Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 15: #14. Xấc Xược (7)
Hai người lâm vào thế giằng co, Trình Gia vẫn cười, chỉ vào miệng mình: “Nếu anh Hứa thích, có thể đẩy em ngã xuống giường.”
Hứa Nhận vô thức lùi về phía sau một bước.
Trình Gia ngẩng đầu lên, ngây thơ cô số tội hỏi anh: “Cho nên anh Hứa, anh có lựa chọn làm tên biến thái không?”
Hứa Nhận chưa kịp nói gì, đúng lúc này, đột nhiên, có người gõ cửa phòng.
Cửa chưa đóng, nên Trình Trì mặc bộ đồ đua xe sọc xanh xen trắng, nghiêng người dựa vào cửa, cầm điện thoại vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, cười trầm ngâm xem trò hay vừa diễn ra trong phòng.
Trình Gia vừa nhìn thấy cô, vội vàng từ trên giường đứng lên, ra một vẻ ngoan ngoãn, nũng nịu gọi một tiếng: “Chị, chị về rồi ạ.”
“Ừ.” Mặt Trình Trì vô cảm nhướng mày.
“Vừa rồi anh Hứa chuẩn bị hôn em đấy, chị về không đúng lúc gì cả.” Giọng nói của cô ta có chút giận dữ, lại có chút điệu bộ làm nũng.
“Vì sao anh ta lại muốn hôn em?” Trình Trì hỏi.
“Bởi vì anh Hứa cảm thấy em đáng yêu mà!”
“Ồ, cảm thấy em đáng yêu, nên muốn hôn em, cảm thấy em đáng yêu, nên muốn cởi quần trước mặt em, tự sướng…” Trình Trì gật đầu, nhìn về phía Hứa Nhận: “Biến thái tiên sinh, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Hứa Nhận hờ hững gật đầu với cô.
Nhưng nhìn ra, anh vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Chị thật là đáng ghét! Hóa ra chị đã nghe thấy hết rồi.” Trình Gia vẫn cười, lộ ra hai cái răng nanh.
“Chị không những nghe thấy, mà điện thoại của chị cũng nghe thấy.” Trình Trì cầm điện thoại vỗ vỗ vào lòng bàn tay: “Chờ bố về, ông ấy cũng sẽ nghe thấy.”
Trình Gia nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay cô, nhịp nhàng vỗ lên vỗ xuống, lúc này, sắc mặt cô ta mới dần dần trở nên khó coi, vẻ mặt sợ hãi. Nhưng khóe miệng cô ta vẫn nở nụ cười gượng gạo: “Chị sẽ không nói cho bố, đúng không?”
“Vậy thì phải xem em có ngoan hay không.” Trình Trì nhún vai: “Quy tắc thứ ba, về sau căn phòng này, em không được bước vào dù chỉ một bước.”
Trình Gia nhìn cô, cả người run rẩy, cắn chặt môi dưới, nhìn dáng vẻ, tức giận đến chết.
“Em nghe chị nói.” Mấy chữ này, cô ta gần như thốt ra từ trong kẽ răng: “Chị, ngủ ngon.”
Cô ta vừa dứt lời thì đứng dậy, đi ra cửa.
Đến thế mà vẫn có thể giả vờ hả, Hứa Nhận nghĩ thầm.
Đúng là không phải người một nhà, không thể tiến vào một nhà.
Trình Trì ném điện thoại lên giường, là một cái iphone mới tinh.
“Cầm đi, sau này nếu con bé bắt nạt anh, lấy cái này đe dọa nó, người nó sợ nhất là ông già kia.”
“Em thật sự ghi âm lại à?” Hứa Nhận đi tới, mở màn hình điện thoại, thật sự tìm được một đoạn ghi âm, vừa mới thu.
“Đương nhiên, đầu óc em gái tôi không bình thường.” Trình Trì nói: “Anh chơi không lại nó, nhưng mà, không phải sợ nó.”
Hứa Nhận đang muốn nói “Tôi không sợ cô ta”, Trình Trì lại nói tiếp: “Bởi vì trong nhà này, người biến thái chân chính, anh vẫn chưa được diện kiến đâu.”
“……”
Hứa Nhận cảm thấy có lẽ sau những chuyện này mình nên viết một cuốn sách, tên là 《818 câu chuyện vi diệu tôi gặp được khi ăn nhờ ở đậu 》.
“Hứa Nhận, có phải anh bị Trình Gia dọa rồi hay không?” Con ngươi sâu thẳm của Trình Trì nhìn anh chăm chú.
“Không.” Ánh mắt Hứa Nhận dừng bên song cửa sổ, nhìn bâng quơ.
“Anh còn cãi bướng à, tay run rẩy, mặt mũi trắng bệch thế kia.”
“Ồ, ánh trăng hôm nay thật đẹp.”
“Vịt chết mà mỏ vẫn còn cứng.” Trình Trì xoay người: “Tôi đi đây.”
“Trình Trì.” Anh gọi cô lại.
“Còn việc gì nữa, anh nói một lần cho xong đi.”
“Con bé có kế hoạch ba năm, muốn giết em, em cẩn thận đấy.” Hứa Nhận nghiêm trang.
Trình Trì lại cười khẽ một tiếng: “À, thật ra không phải kế hoạch ba năm, mà là kế hoạch năm năm, có hai năm bị hủy.”
“Ừ?”
Trình Trì liếc mắt: “Bởi vì… Con bé quá ngu ngốc, một lần đầu độc, không biết điều chỉnh lượng thuốc, tôi chỉ phải vào viện rửa sạch dạ dày là lại mẹ nó sống lại, có một lần khác, càng ngu ngốc hơn…” Cô nhìn vào mắt Hứa Nhận, nhún nhún vai: “Thôi, không làm ảnh hưởng đến việc học của anh nữa.”
Hứa Nhận lại giật mình.
Anh cho rằng những lời Trình Gia vừa mới nói..
Đều mẹ nó là nói đùa!
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Trình Trì, Hứa Nhận cảm thấy, có thể trong cái nhà này, người bình thường nhất, chỉ có mình anh.
Phải quý trọng cuộc sống.
“Đúng rồi.” Đúng lúc Trình Trì sắp ra khỏi phòng, anh lại gọi cô lại.
“Có thể nói hết luôn trong một lần không!” Trình Trì mất kiên nhẫn.
“Vừa rồi em gái em nói “chị thích, em cũng thích” lời này, có ý gì?”
Bước chân Trình Trì khựng lại, mặt đỏ lên: “Lời người điên nói, có thể tin à?”
Hứa Nhận cười cười, làm sao bây giờ, anh lại thật sự tin rồi.
“Em nói với Dương Tĩnh, không phải dậy sớm mỗi ngày để tới đón tôi đâu, tôi dậy sớm, chạy bộ đến trường, tập thể dục buổi sáng.” Anh nói xong thì quay lại bàn học, tay trái cầm bút lên: “Cảm ơn em.”
“Tùy anh!” Trình Trì đóng sầm cửa, chạy cái gì, hai mươi km, anh chạy đến chết đi!
Tiếng bước chân giận dữ của Trình Trì dần dần đi xa, Hứa Nhận vùi đầu, viết mấy công thức hàm số, sau đó gác bút, ánh mắt thoáng nâng lên, nhìn về phía chú rùa nhỏ dưới ánh trăng.
“Sex, có chút phiền phức rồi.”
Sex yên tĩnh ngủ say.
“Dường như anh đã làm tiểu thiên kim… Say đắm mất rồi.”
Sex từ trong mai rùa thò đầu ra, lắc lư trái phải.
“Cái này không phải tự kỷ đâu, em không hiểu.”
Sai khiến Dương Tĩnh làm những việc đó, cho rằng anh không nhìn ra sao?
Ánh mắt anh mơ màng, cầm cái iphone7 màu đen trên bàn lên, móng tay được cắt tỉa gọn gàng nhẹ nhàng lướt qua điện thoại, khóe miệng thoáng cong lên.
—-
Một xấp nhân dân tệ dày cộp rơi xuống bàn học Trình Trì.
Trình Trì đặt cuốn truyện tranh trong tay xuống, nụ cười bên miệng vẫn chưa thu lại, khó hiểu ngẩng đầu, nhìn Hứa Nhận một cái, lại nhìn xấp tiền trên bàn, không rõ lí do.
“Tôi bán điện thoại, dựa vào giá trên thị trường mà bán đi, số tiền này trả lại cho em.” Hứa Nhận dùng đầu ngón tay đẩy xấp tiền đến tay Trình Trì, sau đó xoay người rời đi.
Trình Trì vươn tay cầm lấy xấp tiền, ném văng ra, thoáng mỉm cười, đẩy bàn một cái, ghế xoay chuyển động, di chuyển tới trước mặt Hứa Nhận: “Này, anh có nhất thiết phải làm thế không?”
Hứa Nhận quay đầu lại nhìn cô: “Đoạn ghi âm tối hôm đó tôi giữ lại rồi, điện thoại tạm thời không dùng được, cho tôi rất lãng phí.”
“Tôi nói là dùng được.” Trình Trì đứng lên đi tới trước mặt anh: “Không có điện thoại, tôi biết liên hệ với anh như thế nào.”
“Ban ngày ở trường học, buổi tối về nhà, giữa chúng ta… Cần dùng điện thoại liên lạc hả?” Hứa Nhận rũ mắt nhìn cô, anh cao hơn cô một đoạn, giây phút nhìn xuống từ trên cao, hoàn toàn chiếm quyền chủ động.
Ánh mắt Trình Trì dời sang chỗ khác, mất kiên nhẫn vẫy tay: “Thôi, không cần thì không cần, nhưng điện thoại không phải tôi tiêu tiền mua, cho nên số tiền này anh lấy đi.”
“Em ấy từ đâu ra?” Hứa Nhận hỏi.
“Đánh cược với người ta, thi đua xe.” Vẻ mặt Trình Trì vô cùng kiêu căng: “Lợi hại không.”
Trò chơi giữa các phú nhị đại, ngày đầu tiên Hứa Nhận gặp cô đã được trải nghiệm.
“Lợi hại.”
“Sao nào, anh không tin?”
“Tin.” Hứa Nhận vẫn cười.
“Vậy tiền…”
Hứa Nhận đi tới, rút ba tờ từ xấp tiền kia ra, lắc lắc, nói: “Điện thoại em thắng được, tiền đương nhiên cũng là của em, nhưng tôi giúp em bán ra thị trường, tiêu tốn thời gian, tiêu tốn miệng lưỡi, cho nên, đây là phí vất vả.”
Cô nhìn anh bỏ ba trăm tệ vào trong túi áo.
Dường như Hứa Nhận trên núi Nga Mi đã trở lại.
“Phân chia rạch ròi đấy.” Cô cười nói: “Vậy thì thế này, số tiền kia anh giúp tôi gửi vào ngân hàng, tôi giữ, tôi lại cho anh hai trăm phí chạy chân, có được không, hướng dẫn viên Hướng?” Cô dứt lời, vươn tay xé một trang truyện tranh ra, lấy bút nhanh chóng viết một dãy số thẻ, đưa cho Hứa Nhận.
Hứa Nhận cất tiền vào balo của mình, cầm tờ giấy kia đi.
“Đợi đã.” Dường như Trình Trì nhớ ra gì đó, lại xé thêm một trang truyện tranh, viết một dãy số, đập lên ngực Hứa Nhận: “Đây là số điện thoại của tôi, sau này anh ở bên ngoài, nếu gặp phiền phức, tìm buồng điện thoại công cộng, gọi cho tôi, còn nữa… Ở trường nếu có người…”
“Tôi biết, nói tên của em.” Anh cầm tờ giấy nhét vào cổ áo Trình Trì, dịu dàng nói: “Không cần đâu, số của em, tôi nhớ.”
Trình Trì xoay người, mặt nóng bừng: “Anh đi ra ngoài đi.”
Hứa Nhận xách balo vải, đi ra khỏi phòng Trình Trì, ra ngoài gửi tiền cho cô.
Đến khi đi ra hoa viên, anh quay đầu lại nhìn lên cửa sổ tầng hai phòng cô, bên cửa sổ có bóng người chợt lướt qua.
Trong lòng anh, bỗng thấy ấm áp.
—-
Gần đây Trình Trì phát hiện, cuối cùng Hứa Nhận không còn mặc chiếc áo cao bồi được giặt đến trắng bệch kia nữa!
Đúng vậy, anh đã đổi quần áo mới.
Có một lần Trình Trì vào phòng Hứa Nhận, mở tủ quần áo trống rỗng của anh ra, ở bên trong, phát hiện có ba bộ quần áo mới tinh, tất cả đều là đồ hiệu, một chiếc áo khoác màu, bên trong là một cái áo phông kẻ sọc, bên dưới là một cái quần legging, nhìn qua đều rất thời trang. Phía dưới còn có một đôi giày Luke màu nâu.
“Cũng được đấy!” Trình Trì cảm thấy ba bộ quần áo này phối hợp với nhau thì đẹp vô cùng.
Cô tò mò lấy chiếc áo khoác màu ra nhìn, tay lần mò đến tấm card ghi nhãn hiệu, tùy ý lật lật, là một nhãn hiệu không quen.
Nhãn hiệu không quen, chắc chắn là nhãn hiệu cô ngứa mắt không muốn dùng.
Mặc dù vậy, không thể không nói, trình độ phối quần áo của Hứa Nhận thật sự rất tốt, ba bộ quần áo này, ngẫu nhiêu đổi cho nhau, tuyệt đối không thể dạt được hiệu quả như bây giờ.
“Em định làm gì Emily vậy?” Cửa mở, giọng Hứa Nhận truyền đến.
Trình Trì hoảng sợ, quần áo rơi xuống đất, Hứa Nhận đi tới, nhặt mắc áo lên, duỗi tay phủi phủi bộ quần áo kia, ánh mắt rất dịu dàng, có thể nhìn ra, anh vô cùng yêu quý nó.
“Emily, ai thế?” Trình Trì nhạy bén cảm thấy đây là tên của nữ giới.
“Cô ấy.” Hứa Nhận giơ chiếc áo khoác màu ra trước mặt Trình Trì.
Trình Trì ngẩn người, sau đó bật cười, khó tin chỉ vào “Emily” nói: “Anh đặt tên cho quần áo à?”
Hứa Nhận cầm mắc treo lại vào trong tủ, nghiêm túc nói: “Quần áo đã được phối hợp phải có tên của mình.”
“Vậy anh có thể giới thiệu cho tôi…” Trình Trì liếc mắt về phía tủ quần áo của anh: “Các cô ấy không?”
Một bộ áo len cổ chữ V màu đen và quần đen, Hứa Nhận gọi cô ấy là: “Charlotte” còn bộ đánh bóng chày kia, tên là: “Annie”.
Quả nhiên, mỗi một bộ đều có tên riêng của mình.
Trình Trì cảm thấy… Người đàn ông này càng ngày càng thần kỳ.
“Toàn là tên con gái à…” Trình Trì bĩu môi: “Có con trai không?”
“Có.” Hứa Nhận chỉ chỉ vào góc tủ quần áo, đó là chiếc áo khoác giặt vô cùng sạch sẽ mà anh hay mặc.
“Tên của nó là gì?” Trình Trì tò mò hỏi.
Khóe mắt Hứa Nhận thoáng run lên, con ngươi cuồn cuộn gợn sóng.
“Nó tên, Heathcliff.”
Hết chương 14