể đủ tình cảm để chấp nhận hắn…
Ngay vào lúc này, bên ngoài báo vào là có người muốn gặp Tử Đan, vì thế cô phải tạm gác cuộc trò chuyện này lại để bước ra…
-“Tôi muốn gặp chủ ở đây!”- Một nữ nhân ăn mặc sang trọng hiên ngang đập bàn quát lớn
Tử Đan nhìn thấy thái độ khẩn trương của nhân viên thì cũng đủ biết bên ngoài căng thẳng cỡ nào… lật đật chạy ra xem…
-“Tôi là chủ ở đây! Sao? Cô muốn gì?”- Kim Gia Bảo trầm giọng nghiêm nghị bước tới
Hắn không hiểu nổi tại sao nữ nhân này ăn mặc đẹp đẽ, cao sang mà lại hành xử chợ búa quá.
Không đợi Tử Đan ra mặt, hắn tự đứng ra nhận là chủ của tiệm bánh…
Nữ nhân đó thoạt đầu còn khá ngỡ ngàng với nét điển trai của Kim Gia Bảo nhưng sau vài giây cũng lấy lại được trạng thái mà hất hàm ngạo nghễ…
-“Tối qua con tôi đến đây ăn bánh, về bị đau bụng vậy thử hỏi có phải là do thức ăn nơi đây làm không sạch sẽ? Bây giờ con tôi xanh xao yếu ớt như thế này… các người tính làm sao đây?”
Người phụ nữ đó chỉ tay sang thằng nhóc mập mạp, trắng trẻo hồng hào rất đáng yêu mà bảo là xanh xao yếu ớt. Lại còn nói là do thức ăn tiệm làm không sạch… ắt hẳn là đang muốn bôi nhọ danh tiếng của tiệm đây mà…
Liền đó bà ấy còn quẳng lên bàn gần đó một bản báo cáo xét nghiệm là do cậu bé ăn phải thực phẩm không vệ sinh mà dẫn đến đau bụng…
Tử Đan im lặng một lúc lâu mới bước ra nhẹ nhàng thưa gửi…
-“Vị phu nhân đây không biết nên xưng hô thế nào?”
-“Tôi họ Tôn!”
-“Tôn phu nhân, bà bớt nóng… chuyện đâu còn có đó… mời bà vào trong chúng ta sẽ nói rõ hơn.!”
Mọi người xung quanh xì xầm bàn tán, có người sợ hãi đặt tiền lên bàn rồi bỏ đi… điều đó khiến Kim Gia Bảo tức giận không thôi..
Nhưng vị Tôn phu nhân đó chưa kịp nói gì đã nghe một tiếng nói với ngữ điệu vô cùng đanh đá cất lên…
-“Cần gì phải vào trong, sao không xử lý ở đây? Chẳng lẽ cô sợ?”
Lại thêm một nữ nhân khác bước vào, không đợi ả gỡ mắt kính thì Tử Đan cũng đoán biết được đó là ai…
Nhưng cô không nghĩ hôm nay ả lại muốn đến đây gây chuyện…
-“Này cô kia!!! Cô đừng có nhiều chuyện, tiệm chúng tôi làm ăn đàng hoàng, sợ là sợ thế nào?”
Kim Gia Bảo hung hăng nhìn nữ nhân kia…
Tử Đan biết được sự hiện diện của Khang Nhã Vân tại nơi đây đối với cô chỉ có hại không có lợi. Nhưng nếu bình tĩnh lại một tí thì không chừng sẽ có thể tìm được lối thoát.
Vội ngăn cản Kim Gia Bảo hành động lỗ mãn, Tử Đan bây giờ mới nhẹ nhàng lên tiếng
-“Khang tiểu thư có vẻ cô đã hiểu lầm rồi, sao chúng tôi lại phải sợ? Tiệm chúng tôi làm ăn chân chính, hơn nữa mỗi ngày bánh làm bao nhiêu thì liền bán hết bấy nhiêu lấy đâu ra bánh hư, bánh cũ để bán?”
-“Ha… vậy tại sao lại muốn vào trong giải quyết, chẳng lẽ muốn dùng tiền bịt đầu mối sao? Mà cũng đúng… Kim đại thiếu gia đây thừa tiền lắm của, một vài đồng lẻ có đáng là bao?”
Khang Nhã Vân vẫn là muốn công kích Kim Gia Bảo, chưa rõ dụng ý của ả là gì nhưng qua lời nói cũng ngầm hiểu được…
Nhưng một khi Tử Đan không cho phép thì Kim Gia Bảo cũng không dám động khẩu nửa lời huống chi là kích hắn động thủ…
Với một con người biết suy nghĩ thì những chuyện này không cần giải thích quá nhiều… nhưng Khang Nhã Vân không phải là dạng người đó…
-“Khang tiểu thư, sở dĩ tôi muốn vào trong giải quyết là vì tránh mang lại sự phiền phức cho mọi người ở đây. Thử nghĩ xem trời nóng oi bức thế này họ chỉ muốn tìm nơi nhẹ nhàng, yên tĩnh để thư giãn chứ đâu phải đến nghe tranh luận? Tôi thiết nghĩ là một người thông minh thì điều này cần phải nắm rõ chứ?”
Nếu lời nói của Khang Nhã Vân mang tính mỉa mai thì Tử Đan cũng chẳng kém cạnh… trước đây do cô quá nhân từ và yếu đuối nên Khang Nhã Vân hết lần này đến lần khác qua mặt.
Nhưng bây giờ đây thì đừng hòng… bởi vì Tô Tử Đan ngày nay không thể để bất kì ai hạ thấp danh dự cũng như nhân phẩm của mình. Ngay cả Khang Nhã Vân cũng vậy… không có tư cách
Lý luận Tử Đan đưa ra vô cùng có sức thuyết phục khiến Khang Nhã Vân cũng phải cứng họng…
-“Nè… tôi đến đây để xem các người diễn trò sao? Còn con trai của tôi thì sao đây?”- Tôn phu nhân đó lên tiếng cắt ngang
Bây giờ tất cả mọi người ai nấy đều tập trung vào Tử Đan để xem cô chủ quán sẽ giải quyết như thế nào…
Không để sự ồn ào này kéo dài, Tử Đan cố gắng dẹp yên nó… không để danh tiếng của tiệm bị bôi xấu càng không để Khang Nhã Vân đắc ý
-“Nếu Khang tiểu thư sợ tôi đây dùng tiền bịy đầu mối thì tôi sẽ giải quyết trực tiếp ở đây!”
Tử Đan nhẹ nhàng bước đến chỗ bé trai đang ngu ngơ đứng nhìn mẹ mình, vuốt vài sợi tóc lất phất trước trán của cậu bé…
Đôi mắt Tử Đan nhìn xoáy vào đồng tử của nó như đang thôi miên mà hỏi…
-“Con tên gì?”- Tử Đan dịu dàng
-“Bối Bối ạ!”
-“Ngoan lắm, vậy Bối Bối nói cho cô biết có phải con đã rất đau bụng vào tối đêm qua không?”
*gật gật đầu*
Đôi mắt của thằng nhóc bối bối thuỷ chung nhìn chằm chằm vào Tử Đan không chớp… chẳng biết có phải thật sự đã bị Tử Đan thôi miên hay là đang bị sự dịu dàng khống chế…
Mọi người ai nấy đều ồ lên… bởi con nít sẽ không bao giờ nói dối…
Khang Nhã Vân quả thật rất vừa ý với hành động của thằng nhóc này… điều đó đang chứng tỏ bánh của tiệm này có vấn đề…
-“Đó thấy chưa? Con trai tôi được ăn học tử tế không bao giờ nói dối đâu!”- Tôn phu nhân hống hách
Chẳng thèm để ý lời nói của bà ấy….
Tử Đan liếc mắt nhìn xung quanh như bảo mọi người im lặng để giữ bình tĩnh cho cậu bé rồi tiếp tục dùng sự dịu dàng nhìn nó hỏi thêm…
-“Bối Bối, vậy trước khi con ăn bánh trứng của ta… con đã ăn những gì?”
Thằng nhóc không dám trả lời… nó chỉ nhìn Tôn phu nhân với ánh mắt vô tội, bởi nó còn quá nhỏ để hiểu được mẹ nó muốn đến đây làm gì?
-“Bối Bối, là trẻ ngoan thì không được nói dối… mẹ con cũng đã dạy như thế có đúng không?”
Tử Đan liếc mắt nhìn Tôn phu nhân đang đổ mồ hôi lạnh, mục đích bà đến đây đã quá rõ ràng….
Bối Bối quả thật là một đứa trẻ rất ngoan, nó nhìn Tử Đan mà thật thà kể lại những gì đêm qua nó đã ăn…
-“Tối qua mẹ đã dẫn con đến ăn sủi cảo, sau đó là ăn cá viên, ăn bánh bao, mẹ còn mua cho con một ly kem to, sau đó mẹ còn dẫn con đi đến phố ăn uống để ăn thịt xiên nướng…”
Ai ai cũng kinh hãi nhìn vị Tôn phu nhân đó, chiều con quá mức đến nổi một đứa trẻ ba, bốn tuổi đầu mà đã béo phệ như vậy… nghe nó kể lại những món đêm qua mà ai nấy cũng đều ngã ngửa.
Đã ăn nhiều lại còn ăn kem… hơn nữa phố ăn uống nổi tiếng là thức ăn bẩn vậy mà vẫn vào ăn… nhưng điều quan trọng là chưa nghe thằng nhóc nhắc đến chuyện ăn bánh trứng…
-“Vậy con đã ăn bánh trứng ở đâu?”
-“Sau khi ăn thịt xiên xong con đã thấy đau bụng nhưng vì mẹ muốn con ăn nhiều mau lớn nên bảo con ăn hết 2 cái bánh trứng… nhưng chỉ mới ăn được một cái con đã đau quá không chịu nổi…”
Bây giờ thì mọi việc đã sáng tỏ, những lời của Bối Bối nói ra thì ai ai nơi đây đều nghe rất rõ… một đứa bé mà trong đêm ăn quá nhiều thứ như vậy, lại còn đến những nơi không vệ sinh thì làm sao không đau bụng được cơ chứ.
Ấy vậy mà Tôn phu nhân kia vẫn nhất mực cho rằng do bánh của tiệm dẫn đến, xem ra lần này người mất mặt không ai khác chính là bản thân bà ấy…
Tử Đan nhìn sang Khang Nhã Vân có vẻ như cũng hơi gượng gạo mà xoay sang nơi khác. Bởi vì còn nói gì được nữa đâu…
-“Tôn phu nhân, bà đã nghe rõ rồi đó! Chẳng có thức ăn nào hại con bà mà chính bản thân bà đang từng ngày đưa con mình vào chỗ chết. Nó sẽ sớm thôi bị bà phá huỷ bởi cách nuôi dạy phản sai trái của bà!”
Bối Bối vẫn hiện hữu nét ngây thơ của mình, nó chẳng biết tại sao mẹ lại đưa nó đến đây quát tháo ầm ĩ.
Nhưng nó biết rằng cô xinh đẹp này đang nói đến mình… ban nãy ánh mắt cùng cử chỉ của cô xinh đẹp thật sự chưa bao giờ nó thấy từ mẹ…
Tôn phu nhân nhận thấy lỗi sai của mình mà vội vã bỏ đi… bà cũng vì nhất thời nông nỗi nghe theo lời xúi dục của người ta mà làm ra những chuyện bẻ mặt như thế này…
Mà kẻ xúi dục không ai khác chính là nữ nhân ban nãy…
Nhưng vì bà sợ càng nói càng sai hơn nữa bà cũng đã quá xấu hổ nên nhanh chóng rời khỏi đây vẫn hơn.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã êm xuôi, nhưng Kim Gia Bảo vẫn lo còn một sự phiền phức đang ngấm ngầm dậy sóng…
Đôi mắt hắn vẫn thuỷ chung quan sát nhất cử nhất động của Khang Nhã Vân…
-“Khang tiểu thư… chẳng hay tôi xử lý như vậy đã thoã đáng chưa?”- Tử Đan mỉa mai
Khang Nhã Vân nhếch môi… ả kích động vị phu nhân đó cũng chỉ là tạo cho Tử Đan thêm tí phiền phức, chứ còn việc quan trọng đâu chỉ là những thứ tranh luận vặt vãnh như thế…
-“Tần phu nhân… à không bây giờ tôi nên gọi là Tô tiểu thư mới phải, tôi đến đây chỉ muốn thưởng thức trà sữa, ăn bánh trứng chứ đâu có muốn biết cô giải quyết chuyện gì?”
-“Tôi cũng mong là cô đến đây chỉ để uống trà ăn bánh…”
Tử Đan mang một dáng vẻ kiêu ngạo đi vào trong, dẫu biết rằng Khang Nhã Vân không dễ dàng để yên cho cô nhưng điều tiên phong đó chính là mạnh mẽ đối mặt. Để con ả thấy được rằng Tô Tử Đan ngày hôm nay không dễ bị ức hiếp.
Má Lâm nãy giờ chứng kiến mọi việc, bà vô cùng hài lòng với cách hành xử thông minh cũng như lập luận sắc bén của Tử Đan, xem ra mai này nếu không có bà bên cạnh cô cũng sẽ không cần phải sợ gì nữa…
-“Con gái…”
-“Mẹ…”
Tử Đan ban nãy còn mạnh mẽ là thế nhưng khi vừa gặp má Lâm thì xìu hẳn…
Tựa đầu vào lòng người phụ nữ này, Tử Đan mới cảm thấy nhẹ nhõm… bao nhiêu thứ phiền não bên ngoài là dư thừa hết thảy..
-“Ban nãy còn mạnh mẽ lắm cơ mà… chưa gì mà đã…”
-“Con gái mẹ… có bao giờ mạnh mẽ đâu? Chẳng qua chỉ là con không muốn Khang Nhã Vân nhìn thấy sự yếu mềm của con thôi… “
Tử Đan nhàn nhạt mĩm cười…
Có thể bên ngoài cô có đủ thông minh để giải quyết vấn đề nhưng đối với chuyện tình cảm thì nó luôn là ngược lại.
Bằng chứng là cô vẫn không thể nào biết được thứ tình cảm giữa mình và Kim Gia Bảo là thương hại hay thương yêu…
-“Đan Đan… em…”
Kim Gia Bảo bước vào định gọi Tử Đan nhưng má Lâm đã nhanh chóng ra hiệu cho hắn im lặng vì Tử Đan tự lúc nào đã gục trên vai bà…
Hắn chậm rãi bước đến bên cạnh, đôi mắt lúc nào cũng chỉ nhìn thấy một thiên thần xinh đẹp đang hiện hữu. Tâm hắn cũng một hướng về phía cô…
Bao lâu nay hắn chỉ mong có thể thay thế Đinh Hựu Phong mà che chở cho mẹ con Tử Đan… và hiện tại hắn vẫn còn đang đắm chìm trong mộng tường rằng bản thân đã có được cơ hội đó… mà ngừoi tạo ra giấc mộng đó lại chính là Tử Đan…
Tình cảm là thứ không đùa được… không xem nhẹ được… không thể trốn tránh được.
Nhưng giờ đây biết phải làm sao khi đứng giữa quá nhiều mối quan hệ phức tạp như thế này…
Kim Gia Bảo bế Tử Đan đến chỗ ghế sofa gần đó, đặt cô nhẹ nhàng như nâng niu nàng công chúa đang say ngủ…
Nồng nàn đặt lên môi Tử Đan một nụ hôn… hắn đã dồn biết bao tâm tư và tình cảm để có được và bây giờ là lúc hắn cần chân thành gìn giữ…
Má Lâm cũng chẳng biết phải nói sao khi chứng kiến sự việc này… bởi vì vốn dĩ Tử Đan không hề ngủ…
-“Mẹ… con phải về lại công ty, chiều con lại ghé!”- Kim Gia Bảo vui vẻ nhìn má Lâm
-“Công việc quan trọng, đi nhanh đi con, ở đây cứ để cho mẹ..”.
Ngay cả má Lâm cũng chẳng biết từ khi nào mà họ lại thân mật gọi nhau là mẹ con… nhưng mỗi lúc nghe Gia Bảo gọi bà tiếng mẹ… thì bà lại nhớ đến A Phi…
Thôi thì cứ để cho hắn gọi… một tiếng mẹ có lẽ không quá cao xa…
Kim Gia Bảo trước khi rời đi còn căn dặn nhân viên là phải chú ý Khang Nhã Vân, vì hắn sợ cô sẽ dùng kế tiểu nhân mà hãm hại Tử Đan…
Ngay khi Kim Gia Bảo rời khỏi phòng riêng của Tử Đan thì khi đó mắt cô lại khẽ mở….
Nước mắt cũng từ đâu lăn dài xuống má…
-“Trốn tránh… không phải là cách giải quyết tốt đâu con à…”
*****
Cũng chính vì lẽ đó mà Tử Đan cũng thường viện cớ mua thêm vài thứ lặt vặt để tránh mặt Kim Gia Bảo…
Mặc dù nó không thể kéo dài nhưng dùng làm kế hoãn binh vẫn có hiệu quả…
Tử Đan luôn chọn cho mình sự đơn giản và bằng chứng là chiếc xe Kim Gia Bảo tặng cô không hề dùng đến
Đi bộ luôn là thứ khiến Tử Đan nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, tận hưởng những cơn gió nhẹ thổi cũng là một thứ thú vị.
Nhưng sẽ không phải là dưới trời nóng ban trưa…
Chẳng biết là do trời xui đất khiến hay do quán tính của mỗi người mà Tử Đan đã đi đến công viên kỉ niệm… nơi mà cô cùng Đinh Hựu Phong trãi qua những ngày tháng hạnh phúc…
Lặng lẽ chọn cho mình một góc băng ghế, Tử Đan cứ thế ngắm nhìn lại cảnh vật nơi đây…
Nhớ lại những ngày tháng đầu tiên khi hay tin Hựu Phong mất, Tử Đan mỗi ngày đều đặn đến đây hồi ức lại mọi thứ…
Có khi cô cảm nhận được Đinh Hựu Phong đang ở rất gần mình nhưng không thể nào có thể nhìn thấy được…
-“Hựu Phong… nếu bây giờ em mệt mỏi quá… có thể nào anh đến đón em được không?”
Nơi đây quá nhiều thứ khiến cô vượt giới hạn chịu đựng, thần kinh của cô vốn dĩ đã rất yếu kể từ khi hay tin dữ của Đinh Hựu Phong..
Vậy mà giờ phải đối mặt với bao nhiêu thứ… khó trách cô lại bi oan như thế…
Đôi mắt đã ướt lệ, cứ mỗi lần đến nơi đây thì y như rằng Tử Đan phải mang cặp mắt sưng húp về nhà…
Nhưng ngay vào lúc Tử Đan lau đi dòng lệ nhoà thì cũng là lúc cô nhìn thấy bóng dáng của một người… vô cùng quen thuộc…
Cố dụi mắt để chứng minh bản thân mình không nhìn nhầm… Tử Đan có thể khẳng định người ngồi cách mình hai hàng cây đó tuy đeo mắt kính và ăn mặc kín đáo nhưng cô không thể nào nhầm lẫn được…
-” Hựu Phong?”
…..