Đọc truyện Tâm Ngứa – Chương 19: Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật
Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Lâm Cam vừa mới trở lại chỗ ngồi, thầy Trương Cương đã đi vào theo.
Thầy phát biểu những chủ đề đã quá đỗi quen thuộc với học sinh: “Các em nghỉ vui vẻ chứ, nửa tháng không gặp, mỗi người đều tròn trịa lên không ít.”
Trương Cương chống hai tay lên bàn, lên tiếng chào cả lớp.
Các nữ sinh nghe vậy thì nhỏ giọng than vãn.
Lâm Cam cầm cốc nước uống một ngụm.
“Đầu tiên, chào mừng các em, đồng thời cũng chúc mừng các em đã đến với lớp 12-1. Bởi để có mặt trong lớp này, thành tích của các em cũng rất xuất sắc. Nhưng đồng thời, điều đó cũng nhắc nhở các em rằng những ngày tiếp theo sẽ phải đối mặt với áp lực và việc học rất nặng.”
Đại đa số học sinh trong lớp đều dừng động tác. Mắt Lâm Cam trầm xuống.
“Khi tiến vào lớp học này, các em đã là học sinh lớp 12, vì vậy các em nên ý thức được gánh nặng cùng trách nhiệm của mình. Mau thu lại lười biếng, thái độ học không tập trung cho thầy. Thầy hy vọng thông qua một năm học tập này, mỗi học sinh các em sẽ dốc toàn lực để thi đại học một cách hoàn hảo nhất để không phải hối tiếc.”
Lúc thầy Trương Cương nói câu này thì nhìn Lâm Cam một cái.
Cô không tiếng động bĩu môi. Em biết, em biết em lười, còn học không tập trung, được chưa?
Thầy Trương Cương ngẩng lên vừa vặn nhìn thấy động tác bĩu môi của Lâm Cam: “Không cần đối nghịch với thầy.”
Lâm Cam: “…”
Thầy Trương Cương cầm phấn viết trong tay, viết số ngày đếm ngược tới ngày thi đại học ở góc phía trên bên phải bảng đen.
“Hãy nhớ kĩ thời gian rồi nghĩ xem các em học vì điều gì. Vì bố mẹ? Vì tương lai? Hay vì gia đình? Rốt cuộc, các em học cũng vì chính bản thân mình.”
Thầy Trương Cương nói câu sau cùng xong lại nghiêm túc đứng lên: “Các em nghe rõ không?”
“Nghe rõ.”
Tiếng học sinh trong lớp cộng lại vẫn không lớn bằng tiếng thầy Trương Cương.
Lâm Cam suy nghĩ một chút, lúc này cũng giống như lúc thi vào cấp 2, mỗi thầy giáo đều hỏi các em học tập vì điều gì?
Cô cúi đầu, tay không tự chủ mà viết linh tinh.
Thầy Trương Cương nhíu mày, nâng cao âm lượng: “Cả lớp nghe rõ không?”
Nói rõ từng chữ một.
“Nghe rõ!” Học sinh đồng thanh đáp trả.
Có lẽ khi ngồi trong lớp học rồi các bạn học sinh mới có cảm giác mình đã lên lớp 12, cùng với việc thấm nhuần những vấn đề thầy Trương Cương đặt ra, sau đó là hưởng ứng việc đã vào cuối cấp.
Dù bạn có chuẩn bị hay chưa thì việc này vẫn xảy ra.
___
“Tốt lắm, thời gian tiếp theo chúng ta sẽ phát sách giáo khoa, bây giờ sẽ phát cho các em. Mỗi người hãy định ra thời gian biểu cho mình, ghi lại những việc phải làm, đó mới là khởi đầu tốt nhất.”
Học sinh đứng xếp hàng theo thứ tự để lấy sách.
Lâm Cam đã sớm không muốn nghe thầy Trương Cương nói, lại thấy Tiết Giai Kỳ cẩn thận ghi lại từng lời thầy nói thì thấy buồn cười.
Cô gõ nhẹ đầu cô ấy: “Cậu ghi lại trích dẫn à?”
Tiết Giai Kỳ đáp: “Đây đều là lời vàng ngọc của chủ nhiệm.”
Lâm Cam cười nhạo: “Cậu nghe thầy ấy không bằng nghe tớ.”
Tiết Giai Kỳ chống cằm nhìn cô. Lâm Cam ý bảo cô ấy đến gần, đợi lúc Tiết GIai Kỳ đưa mặt qua mới mở miệng.
Lâm Cam: “Cố gắng cũng được, nhưng nếu không cố gắng thì sẽ không biết chữ tuyệt vọng viết thế nào.”
“…”
Tiết Giai Kỳ cắn răng trừng cô: “Giống cậu với môn tiếng Anh sao?”
Lâm Cam: “…”
Trên đời này vẫn còn nhiều người tương ái tương sát.
Đến lượt Lâm Cam cùng Tiết Giai Kỳ lên lấy sách giáo khoa, Lâm Cam đứng dậy thuận tiện cầm tờ nháp vo lại, ném vào thùng rác.
Nếu có người nhìn vào hành động của cô lúc này, sẽ mơ hồ thấy được trên giấy có mấy chữ.
“Xa cách.”
“Quang.”
___
Nhận sách xong, Lâm Cam vẫn đợi để tan học.
Giữa các tiết học lớp khác vẫn được nghỉ ngơi, nhưng với lớp 1, Trương Cương không cho nghỉ nên học sinh trong lớp cũng không dám động.
Bút trong tay Lâm Cam cứ đảo qua đảo lại không yên.
Tiết Giai Kỳ thấp giọng: “Sao vậy?”
Lâm Cam lật sách hai cái, luôn cảm thấy không thể tập trung được.
“Tớ bảo bạn học Chu chờ, lát nữa sẽ đi tìm cậu ấy, nhưng mãi mà không được nghỉ.”
Cô vừa nói xong thì thầy Trương Cương trên bảng quay lại.
…
Hay rồi, lại bị bắt nói chuyện riêng.
Cả lớp học một đường tới tiết tự học buổi tối, thầy Trương Cương mới cho lớp tan học.
Tiết Giai Kỳ vừa nghe thấy tiếng chuông đã vọt đi vệ sinh. Lâm Cam cũng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Mới ra cửa, tầm mắt đã dừng lại.
Phía trước cửa cầu thang của trường Nhất Trung đều có một cái sân trời. Sân trời hình cung, là chỗ học sinh thường ra nói chuyện phiếm. Dù tất cả mọi người đều mặc đồng phục học sinh nhưng Lâm Cam liếc mắt một cái đã nhận ra Chu Viễn Quang đang đứng ở sân trời kia.
Bóng lưng dong dỏng yên lặng, bởi dáng người anh quá cao mà trông như “hạc giữa bầy gà”. Anh để hai tay gác lên ban công, người hơi khom, mắt nhìn về phía đối diện.
Có thể vì khí chất lạnh lùng hoặc vì gương mặt miễn cưỡng của anh mà bên cạnh Chu Viễn Quang không có ai khác.
Có điều, đứng gần anh là một nhóm mấy học sinh nữ. Lâm Cam vừa đi đến đã nghe một nữ sinh lên tiếng: “Đây là ai vậy?”
“Dáng dấp đẹp quá.” Lời này vừa nói ra, mấy nữ sinh khác cũng cười rộ lên.
“Hình như là học sinh mới tới của lớp 2.”
“Học sinh chuyển trường?”
“Ai, không biết cậu ấy có bạn gái chưa.”
“Tớ đi xin phương thức liên lạc cho các cậu nhé?” Một đám nữ sinh bắt đầu ồn ào, đẩy nữ sinh nói câu kia về phía trước.
Lâm Cam bước nhanh về phía trước hai bước, nhanh chân tới bên cạnh Chu Viễn Quang. Thấy vậy, mấy nữ sinh xuân tâm nhộn nhạo vừa nãy không dám động đậy nữa.
Lâm Cam và Chu Viễn Quang vừa vặn trông rất hợp đôi.
Cô cũng để tay lên ban công, đầu tiên liếc nhìn nữ sinh vừa rồi một cái, sau đó quay mặt đối diện với Chu Viễn Quang.
“Này.”
“…”
“Bạn học Chu, cậu ra sớm vậy?”
Chu Viễn Quang nhìn Lâm Cam, tầm mắt chuyển qua trán cô, nhàn nhạt nhìn một hồi rồi nói: “Hằn lên trán rồi.”
Bị anh nhắc nhở như vậy, Lâm Cam lập tức nhớ đến chuyện 囧 buổi chiều, mặt hơi ửng đỏ.
May mắn thay đèn trong hành lang cũng không quá sáng, ánh đèn mờ nhạt khiến người khác không thấy rõ được sắc mặt cô.
“Bạn học Chu, lớp cậu tan trước à? Trương Cương chết…”
Lâm Cam đang nói nửa câu “Trương Cương chết tiệt” thì nghĩ đến điều gì đó nên vội im lặng. Chút nữa thì quên mối quan hệ của người này với Trương Cương.
Chu Viễn Quang nhìn bộ dạng sợ hãi vì nói sai, còn giả bộ tự đánh vào miệng mình của Lâm Cam thì cười giễu một tiếng.
“Đều do thầy Trương không cho lớp tôi tan học.”
Chu Viễn Quang xoay người lại, tầm mắt chuyển qua mặt Lâm Cam.
Vốn định nghe cô nói chuyện nhưng ánh mắt lại không tự chủ tập trung tới nốt ruồi đón lệ ở khóe mắt kia.
“Không phải giờ nghỉ nào cậu cũng ra chờ tôi đấy chứ?”
Chu Viết Quang không chút dấu vết thu hồi tầm mắt, lại nhìn tòa nhà đối diện lần nữa, sau đó chậm rãi trả lời: “Không ra.”
Lâm Cam bĩu môi: “Ừ…”
Uổng công mong đợi rồi.
Cô vẫn chưa yên lòng, không để ý anh có nghe hay không, chỉ mải giải thích: “Trong giờ học tôi lo cậu ra ngoài chờ nên cả tiết không tập trung. Thì ra tôi uổng công nhọc lòng…”
Lâm Cam thao thao bất tuyệt nói hết điều trong lòng.
“Lâm Cam.” Giọng Chu Viễn Quang hơi lạnh, trầm thấp đi vào tai người ta.
“Hả?”
“Đi học phải tập trung.”
“…”
Lâm Cam dẩu môi thì phát hiện đám nữ sinh vừa rồi vẫn chưa rời đi. Tất cả đều đang để mắt tới bóng lưng Chu Viễn Quang.
Lâm Cam không vui, lầm bầm một tiếng: “Nhìn gì vậy? Bạn học Chu sớm muộn cũng trở thành người của tôi. Đúng không, bạn học Chu?”
Chu Viễn Quang không trả lời, có điều ánh mắt nhìn về phía Lâm Cam, con ngươi thoáng qua ý cười nhàn nhạt.
“Đúng rồi, bạn học Chu, cậu học ngoại trú hay nội trú?”
“Ngoại trú.” Chu Viễn Quang ho nhẹ một tiếng.
“Ai… Tôi lại nội trú.” Nhà Lâm Cam cách trường quá xa, từ đầu tới giờ vẫn là nội trú.
Có điều dù nhà có ở gần nhưng lại lạnh lẽo như vậy, cô trở về cũng không vui vẻ nổi.
“Tôi còn muốn hỏi cậu sau khi tan tiết tự học có thể cùng nhau học tập không…”
Nói đến hai chữ “học tập”, giọng cô không tự chủ mà nhỏ dần, cũng hơi chột dạ.
Miệng Chu Viễn Quang không nhịn được cong lên.
“Tôi ở khu phòng đối diện trường, ở gần nên về muộn được.”
Sau đó anh nhìn về phía Lâm Cam, thanh âm nhàn nhạt khiến lòng người mơ hồ.
“Cậu… có thể tới tìm tôi cùng… học tập.” Hai chữ “học tập” bị anh nhấn mạnh đến khó hiểu.
Lâm Cam không rõ tại sao hai chữ này được anh nói lên lại mang cảm giác quyến rũ như vậy. Càng nghĩ càng không khống chế được, cả gò má lẫn lỗ tai Lâm Cam đều đỏ một mảng.
Tiết học lại sắp bắt đầu, học sinh xung quanh đều trở về các lớp. Chu Viễn Quang xoay người, nhìn xuống Lâm Cam: “Tôi về lớp đây.”
Lâm Cam không dám nhìn anh, như cũ thẹn thùng “ừ” một tiếng, để anh về lớp trước.
Trước khi đi, Chu Viễn Quang quay đầu nhìn về phía cô.
Không biết trong đầu cô đang nghĩ gì mà một mực cúi gằm mặt, bước từng bước về phía lớp học, lỗ tai vẫn hồng hồng.
Chu Viễn Quang nhướn mày, đi vào trong lớp.
Cô gái nhỏ thật buồn cười.
…
Lâm Cam trở về chỗ ngồi, gương mặt vẫn còn đỏ lại cười si ngốc. Phản ứng này khiến Tiết Giai Kỳ giật mình.
“Cậu ra ngoài một chuyến sao về lại như trúng xuân dược vậy?”
Lâm Cam trừng mắt nhìn cô ấy: “Cậu biết gì chứ? Bạn học Chu nói buổi tối tớ có thể học cùng cậu ấy.”
Tiết Giai Kỳ kinh ngạc: “Buổi tối? Hai cậu học cái gì?”
“… Chính là sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối.” Lâm cam liếc mắt.
Tiết Giai Kỳ vỗ đầu mình một cái, sau đó mới nhớ ra: “Đúng rồi, lúc nãy tớ đi vệ sinh nghe được mấy nữ sinh lớp bên cạnh nhắc tới bạn học Chu.”
“Nhắc tới chuyện gì?”
“Nói cậu ấy lớn lên dáng dấp đẹp, còn học ở lớp 2, nhất định là học bá.”
Lâm Cam cười giễu, khoát tay: “Coi trọng người của tớ, coi như các cậu ấy có mắt.”
Tiết Giai Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu: “Bạn học Chu cũng thật là, biết rõ mình được nhiều người thích mà giờ nghỉ hai tiết học vẫn ra ngoài đứng.”
Lâm Cam “ơ” một tiếng: “Cậu nói gì?”
“Mấy nữ sinh đó nói giờ nghỉ giữa hai tiết học bạn học Chu đều đứng bên ngoài.”
…
Lâm Cam thuận tay mở sách ra che mặt, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên, sau đó cong cong đến lợi hại.
Cô cắn môi cười ngốc nghếch.
Không phải nói giờ nghỉ không ra ngoài sao?
Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.
Hết chương 19.