Đọc truyện Tâm Như Mộng – Chương 6()
Chương 22
Sân bay tấp nập người qua lại. Tịch Hiên cùng Dean và Mỹ Vân đang đứng ở một góc chờ đợi. Hôm nay Mạt Diễn sẽ về nên bọn họ ra đón.
-Trông cậu hồi họp thế! Đâu phải chưa gặp bao giờ! – Mỹ Vân trêu cậu.
-Cậu không hiểu đâu mà! Anh hai và cha mẹ mình đang ở nhà chờ kìa, không hồi họp mới lạ đó.
-Sao họ biết hôm nay anh ta về?
-Là anh mình gọi cho Mạt Diễn bảo rằng cha mẹ mình mời anh ấy đến chơi.
-Yo, gia đình cậu thật tân tiến!
-Sợ rằng không phải vậy đâu… – Tịch Hiên cười trừ.
Lúc này một dáng người xuất hiện thu hút ánh mắt cậu, anh vẫn đẹp trai như vậy trong chiếc măng tô dài màu xanh đậm, bên trong là sơ mi màu kem không thắt cavat với cúc áo để mở. Chiếc kính mát dường như không che dấu được vẻ điển trai của gương mặt anh, và Tịch Hiên biết…đôi mắt xám ngọt ngào kia đang chú mục lấy cậu khi anh nhìn thấy.
-Hey, siêu mẫu! Lần này cậu đi “trời long đất lở” nhỉ? – Dean khoát vai Mạt Diễn cười.
-Đừng trêu tôi nữa! Mọi người lên xe rồi hẳn nói, chỗ này đông người nhiều tai mắt.
-Bởi thế nên bản thiếu gia đã lái Limo tới đón cậu đây!
Mọi người cười nói đi về, không ai để ý bàn tay Mạt Diễn khi vừa ra đã nắm chặt lấy tay một ai đó…
-Mọi việc đã ổn thỏa cả rồi! Mọi người không cần lo lắng nữa.
-Ai bảo không lo! Nhạc phụ tương lai của cậu đang mở “hồng môn yến” chờ cậu kìa!
-Tôi chờ lâu lắm rồi! Dù núi đao hay chảo dầu cũng không sợ… – Mạt Diễn ôm Tịch Hiên vào lòng, hít thở mùi hương tinh khiết từ cậu, anh cảm thấy những gì đã trải qua thật đáng giá.
Tịch Hiên níu áo anh mắc cỡ nói:
-Mọi người đang nhìn kìa…
-Sợ gì! Cả thế giới đều biết em là người của anh…
-Nhưng…kỳ lắm…
Trong xe cười vang. Dean đưa Mạt Diễn và Tịch Hiên đến căn biệt thự ngoại ô rồi cáo từ luôn. Hai bạn trẻ này cần không gian riêng tư sau nhiều tháng xa cách. Vừa vào cửa Tịch Hiên đã bị dán chặt lên bức tường mà hôn, nãy giờ hai người đều phải kìm nén sự nóng ruột của mình mà chỉ ôm nhau, lúc này đây thì chẳng phải ngại ngùng ai cả. Mạt Diễn vừa lôi vừa kéo cả hai vào phòng khách, quần áo bị cởi ra rơi vãi khắp nhà. Tịch Hiên thở hổn hển đáp lại từng nụ hôn nóng bỏng của anh nhưng dường như vẫn không đủ với họ…
-Tịch Hiên, anh không nhịn được… – Mạt Diễn mồ hôi ướt đẫm cắn môi cậu nói.
-Em…em cũng vậy…em muốn anh! – Tịch Hiên ôm cổ Mạt Diễn hôn thật sâu khiến cả hai càng cấp bách.
-Sẽ đau…
-Không sao, em muốn…Ngay lập tức!
Mạt Diễn ôm cậu, trao một cái hôn sâu ngay lúc anh tiến vào, ngăn chặn tiếng kêu đau đớn của cả hai khi kết hợp. Mạt Diễn nhìn đôi mắt ngấn nước của cậu mà thật thỏa mãn, chỉ có lúc này lòng anh mới được lấp đầy…
-Tịch Hiên, anh thật nhớ em…
-Em cũng vậy…
Họ quấn lấy nhau, làm không biết bao nhiêu lần, kiệt sức thì cùng nhau ngủ, tỉnh lại tiếp tục làm. Nguyên một ngày sau đó không ai ra khỏi cửa nhà. Dean nhìn điện thoại chỉ biết cười khổ, lúc này mà đi làm phiền con sói nào đó sẽ bị nuốt sống, anh đành phải tiếp tục kiếp cu li cho đến khi ai kia thỏa mãn…
—————oOo—————
Trong căn phòng lớn mờ ảo, chút ánh sáng len lỏi qua từng lớp rèm dày chiếu lên hai dáng người đang say ngủ trên chiếc giường đôi sẫm màu. Tịch Hiên ngủ rất say, đêm qua cậu lại bị dằn vặt đến gần sáng. Hôm nay là ngày thứ hai, kể từ khi bước vào cửa cho đến lúc này, chân cậu chưa từng chạm đất lần nữa. Cậu bị anh đặt lên giường làm đến bất tỉnh, tỉnh dậy hết ăn tới uống rồi lại tiếp tục làm. Đây là lần đầu tiên cả hai buông thả đến vậy, mà Mạt Diễn cũng không kiên nể gì mà làm thỏa thích.
Lúc này cậu chẳng nhúc nhích nổi một ngón tay, còn ai kia thì đang gác đầu lên lưng cậu ngủ say. Tịch Hiên mở mắt ra nhìn đồng hồ, bây giờ là tám giờ sáng, hình như cậu chỉ mới ngủ được hai tiếng sau khi thiếp đi lúc nãy. Trong căn phòng vẫn còn đậm mùi tình dục xen lẫn mùi gỗ mộc phát ra từ Mạt Diễn. Cậu chợt nhớ đến những lời nói của anh lúc kích tình… “Tịch Hiên, anh yêu em…sinh con cho anh…”, cậu cười khổ, anh có lẽ đã chịu không ít những áp lực từ bốn phương tám hướng, cậu không nên gây thêm áp lực cho anh mới phải…
Đang suy nghĩ lung tung, một cảm giác ẩm ướt nóng bỏng kéo sự chú ý của cậu về…
-Diễn…đừng liếm nữa…
-Hửm? Em tiếp tục ngủ đi…
Tịch Hiên cười khổ, cậu làm sao ngủ được khi anh cứ hôn tới hôn lui lưng cậu chứ…
-Anh không mệt à? – cậu khàn khàn lên tiếng.
-Thấy em sẽ không mệt! – Mạt Diễn vuốt ve cặp mông săn chắc của cậu khiến cậu rên lên.
-Nhưng em mệt…
-Một lát em lại hứng thôi!
Mạt Diễn bò lên người cậu, nụ hôn dừng lên gáy cậu. Tịch Hiên biết một vài phút nữa thôi cậu sẽ lại đầu hàng mà mặc anh “muốn gì cứ lấy”. Cậu cắn răng nén những khoái cảm đang dần tra tấn mình, nài nỉ ai kia:
-Tha cho em đi…thật sự không được nữa đâu…
-Em được mà…một lần nữa thôi!
-Ư…anh… – Cậu mềm nhũn người khi ai đó đã “chiếm” được cậu lần nữa.
-Cảm nhận đi, em yêu! – Mạt Diễn cười khẽ, anh biết cậu sẽ không cưỡng được những khoái cảm mà anh mang lại…
Khi Tịch Hiên tỉnh lại lần nữa là 5 giờ chiều, căn phòng ngập ánh sáng hoàng hôn, không khí trong lành khiến cậu thoải mái nheo mắt lại. Mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp. Bênh cạnh cậu không có ai nhưng mùi gỗ mộc vẫn quanh quẩn nơi đó. Tịch Hiên cố nâng người dậy, cậu như bước trên mây vì phía sau đau nhói và đôi chân run rẩy vì mất sức. Cậu tìm thấy anh ở phòng bếp, anh đang hầm canh gà cho cậu bồi bỗ. Dường như biết có người nhìn mình, anh quay đầu lại cho cậu một nụ cười rực rỡ.
-Em dậy rồi à? Lại đây ngồi xuống!
Mạt Diễn kéo cậu lại một chiếc ghế có đặt sẵn một tấm đệm, cậu đỏ mặt lườm anh. Nhìn anh múc canh mà bụng cậu ọt ọt kêu to, anh cười khẽ đút cậu ăn.
-Ngày mai về nhà em nhé? – Mạt Diễn hỏi.
-Anh không sợ họ sẽ làm khó anh à?
-Sợ chứ! Nhưng anh cần sự đồng ý của họ hơn nỗi sợ hãi.
-Vậy thì về! Cha em thích rượu Mao đài và trà lài, mẹ thích những món đồ thủ công còn anh hai có lẽ là những món ăn đặc sản.
-Anh sẽ chuẩn bị tốt! Lỡ họ phản đối em có theo anh không?
-Không , em sẽ chờ họ đổi ý!
-Anh cũng vậy! Trước khi em buông tay, anh sẽ nắm thật chặt…
—————oOo—————
Rosna nhìn những tài liệu mà thám tử tư tìm được, nghiến răng nghiến lợi.
-Tôi không có được thì ai cũng đừng hòng có được!
Rosna cầm tấm danh thiếp Richard đưa cô, trong lòng hiện ra một âm mưu to lớn. Lúc này Richard đang uống rượu tại hợp đêm nghe thủ hạ báo lại thì cười khẽ.
-Lòng dạ đàn bà thật đáng sợ! Cứ cho cô ta những thứ cô ta cần, lần này chắc Ryan cũng không biết người hại hắn sẽ là bà mẹ mà hắn thương yêu và người đàn bà mà hắn từ chối… Ha ha…
Hợp đêm khá đông người, Richard đưa mắt nhìn xung quanh muốn tìm một ai đó giải sầu đêm nay. Đôi mắt xanh của anh như bị đóng đinh vào một góc trong quán. Nơi đó có một chàng trai to con đang trêu ghẹo một người con trai có vẻ ngoài thanh tú, nhưng nụ cười thì vô cùng giả tạo, cặp mắt đen u buồn được che giấu hoàn mỹ sau gọng kính đen…
-Mặc…em đã trở về rồi sao? – Richard nốc rượu, đôi mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh ấy.
Dĩ Mặc hôm nay thật bất đắc dĩ, vốn là mấy cô nàng hộ lí rủ anh đi uống rượu, nào ngờ đến chỗ hẹn lại chẳng thấy ai ngoài tên “bạn thân” của cô nàng hộ lí nọ. Hắn ta cứ túm chặt lấy anh mà huyên thuyên đủ thứ. Được một lúc thì tên kia cũng chịu đi tolet, anh thở phào thanh toán rồi nhanh chóng rời khỏi, kẻ nói nhiều thiệt đáng sợ, phải chi kiệm lời như ai kia thì tốt biết mấy…
Dĩ Mặc ngẩn ra rồi cười khổ: ” Đã bao lâu rồi mà vẫn nghĩ đến hắn ta! Bây giờ hắn ta chắc đã vợ đẹp con ngoan rồi…”. Anh thở dài thả bước chậm rãi trên đường, đã đến lúc bắt đầu lại mọi thứ. Lúc đi ngang qua một con hẻm, không hiểu sao tim anh đập mạnh. Dĩ Mặc nhìn vào con hẻm tối om, cảm giác áp bách khiến anh sợ hãi. Anh nhanh chóng rời khỏi đó mà không biết một đôi mắt vẫn dõi theo anh…
-Cậu chủ, có cần đuổi theo không?
-Các cậu về trước đi! Có gì tôi sẽ gọi.
-Vâng!
Chờ mọi người giải tán, Richard cũng chậm chậm đuổi theo con mồi của mình.
-Mặc, lần này tôi sẽ không để em đi!
Dĩ Mặc về đến khu chung cư, cậu vẫn cảm thấy có người bám theo, trùng hợp hôm nay lại cúp điện khiến xung quanh tối om. Cậu không sợ ma nhưng rất sợ côn đồ cướp của giết người. Đứng trước căn hộ của mình, cậu nhanh chóng mở cửa đi vào. Nhưng khi cánh cửa sắp đóng lại thì bị người mở ra, ngay sau đó cậu bị bịt miệng bởi đôi môi người đàn ông đó. Dĩ Mặc hoảng sợ: “Chẳng lẽ là giết người cướp sắc?”, nhưng cậu là đàn ông mà – Gặp phải biến thái rồi!
Dĩ Mặc vùng vẫy chống cự nhưng thân hình người đó quá to lớn, cậu càng vùng vẫy người đó càng ép chặt khiến cậu không thở được. được một lúc thật lâu, người đó buông cậu ra nhưng vẫn bịt kín miệng cậu, thở dài khẽ nói:
-Mặc…là tôi!
Dĩ Mặc trợn to đôi mắt đẫm nước nhìn bóng hình trước mắt, quên luôn vùng vẫy. Tại sao lại là hắn? Tại sao lại xuất hiện vào lúc này – khi mà cậu đã sẵn sàng bắt đầu lại? Richard buông tay khỏi môi cậu, đôi mắt luôn lạnh lùng giờ phút này chỉ có tình yêu day dứt và nối tiếc vô tận.
-Sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi? Tại sao lại đến đây? Tại sao? – Dĩ Mặc lạnh lùng hỏi.
-Bởi vì tôi hối hận!
-Hối hận? Ha ha ha… luc này anh nói điều đó có phải quá muộn rồi không? Anh về đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nữa.
-Mặc… em còn yêu tôi!
-Yêu anh? Có phải anh đang ảo tưởng không? Làm sao tôi vẫn yêu anh được khi bao nhiêu thứ mà anh đã gây ra…
-Thế đây là cái gì? – Richard giơ sợi dây chuyền lên cho cậu nhìn thấy. Dĩ Mặc bất giác sờ cổ, bàn tay nắm chặt.
-Anh đã cầm thì hay quá! Tôi đang định vứt đi.
Richard nheo mắt nhìn người trước mặt, anh biết Mặc đang nói dối. Từ bề ngoài nhẵn nhụi của viên đạn cho thấy cậu mỗi ngày đều vuốt ve nó. Thế mà hôm nay nói vứt là vứt.
-Mặc…
-Đừng gọi thân thiết như vậy, ngài Lawrence! Hiện tại ngài là một người đàn ông đã có vợ, xin ngài đừng trêu chọc một người như tôi, tôi không đủ sức và thời gian để đùa cùng ngài.
-Vậy, nếu em đã không cần thì tôi vứt! – Richard bước một đừng tới cửa sổ, giơ tay ném ra ngoài.
Dĩ Mặc run lên, nhưng vẫn cắn răng không lên tiếng. Richard quay lại nhìn cậu, đôi mắt xanh lướt qua đau đớn rồi bước nhanh ra ngoài. Dĩ Mặc vẫn đứng yên cho đến khi xung quanh đều yên tĩnh. Cậu giật người vọt ngay ra cửa sổ, cậu phải tìm lại được nó…
Richard nói đúng, cậu vẫn luôn yêu anh, cho dù anh đã thành hôn thì cậu cũng không quên được người đàn ông này, chỉ là cậu đang trốn chạy sự thật đó mà thôi.
-Ở đâu? Khi nãy thấy rơi ở đây mà…
Dĩ Mặc bò rạp người trên cỏ tìm kiếm một sợi dây chuyền quý giá như sinh mạng cậu. Richard đứng đằng xa thở dài, tay anh đang nắm sợi dây chuyền khi nãy. Anh bước lại gần cậu, nghe Mặc lẩm nhẩm: “không thấy…tìm không thấy…”
-Đừng tìm nữa! Chẳng phải em muốn vứt nó đi sao?
-Không có! Tôi chưa từng muốn vứt nó… – Dĩ Mặc hét lên, cậu quay lại trừng
Richard: – Tại anh! Đều tại anh! Tại sao lại xuất hiện một lần nữa đảo lộn cuộc sống của tôi?
-Bởi vì tôi yêu em và tôi không muốn chối bỏ điều đó.
-Nói dối!
-Tôi chưa bao giờ nói dối em! Chỉ có em tự dối chính mình.
Dĩ Mặc há miệng ra nhưng không thể thốt lên lời nào. Richard lôi sềnh sệch cậu vào nhà, thô bạo ném cậu lên giường.
-Anh muốn làm gì? – cậu hoảng sợ chống cự.
-Cho em biết tôi yêu em ra sao và cho em nhận rõ lòng mình như thế nào.
Richard chỉ một vài động tác đã trói chặt Dĩ Mặc trên giường, đôi môi thô bạo tìm kiếm môi cậu, mặc kệ vị rỉ séc đang lan tràn trong miệng.
-Buông tôi ta! Nếu không tôi sẽ hận anh…
-Thà em hận tôi còn tốt hơn bây giờ, hôm nay tôi sẽ không buông tha em!
Richard xé tan y phục trên người Mặc, đôi mắt cậu ngập nước trừng anh. Anh bất đắc dĩ che mắt cậu lại, anh không thích cậu nhìn anh thế kia… Anh thả rơi từng nụ hôn lên cơ thể cậu, từng nụ hôn đều chuyên chú, thắm đượm tình yêu và đau đớn của anh. Cậu cả đời cũng sẽ không biết được ngày hôm đó tại sao anh lại phải phản bội cậu mà để cậu đi. Cậu cũng sẽ không biết được trong một kéc bảo hiểm nào đó mỗi năm anh đều trả tiền chỉ để cất giữ một cặp nhẫn và một tờ hôn thú ghi tên anh và cậu. Cậu cũng sẽ không biết rằng người vợ mà cậu nghĩ đang ở nhà của anh kia thực ra đã không còn tồn tại vì một vụ tai nạn anh cố ý dựng nên. Anh vì yêu cậu có thể bất chấp tất cả nhưng cậu sẽ không biết được cho đến khi người cha của anh biến mất trên cõi đời này, bởi vì ông là uy hiếp duy nhất của anh và cậu.
Dĩ Mặc thôi phản khán, cậu biết mình luôn thất bại bởi người đàn ông này cho dù anh có đem lại cho cậu bao nhiêu tổn thương đi nữa. Cơ thể cậu luôn phản ứng trung thực hơn tâm hồn cậu, cơ thể này chỉ phản ứng với duy nhất một người.
-Em đang có cảm giác? – Richard trêu “nơi nào đó” của Dĩ Mặc lên tiếng.
-Chết tiệt! Có làm thì làm nhanh đi.
Richard dở khóc dở cười nhìn ai đó mới vừa nãy hùng hổ, lúc này lại mạnh miệng, anh lật úp sấp cậu lại, bàn tay vuốt ve nơi cửa vào khiến Dĩ Mặc run rẩy rên lên. Richard không vội vã, anh cứ từ tốn làm mọi công tác tiền hí khiến cậu khó nhịn vì không được cao trào mới mạnh mẽ đi vào trong cậu, làm cậu rên lên.
-Chết tiệt thật! – Richard nghiến răng, sự ấm áp và bao vây chặt chẽ khiến anh không nhịn được muốn cao trào.
Dĩ Mặc hiếp mắt quay lại nhìn anh nhếch miệng, cậu khẽ co thắt phía dưới khiến Richard mất khổng chế tiết ra. Anh trầm mặc, thật là không hành hạ cậu nguyên đêm anh không hạ được hỏa trong lòng.
-Là em trêu tôi trước!
Và tiếp sau đó, một người nào đó hóa thành cầm thú hành hạ một người nào đó đên tờ mờ sáng hôm sau mới thả ra. Người nào đó chỉ còn hơi sức thở thoi thóp được một người nào đó đem đi tẩy rửa, quấn chăn thả lên giường ngủ bù. Và một bệnh viện nào đó được một người nào đó gọi đến xin phép cho bác sĩ Hạ nghỉ phép hai ngày vì “lao lực quá độ”. Thật cmn mất mặt! – Đó là những gì mà Dĩ Mặc nghĩ được sau khi trở lại làm việc. Còn chuyện sau đó của họ tạm thời nói sau.