Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 48: #47. Hãm Sâu (11)
Trình Trì biết cả ngày hôm nay Hứa Nhận sẽ ở công ty, buổi trưa sau khi tan học, Trình Trì đến nhà hàng mua cơm hộp, vội vàng mang cho Hứa Nhận.
“Em đang trên đường đến, sắp tới rồi.” Trình Trì cầm điện thoại, không ngừng thúc giục tài xế xe taxi:” Bác tài nhanh lên một chút, cơm của tôi sắp lạnh rồi.”
Tài xế quay đầu lại liếc Trình Trì một cái, nói:” Tôi cũng muốn nhanh chóng đưa cô đến sau đó về nhà ăn cơm, nhưng bây giờ đúng giờ tan tầm, con đường này lại là tuyến đường chính, xe phải tắc đến vài km, tôi biết làm thế nào?”
Đúng là con đường này đã thấy đầu không thấy đuôi.
Trình Trì bất lực, nói với Hứa Nhận trong điện thoại:” Em sợ là đợi không được, nếu anh đói, anh cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn đi.”
Cúp điện thoại, Trình Trì xuống xe, đi bộ đến công ty Hứa Nhận.
Khoảng hai mươi phút sau, cô tới cửa công ty, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc vội vàng đi ra, đúng là Ngô Sương.
Cô ta ăn mặc rất nghiêm túc, bộ quần áo công sở màu đen lót áo sơ mi trắng bên trong, đi xuống cầu thang, đi đến điểm chờ xe buýt bên đường.
Tuy trong lòng Trình Trì nghi ngờ, nhưng không gọi cô ta lại, mà lập tức lên tầng hai, trong văn phòng trống trải, một mình Hứa Nhận, ngồi trước bàn làm việc bên cửa sổ, tay cầm một xấp bản thảo số liệu.
“Anh Nhận!” Trình Trì ngạc nhiên: “Anh vẫn ở đây!”
“Ahh chờ em đấy.” Hứa Nhận giơ tay với cô: “Lại đây.”
Trình Trì chạy tung ta tung tăng tới, Hứa Nhận dọn giấy và tài liệu trên bàn sang một bên, Trình Trì đặt túi cơm hộp lên bàn, tự kéo ghế nhỏ đến: “Đồng nghiệp của anh đâu rồi ạ?”
“Đi ăn cơm hết rồi.” Hứa Nhận trả lời.
“Thế tại sao anh không đi?”
Hứa Nhận sờ tóc Trình Trì, cười nói: “Biết rồi còn cố hỏi.”
Trình Trì cúi đầu cười khẽ một tiếng, xé giấy bọc đũa gỗ dùng một lần ra rồi đưa cho Hứa Nhận: “Anh mau ăn đi, sắp nguội rồi.”
Hứa Nhận nhận lấy đôi đũa, bưng hộp cơm lên, đôi đũa gắp gắp thức ăn trong hộp, hỏi Trình Trì: “Toàn bộ đều là thịt à?”
“Không phải anh nói thịt xào chung với thức ăn khác thì không có lòng tự trọng hay sao?” Trình Trì nói: “Em bảo ông chủ xào toàn thịt…”
Cô dừng một chút, nói: “Anh nhìn cái gì, mau ăn đi chứ!”
Hứa Nhận cảm thấy, nhất định cô đang cố ý.
Anh bất đắc dĩ cười cười:” Được rồi.”
Khi có người khác, anh ăn cơm rất từ tốn, rất kiềm chế, nhưng chỉ khi có Trình Trì sẽ không phải như vậy, anh bưng hộp cơm lên, bắt đầu lùa cơm nhồm nhoàm nhồm nhoàm, rõ ràng đã rất đói bụng, ăn vô cùng ngon lành.
Trình Trì rất thích nhìn anh ăn miếng cơm lớn, dường như những hạt cơm trăng trắng đó, mang tinh bột giàu năng lượng, toàn bộ chuyển hóa thành một bộ phận cơ thể anh, trở thành sức lực của anh, cơ bắp của anh.
Trình Trì lấy giấy lau miệng cho anh, nói: “Anh ăn chậm một chút, không ai giành với anh đâu.”
“Em ăn cơm chưa?” Hứa Nhận vừa lùa cơm, vừa ngẩng đầu hỏi cô.
“Chưa ạ, em thấy buổi chiều anh còn phải làm việc, nên đến đây luôn, dù sao buổi chiều em cũng không có tiết học.” Trình Trì nói bâng quơ: “Lát nữa về em ăn linh tinh một chút là được.”
“Em có đói không?” Hứa Nhận hỏi.
“Em đâu giống anh.” Trình Trì cười:” Em không đói.”
Hứa Nhận đẩy hộp cơm đến trước mặt Trình Trì: “Em ăn đi.”
Trình Trì nhìn chỗ cơm đã được ăn mất một nửa và thịt xào bên trên, mím môi, cười nói:”Ghê không?”
“Em chê à?” Hứa Nhận cười khẽ một tiếng.
Trình Trì bưng hộp cơm lên, cầm đũa ăn một lát, bình luận: “Ừm, cơm quá khô, hương vị không ngon, lần sau em sẽ đổi nhà hàng khác.”
Hứa Nhận nhìn cô ăn cơm, giống một cô thỏ nhỏ, từng miếng từng miếng, chậm rãi nhấm nuốt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng dịu, không có gió, tâm anh đột nhiên tĩnh lặng.
Người phụ nữ này, anh muốn ăn cơm với cô cả đời.
Trình Trì ăn một lát, lại đẩy hộp cơm cho Hứa Nhận: “Buổi chiều anh còn phải làm việc, em không ăn nữa.”
Hứa Nhận nhận lấy hộp cơm, thịt trong hộp cô đều để lại cho anh, anh cười cười, trong lòng rất ấm áp, chợt nhớ tới mẹ, bà cũng như thế này, luôn thích để lại thịt cho anh.
“Em vừa mới nhìn thấy Ngô Sương.” Trình Trì tò mò hỏi Hứa Nhận: “Tại sao cô ta lại ở đây?”
“Cô ta nộp đơn vào đây.” Hứa Nhận vừa lùa cơm vừa trả lời.
Trình Trì thoáng kinh ngạc: “Tới công ty của anh á?”
“Ừ.”
“Có nhận không ạ?”
“Nhận.” Hứa Nhận nói:” Cô ta là bạn cùng phòng của em.”
“Hả?” Trình Trì hỏi: “Dựa vào mặt mũi của em đúng không?”
“Ừ.” Hứa Nhận nói.
Trình Trì bất đắc dĩ cười cười:” Không nhất thiết phải thế, quan hệ của em với cô ta cũng không tốt.”
“Dù sao bên này cũng đang thiếu người.”
Một lát sau, Trình Trì lại hỏi:” Anh cảm thấy cô ta thế nào?”
“Năng lực làm việc hả?” Hứa Nhận nói:” Chẳng ra sao, không linh hoạt, nhưng trông có vẻ ổn định.”
“Bên các anh, còn thiếu người không?” Trình Trì lau miệng cho Hứa Nhận, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Em thế nào?”
“Em muốn đến?”
“Vâng.”
“Không nhận.”
“Tại sao ạ?” Trình Trì nóng nảy: “Tại sao không nhận em? Em kém Ngô Sương hả?”
“Không phải.”
“Vậy thì tại sao?” Trình Trì đẩy đẩy anh: “Anh nói cho cẩn thận, nói sai em tức giận, sẽ muốn đánh anh.”
“Khi em không ở bên cạnh anh, trong đầu anh chỉ nghĩ đến buổi tối sẽ dùng tư thế gì để làm em, nếu em ở bên anh cả ngày, có lẽ anh sẽ biến lý thuyết thành thực tiễn ngay tại chỗ.”
Trình Trì giật mình, mặt hơi đỏ lên, đạp anh một cái: “Mẹ nó, lời lẽ thật là bỉ ổi!”
Hứa Nhận vẫn cười, đứng dậy ném hộp cơm không vào thùng rác, khi quay lại, Trình Trì nhìn anh, chớp mắt, cười tươi như hồ nước mùa xuân.
“Em cười gì?”
“Anh định làm… Tư thế nào?”
“Nhiều lắm.”
Hứa Nhận ngồi xuống bên cạnh cô, rất hào hứng kể với cô: “Anh thích vào từ phía sau, nhưng tư thế này, em không được thoải mái cho lắm.”
Trình Trì kinh ngạc: “Thế mà anh cũng biết.”
Hứa Nhận tự tin cười đùa: “Em thoải mái lúc nào, không thoải mái lúc nào, anh biết hết.”
“Từ phía sau, có đôi khi sẽ đau.” Trình Trì nghĩ lại: “Nhưng nếu anh chậm một chút, cũng có lúc thoải mái.”
“Được, anh sẽ chậm một chút.” Hứa Nhận nói: “Nhưng đêm nay chúng mình thử tư thế mới nhé.”
“Được ạ, nhưng anh làm việc cả một ngày hôm nay, có thể rất mệt hay không…” Trình Trì nói được một nửa thì dừng lại, người đàn ông như Hứa Nhận, bị nghi ngờ, đáp lại? Ngày mai liệu cô còn có thể thức dậy không?
“Hửm, em nói gì.” Hứa Nhận ghé sát vào cô: “Nói tiếp đi.”
Trình Trì liên tục lắc đầu: “Không…”
Đúng lúc này, ánh mắt Hứa Nhận nhìn ra ngoài cửa, đảo đảo, Trình Trì nhìn theo anh, lại thấy Ngô Sương đứng ngoài cửa, đỏ mặt, cắn môi dưới, cơ thể run bần bật, túi nilon màu trắng trong tay cô ta, rung loạt xoạt.
Trình Trì nhìn bộ dáng này của cô ta, cũng biết, cuộc trò chuyện của bọn họ bị cô ta nghe thấy hết rồi.
Có lẽ dọa đến bạn học Ngô bảo thủ rồi.
“Có việc gì không?” Hứa Nhận lạnh nhạt hỏi.
Ngô Sương bỗng nhiên lắc đầu, tay cô ta siết chặt túi, che mặt xoay người chạy mất.
“Bạn cùng phòng của em thật kỳ lạ.” Hứa Nhận quay đầu nhìn Trình Trì.
Trình Trì nhún nhún vai, không nói gì.
Cô chú ý tới, thứ Ngô Sương xách trong tay chính là túi cơm hộp.
—-
Ngô Sương là cấp dưới của Hứa Nhận, thái độ đối với Trình Trì trở nên tốt hơn nhiều, tuy trong phòng ngủ, Ngô Sương và Tưởng Diệc Bạch vẫn như nước với lửa, nhưng hai người họ sẽ không gây phiền phức cho Trình Trì, quan hệ của Trình Trì với Chu Đạm lại tốt hơn một chút, không chỉ bởi các cô đều có chung nam thần là Eric, quan trọng hơn là, Chu Đạm coi như là người bình thường.
Một buổi chiều cuối tuần tháng 11, Trình Trì vừa mới học xong môn tự chọn chuẩn bị đi, chợt nhận được điện thoại của Chu Đạm, giọng cô ấy kích động đến mức làm Trình Trì cho rằng cô ấy sắp cao trào.
“Trình Trì! Bây giờ cậu mau tới trung tâm hoạt động của trường đi! Lập tức lập tức! Tới đi!”
“Sao thế, cậu bị cưỡng hiếp hả?” Trình Trì khẽ nói.
“Mẹ nó! Là nam thần tới!” Chu Đạm hét to với cô: “Eric tới!”
“Cái đệt!” Trình Trì đột nhiên đứng lên: “Cậu nói ai! Ai ai!”
“Bên này đang tổ chức thi đấu LoL cho sinh viên, Eric ở trong ban giám khảo! Trước đó không ai biết, bây giờ trong sảnh còn rất nhiều chỗ trống, nhưng đã có nhiều người chạy đến đây rồi! Cậu nhanh lên! Đến muộn là không vào được đâu!”
Trình Trì đặt điện thoại xuống, đầu óc mơ màng hai giây, sau đó xách cặp trực tiếp chạy ra khỏi phòng học.
Chạy như điên trên sân trường, Trình Trì phát hiện, bên người có không ít nữ sinh cũng chạy thành nhóm hướng về phía trung tâm hoạt động của trường, trên mặt mỗi người đều phiếm hồng, ánh mắt đăm đăm, vô cùng hưng phấn.
Đều là tình địch!
Trình Trì vội tăng bước chân, lao một hơi không nghỉ lên tầng ba trung tâm hoạt động.
Trước cửa sảnh lớn đã đầy ắp sinh viên, có mấy nam sinh đứng bên cửa giữ gìn trật tự.
“Bạn học, xin lỗi, người bên trong đã quá đông, không thể vào nữa.” Nam sinh Giáp bất đắc dĩ giải thích.
Các fangirl đâu chịu, đổ đầy ra cửa chật như nêm cối.
“Đóng cửa lại, không thể vào nữa, chú ý an toàn.” Một giọng nói trầm thấp của nam sinh vang lên.
“Hội trưởng, các cô ấy đều không chịu đi, cứ đứng ở đây.”
Nam sinh được gọi là hội trưởng kia liếc mọi người một cái, nói: “Thật sự rất xin lỗi, vị trí bên trong đã đầy, ngay cả đường đi cũng có rất nhiều sinh viên, thật sự không thể để mọi người vào nữa, chúng tôi cũng vì vấn đề an toàn cho các bạn, giải tán đi.”
“Không thể được hội trưởng ơi, người ngồi bên trong chính là Eric! Xin anh cho chúng tôi vào nhìn một lát thôi!”
“Đúng vậy! Xin anh đấy.”
Hội trưởng bất đắc dĩ rời đi, Trình Trì biết, nếu tiếp tục ở lại đây sẽ không thể nhìn thấy Eric, cô quay đầu, nhìn thấy một nam sinh đeo thẻ công tác đứng bên cạnh, không phải giữ gìn trật tự, cúi đầu chơi điện thoại.
Cô đi về phía anh ta.
Tên trên thẻ công tác là: Lão Côn.
“Bạn ơi, có thể thêm WeChat không.”
Lão Côn ngẩng đầu, nhìn em gái đang làm mặt đáng yêu chớp mắt với mình.
Lão Côn hừ hừ vỗ điện thoại, nói: “Trong vòng nửa tiếng, cô là người thứ hai mươi sáu tìm tôi muốn thêm WeChat, hừ hừ, tôi biết, các cô đều tới vì Eric, hừ hừ, nghĩ biện pháp khác đi, trái tim tôi đã chết lặng rồi, sẽ không tin tưởng mấy kẻ lừa đảo đùa giỡn tình cảm như các cô đâu.” Anh ta ra vẻ bi thương cầm điện thoại, tiếp tục chơi trò chơi.
Trình Trì ngượng ngùng xoay người, thật là… Ép cô phải ra đòn sát thủ rồi.
Hết chương 47