Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 49: #48. Hãm Sâu (12)
Cô xoay người xuống tầng, mua một thùng nước khoáng ở siêu thị dưới tầng.
Chủ siêu thị nhìn cô khó hiểu hỏi: “Cô gái, cô có thể bê đi được không?”
Nhất định phải có thể.
Trình Trì kéo thùng nước khoáng, gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp khiêng lên vai.
Cánh tay của cô có cơ bắp, rất cứng cáp rất mạnh mẽ, tuy dáng người nho nhỏ, nhưng vô cùng khỏe khoắn.
Trình Trì khiêng nước khoáng lên tầng ba, không thở gấp lấy một hơi, cô chen vào giữa nhóm con gái, kêu: “Nhường đường một chút, mau nhường đường một chút, đưa nước tới!”
Khiêng nước đi tới cửa, nam sinh Giáp liếc cô một cái, nói: “Đưa nước gì?”
“Ơ! Hội trưởng của các anh gọi điện bảo tôi mang nước lên mà!” Tay Trình vịn vào thùng nước khoáng trên vai, nghiêng đầu nhìn sinh viên nam kia: “Tôi còn phải tìm anh ta lấy tiền nước nữa!”
Sinh viên nam nhìn thùng nước không nhẹ trên vai cô, do dự một lát, cuối cùng đành cho Trình Trì vào.
Trong hội trường biển người tấp nập, ngay cả lối đi nhỏ cũng chật cứng.
Chu Đạm để ý tới cửa lớn, nhìn thấy Trình Trì vội vàng vẫy tay với cô, Trình Trì khiêng thùng nước khoáng, không nhìn thấy cô ấy, sinh viên trên lối đi cứ tưởng cô đi đưa nước thật, sôi nổi nhường đường cho cô, Trình Trì đi thẳng một mạch đến chỗ khách quý.
Giữa hàng ghế trên sân khấu, có một người đàn ông đang ngồi, mặc một bộ quần áo rộng màu xanh biển, bộ dáng thanh cao, đường nét sắc sảo, đang cong lưng, cúi đầu lướt điện thoại, thỉnh thoảng ngáp một cái, trông có vẻ rất buồn ngủ.
Đó không phải là… Đó không phải là Eric sao!
Eric mà cô thích từ khi anh ấy debut đến nay!
Trình Trì ngơ ngác đi tới trước mặt anh ấy.
Eric chú ý tới cô, ngước mắt, ánh mắt trong trẻo liếc lại.
Trình Trì quên mất trên vai còn khiêng nước, ngẩn người, nhìn anh ấy chằm chằm.
Eric thờ ơ nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu chơi điện thoại.
“Bạn học, bạn đang làm gì đó?” Hội trưởng Mạnh Dao Quang chú ý tới Trình Trì, vội vàng chạy đến: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi, cô không thể đứng ở đó.”
“Tôi…” Trình Trì xoay người nhìn Mạnh Dao Quang: “Tôi tới đưa nước cho Eric…”
Nghe vậy, Eric lại ngước mắt, nhìn về phía cô.
Trình Trì trực tiếp đặt thùng nước khoáng lên bàn Eric, vỗ vỗ, đỏ mặt, hơi thở rối loạn, dõng dạc nói: “Eric, mời anh uống nước!”
Bên cạnh, Đại Châu cười cười, vỗ vỗ bả vai Eric: “Fangirl của cậu… Càng ngày càng khoa trương.”
Ánh mắt Eric rơi xuống thùng nước khoáng, giật mình, hỏi: “Tự em khiêng lên?”
Trình Trì đỏ mặt “Vâng” một tiếng, cô cũng chưa từng thẹn thùng như vậy với Hứa Nhận.
Nam thần mà!
Eric cười khẽ một cái, nói: “Cảm ơn.”
Dứt lời anh ấy duỗi tay, lấy một chai nước khoáng trong thùng ra, đưa cho Đại Châu, sau đó bản thân cũng câm một chai.
“Ờm… Ờ… Em muốn…”
“Ký tên?”
Gật đầu gật đầu, cô gật đầu lia lịa như gõ mõ.
“Sắp thi đấu rồi, sau khi kết thúc em tới tìm tôi, tôi ký tên cho em.” Eric dịu dàng nói: “Có được không?”
Trình Trì nói được trăm nghìn lần trong lòng!
Eric thật là dịu dàng, thật là dịu dàng a a a a!
Trận đấu bắt đầu, Trình Trì tìm được Chu Đạm, ngồi xuống, hồn nằm trên mây.
“Cậu vừa nói gì với Eric thế!” Chu Đạm kích động kéo tay cô hỏi đông hỏi tây: “Anh ấy còn cười nữa! Thật là đẹp trai!”
“Anh ấy nói sẽ ký tên cho tớ.” Trong lòng Trình Trì tràn ngập vui sướng.
“A a a! Có thể ký cho tớ không?” Chu Đạm ôm Trình Trì hưng phấn hỏi: “Tớ cũng muốn!”
“Chờ lát nữa bọn mình cùng đi, Eric thật tốt tính! Không kiêu ngạo lạnh lùng như trong truyền thuyết, anh ấy còn ký tên cho chúng ta.”
—-
Trong quá trình thi đấu, Trình Trì vô tình liếc qua điện thoại, Hứa Nhận gọi cho cô ba cuộc.
Cuộc gọi cuối cùng cách đây mười phút trước.
Vừa rồi cô quá kích động, hơn nữa khán phòng rộng mà ồn ào, âm thanh trò chơi cũng rất lớn, cho nên căn bản không nghe thấy.
Cô vội vàng gọi lại cho Hứa Nhận.
Bên kia nhấc máy, giọng Hứa Nhận nhàn nhạt: “Em vừa ở trên lớp hả?”
Trình Trì rất sung sướng, gấp gáp chia sẻ chuyện vừa mới xảy ra với anh, nói Eric nhìn thấy cô, Eric còn ký tên cho cô.
Mặt mày hớn hở, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Khi Hứa Nhận lắng nghe, luôn im lặng.
“Hứa Nhận, anh tìm em có việc gì thế?” Cuối cùng Trình Trì cũng nhớ ra, Hứa Nhận gọi điện thoại cho cô có việc, vừa rồi có vẻ cô quá kích động.
“Không có việc gì.” Giọng Hứa Nhận hơi buồn, mang nặng giọng mũi: “Muốn nghe thấy tiếng của em thôi.”
Trình Trì cúi đầu cười một tiếng, nói: “Anh bám em như thế à?”
“Em xem thi đấu đi.” Hứa Nhận nói: “Anh không quấy rầy em nữa.”
“Vâng ạ, tối em tới tìm anh.”
“Tối nay anh tăng ca.” Hứa Nhận nói: “Em đừng tới.”
“Ồ! Chẳng mấy khi thấy anh nói được như vậy.”
Trước đây anh luôn mặt dày mày dạn muốn cùng cô ra ngoài thuê phòng ngủ.
Trình Trì cúp điện thoại tập trung xem trận đấu, tình hình chiến đấu cũng không quá kịch liệt,vì chênh lệch quá lớn, có thể thấy được đội có tướng Jax, trình độ căn bản có thể quét sạch toàn bộ quân địch, đánh mấy trận, luôn áp đảo đối phương.
“Người cầm tướng Jax kia, là ai thế?” Trình Trì nghiêng đầu hỏi Chu Đạm bên cạnh.
“Page LoL trên mạng vừa đưa tin, nói là một đàn chị đại thần khoa máy tính.” Chu Đạm vừa lướt điện thoại vừa nói: “Tên là Lục Miên.”
“Thao tác thật đẹp!”
“Đúng vậy! Thần Trợ Thủ.”
……
Trận đấu kết thúc, đến lượt Eric nhận xét, cả hội trường đều nín thở tập trung nhìn anh ấy, ai ngờ anh ấy lại đột nhiên cười khẽ một tiếng, giọng nói vô cùng từ tính: “Bạn Trợ Thủ kia, ra ngoài một chút, tôi có lời muốn nói riêng với bạn.”
Chuyện gì vậy!
Trình Trì vội vàng dướn cổ, liền thấy Eric rời khỏi bàn giám khảo, đi dọc theo cửa ra ngoài.
Anh ấy muốn gặp người cầm tướng Jax kia! Lại còn gặp riêng!
Cả hội trường trở nên ồn ào, mọi người chụm đầu ghé tai bàn tán sôi nổi, có người nói Eric cũng bị thao tác của Jax làm sáng mù mắt, muốn thuyết phục cô ấy vào trong đội, nhưng Trình Trì cảm thấy không đến mức, mặc dù Jax mạnh, nhưng làm sáng mù mắt người có trình độ thao tác thần kỳ như Eric, hoàn toàn không thể.
Trình Trì nhìn chằm chằm vào Eric, khi anh ấy rời đi, trong ánh mắt lấp lánh sánh sáng, động lòng người như vậy, kích thích trái tim như vậy.
Trong khoảnh khắc đó dường như anh ấy mới thật sự sống lại.
Giống như cây khô gặp mùa xuân.
Có lẽ cô suy nghĩ nhiều quá.
Dù sao cuối cùng đi ra khỏi hội trường, vẻ mặt Trình Trì tràn ngập oán giận.
Eric để cô leo cây.
Bây giờ không thấy tung tích của anh ấy đâu.
Chữ ký sắp đến tay rồi, mặt dày một chút có khi còn có thể chụp ảnh chung.
Mẹ nó.
Trình Trì gọi cho Hứa Nhận lần nữa, tủi thân kể với anh chuyện này.
Không chịu được.
Hứa Nhận đè giọng xuống rất thấp, không biết có phải do đang ở trong văn phòng hay không.
“Không sao, chờ sau này anh Nhận có sự nghiệp, nhất định có thể bảo Eric ký tên cho em.” Hứa Nhận nói.
“Thật ạ?” Trình Trì ra vẻ vui sướng.
“Ừ.” Hứa Nhận nói thêm: “Anh còn bảo anh ta chơi game với em.”
“Ha ha, anh nói rồi nhé, trí nhớ của em rất tốt, em chờ đến ngày này.”
“Vui đến thế à?”
“Vui ạ.” Trình Trì dịu giọng: “Anh Nhận đối xử với em thật tốt.”
Hứa Nhận hừ một tiếng, nhưng Trình Trì biết nhất định anh đang cười.
“Cô gái của anh mê trai đẹp, anh không thương, lại chạy theo người ta thì phải làm sao bây giờ.”
“Nào có.” Trình Trì không phục: “Ai mê trai!”
“Anh hỏi em một chuyện, nếu anh và Eric cùng rơi xuống sông……”
Trình Trì cười: “Hứa Nhận anh bị thần kinh hả!”
“Em cứu ai trước?”
“Mẹ kiếp.” Trình Trì cười mắng anh: “Anh là trẻ con hả?”
“Ừ, em cứu ai?” Anh cố chấp hỏi.
“Thế mà anh cũng phải hỏi à?”
Hứa Nhận hừ cười: “Coi như em còn có chút lương…”
“Cứu Eric ạ!” Cô trêu anh: “Rõ như ban ngày.”
“Cúp máy đây.”
Nói xong Hứa Nhận không đợi cô phản ứng, cúp điện thoại, Trình Trì nhìn điện thoại sửng sốt một lát.
Giận rồi à?
Cô gọi lại cho anh.
Mới vang lên hai giây, lại bị dập.
Thật sự tức giận?
Cô tự nhủ chắc không phải đâu, cô trêu anh mà.
—-
Trình Trì chơi mấy trận đã đến khuya, Hứa Nhận chưa từng gọi điện thoại cho cô, trong lòng Trình Trì thoáng bất an, sau đó gọi cho Tiểu Bạng, Tiểu Bạng nói anh Nhận vẫn chưa về, có lẽ tối nay tăng ca.
Trình Trì quay đầu, nhìn giường ngủ trống không của Ngô Sương phía đối diện, cô ta cũng chưa về.
Trong lòng Trình Trì thoáng bất an, cảm giác bất an này cũng không phải đến từ nghi ngờ hay cái gì khác.
Ngô Sương, còn chưa đến mức.
Hứa Nhận có thể có gì với cô ta?
Nói đùa.
Trình Trì tắt máy tính, đứng lên mặc một cái gió dài màu đen, xách túi đi ra khỏi phòng ngủ.
Khi đi ngang qua chợ đêm, cô mua cho Hứa Nhận đồ ăn khuya.
Nửa giờ sau, cô bước vào cổng công ty.
Công ty rất yên tĩnh, nhưng đèn vẫn sáng, cô cất bước lên tầng hai, bước chân rất nhẹ, rất chậm.
Hứa Nhận nằm ngửa trên sô pha trong văn phòng, mặc áo mà ngủ, vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt hơi phiếm hồng.
Ngô Sương ngồi trước bàn làm việc nho nhỏ, đang cúi đầu cầm bút viết gì đó, phút chốc, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Nhận, giật mình, sau đó đặt bút xuống, nhìn quanh văn phòng một cái, dường như xác định thật sự không có người khác, cô ta đi đến trước người Hứa Nhận, cúi người nhìn anh.
Trình Trì đứng bên cửa, bóng đêm dày đặc ẩn giấu cô, cô không cần trốn, Ngô Sương không chú ý tới cô, giờ phút này, tràn ngập trong đầu cô ta cũng chỉ có người đàn ông đang ở trước mặt.
Ngô Sương ngồi xổm xuống, đỏ mặt, tay nhẹ nhàng xoa mặt anh, sau đó chạm chạm.
Hơi thở dồn dập, vẻ mặt hoảng loạn.
Sau đó cô ta cúi người, mắt thấy, cái miệng kia sắp chạm vào mặt anh.
Trong lòng Trình Trì căng thẳng, định đẩy cửa đi vào, Ngô Sương lại dừng lại cách mặt anh vài centimet.
Cô nghe thấy rõ anh khẽ nói mơ.
Nói là: “Tiểu thiên kim, em cứu ai?”
Ngô Sương hoảng sợ, cô ta nhanh chóng lùi ra phía sau vài bước, ngực phập phồng lịch liệt, không thể bình tĩnh lại.
Một giờ sau, Ngô Sương trở về phòng ngủ.
Lại không ngờ, thời gian này, trên hành lang vẫn có người không ngủ, khi cô ta đi qua hành lang nhìn thấy người kia, thực sự hoảng sợ.
Trình Trì mặc áo gió dài, dựa người vào tường hút thuốc, quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Động tác cầm thuốc lá của cô rất thanh nhã, cái cằm thon dài hơi hếch lên, ánh đèn tối tăm, cô đứng dưới đèn, nửa bên mặt hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Rõ ràng cùng tuổi, nhưng Ngô Sương lại cảm thấy, bản thân kém cô rất xa, so với cô, chính mình giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, đi giày da mặc quần dài, nghiêm chỉnh, khiêm tốn, làm một sinh viên đạo đức tốt học tập tốt.
Mà cô, tựa như đóa tường vi nở rộ về đêm, nở vô cùng phóng túng nóng bỏng.
Không biết do đâu Ngô Sương… Có phần chột dạ.
Cô ta lại gần, miễn cưỡng nở nụ cười: “Trình Trì, cô vẫn chưa ngủ à.”
Trình Trì vê điếu thuốc, đúng lúc cô ta lấy chìa khóa ra mở cửa định vào phòng ngủ, đột nhiên nói: “Thích người đàn ông của tôi hả?”
Hết chương 48