Tâm Như Mộng

Chương 7()


Đọc truyện Tâm Như Mộng – Chương 7()

Chương 23
Lúc này Mạt Diễn và Tịch Hiên đang trên đường về quê. Chiếc Porsche sang trọng của Mạt Diễn khiến mọi người đổ xô ra xem. Mà ở nhà Tịch Hiên lúc này, cha Tịch mẹ Tịch đang chăm chú nhìn người đàn ông hào hoa phong nhã đang nghiêm túc ngồi trước mặt họ. Tịch Hiên lo lắng ngồi bên cạnh mọi người, mắt to trừng mắt nhỏ, cậu đưa mắt sang anh hai cầu cứu, Tịch Huy ngó lơ thưởng thức món bánh ngon tuyệt “em rể tương lai” mang đến.
Mẹ Tịch liếc mắt nhìn Tịch Hiên cười khẽ khiến cậu xấu hổ cúi đầu. Lòng bà đang nghĩ: “Con trai út đúng là tài giỏi! Kiếm được một người yêu đẹp trai hơn cả Dang Dong Gun nữa…”. Cha Tịch lại nghĩ: ” Tên này đẹp trai quá, phải bảo thằng út cẩn thận có tiểu tam phá hoại”.
Tịch Huy biết tỏng cha mẹ đang nghĩ gì nên tằng hắng nhắc nhở họ: “Vào chính sự! Vào chính sự!”. Cha Tịch giả bộ mặt nghiêm khắc hỏi han vài câu, cho đến khi thấy quà con rể biếu thì miệng cười toe toét: “Hảo! Hảo!” liên hồi. Mẹ Tịch thì vừa nhìn con rể đã thích nên vui vẻ nhận quà rồi giao “bảo vật gia truyền” của con út cho Mạt Diễn rồi vào bếp trổ tài nấu nướng.
Mạt Diễn nhìn miếng ngọc hình con thỏ trên tay mà bật cười, đúng là rất hợp với cậu. Thật ra sự hài hào ngày hôm nay đó là nhờ công tác tư tưởng của anh trai Tịch Hiên rất tốt. Sau khi biết bạn trai em mình là giám đốc tập đoàn Thịnh Đằng, danh tiếng vang xa, anh đã thu thập không ít thông tin về nhà nói bóng nói gió với cha mẹ. Mẹ Tịch là một người phụ nữ tiến bộ dù có sống ở nông thôn nên chỉ vài lần ám chỉ đã bắt Tịch Huy nói rõ mọi chuyện. Mặc dù sửng sốt nhưng bà không khó tiếp thu, huống chi con trai út của bà từ bé đã yếu ớt, đúng là cần một người mạnh mẽ chăm sóc, chỉ khác ở chỗ người đó là đàn ông thôi. Và thời gian sau đó là quá trình đả thông tư tưởng của cha Tịch do mẹ Tịch phụ trách. Rồi vụ scandal xảy ra, cha Tịch cũng chấp nhận sự thật con út phải “gả đi” nên mới đồng ý cuộc gặp gỡ này…
Mạt Diễn mỉm cười nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện, anh không biết nên nói cảm ơn với Tịch Huy thế nào, cứ nghĩ mọi thứ sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ lại dễ dàng như vậy. Họ đã chấp nhận anh nên anh sẽ nhanh chóng cho họ một câu trả lời thích hợp. Phải chi mẹ anh cũng chấp nhận Tịch Hiên thì hay biết mấy…
-Đừng cảm ơn tôi! Tôi làm mọi thứ vì Tịch Hiên! Nếu cậu mà làm nó khổ, cả nhà tôi đều không tha cho cậu.
-Điều này anh yên tâm! Mọi chuyện tôi đều nói với em ấy.
-Vậy thì tốt! Hai người lái xe đến đây chắc cũng mệt rồi, lên phòng Tịch Hiên nghỉ ngơi đi, tối qua mẹ đã dọn dẹp lại rồi.
-Cám ơn!
Trong phòng bếp, mẹ Tịch đang vui vẻ nấu nướng. Tịch Hiên đứng ngoài cửa nhìn mẹ mà nhẹ nhõm trong lòng. Cậu vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cha mẹ, nhưng kết quả ngày hôm nay cũng khiến cậu vui mừng quá đỗi.
-A, Tịch Hiên! Vào đây rửa rau giúp mẹ nào. Hôm nay nấu toàn những món con thích đấy!
-Vâng ạ! – cậu xắn tay áo vào giúp bà.
Mẹ Tịch vui vẻ nhìn con trai, con út của bà thật khả ái, cứ nghĩ nó còn bé nhưng thật ra đã lớn từ bao giờ, bây giờ cũng đã có người yêu, có một gia đình thuộc về riêng nó…
-Mẹ… – Tịch Hiên bối rối gọi.
-Sao thế?
-Mẹ không tức giận với con sao?
-Tại sao mẹ phải tức giận? – Mẹ Tịch ngạc nhiên hỏi.
Tịch Hiên nhìn bà, lo lắng:
-Vì con thích đàn ông, vì con bất thường…

-Đứa ngốc! Mẹ không trách con, ai biểu khi đó mẹ sinh ra con quá yếu ớt. Con thích đàn ông cũng không sao, miễn là con hạnh phúc. Mẹ chỉ luyến tiếc là còn thì ra đã lớn như thế, không còn nấp trong sự che chở của cha mẹ nữa thôi!
-Không đâu, con vẫn là con trai của cha mẹ mà!
-Ừ, mau mau tiếp mẹ dọn cơm rồi lên bảo con rể xuống ăn cơm, kêu anh con đi gọi cha về.
-Sao lại là “con rể” mà không phải “con dâu”? – Tịch Hiên lí nhí ra khỏi phòng bếp.
Mẹ Tịch bật cười đem đồ ăn ra dĩa: “Tướng con mà đè được người ta sao?!”.
—————oOo—————
Dĩ Mặc mơ màng mở mắt, xung quanh vẫn tối đen như mực. Cậu nheo mắt thích ứng với bóng tối mới phát hiện bên cạnh có người. Người đó nửa thân trên để trần đang ngồi tựa vào đầu giường hút thuốc – cái dáng vẻ này không biết đã thu hút cậu bao nhiêu lần phải im lặng ngắm nhìn, nó thể hiện sự cô độc nhưng ngạo nghễ, tàn độc nhưng quá cô đơn. Richard chưa bao giờ bày ra hết con người thật của anh với cậu, yêu cậu nhưng cũng rất nhẫn tâm vứt bỏ cậu, nhưng mọi thứ nơi anh vẫn không thôi thu hút cậu. Như lúc này đây, ánh lửa leo loét từ điếu thuốc chứng tỏ anh có tâm sự, Richard khi đó quen cậu đã cai thuốc nhưng lúc này cái gạc tàn là một chiếc hộp giấy nhỏ bên cạnh đã chất đầy tàn thuốc, có vài cái còn rơi ra ngoài. Dĩ Mặc nhíu mày cố ngồi dậy làm người bên cạnh chú ý, anh vội dập điếu thuốc:
-Làm em tỉnh?
-Anh muốn hung khói chết tôi à? – cậu bất mãn liếc anh.
-Xin lỗi! Tôi quên mất, để tôi mở cửa sổ…
Richard nhanh chóng xuống giường, mở cửa sổ để gió lùa vào, nhờ ánh trăng soi sáng mà Dĩ Mặc có thể thấy rõ trên lưng anh không biết từ lúc nào đã có thêm không ít những vết sẹo mới, trông vô cùng đáng sợ. Không hiểu sao trong lòng Mặc thật khó chịu, cậu không thích cảm giác đau lòng này chút nào.
-Em đói chưa? Tôi kiếm chút gì đó cho em ăn.
-Không cần! – Dĩ Mặc chậm rãi mặc quần áo, nén đau nhức bước xuống giường.
Cậu không dám nhìn Richard vì sợ mình sẽ khóc. Cậu nhanh chóng ra khỏi phòng bỏ qua tiếng thở dài thầm lặng sau lưng.
Richard nhìn bóng cậu mất khuất sau cánh cửa, đôi mắt đầy mất mát.
-Em không muốn nhìn tôi đến vậy sao?…
Dĩ Mặc bước vào phòng bếp, lấy chút thức ăn còn sót lại trong tủ lạnh ra làm một thao cơm trộn to tướng. Nhìn mãi vẫn không thấy ai kia xuống nên hơi tức tối, cắm đầu ăn một mình. Vài phút sau Richard xuất hiện, thấy cậu hậm hực ăn thì chợt muốn cười, cái vẻ mặt này sao anh không hiểu chứ? Anh đã quên mất rằng cậu là một người có lòng tự tôn rất cao, lại càng kiêu ngạo hơn ai hết…
-Em không cho tôi ăn à?
-Không! – Dĩ Mặc cứng miệng đáp nhưng thật ra lại ngồi né qua cho ai kia ngồi cạnh.

-Lâu rồi không được ăn cơm trộn với em nhỉ? – Richard cảm thán.
Dĩ Mặc dừng chiếc thìa trong tay, thẫn thờ nhìn thao cơm, sau đó nóng nảy trừng anh:
-Có ăn hay không?
-Ăn, ăn chứ! – Richard vội vàng ngồi xuống cầm chiếc thìa khác xúc cơm ăn, anh cảm thấy lúc này thật hạnh phúc…
Hai người ăn cơm xong, Dĩ Mặc nhanh chóng đuổi người nhưng ai đó mặt dày trèo lên giường cậu tiếp tục ngủ. Cậu bất lực đành mặc kệ anh, leo lên nằm xuống bên cạnh ngủ. Một hồi sao đó, một cánh tay rắn chắc kéo cậu vào lòng, Dĩ Mặc không thoát được nên mặc kệ ai đó làm càng. Đêm đó cậu ngủ rất ngon…
Sáng hôm sau thức dậy, Richard đã đi mất. Trên cổ cậu là sợi dây chuyền mà cậu ngỡ đã mất. Dĩ Mặc nắm chặt mặt dây chuyền thì thầm: “Có lẽ cả đời này trốn không thoát… thôi thì trốn làm gì. Có vợ thì đã sao? Mình cũng không tự tìm anh ta…Mặc kệ!”.
Dĩ Mặc trở lại làm việc bình thường, cố gắng bỏ qua những cặp mắt ám muội của mấy cô hộ lí bên cạnh. Đã mấy ngày trôi qua rồi nhưng Richard vẫn không xuất hiện, không hiểu sao lòng cậu cứ bồn chồn lo lắng không yên. Hôm nay vừa hết giờ làm việc, cậu tức tốc chạy về nhà. Một bóng người ngồi lù lù trước cửa, cả người co lại nép vào tường không biết có tỉnh hay không. Dĩ Mặc lại gần, khẽ lay người đó:
-Richard…
Cậu giật mình khi sờ vào người anh – thật nóng. Một người cường đại như anh chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối thế này trước mặt cậu – trừ lần đầu tiên ra. Dĩ Mặc sờ sờ lưng áo anh, một mảnh ướt đẫm nhớp nháp…
-Chết tiệt, anh bị thương! – Cậu lo lắng mở cửa nhà.
-Mặc… em về rồi!
-Anh có bị điên không hả? Tại sao bị thương mà còn đến đây?
-Nhớ em!
Dĩ Mặc trầm mặc, cậu nhanh chóng đỡ anh vào nhà, cởi áo anh ra chuẩn bị băng bó vết thương. Richard bị trúng đạn, đạn đã được lấy ra nhưng vết thương do không được chủ nhân chăm sóc nên nứt toát ra chảy máu. Mắt cậu đỏ hồng băng bó cho anh, lại một vết thương nữa trên tấm lưng đầy sẹo. Tại sao anh vẫn không biết tự chăm sóc mình cơ chứ?
-Không sao đâu mà…
-Thế này mà không sao? Tại sao lại bị thương?
-Bị cảnh sát bắt, may mắn đều chạy thoát, chỉ ăn một vết đạn!
-Chết tiệt! Đến bao giờ anh mới thôi làm những việc nguy hiểm đây?

Richard không trả lời, Dĩ Mặc tức tối mặc kệ anh, cậu thu dọn mọi thứ rồi vào bếp nấu cháo, người anh đang nóng như lửa cần được hạ sốt sau khi ăn chút gì đó…
Chuông cửa bỗng vang lên khiến cả hai giật mình. Nơi này của cậu rất ít người đến. Dĩ Mặc ra dấu cho Richard lên phòng, còn mình thì đi ra mở cửa:
-Ai đó?
-Anh!
-Mỹ Vân? Sao em lại tới đây?
-Dì bảo em sang thăm anh! Dạo này anh ít về nhà nên họ lo lắng.
-Vào nhà đi!
-Anh đang có khách?
-Ơ… – Dĩ Mặc nhìn theo mắt cô, một đôi giày nam xa lạ đang nằm ngay cửa – Ha…em cũng biết đó…
-Ồ…thế thì thôi! Anh cầm đồ vào đi, hôm khác em lại đến, he he…
-Vậy…
-Bái bai…
Cậu cười khổ nhìn cô đi mất. Dĩ Mặc đem đồ vào nhà, toàn là thức ăn mẹ nấu gởi cho anh. Thấy trên lầu thật yên tĩnh khiến cậu lo lắng, Dĩ Mặc vội vàng mở cửa phòng. Richard gần như mê man trên chiếc giường của cậu. Dĩ Mặc chỉnh lại chăn cho anh, thật không biết bao giờ mới để người khác hết lo lắng…
—————oOo—————
Tịch Hiên trở về trường học ba ngày sau đó với sự đưa tiễn nồng nhiệt của cha mẹ và anh hai. Gia đình cậu coi như đã chấp nhận Mạt Diễn khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Mạt Diễn cũng trở về làm việc dưới sự oán hận của Dean. Quãng thời gian tiếp theo có thể nói là êm ả trôi qua trong sự ngọt ngào của hai người. Tình cảm họ ngày càng thêm gắn bó, Tịch Hiên cũng vô cùng mong chờ tin tức về cục cưng sắp ra đời của Mạt Diễn. Cứ mỗi lần nghe tin, đôi mắt cậu lại sáng rực lên khiến anh muốn hóa thân “cầm thú” vô cùng.
Hôm nay là một ngày thứ bảy như thường lệ, cậu sau khi tan trường đều đến nhà Mạt Diễn chơi. Vì tình cảm của họ đã công khai nên không cần phải dấu giếm gì nữa. Dạo gần đây Mạt Diễn cũng khá bận nên bọn họ chỉ cùng trải qua ngày cuối tuần ở căn hộ trong thành phố thôi.
Tịch Hiên đón xe đến siêu thị, cậu muốn nấu một bàn thật ngon trước khi Mạt Diễn đi làm về. Lay hoay mua mọi thứ rồi tính tiền, khi cậu muốn đón xe thì một chiếc taxi dừng lại trước mặt, bên trong là 2 người phụ nữ – một người trong đó là cô gái mà cậu từng thấy đi cùng Mạt Diễn, Rosna.
-Chúng ta tìm một nơi nói chuyện được chứ? – Rosna nói.
Tịch Hiên vẫn bình tĩnh gật đầu, chỉ vào quán cà phê đối đối diện.
-Chúng ta qua kia đi!
Bọn họ chọn một chiếc bàn trong góc gần cửa kính. Người phụ nữ trung niên xinh đẹp vẫn nhìn Tịch Hiên như xăm soi từng ngóc ngách trên người cậu. Tịch Hiên làm bộ không biết gì, cậu dường như đã đoán ra được người đó là ai…
-Chắc cậu biết chúng tôi là ai và vì sao đến tìm cậu. Tôi cũng không muốn dài dòng, cậu hãy rời xa Mạt Diễn đi, muốn bao nhiêu tiền thì tùy cậu.

Tịch Hiên thở một hơi thật dài, tuy đã đoán trước nhưng cậu vẫn cảm thấy bị tổn thương.
-Xin lỗi bác, cháu cũng không muốn mọi chuyện đến nông nỗi này nhưng cháu thật sự yêu anh ấy nên cháu sẽ không rời xa anh ấy vì lí do gì. Huống chi Mạt Diễn đã nói, anh ấy đã giải quyết mọi điều kiện mà bác đưa ra, cháu nghĩ cháu không cần phải hi sinh hạnh phúc của hai đứa vì bất cứ điều gì.
-Hừ! Tôi sẽ không bao giờ đồng ý điều này. Con dâu nhà Lawrence sẽ chỉ có một. Cậu liệu mà thu xếp. Rosna chúng ta đi!
Bà Diệu Hinh tức giận đứng dậy đi ra ngoài, Rosna cũng mang theo ánh mắt oán hận nhìn cậu rồi đi theo. Tịch Hiên cười khổ, biết ngay là chẳng dễ dàng gì…
Hai người họ lên xe, Rosna buồn bực nhìn người phụ nữ bên cạnh, cứ ngỡ mẹ Ryan sẽ cho tên nhóc đó một trận, ai ngờ cứ thế mà đi về, đúng là có tiếng mà không có miếng.
-Rosna, ta biết con buồn bực, nhưng không thể làm quá với cậu ta trong lúc này. Hiện nay nó đang là bảo bối trong mắt Ryan, nếu nó mà xảy ra chuyện gì thì Ryan chỉ càng thêm oán hận chúng ta thôi. Con của Ryan cũng sắp ra đời rồi, con hãy tranh thủ tình cảm lúc đó mà lấy lại trái tim Ryan.
-Vâng, con biết rồi! – Rosna đáp lại nhưng trong lòng lại nung nấu một ý định khác khiến tình cảm của cả hai người đó thảm hại, như thế mới hạ được hỏa trong lòng cô.
—————oOo—————
Richard vừa đi ra từ phòng tắm, trên tay đang cầm chiếc điện thoại. Đôi mày anh khẽ nhíu vì những gì mình nghe:
-Cô ta lấy chúng làm cái gì? Thuốc đó vẫn chưa được kiểm nghiệm mà… Tôi biết rồi! Đừng để cô ta lấy được chúng, vài hôm nữa tôi sẽ về! Được…
Dĩ Mặc híp mắt nhìn bộ ngực trần còn ướt nước của người đàn ông trước mắt, thật là đẹp mà. Vừa lành vết thương đã ngâm nước, chẳng biết anh ta nghĩ gì nữa…
-Anh lại đang âm mưu điều gì? Đừng có mà đụng vào nhóc Tịch Hiên đấy, không
là tôi phế anh.
Richard dở khóc dở cười túm lấy cậu kéo lại.
-Nếu tôi mà không biết em có quan hệ với nhóc đó thì tên Ryan xong từ lâu rồi. Lần này người khác hại hắn mà tôi thì không thích ngăn cản. Em biết mà!
-Hừ! Anh cẩn thận cho tôi.
-Mặc… – Richard vuốt ve cần cổ cậu.
-Gì?
-Lâu rồi chúng ta không làm, hay là vận động chút đi! – Nói rồi anh túm cậu ném lên giường, bản thân cũng đè lên.
-Này, buông ra! Bây giờ là ban ngày đó, coi chừng vết thương của anh lại toát ra bây giờ…
-Không sao! Tôi rất khỏe… – Richard nhanh nhẹn ném quần áo của ai đó xuống giường, mặc kệ ai đó cứ la ó um sùm, hừm, cái này gọi là “tình thú”.
P/s: Hy sẽ tạm dừng post truyện này vào hai tuần tới, vì Hy chưa viết xong chương 24, Hy sẽ cố gắng post sớm khi nào viết xong. ^0^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.