Tâm Ngứa

Chương 20: Vậy bây giờ cậu quản tôi hả?


Đọc truyện Tâm Ngứa – Chương 20: Vậy bây giờ cậu quản tôi hả?

Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Lúc Lâm Cam đi học, vẫn một mực nghĩ thi vào trường đại học để làm gì.

Cô nghiêng đầu nhìn Tiết Giai Kỳ không ngừng chăm chỉ bên cạnh, cô ấy đang nghiêm túc làm bài tập toán học. Sau lại nhìn bạn bàn trên khom người, vùi đầu vào bàn học, cô thở dài rồi cũng lấy sách vở ra.

Cô luôn không có kế hoạch gì với việc thi vào đại học, bạn học khác sẽ chọn thành phố, khoa để học sau này hoặc trường đại học. Còn cô chỉ muốn mau mau qua quãng thời gian này.

Bút ở tay xoay xoay, không biết bạn học Chu nghĩ thế nào nhỉ? Có anh học lớp 12 ở đây, cô thấy thời gian dường như chậm lại một chút.

Lâm Cam bắt đầu yên tĩnh làm đề, thôi thì cứ cố gắng có thành tích cao một chút, sau này sẽ có nhiều lựa chọn hơn.

Dù là cô chọn anh, hay cô bị anh chọn đi nữa.

Nhà Tiết Giai Kỳ gần trường nên cô ấy đi bộ tới.

“Buổi tối cậu về ký túc xá cẩn thận một chút.”

Lâm Cam nhanh chóng dọn sách vở, lại bị Tiết Giai Kỳ gọi lại.

“Sao vậy?”

“Nghe nói năm nay Lưu Hân Tĩnh cũng ở lại ký túc xá, cậu ta bị phân tới lớp 9, hình như học cùng Kiều Dục.”

Mí mắt Lâm Cam cũng không mở, chỉ nói: “Cậu ta có bản lĩnh thì tới đi.”

Tiết Giai Kỳ nhìn Lâm Cam, miệng than thở: “Muốn nói với cậu một chút thôi, chắc chắn cậu ta vẫn để bụng chuyện lần trước, tớ chỉ sợ một mình cậu…”

Lâm Cam thấy Tiết Giai Kỳ nói xong thì miệng cong lên, đưa tay đến véo mặt cô ấy: “Không sao, tớ có chừng mực.”

Mặt Tiết Giai Kỳ phúng phính dồn lại thành một đoàn, đáng yêu muốn chết.

“Cậu ấy, ít đi nghe tin đồn đi. Người ta được phân tới lớp nào cũng không liên quan tới chúng ta.” Lâm Cam nói xong thì buông tay.

Tiết Giai Kỳ xoa xoa má rồi gật đầu.

“Mau dọn dẹp sách vở, chắc mẹ cậu đang mong cậu về đấy.” Lâm Cam nói xong câu này cũng vác cặp sách chạy nhanh ra ngoài.

“Cậu chậm chút đi.”

Lâm Cam khoát tay vẫy vẫy cô ấy: “Chậm thì người sẽ chạy mất.”

___

Lúc Lâm Cam đi ra, chủ nhiệm lớp Chu Viễn Quang vẫn còn ở trong lớp. Cô cũng không tiện đường đường chính chính mà đi vào tìm người. Hôm nay là ngày đầu tiên Chu Viễn Quang đi học, cô không thể bôi đen hình tượng của anh được.

Lâm Cam ôm ba lô chờ bên ngoài.

Vì Chu Viễn Quang ngồi gần cửa nên có thể thấy Lâm Cam đang đứng ngoài. Lâm Cam ôm ba lô trước mặt, mắt cong cong nhìn anh cười.

Còn dùng khẩu hình miệng nói.

“Tôi”

“Chờ”

“Cậu”

Dù không biết anh có hiểu không.

Chu Viễn Quang không mặn không nhạt nhìn Lâm Cam, sau đó cúi đầu bắt đầu làm tiếp việc trên tay.

Lâm Cam ôm ba lô đứng ngoài chờ anh, người đi tới đi lui nhìn cô, cô cũng không ngại. Cô đi mũi giày trên nền đất, nhàm chán giết thời gian. Chợt ngẩng đầu lên, Lâm Cam bỗng thấy căng thẳng. Thầy Trương Cương đang từ phòng làm việc đi lại đây.

Lâm Cam vừa định cúi đầu, giả bộ không thấy thì bị thầy gọi lại: “Tan lớp rồi em vẫn đứng đây làm gì?”

Hai tay Lâm Cam không tự chủ ôm chặt lấy ba lô. Cô đâu thể nói em đang chờ cháu thầy để nói chuyện yêu đương được…

Tay phải nâng lên một chút, cô chỉ bừa: “Em chờ bạn, đợi một chút rồi về kí túc xá.”

Thầy Trương Cương cũng không nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi tiến vào lớp 2.

Lâm Cam nhìn Chu Viễn Quang qua ô cửa thủy tinh kia thì thấy miệng anh đang cong lên. Anh liếc Lâm Cam một cái, sau đó xoay người nhìn thầy Trương Cương vừa mới bước vào.

Lâm Cam bĩu môi.

Có lẽ thầy Trương Cương đang hỏi Chu Viễn Quang đã quen với môi trường mới chưa, chỉ nói với anh vài câu, tiếp đó trò chuyện thêm với chủ nhiệm lớp 2 rồi ra ngoài.

Thấy Lâm Cam vẫn còn đứng tại chỗ, thầy nhướn mày: “Bạn em vẫn chưa ra à? Có thời gian đứng đây chờ không bằng ngồi trong lớp làm thêm bài tập tiếng Anh đi. Lớp 12 rồi sao vẫn không biết lo lắng.”

“…”

Lâm Cam dẩu môi, không tình nguyện cúi đầu, buồn bực gật gật. Vì vậy cô cũng bỏ lỡ động tác trong phòng học của Chu Viễn Quang. Anh đang đứng thu dọn sách vở, mà cách lớp cửa kính vẫn chứng kiến được một màn này, khóe miệng lộ ý cười.

Thầy Trương Cương nói xong liền đi, không phí thời gian xem phản ứng của cô. Chu Viễn Quang cũng theo sau thầy mà bước ra khỏi lớp, vừa ra tới đã đi xuống cầu thang.

Lâm Cam đá mũi giày xuống đất hai cái, cầm ba lô chạy đến bên cạnh Chu Viễn Quang.

“Chú trách cậu?” Chu Viễn Quang thấy Lâm Cam buồn buồn không vui, không ngẩng lên nói chuyện nên mở lời trước.

“Chú” ở đây chính là chỉ thầy Trương Cương.

Thở dài một tiếng, thấy cô vẫn cúi đầu yên lặng, anh lại nói tiếp: “Chú ấy vì tốt cho cậu thôi.”

Chu Viễn Quang vẫn chưa nói dứt câu, người bên cạnh đã cười tới ngốc. Tiếng cười như nghẽn lại, như thể cô đang kịch liệt nín lại vậy.

Chu Viễn Quang nhìn qua, cô nhóc nào đó đang cắn môi cố nín cười, đập vào mắt anh chính là khuôn mặt đỏ bừng.

“Bạn học Chu, vừa rồi cậu đang an ủi tôi sao?”

“…”

Chu Viễn Quang không để ý tới cô nữa, đeo ba lô đi xuống.

Anh nghĩ cô bị mắng tới tức giận, đâu nghĩ được cô đang một bụng toàn ý nghĩ xấu xa chứ.

Thiệt anh còn lo cô cắn hỏng môi…

Lâm Cam vội vàng đuổi theo. Cô nghiêng người nhìn anh, giọng nói đong đầy ý cười.


“Bạn học Chu, vừa rồi cậu đang an ủi tôi!”

Chu Viễn Quang không nhìn cô.

Lâm Cam cong môi hừ một tiếng: “Vừa nãy bị đại nhân nhà cậu khó dễ, giờ cậu cũng không để ý đến tôi.”

“…”

“Có điều nghĩ kĩ lại, chúng ta vẫn chưa chính thức yêu đương mà đã gặp gia trưởng, tiến triển cũng nhanh quá đi.”

“…”

Lâm Cam nói xong thì nhìn Chu Viễn Quang, anh đang một mực cúi đầu đi xuống cầu thang, không biết có để mấy lời này vào trong lòng không.

“Bạn học Chu, tôi bảo này…”

“Lâm Cam!” Chu Viễn Quang thấp giọng quát nhỏ.

“Hả?” Lâm Cam kinh ngạc, không rõ tại sao đột nhiên giọng anh lại nghiêm túc như thế.

“Xuống cầu thang phải chú ý bậc thang!” Chu Viễn Quang vừa nói, tay cũng kéo cô lại khiến người cô đứng thẳng, không nghiêng ngả nữa.

Chỉ kéo một chút vậy thôi, sau đó anh buông lỏng tay.

Lâm Cam lại như bị đóng đinh tại chỗ, không động đậy nữa. Mọi tế bào trong cơ thể lúc này đều tập trung vào chỗ bị Chu Viễn Quang kéo kia. Mảng da thịt đó nóng hầm hập, cả cánh tay đều như tê dại. Lâm Cam nhìn chỗ vừa bị anh kéo rồi cười rộ lên.

Chu Viễn Quang quay lại thấy Lâm Cam đang cười ngớ ngẩn, không rõ tại sao trên mặt cũng nóng lên.

Anh không nhìn cô nữa, tự ý đi về phía trước.

Lâm Cam nhìn anh dần đi xa, lại vội vội vàng vàng thu lại nụ cười ngốc của mình rồi đuổi theo.

“Bạn học Chu, vậy sau này tự học buổi tối xong tôi tới tìm cậu học tiếng Anh nhé.”

“Ừ.”

“Bạn học Chu, tối về cậu có xem điện thoại không?”

Thấy Lâm Cam nói lời này, chân Chu Viễn Quang dừng lại, không rõ ý tứ mà nhìn Lâm Cam.

“Không xem.”

Lâm Cam thở dài: “Nếu buổi tối tôi có câu hỏi thì làm thế nào? Không phải cậu nói giúp tôi học tiếng Anh à?” Cô nói xong thì đáng thương nhìn Chu Viễn Quang.

“… Có câu hỏi thì ghi lại, hôm sau lại hỏi tôi.”

“Ý cậu là ban ngày cũng có thể tìm cậu?”

Chu Viễn Quang thu mắt, cảm thấy như mình vừa tự đào hố rồi. Cô nhóc trước mặt đang dương dương tự đắc, một mực chờ anh nhảy vào.

Thở dài một cái trong lòng, anh cúi xuống nhìn Lâm Cam, biểu tình nghiêm túc, vẻ mặt cũng lãnh đạm: “Có thể tới tìm tôi. Có điều…”

Lâm Cam nghe được nửa câu đầu thì cong mí mắt, nghe được đoạn sau mặt lại đổi sắc, đen đi mấy phần: “Có điều gì?”

Ánh mắt Chu Viễn Quang hết sức nghiêm túc: “Có điều cậu đi học phải học cho tốt, sau giờ học phải làm bài. Nếu sau kì thi tiếng Anh còn không tiến bộ, tôi cũng không quản cậu nữa.”

“Tôi cũng không quản cậu nữa.” Rõ ràng lúc Chu Viễn Quang nói lời này, sắc mặt ngưng trọng, không hề đùa giỡn với Lâm Cam. Nhưng cũng chính lời này lại khiến lòng Lâm Cam ngọt ngào.

Cô cười với Chu Viễn Quang: “Vậy bây giờ cậu đang quản tôi hả?”

Chu Viễn Quang nhìn lướt qua Lâm Cam. Mắt anh có chút hẹp dài, con ngươi trắng đen rõ ràng, hiện giờ đôi mắt ấy đang nhìn Lâm Cam chằm chằm, cô đột nhiên cảm thấy quanh thân anh sinh ra loại cảm giác “không thể khinh nhờn”.

Chu Viễn Quang liếc mắt nhìn ba lô Lâm Cam đang cầm, đầu ngón tay trên đó không ngừng động đậy. Ngón tay cái đang bấm vào ngón trỏ, hai mắt cô cũng đang nhìn anh, không hề nhận ra hành động vô thức của bản thân.

Cô đang hồi hộp.

Biết được điều này khiến ánh mắt Chu Viễn Quang nhu hòa đi nhiều, miệng nhàn nhạt “ừ” một câu.

Sau đó anh thấy Lâm Cam cười thật tươi.

“Vậy bây giờ cậu đang quản tôi hả?”

“Ừ.”

Chỉ một câu khẳng định ngắn gọn như vậy, lại khiến Lâm Cam vui vẻ tới không biết trời đất gì nữa. Cái từ “quản” này khiến giữa hai người sinh ra rất nhiều quan hệ không rõ.

Lời nói ra cũng mang theo vài phần lưu luyến không rõ. Lâm Cam cong môi cười, chạm mắt với Chu Viễn Quang.

“Bạn học Chu, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu bỏ mặc tôi.”

“…”

Chu Viễn Quang không tiếp lời cô.

Lâm Cam lại cười hì hì giải thích: “Vì lần sau nhất định tôi sẽ tiến bộ, dù sao cậu cũng lợi hại như vậy mà.”

Chu Viễn Quang đeo ba lô đi về phía trước. Ra khỏi tòa phòng học, xa xa có ánh đèn cao áp của trường. Hai người bước vào con đường tối.

Chu Viễn Quang hơi cong môi, im lặng mở miệng: “Quỷ nịnh bợ.”

Kí túc xá rất gần cửa trường học. Từ tòa phòng học rẽ vào bên trái chính là kí túc xá của Nhất Trung. Điều này cũng đồng nghĩa với việc khi tới giao lộ này, cô và Chu Viễn Quang phải tách ra.

Càng đi về phía trước bước chân lại nhỏ hơn.

Phí lời, còn không phải vì ở bên cạnh bạn học Chu chưa đủ đã phải tách ra sao? Lâm Cam than thở trong lòng, cảm thấy nhìn anh bao nhiêu cũng không đủ.

Chu Viễn Quang nhận thấy khoảng cách giữa mình và Lâm Cam ngày một xa, nghi hoặc quay đầu nhìn cô. Lâm Cam thấy mặt anh thản nhiên, lại thấy tâm tư mình thật xấu xa.

Mới vừa nãy thôi cô chỉ muốn bỏ Chu Viễn Quang vào ba lô mà mang đi.

Hai người cứ trầm mặc đi về phía trước như vậy. Đèn đường phía trước rất cao, ánh đèn cũng sáng rỡ. Hai người bọn họ mau chóng đi từ chỗ tối tới chỗ sáng.

Mọi tâm tư vào lúc này đều được phóng đại, không có chỗ che giấu.

Chu Viễn Quang xoay người nhìn Lâm Cam đang cau mày, anh nói: “Tôi đi đây.”

Lâm Cam dẩu môi: “Lão hòa thượng niệm kinh, tôi không nghe thấy gì hết.”

“…”


Mặt Chu Viễn Quang đầy hắc tuyến.

Lúc này trời nổi một trận gió, khiến lá cây bên đường bay xào xạc.

Lâm Cam bị ánh mắt im lặng của Chu Viễn Quang nhìn tới mức cả người không tự nhiên. Nhưng cô vẫn muốn ở cạnh anh thêm chút nữa nên nhắm mắt nói bừa: “Bạn học Chu, cậu mau nhìn kìa.”

Chu Viễn Quang cũng nhìn theo động tác của cô, nhìn lên bầu trời đêm. Tối nay trời hơi thấp, từng đám mây nhàn nhạt không đồng nhất trôi lững lờ.

Chu Viễn Quang thấy Lâm Cam mãi không nói lời nào, lại nhìn xuống cô. Lâm Cam nghĩ hoài nghĩ hoài, không hiểu sao lại bật ra: “Bạn học Chu, mau giữ chặt tôi. Trời hôm nay kì dị quá, có lẽ tôi sẽ xuyên không.”

“… Ngu ngốc.”

Miệng Chu Viễn Quang không nhịn được mà cong lên một độ cong đẹp mắt, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ. Sau đó tiếng cười trầm thấp của anh xông vào tai Lâm Cam.

Tay Lâm Cam vốn đang bám lấy cánh tay Chu Viễn Quang, hiện giờ nghe thấy tiếng cười trêu chọc của anh lại lập tức buông tay.

“Con mẹ nó, thật cưng chiều.”

“…”

“Bạn học Chu, cậu đây là muốn… trộm tim tôi.”

“… Không cho phép nói bậy.” Chu Viễn Quang khẽ mắng Lâm Cam.

Lâm Cam chớp chớp mắt, miệng cong lên: “Tôi sai rồi.”

Chu Viễn Quang liếc cô một cái, xoay người: “Tôi đi đây.”

Lâm Cam vẫy tay theo bóng lưng anh: “Bạn học Chu, ngày mai gặp.”

Cô vốn không nghĩ được bạn học Chu đáp lại, nhưng vừa nói xong lại thấy Chu Viễn Quang nghiêng đầu, vậy mà cũng vẫy tay với cô.

“Ừ, mai gặp.”

Giọng anh không lớn không nhỏ, vừa đủ để Lâm Cam nghe thấy.

___

Kí túc xá trường Nhất Trung chia làm hai loại. Một là phòng sáu người, một loại khác là phòng hai người. Phòng hai người ở tầng 1, tất nhiên tiền thuê cũng đắt hơn.

Năm lớp 10 và 11 Lâm Cam đều ở phòng 6 người. Năm nay vì cân nhắc tới chuyện học nên chuyển sang phòng hai người. Cô vẫn chưa biết bạn cùng phòng mình là ai.

Tìm được số phòng, cô đẩy cửa đi vào.

Cảnh tượng bên trong khiến Lâm Cam giật mình, không thể tin nên dụi mắt lần nữa nhìn cho kĩ.

“Không cần dụi, tớ đây.” Tiết Giai Kỳ đang lau bàn, thấy Lâm Cam đẩy cửa vào xong đang giật mình thì cười rộ lên.

“Sao cậu lại ở đây?” Lâm Cam kích động sau đó chạy tới vò mặt Tiết Giai Kỳ.

“Tớ ở nội trú.”

“Sao không nói cho tớ biết?”

“Cho cậu ngạc nhiên vui vẻ chút!”

“Sợ là không vui nổi, tối còn sợ cậu bò lên giường tớ đó.”

“Đại tỷ nói đúng lắm. Nô tỳ nội trú chính là đặc biệt tới làm ấm giường cho người.”

Lâm Cam muốn hung hăng véo má cô ấy, nỗ lực nhiều lần không được, chỉ đành bật cười.

“Lúc ở phòng học cậu còn bảo tớ phải cẩn thận Lưu Hân Tĩnh… Diễn cũng thật quá đấy.”

Tiết Giai Kỳ cong mắt cười cười, cầm giẻ lau trong tay lau bàn: “Chuyện Lưu Hân Tĩnh vẫn phải nói. Tớ chỉ gạt cậu thêm chút thôi, thế nào, có phải rất vui mừng không?”

Lâm Cam ném ba lô lên giường, lấy giẻ lau trong tay Tiết Giai Kỳ, bắt đầu lau bàn.

“Chắc chắn cậu đi làm chuyện xấu với bạn học Chu rồi, đi chậm như thế, tớ ở lại chờ cậu mãi.”

Lâm Cam vừa lau bàn vừa cười: “Đó là bí mật.”

Hai người dọn dẹp phòng hồi lâu, lúc xong việc đã là 10 rưỡi. Hai chiếc giường đơn được kê hai bên, ở giữa là một chiếc bàn dùng chung.

Tiết Giai Kỳ còn kích động hơn cả Lâm Cam. Thứ nhất, đây là lần đầu tiên cô ấy ở nội trú, cảm giác rất mới mẻ. Một phần khác vì cô ấy chơi với Lâm Cam lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu hai người ngủ chung trong một căn phòng.

“Không ngủ được à?” Lâm Cam nghe thấy Tiết Giai Kỳ lăn qua lộn lại trên giường.

“Cậu không thấy nóng à?” Dù kí túc xá có bật điều hòa nhưng nhiệt độ không khí vẫn khá cao.

Đột nhiên Tiết Giai Kỳ chen lên giường cùng Lâm Cam, không gian bỗng trở nên chật hẹp: “Giống như nằm mơ vậy.”

Lâm Cam đặt hai tay sau gáy, ngẩn người nhìn trần nhà: “Mơ đẹp không?”

Tiết Giai Kỳ lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Lâm Cam cười: “Đồ ngốc.”

“Đôi lúc tớ cảm thấy mỗi người chúng ta đều như đang ở trong mơ, mỗi người đều có kịch bản dành cho riêng mình, quỹ đạo cuộc sống cũng như vận mệnh được an bài. Vì vậy dù chúng ta có phản kháng hay cố gắng thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là món quà thượng đế đã định sẵn từ đầu mà thôi.”

Lâm Cam nằm nghiêng, thấy mắt Tiết Giai Kỳ nhìn vô định, ánh mắt có chút mê mang.

Không phải nói giống như mơ sao, Lâm Cam đá cô ấy một cái: “Vừa tối đã mê sảng gì vậy?”

Tiết Giai Kỳ tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn Lâm Cam: “Cậu nói chúng ta có lên đại học được không?”

Lâm Cam nghĩ một chút: “Có thể, cao đẳng cũng là đại học mà.”

Tiết Giai Kỳ: “…”

Lâm Cam đột nhiên nhớ lại vẻ mặt hồi tối của Chu Viễn Quang. Cô nhíu mày, nghiêm túc dặn mình nhất định phải học tập thật tốt. Lúc anh nói lời này xong môi mỏng mím lại thẳng tắp một đường. Bộ dạng đó khiến Lâm Cam thấy mình như được anh kéo đi, bị ánh mắt anh hấp dẫn mà mê mang.

Cũng giống như khi bị người khác để ý vậy, bạn không còn là một cá thể tồn tại trong suốt nữa. Mà có người lo lắng bạn sẽ lầm đường, có người lo lắng cho tương lai của bạn.

Hành động của bạn trong mắt anh ấy sẽ bị phóng đại, người đó cũng sẽ không tránh bạn như gặp quỷ, cũng không cưỡng ép muốn bạn thay đổi, mà chỉ dần tìm hiểu mọi mặt của bạn. Bất kể là thói quen tốt hay xấu, anh ấy cũng sẽ để ý tới. Một mặt đề cao ưu điểm, mặt khác cũng sẽ uốn nắn những khuyết điểm của bạn.

Nếu bạn có chuyện buồn, anh ấy cũng không đi đâu khác, dù lãnh đạm nhưng lại vụng về an ủi bạn.


Lâm Cam mím môi, vừa nghĩ vậy lại thấy như mình càng ngày càng thích Chu Viễn Quang.

Nghĩ tới đây, cô nhìn thẳng vào Tiết Giai Kỳ, khẳng định gật đầu một cái, giọng nói tràn đầy khí thế: “Chúng ta đều sẽ ổn thôi.”

Tiết Giai Kỳ ở bên cạnh thở dài, gật đầu một cái.

Lâm Cam đẩy nhẹ cô ấy: “Mau lăn đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Sau khi Tiết Giai Kỳ trở về giường, Lâm Cam nhìn trần nhà tới ngẩn người.

22:59.

Cô mở WeChat ra, cắn môi do dự, không biết bạn học Chu đã ngủ chưa.

Lâm Cam nhìn khung chat, gõ chữ vào rồi lại xóa đi. Cứ gõ lại xóa đi tới mấy lần.

Sau đó dứt khoát gửi tới: “Đại huynh đệ, ngủ chưa?”

Đợi một lúc lâu bên kia vẫn không có động tĩnh gì. Lâm Cam bĩu môi, người này đúng là không động vào điện thoại thật.

Thu lại biểu cảm, cô định đi ngủ.

___

Bên này, Chu Viễn Quang vừa tắm xong, đẩy cửa vào thì thấy mẹ Chu đang ở trong phòng.

“Mẹ?”

Mẹ Chu nấu canh xong để lên bàn, xoay người cầm khăn bông cho Chu Viễn Quang.

“Hâm canh cho con đấy, đợi lát nữa uống đi.”

Chu Viễn Quang vừa lau tóc vừa nhăn mày: “Con không uống, sau này tối mẹ đừng nấu, lại mệt thêm.”

“Con lên lớp 12 rồi, tối không ăn cơm thì sao được? Không đủ dinh dưỡng sẽ khiến bố mẹ lo lắng.”

Chu Viễn Quang chuyển trường tới Nhất Trung, bố mẹ Chu cũng thuê nhà gần trường để anh tiện đi lại.

Bố Chu từ phòng khách đẩy cửa vào: “Mẹ cố ý nấu cho con, không để cho bố chút nào. Con vậy mà không cảm kích.”

Mẹ Chu trợn mắt với bố Chu: “Anh vào đây làm gì?”

Bố Chu cười tủm tỉm kéo mẹ Chu ra ngoài: “Anh ghen, em còn chưa nấu cho anh đấy.”

Nói xong lại đẩy mẹ Chu ra ngoài, một bên nhìn Chu Viễn Quang: “Là đàn ông con trai thì uống canh đi.”

Sau đó cửa phòng đóng lại.

Chu Viễn Quang vẫn nghe được tiếng hai người dằn vặt nhau.

“Trong nồi còn canh đấy, anh thích thì tự lấy đi.”

“Không phải nấu cho con trai à? Để lại cho nó đi.”

“Có phải anh chê em nấu canh không ngon không?”

“Đâu có, vợ đại nhân biết rõ mà, anh một lòng trung thành, không có ý chê em.”

“Ba hoa…”

Chu Viễn Quang nhìn bát canh trên bàn, do dự một lúc cũng cầm bát lên uống một ngụm. Vừa uống xong thì không nhịn được phun ra. Tài nấu nướng của mẹ cũng thật là…

Cũng khó cho bố Chu ăn mỗi ngày mà vẫn trái lương tâm khen ngon.

Chu Viễn Quang định mở sách ra xem lại từ đơn rồi đi ngủ. Vừa mở ra lại nghe tiếng tin nhắn WeChat vang lên.

Màn hình điện thoại sáng lên, anh nhấn vào.

Lâm Cam: “Đại huynh đệ, ngủ chưa?”

Chu Viễn Quang cầm điện thoại, hơi giật mình. Anh không biết phải trả lời cô như thế nào, vì vậy trong nháy mắt lại ngẩn ra.

Chu Viễn Quang nhíu mày, ngón tay gõ chữ: “Ngủ mau.” rồi gửi đi. Sau đó lại mở sách xem từ đơn.

___

Điện thoại Lâm Cam vừa khóa màn hình lại sáng lên.

Chu Viễn Quang: “Ngủ mau.”

Lâm Cam không nhịn được cong miệng cười. Không phải nói không đụng đến điện thoại sao?

Lâm Cam: “Bạn học Chu, cậu đang làm gì vậy?”

Chu Viễn Quang: “Học từ đơn.”

Lâm Cam: “… Học bá quả nhiên là học bá orz, quá chăm chỉ.” *

*orz là icon quỳ.

Chu Viễn Quang: “23:05 rồi, ngủ mau.”

Lâm Cam: “Bạn học Chu, mai mấy giờ cậu tới trường?”

Chu Viễn Quang thấy Lâm Cam hỏi câu này, cũng đoán được ý tứ của cô. Vốn định không trả lời, tầm mắt đã chuyển qua cột từ đơn, nhưng không hiểu tại sao lại học không vào.

Vì thế anh lại mở khung chat ra lần nữa.

“Sáu giờ.”

Lâm Cam nhận được câu trả lời từ Chu Viễn Quang thì hài lòng.

“Ngày mai gặp, bạn học Chu.”

“Ngủ mau.”

“Ngủ ngon, nhớ mơ đẹp (trong mơ tốt nhất nên có tôi).”

“… Ngủ mau.”

Lâm Cam bĩu môi, lại nói “ngủ mau” nữa.

Cậu là đồng hồ báo thức của tôi sao?

Có điều nghĩ lại một chút thì không phải nhắc mình đi ngủ để sáng sớm mai gặp nhau ở trường sao? Còn không phải là đồng hồ báo thức của mình?

Lâm Cam ôm chăn lăn lộn trên giường, cắn môi cười ngốc nghếch, sau đó sửa lại tên của Chu Viễn Quang.

Từ giờ không để là “Bạn Học Chu” nữa, mà sẽ là “Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ”.

Bên này, Chu Viễn Quang không thấy Lâm Cam nói gì nữa nên đặt điện thoại sang một bên. Anh lại lần nữa học từ đơn.

Miệng không nhịn được mà nói nhỏ: “Có cậu ở đó còn không phải là ác mộng sao?” Nói xong lại cười giễu một tiếng.

___


Hôm sau, 5 rưỡi Lâm Cam đã bò dậy từ giường.

Thầy Trương Cương yêu cầu 6 giờ 20 phải vào lớp. Cô phải có mặt ở cổng trường lúc 6 giờ để gặp Chu Viễn Quang.

Nhắc tới cũng lạ, trước khi quen Chu Viễn Quang, cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại khát khao đi học thêm như vậy. Cũng chưa từng nghĩ đến có ngày mình lại dậy sớm đến thế.

Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ ngủ tới sưng mắt.

Cô đánh răng, rửa mặt xong Tiết Giai Kỳ mới tỉnh: “Cậu dậy sớm như thế làm gì?”

Lâm Cam soạn sách vở, giả vờ liếc nhìn thời gian, vội vội vàng vàng ra ngoài.

“Tới ôm cây đợi thỏ, cậu mau dậy đi, lát nữa sẽ muộn đấy.”

Vừa ra tới cửa kí túc xá, nhìn về phía cổng trường đã thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó. Lâm Cam nhanh chóng lôi ba lô chạy về phía trước.

“Chào buổi sáng, Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ.”

Chu Viễn Quang liếc Lâm Cam một cái, giọng hơi khàn khàn: “Cậu gọi gì đó?”

Gọi anh bằng biệt danh mình đặt mà chưa giải thích, Lâm Cam hơi chột dạ: “Chính là đồng hồ báo thức gọi tôi dậy.”

Chu Viễn Quang không nhìn Lâm Cam nữa, không tiếng động đi về phía trước. Lâm Cam theo sau Chu Viễn Quang, hai người cùng hướng về phía phòng học.

“Bạn học Chu, tối qua ngủ có ngon không?”

“Ừ.”

“Tối qua có học được từ đơn không?”

“… Ừ.”

Dọc đường đều là những câu hỏi vô tận, không dinh dưỡng của Lâm Cam.

“Bạn học Chu, cậu…” Lời vẫn chưa nói hết, Chu Viễn Quang đã dừng lại nhìn cô.

“Lâm Cam.”

Giọng anh vốn hơi khàn khàn, giờ lại thấp giọng gọi Lâm Cam, giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi qua rừng trúc vậy, khiến Lâm Cam thất thần.

“Hả?”

“Không cần nói lung tung.”

“…”

Lúc Chu Viễn Quang nói lời này xong, lại nhìn Lâm Cam thấp hơn mình, con ngươi lóe lên tia bất đắc dĩ, sau đó ánh mắt chuyển thành sâu thẳm. Nói xong lại xoay người đi lên cầu thang.

Lâm Cam ho khan một cái: “Vậy bạn học Chu, tối qua cậu có nằm mơ không?”

Chu Viễn Quang: “…”

Anh biết cô muốn hỏi, tối qua có mơ thấy cô hay không?

Anh không trả lời.

Lâm Cam vẫn ở phía sau, nhắm mắt theo đuôi.

Đầu cô đang nghĩ anh nói “không cần nói lung tung”, trong lòng có chút không thoải mái xen lẫn lúng túng. Lâm Cam chun mũi, nhẹ nhàng hướng về phía bóng dáng anh hừ một tiếng. Âm thanh này vừa vặn khiến người phía trước nghe được.

Dĩ nhiên Chu Viễn Quang nghe thấy tiếng hừ bất mãn của “đuôi nhỏ” phía sau.

Anh nghĩ có lẽ lúc này chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt của cô. Chu Viễn Quang nghĩ đến điều này, miệng không nhịn được lại cong lên.

Lên đến cửa cầu thang có thể nghe thấy tiếng học sinh trong lớp đọc sách. Tới bậc thang cuối cùng, Chu Viễn Quang dừng bước, xoay người lại.

Anh chờ Lâm Cam đi lên.

Lâm Cam vừa vịn cầu thang vừa đi lên. Thấy Chu Viễn Quang dừng, cô cũng theo đó mà dừng lại.

Cô đứng thấp hơn anh hai bậc thang, ngẩng đầu nhìn: “Bạn học Chu, sao không đi nữa?”

Lâm Cam hơi nghi ngờ.

Chu Viễn Quang lấy ba lô, đưa tới trước mặt mình, một tay đỡ ba lô, một tay mở khóa.

“Chìa tay.”

Lâm Cam nghe lời, đưa hai tay ra. Dù không rõ ý của anh nhưng vẫn làm theo.

Tầm mắt Chu Viễn Quang dừng trên tay Lâm Cam, nhìn nhìn một chút.

Cầu thang của trường học làm bằng gỗ, lớp sơn phía trên ít nhiều đã bị tróc ra. Vừa rồi Lâm Cam lại vịn vào lan can, bây giờ lòng bàn tay bị những mảnh sơn nhỏ dính vào.

Cô tự nhiên cũng thấy lòng bàn tay mình bị bẩn. Dưới ánh mắt chăm chú của Chu Viễn Quang, Lâm Cam bỗng cảm nhận được nỗi xấu hổ không tên.

Cô nhanh chóng thu tay về, hai tay vỗ vỗ vài cái.

Chu Viễn Quang ý vị không rõ mà nhìn động tác này của cô, sau lại mở miệng: “Xoay người lại.”

Ánh mắt Lâm Cam đều là nghi ngờ đáng thương. Chu Viễn Quang nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo cô xoay người.

Lâm Cam làm theo.

Chu Viễn Quang đi xuống một bậc thang, miệng nói nhỏ: “Còn biết xấu hổ sao?”

Cô gái nhỏ nghe được câu này thì lỗ tai đỏ lên, tay cũng không biết làm thế nào đành buông thõng xuống.

Chu Viễn Quang chứng kiến động tác nhỏ này của cô thì cười nhẹ.

Anh đang đứng đối diện với cặp sách của Lâm Cam, bỗng ba lô bị anh mở ra.

Lâm Cam vừa muốn xoay người đã bị anh thấp giọng ngăn lại: “Đừng động đậy.”

Sau đó, Lâm Cam cảm thấy hình như ai đó thả đồ vào ba lô mình.

“Được rồi, vào lớp đi.” Giọng Chu Viễn Quang vang lên, đồng thời âm thanh kéo ba lô cũng vang lên.

Lâm Cam xoay người lại: “Bạn học Chu, bên trong là gì vậy?”

Chu Viễn Quang đi về phía lớp 2, miệng nói: “Mẹ tôi nhét vào quá nhiều đồ, rất nặng, cậu cầm đi.”

Anh nói xong cũng không quay đầu nhìn Lâm Cam mà đi thẳng vào lớp. Lâm Cam mím môi, đi về phía phòng học của mình.

Vào tới chỗ ngồi, lòng hiếu kỳ trong cô lại dâng lên. Trước hết Lâm Cam để ba lô xuống, mở khóa ra.

Bên trong bất ngờ lại là một hộp sữa tươi và một cái bánh mì.

Những thứ này… nặng sao?

Hơn nữa anh cũng đeo từ cổng trường tới phòng học, giờ còn chê nặng.

Lâm Cam bĩu môi.

Hết chương 20.

Lời của tác giả: Viết chương này lại khiến tôi hoài niệm về thời trung học. Ngọt tới rùng mình.

Lời của B.: Tác giả hoài niệm nên khỏe tay hay sao ấy, chương dài gấp 3 lần. Tặng mọi người hơn 7000 chữ ngọt ê răng >w
À, nãy tớ mới thấy có trang đăng lại cả Thâm Tình lẫn Tâm Ngứa, tớ không định đặt pass hay gì cơ mà nếu có đem đi có thể dẫn link tới nhà tớ hay ghi rõ nguồn được không T_T Hoặc là, nếu có đem đi thì hãy chờ tớ beta lại toàn bộ đã được không T_T Nãy vô đọc thấy các cậu mang đi y nguyên, có mấy chỗ typo tớ chưa kịp sửa luôn, ngại dã man T_T


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.