Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 16: #15. Xấc Xược (8)


Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 16: #15. Xấc Xược (8)

Thời tiết hôm nay thật đẹp, tiết thể dục, chẳng mấy khi học sinh giỏi Hứa không ngồi trong lớp học mà lại ra sân thể dục đánh bóng rổ, tâm trạng Trình Trì khá tốt, cô với Bạch Du hai người ngồi trên bãi cỏ bên sân bóng hút thuốc.

Cô không thích giống những người khác, trốn trong WC hút thuốc.

Những thứ như nicotin, phải hưởng thụ, giải trí tinh thần, lén lút trốn trong WC hút, không nói đến mùi hôi khó chịu, quan trọng nhất là thường xuyên bị giáo viên đi qua WC phát hiện, hoặc là bị bạn học mách lẻo, lo lắng đề phòng, sợ hãi rụt rè, chưa hút xong một điếu đã phải chạy đi vứt, sau đó thì cúi đầu chuồn đi như một tên trộm, đây là hưởng thụ à? Cái này phải gọi là chịu tội.

Trình Trì không sợ, cô có đối nghịch với lãnh đạo, bị ghi tội, bị cảnh cáo, cô hoàn toàn không để bụng, lịch sử đen tối của cô có thể viết thành một quyển sách, lùi một nghìn bước, bị đuổi học rồi, càng thỏa mãn mong muốn của cô, dù sao cô cũng không muốn đi học.

Cho nên ở trường mười ba Lộc Châu, Trình Trì đã đạt đến trình độ vô pháp vô thiên, khiến người khác vừa nghe thấy tiếng đã sợ vỡ mật.

—-

Mỗi một lần, Hứa Nhận cầm bóng chạy qua người Trình Trì, cô sẽ huýt sáo du dương, coi như là cổ vũ cho anh.

Bạch Du ấn tàn thuốc lên bãi cỏ xanh, quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt hạn hán lời: “Trình Trì, cậu có thể đừng rõ ràng như vậy không?”

Ánh mắt Trình Trì dán chặt trên người Hứa Nhận, không có ý định thu lại, thuận miệng nói: “Ừ? Gì cơ?”

Bạch Du đỡ trán: “Không có việc gì, cậu vui vẻ là được.”

Cô ấy suy nghĩ, cho dù Hứa Nhận thật sự là con riêng của ông Trình, với tính cách của Trình Trì, thật sự thích, dẫu là núi đao biển lửa, cô cũng sẽ không để ý, dư luận xã hội, luân lý đạo đức, trong lòng cô, giá trị còn kém hơn điếu thuốc sắp tàn kia.

Trình Trì cảm thấy dường như sau lưng có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm như dao, cẩn thận quay đầu lại, đúng lúc đụng phải ánh mắt ẩn ý của Bạch Du.

“Nhìn tớ làm gì!”

“Tớ đang tiêu hóa nội dung tiết ngữ văn hôm qua.” Bạch Du lấy ngón trỏ và ngón giữa chọc chọc hai mắt của mình, sau đó chọc Trình Trì, nghiêm túc nói: “Nhìn cậu, tớ tiêu hóa vô cùng nhanh.”


“Ha ha, đồ ngốc.” Trình Trì cười lớn một tiếng, mặc kệ cô ấy, quay đầu tiếp tục chuyên tâm huýt sáo với Hứa Nhận, sau một lúc, nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi: “Tiết ngữ văn hôm qua giảng cái gì?”

“《 Dông tố 》.”

……

—-

Hứa Nhận chơi bóng rổ rất đẹp trai, không chỉ đẹp trai trong mắt Trình Trì, mà là thật sự đẹp trai.

Qua một tiết thể dục, đa số bạn nữ dưới sân thể dục đều trở thành fan nữ của anh, đương nhiên, cũng dễ bị bôi đen, ví dụ như hai tên thiếu gia ngốc nghếch bên cạnh Trình Trì.

Tên áo xanh nói: “Tao từng gặp thằng kia rồi!”

Áo xám hỏi: “Đứa nào?”

Áo xanh: “Chính là thằng mặc áo len chơi bóng rổ trên sân thể dục ấy, tao đã từng thấy nó.”

Trình Trì nhìn về phía sân thể dục, cả sân thể dục đều mặc Adidas hoặc Nike, chỉ Hứa Nhận có phong cách riêng, mặc một chiếc áo len màu đen, đánh vô cùng sung sức.

Áo xanh: “Không nghĩ tới thế mà lại… cùng khối.”

Áo xám: “Đúng vậy, không ngờ loại người này cũng vào được trường Mười Ba, xem ra Mười Ba tuyển học sinh, thật sự càng ngày càng không coi trọng đẳng cấp.”

“Không phải, thằng đấy là vịt (1).” Áo xanh nói: “Tao còn từng uống rượu với nó ở club đêm.”

“Đệch!” Áo xám kêu to, theo bản năng dịch xa áo xanh: “Không phải chứ, mày cũng hứng thú với thứ này à!”


“Không phải tao! Bọn Kiều Lĩnh coi trọng nó, tao chỉ chơi cùng, nhưng thằng này, thật sự rất đê tiện, chỉ cần có tiền, bảo làm cái gì là làm cái đó!”

Bạch Du chú ý tới, tàn thuốc trong tay Trình Trì, bị cô ấn xuống mặt đất, ánh mắt cô vẫn đặt trên người Hứa Nhận, mặt không cảm xúc.

Nhưng Bạch Du biết, đây là đoạn mở đầu trước khi cô nổi bão.

“Thế à? Bọn Kiều Lĩnh, chơi thằng đấy?” Áo xám cười vô cùng đáng khinh.

“Trong đầu mày ngoại trừ chuyện nam nữ, có thể chứa thứ khác hay không?” Áo xanh khinh thường nhìn tên kia một cái, cảm thấy tên áo xám rõ ràng không cùng một đẳng cấp.

“Thằng này nói chuyện hữu khí vô lực, ánh mắt lờ đờ, như chưa ăn no vậy, bọn tao đã gọi cơm hộp cho nó ăn.”

“Chỉ vậy thôi?” Áo xám không thấy bọn chúng đang chơi đùa ở chỗ nào.

“Bọn tao gọi mười hộp cơm, cho thằng đấy hai ngàn tệ, nhưng yêu cầu phải ăn hết toàn bộ trong mười phút.”

“Mẹ nó, cần tiền không cần mạng à!” Áo xám khó tin: “Thằng đấy ăn? Mười phút, hai ngàn tệ?”

“Ăn,” Áo xanh cười cười: “Nhưng không kiếm được tiền.”

“Vì sao?”

“Bởi vì bọn tao nói… Không thể để thừa một hạt cơm.”

“Nó để thừa?”


“Nó làm rơi một hạt xuống mặt đất.”

Chai nước khoáng trong tay Trình Trì đã bị bóp đến biến hình,

“Ha ha ha, bọn mày cũng biết chơi đấy, vậy thằng kia nó không tức bọn mày hả?”

“Nó mà dám, tao giết chết thằng chó đấy.”

……

Áo xanh còn chưa dứt lời, nắm đấm của Trình Trì đã rơi xuống mặt tên đó, vóc người cô nhỏ, khi đánh người khác, hoàn toàn bật nhảy lên đánh, gần như dùng hết sức lực của cơ thể, áo xanh cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, che miệng định nổi giận, vừa thấy người trước mặt là Trình Trì, lập tức sợ hãi, lùi lùi ra sau theo bản năng.

“Sao cậu lại đánh người khác!” Áo xám rõ ràng không phục, chỉ vào Trình Trì chất vấn.

Tay Trình Trì không nhịn được mà run rẩy, cô cắn răng, nhìn tên áo xanh, đôi mắt trừng đến mức gần như chảy máu!

Bọn Dương Tĩnh trên sân bóng thấy có động tĩnh, lập tức ném bóng chạy tới.

“Trình Trì, sao thế?”

Tay Trình Trì run rẩy chỉ vào áo xanh, nổi giận quát lên: “Đánh nó cho tao, đánh đến chết mới thôi.”

“Bây giờ? Ở sân thể dục?” Dương Tĩnh chần chừ, thế thì quá trắng trợn rồi!

Trình Trì đã không nhịn được, cô dẫn đầu xông lên, nhấc chân, đá vào đùi áo xanh, nhưng cô đá quá nhẹ, có vẻ cũng không đau, mặt áo xanh không đổi sắc, chỉ sợ hãi lùi ra sau, dù sao đối phương là Trình Trì tiếng tăm lừng lẫy.

Trình Trì nhìn trái nhìn phải, sau đó nhặt cục đá to bằng bàn tay trên mặt đất lên, ước lượng trong tay, đi về phía tên kia.

Bạch Du thấy tình thế không ổn, vội vàng giữ chặt cô, khuyên nhủ: “Đây là sân thể dục, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đừng làm to chuyện.”

Áo xám chớp thời cơ, vội vàng kéo áo xanh chạy trối chết.


Trình Trì ném mạnh cục đá trong tay xuống đất, gào to: “Ngăn thằng kia lại cho tao.”

Mấy bạn nam đã chạy tới, ngăn cản đường đi của hai tên kia.

“Mày tên là gì?” Trình Trì đi đến trước mặt tên đó, kìm nén lửa giận.

Áo xanh thật sự sợ hãi, trả lời cũng không được, không trả lời dường như… Cũng không xong, sợ hãi do dự một lúc, rốt cuộc vẫn phải nói: “Trương Tiêu… Bằng.”

“Được, Trương Tiêu Bằng mày nhớ kỹ, sau này ở trường Mười Ba, mày tốt nhất đừng để tao nhìn thấy, nếu không, nhìn thấy một lần đánh một lần!”

Người Trương Tiêu Bằng run rẩy, tên đó trừng Trình Trì, cắn răng, thật lâu sau cũng không nói gì, Trình Trì không thích ánh mắt này, trong nháy mắt lửa giận trong bụng lại “Phừng” một cái bùng lên: “Mày mẹ nó không phục đúng không!” Cô chỉ tay nói rồi lập tức tiến lên, xách cổ áo tên đó: “Mày mẹ nó muốn chết đúng không!”

Dương Tĩnh đi tới, cầm cổ tay Trình Trì, kéo cô về.

“Còn không mau cút đi!” Dương Tĩnh quay đầu lại quát Trương Tiêu Bằng một tiếng, Trương Tiêu Bằng cùng đồng bọn vội vàng xoay người, chạy trối chết.

Trình Trì dùng sức đá một hòn đá trên mặt đất, rõ ràng cô vẫn chưa nguôi giận, cô chật vật đứng thẳng người, nhìn về phía Hứa Nhận trên sân thể dục.

Anh đưa lưng về phía hoàng hôn, ôm bóng rổ một mình, cách hơn nửa sân thể dục, cùng cô nhìn nhau từ xa.

Ngay sau đó, anh dời ánh mắt đi trước, sau đó ném bóng, bóng lăn một vòng trên rổ, rơi vào lưới, đập bình bịch trên mặt đất.

Trình Trì chạy tới, đỡ được quả bóng rổ.

Hứa Nhận nhíu nhíu mày.

Vừa rồi vẫn chưa trút được hết giận?

Anh còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, bóng rổ trong tay Trình Trì đã bị ném ra ngoài, bay thẳng về phía đầu anh.

Hứa Nhận nghiêng đầu theo bản năng, né tránh, nhưng lập tức, thấy hối hận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.