Tầm Lộ

Chương 20: Truy Phong Hội... Khai mạc!


Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 20: Truy Phong Hội… Khai mạc!

Hai người Tiểu Phàm vừa đi qua một hang động trên đỉnh dãy núi. Giờ họ đang đi xuống lưng chừng núi bên kia của Vô Cực Sơn…

– Thì ra bốn chiếc đèn lồng là để sử dụng trong hạng động kia. Vừa rồi cảnh tượng là thật mĩ diệu…Chàng có thấy vậy không?

Hỏa Phượng trầm trồ khen ngợi.

– Ừ, đúng là rất đẹp! Trong đó có rất nhiều đá phản quang, ánh sáng tỏa ra từ đèn lồng chiếu vào, làm nên một cảnh quan thực là lung linh…

Tiểu Phàm cũng đồng tình nói.

Hai người đi thêm khoảng hơn một canh giờ nữa, hoàng hôn dần buông, chiếm cứ lấy cả bầu trời…

Kịch…

– Xin mời hai vị xuống xe…

Mộc xa dừng lại, rồi bên ngoài có một tiếng nói vọng vào.

Tiểu Phàm và Hỏa Phượng đều biết mình đã đến nơi liền nhanh chóng xuống khỏi mộc xa. Nơi đây là là một một khu vực bằng phẳng rộng lớn vô cùng, nhà cửa mộc lên san sát, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở một thành thị nào đó vậy. Lúc này đang có rất nhiều người tập trung ở đây, tuy rằng lượng người không nhiều bằng khi ở thạch các trên bình đài kia, nhưng con số cũng phải tới tám trăm, một nghìn.

Bên ngoài, có một nữ tử đã đứng đó, chờ đón họ…

– Hai vị, xin mời theo tôi đến nơi nghỉ ngơi. Tối nay, Học viện sẽ tổ chức một bữa tiệc tại đây, vừa là để chúc mừng các vị đã vượt qua sơ khảo, vừa là để giới thiệu cho các vị về bài thi cuối cùng… Mời…

Nữ tử cười nói.

– Xin dẫn đường…

Tiểu Phàm lễ đỗ ứng lời.

Sau một lúc đi bộ, ba người liền tiến đến một căn nhà ba tầng lầu… Tiểu Phàm và Hỏa Phượng theo nữ tử bước vào trong.

Bên trong đặt rất nhiều bàn và ghế, giống như một nhà hàng vậy. Nhưng đó chỉ là phần chính giữa mà thôi. Phía đối diện cửa vào và hai bên tòa nhà còn có cầu thang để đi lên các hành lang. Trên các hành lang lại có những căn phòng khép kín cửa, xem chừng chính là nơi để cho thí sinh nghỉ ngơi. Chính sảnh bây giờ, người qua, kẻ lại đông đúc, không khí rất nhộn nhịp…

Đến trước quầy tiếp tân, người nữ tử nói với người trực quầy:

– Bao huynh… cho hai vị này đăng kí phòng nghỉ ngơi. Thẻ của họ đây.

Đoạn nàng lấy ra hai tấm thẻ nửa trắng nửa đen…

Tiểu Phàm tập trung nhãn lực liền đọc được dòng chữ trên hai tấm thẻ.

Một chiếc có ghi:

“Thí sinh: Triệu Hỏa Phượng.

Chân khí: Dẫn khí kì trung giai.

Độ tuổi: mười lăm.”

Tấm còn lại có đề:

“Thí sinh: Lâm Tiểu Phàm.

Chân khí: Dẫn khí kì sơ giai (vô định).

Độ tuổi: mười ba.”

– Ồ. Một Dẫn khí trung giai, một vô định sao? Rất thú vị… Xem ra năm nay có khá nhiều “hắc mã” đây. (hắc mã ý nói tới những ứng cử viên triển vọng)

Người được gọi là Bao huynh sau khi đọc xong hai tấm thẻ liền cười cười nói. Y tiếp:

– Lấy hai phòng hay là… mộ… ột phòng đây?

Bao huynh vừa nói vừa nhìn hai người Tiểu Phàm và Hỏa Phượng. Giọng điệu trêu đùa, mắt lại nháy một cái thâm ý.

Hỏa Phượng cúi gầm mặt, hai má hây hây đỏ, vô cùng đáng yêu, khẽ nói:

– Chàng… chàng chọn đi…

– Hả? Ta…

Tiểu Phàm cũng ngại ngùng cứng họng.

– Ha ha ha… thật là đáng yêu mà…

Bao huynh ha hả cười lớn.

– Hi hi…

Nữ tử dẫn đường cũng che miệng khẽ cười khúc khích.

– Cho… cho chúng tôi hai phòng… hai phòng cạnh nhau.

Tiểu Phàm ngắc ngứ nói.

– Ây… tiểu tử ngươi đúng là ngớ ngẩn mà. Tiểu cô nương xinh đẹp này nói cho ngươi chọn là ngươi được tự chọn sao? Phải hỏi xem tiểu cô nương có đồng ý không chứ hả? Biết đâu cô nương đây lại không thích hai phòng thì sao? Biết đâu… Hắc hắc…


Bao huynh vừa nói vừa làm bộ cười trêu ghẹo.

Tiểu Phàm nghe xong ngớ mặt ra, rồi lại nhìn Hỏa Phượng như muốn hỏi: “Nàng thấy sao?”

Hỏa Phượng vốn đã ngại, giờ lại càng xấu hổ hơn, vội nói:

– Nhìn ta làm gì chứ. Chàng quyết định là được rồi.

– Ha ha ha…

Bao huynh lại được một trận cười lớn.

Nữ tử dẫn đường mặt cũng đỏ lên, nhịn cười nói:

– Thôi nào, Bao huynh đừng trêu hai người họ nữa. Mau nhập phòng cho họ đi.

– Hắc hắc…

Bao huynh còn cười thêm một lúc nữa, rồi mới nói:

– … Được rồi, chờ ta một chút…

Đoạn, y lại nhìn hai người Tiểu Phàm cười cười, sau đó mới quay ra phía sau, gỡ xuống hai tấm mộc bài (lệnh bài bằng gỗ) trên bảng… Rồi đưa cho Tiểu Phàm và Hỏa Phượng, nói:

– Hai người truyền chân khí vào trong đây…

Tiểu Phàm và Hỏa Phượng làm theo lời y, truyền vào hai tấm lệnh bài chân khí của mình. Tấm thẻ bài của Tiểu Phàm có ghi “301”, tấm của Hỏa Phượng thì đề “302”. Xong xuôi, hai người đưa lại lệnh bài gỗ cho Bao huynh. Bao huynh cầm lấy rồi treo lại lên kệ, tiếp theo y treo hai tấm thẻ đen trắng có đề thông tin của hai người đè lên hai tấm mộc bài. Y nói:

– Xong rồi. Phòng của hai ngươi ở tầng ba, ngay đầu hành lang… Từ giờ hai căn phòng đó đã được đánh dấu bằng chân khí đặc thù của hai ngươi. Khi nào muốn mở của phòng thì chỉ truyền một tia chân khí lên cửa là được. Người khác sẽ không thể mở được cánh cửa đó vì cánh cửa đó chỉ nhận chân khí của các ngươi thôi…

Nữ tử dẫn đường cười, quay sang phía hai người Tiểu Phàm:

– Công việc của ta tới đây thôi… Hai người lên phòng nghỉ đi ha… Tạm biệt…

Nói xong, nàng quay ra cửa, đi mất.

Tiểu Phàm quay về phía Bao huynh, nói lời đa tạ:

– Đa tạ huynh…

– Ừ, không có gì. Ta phải làm thôi. Mà này…

Đoạn, y liếc mắt nhìn Hỏa Phượng, rồi ghé vào tai Tiểu Phàm, nói nhỏ:

– Nhớ cẩn thận bảo vệ nàng ta. Cô nương ấy nổi bật như vậy, ở Truy Phong Hội chắc chắn gặp nguy hiểm. Mà đối thủ ngươi phải đối mặt… ít nhất cũng phải là Dẫn khí trung giai đó. Mong là “vô định” ngươi (ý nói tới kết quả sơ tuyển chân khí của Tiểu Phàm) sẽ mang đến nhiều điều thú vị ha… À, đúng rồi. Tối nay… nhớ cẩn thận!

Nói xong, y cười hà hà, nói lớn:

-Hai người “vui vẻ” nha.

– Đa tạ đã nhắc nhở…

Tiểu Phàm chắp tay khẽ nói.

Bao huynh chỉ phất tay, ý nói “không có gì” và quay đi.

Tiểu Phàm nói với Hỏa Phượng đang ở bên:

– Đi thôi…

Rồi hai người rời bước, đi lên tầng lầu thứ ba của tòa nhà.

Cộp… cộp…

Lên đến phòng mình, Tiểu Phàm nói với Hỏa Phượng:

– Nàng nghỉ ngơi đi, tối gặp lại…

– Ừm…

Hỏa Phượng nhẹ đáp rồi vào phòng của mình. Tiểu Phàm cũng đồng thời mở cửa phòng 301 ra, bước vào…

Sau khi xoay người, khép cửa lại, Tiểu Phàm quan sát xung quanh. Hắn… đang tìm nơi để tắm rửa. Dẫu sao thì cũng đã gần nửa tháng rồi chưa tắm rửa! Còn may là hắn chưa có bốc mùi…

Căn phòng này trang trí khá đơn giản. Trong phòng chẳng có gì nhiều, cũng chỉ như bao căn phòng bình thường khác, có một chiếc giường, một cái bàn, bốn chiếc ghế đẩu,… Tiểu Phàm tiến đến bình chướng ở góc phòng ( bình chướng là một tấm màng che dựng bằng khung gỗ, thường có hoa văn trên tấm vải mà người xưa hay dùng để che chắn khi thay y phục, hay khi đi tắm rửa).

Hắn nhìn ra sau, liền thấy một chiếc bồn tắm bằng gỗ. Bên cạnh bồn có cái hai cái núm nhô ra, một cái màu xanh, một cái màu đỏ.

Tiểu Phàm lập tức hiểu ra một bên để là để xả nước lạnh, một bên để xả nước nóng.

Hắn ấn vào nút màu xanh…

Bỗng nhiên bên trong bồn sáng dần lên, không ngờ bên dưới, chẳng rõ từ đâu, từng giọt nước lớn bắt đầu từ hư không tích tụ lại!

– Thật thú vị… Lại là trận pháp đây sao?


Tiểu Phàm theo dõi quá trình nước trong bồn dần đầy lên, liền cảm thấy hứng thú vô cùng.

Hắn chờ cho nước dâng lên tới nửa bồn, thì ấn lại vào nút xanh lần nữa để dừng việc tích tụ nước lạnh, rồi ấn một cái vào nút đỏ.

Không ngờ trên mặt nước bắt đầu có những ngọn lửa xuất hiện, hơi nước nhanh chóng bốc hơi…

Tiểu Phàm lại một trận bất ngờ…

Hắn vân vê cằm, suy nghĩ đôi chút rồi bắt đầu vận chuyển Thần Ma lực trong cơ thể, kích hoạt nhị hợp đồ hình nơi trái tim, lập tức nhìn được nguyên tố quang trong hư không.

– Quả nhiên là vậy…

Tiểu Phàm lẩm bẩm

Lúc này trên bồn tắm đang có rất nhiều tia linh khí Hỏa hệ xích cam sắc (màu đỏ cam) nhỏ bé hội tụ lại. Chúng quấn lấy nhau, rồi bằng một cách đặc biệt nào đó mà Tiểu Phàm không thể giải thích được, chuyển hóa thành những ngọn lửa thực chất. Có lẽ những giọt nước vừa rồi cũng cùng một cách đó mà hình thành. Chiếc bồn này chính là dùng trận pháp để hội tụ linh khí thiên địa, sao đó thực chất hóa chúng nhằm phục vụ cho những mục đích công việc cuộc sống…

Khuấy mấy cái trong bồn, sau khi thấy nước đã vừa, Tiểu Phàm ấn vào cái nút màu đỏ khiến cho những ngọn lửa trên mặt nước lập tức biến mất. Hắn cởi bỏ y phục, trèo vào trong bồn, bắt đầu tắm rửa… Tiểu Phàm trần như nhộng rời khỏi bồn tắm, lấy ra trong tay nải một bộ y phục nho sinh màu lam nhạt. Hắn nhanh chóng mặc y phục vào, rồi cầm một mảnh vải nhỏ bạch sắc, cột lại mái tóc dài tới eo. Tiến đến cửa sổ, “két…”, hắn mở tung hai cánh cửa ra…

Ngoài đường đèn hoa rực rỡ, lung linh, người người đi lại rất đông đúc, kẻ cô đơn, kẻ có cặp,… Có thể nói địa phương này chính là một nơi phồn hoa cũng không sai.

Cạch… cạch…

Tiểu Phàm đang ngắm nghía đường phố phía dưới, thì một tiếng gõ cửa vang lên.

– Lâm công tử, đã tới giờ Học viện mở tiệc. Mời xuống chính sảnh để chuẩn bị xuất phát.

Một giọng nữ từ ngoài cửa phòng vang lên.

– Tại hạ sẽ xuống ngay. Đa tạ vì đã thông báo.

Tiểu Phàm nói vọng ra.

Rồi ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng bước chân xa dần của nữ tử ngoài cửa. Có lẽ nàng ta còn phải thông báo cho nhiều người khác nữa nên phải đi ngay…

Tiểu Phàm ra khỏi phòng, vừa khép cửa, thì cũng là lúc Triệu Hỏa Phượng mở cửa phòng bên, nhẹ bước đi ra…

Tiểu Phàm ngẩn ngơ nhìn Hỏa Phượng…

– Có gì không đúng sao?

Hỏa Phượng thấy biểu hiện của hắn liền lấy làm lạ hỏi.

– À… không… không có gì… Thôi chúng ta xuống lầu đi.

Tiểu Phàm như chợt tỉnh, liền gãi gãi đầu đáp.

“Hôm nay Hỏa Phượng thật khác quá… Quyến rũ hơn nhiều…”, Tiểu Phàm vừa bước xuống bậc cầu thang, vừa thầm nhủ.

Hôm nay, Hỏa Phượng diện một bộ y phục màu phấn hồng, thiết kế có nhiều nét tương đồng với y phục của phi tần thời Đường – Trung Quốc *. Bên ngoài, nàng có mặc một chiếc ngoại bào bằng lụa mỏng, không cổ, chỉ vắt qua vai, hai vạt áo đan chéo qua nhau, kết lại ở đai lưng. Phần trên là một chiếc yếm đào hoa sắc (màu hoa đào) có thêu hoa văn hình bông sen ngay chính giữa. Chiếc yếm chỉ vừa vặn che đi cặp bông đào (bộ ngực) mới nhú của người con gái mười lăm, để hở ra chiếc cổ thon dài, trắng nõn, đầy kiêu ngạo… Phần trên hở hở, kín kín rất quyến rũ; ống tay trùng dài, mềm mại; phần dưới thướt tha với tà váy bay bay như phiêu bồng,… lại phối hợp với khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu, và kiểu tóc cầu kì, tinh mỹ, Hỏa Phượng xuất hiện ở trong sảnh giống như là một tiểu tiên tử lỡ chân hạ chốn phàm trần. Nàng đi tới đâu, không những là nam nhân mà cả nữ nhân cũng phải ngắm nhìn. Nam nhân thì chính là si mê, là thích thú, nữ nhân chính là ghen tị, nhíu mày. Có điều, lúc này, nàng đang ôm lấy cánh tay của một tên nam nhân! Kẻ đó chính là Tiểu Phàm! Với Hỏa Phượng thì ánh mắt nam nhân chính là si mê, nhưng với Tiểu Phàm, trong đôi mắt nam nhân nơi này chính là có lửa. Đó chính là ganh tỵ và đố kị. Cũng chẳng thể trách họ được, bởi dẫu sao đó là bản tính của đa phần nam nhân trong thiên hạ. Thấy mỹ nữ vào tay kẻ khác, thành thật mà nói, ai lại không có một phần ghen tỵ trong lòng. Hơn nữa Tiểu Phàm lại là một tên tiểu tử điển trai, nhưng lại là điển trai theo kiểu đặc trưng của một gã “tiểu bạch kiểm” (công tử mặt trắng – ý nói những công tử anh tuấn nhưng yếu đuối, vốn được nuông chiều từ nhỏ). Mà “thể loại” nam nhân đó sánh bước với mỹ nữ chính là một tràng cảnh rất đáng ghét trong mắt những nam nhân khác…

Tiểu Phàm quan sát xung quanh, liền nhận ra ánh mắt “hình viên đạn” của những tên nam nhân xung quanh. Hắn lại nhìn xuống: Hỏa Phượng đang áp sát người vào cánh tay của hắn! Hắn… chỉ biết cười khổ. Thực chất hắn đã là đoán trước tình huống này, nên định không để cho Hỏa Phượng nắm tay mình ngay từ đầu, nhưng nàng ta lại dùng cái câu nói uy hiếp đó: “nếu không… ta chết cho chàng xem”… Và, Tiểu Phàm lại phải chịu thua. Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng trong lòng hắn quả thực chỉ có một hình bóng duy nhất là Trần Nguyệt, nhưng, hắn dẫu sao cũng chỉ là một nam nhân bình thường, đâu phải thánh nhân, cũng chẳng phải Liễu hạ Huệ! (Liễu Hạ Huệ là một hình tượng quân tử trong văn hóa Trung Hoa, có thể hiểu là hình tượng của người thấy sắc bất động, thấy mỹ nhân cũng không động lòng). Mà đã là nam nhân, nói là không động lòng trước một người con gái thích mình thì chỉ là nói dối! Người ta thường có câu “Nam tử muốn yêu nữ tử chính là ngăn sông, cách bể. Nữ tử muốn yêu nam nhân chính là chỉ cách một tờ giấy” cũng chính là ý này. Hơn nữa Hỏa Phượng đâu phải nữ tử tầm thường, nàng ta chính là đóa hoa đẹp trong hàng vạn đóa hoa, nàng… chính là một mỹ nhân! Lại nói, nam nhân nào cũng thích cái gọi là hư vinh. Tuy rằng Tiểu Phàm không hề có ý định sẽ đến với Hỏa Phượng, nhưng, nếu nói hắn không muốn có một mỹ nữ bên cạnh mình thì đúng là hoàn toàn không thể. Cũng chẳng phải hắn là kẻ trăng hoa gì, có điều, đó chính là bản tính của nam nhân! Phải công nhận rằng, đó chẳng phải là một “tính” tốt, nhưng căn bản là tránh không thoát tạo hóa…

Tiểu Phàm cười cười, nhìn mấy tên nam tử ganh tỵ xung quanh, tự nhiên trong lòng dâng lên một cài gì đó, phải chăng là cái cảm giác người ta gọi là chiến thắng. Hắn lại nổi lên tính hiếu thắng, liền cười thầm trong lòng, không ngờ rút nhanh cánh tay đang bị Hỏa Phượng “chiếm giữ” ra, choàng sang, ôm lấy eo nàng, kéo sát vào người!

– Hả? Chàng…

Hỏa Phượng bị bất ngờ, giật mình, mặt đỏ bừng, thân nhiệt lập tức tăng nhanh, trống ngực dậm thình thình…

Tiểu Phàm chú ý xung quanh, lập tức nghe thấy tiếng thở mạnh của mấy tên nam nhân, ánh mắt bỗng đã bốc cháy của họ lại bùng lên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn phải cố lắm mới không cười lên ha hả đắc ý…

“Hắc hắc… Về mặt diện mạo, ta không có sánh được với Hỏa Phượng, nhưng ít ra ta cũng không có thấp hơn nàng! Dẫu sao thì, với tư thế này, ta cũng xứng với nàng lắm chứ…”

Tiểu Phàm vừa nhìn xuống, nhẹ thưởng thức hương thơm từ mái tóc của Hỏa Phượng, vừa cười thầm.

– Tiểu huynh đệ có phước quá ha…

Một giọng nữ tử đột nhiên vang lên. Thì ra là người con gái chiều nay dẫn đường cho họ, giờ lại xuất hiện ở đây. Nàng vừa lên tiếng.

Tiểu Phàm cười nói:

– Tỷ tỷ, xem chừng là đến để dẫn ta đi đến bữa tiệc của Học viện phải không?

– Không sai! Bên ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn rồi, giờ thì đi thôi.

– Ủa? Mà sao chỉ có hai chúng ta là có tỷ đích thân đến đón vậy? Những người khác trong sảnh căn bản là không có ai tới dẫn đường cả…

Tiểu Phàm nói lớn, cố tình cho mọi người trong sảnh nghe thấy.

– Biết rồi còn hỏi. Không cần nói tới ngươi, chỉ cần cô nương đây, với thân phận Dẫn khí trung giai thôi, cũng đáng để Học viện cử ta đến đưa hai ngươi đi rồi…

Nữ tử nhẹ nói.


– Ồ, thì ra là thế. Thì ra là thế…

Tiểu Phàm làm bộ gật gù nói lớn.

Lập tức trong sảnh vang lên những tiếng xì xào, bàn tán…

– Thật không ngờ cô nương kia là Dẫn khí trung giai…

Một nam nhân cảm thán nói.

– Phải. Nhưng mà nàng ta lại đi cùng tên kia. Không lẽ tên nho sinh kia cũng là Dẫn khí trung giai cao thủ?

Một đại hán khác nghi hoặc thêm vào.

– Không. Công tử kia có khi sắp tới hậu kì ý chứ! Hai người không nghe nữ tử kia nói sao “Không cần nói tới ngươi, chỉ cần cô nương đây”… Vậy có nghĩa là công tử kia chắc hẳn là phải mạnh hơn nữa… Không những anh tuấn, mà còn có thực lực khủng bố, đúng là nam nhân chuẩn mực mà… Hi hi

Một nữ tử cười cười đoán.

“Hắc… hắc… cứ đoán già đoán non về thực lực của ta đi. Ta càng trở nên đáng sợ trong mắt các ngươi càng tốt. Trong Truy Phong Hội chắc chắn sẽ chỉ cần đấu với những kẻ có thực lực thật sự mà thôi. Còn những tên tép riu, râu ria thì sẽ vì e sợ thực lực của ta mà không dám tấn công… Như vậy sẽ đỡ việc hơn nhiều!”, Tiểu Phàm đắc ý vì kế hoạch “hư trương thanh thế” của hắn đã thành công.

Mọi người vẫn không ngừng bàn tán, trong khi đó, hai người Tiểu Phàm đã lên xe ngựa và bắt đầu khởi hành tới bữa tiệc… – Đến nơi rồi… Mời hai vị vào trong. Đây là thiếp mời của hai vị.

Sau khi hai người Tiểu Phàm xuống xe, nữ tử dẫn đường nhẹ nói, đồng thời đưa hai tấm thiếp cho họ.

– Đã tạ tỷ tỷ…

Tiểu Phàm đưa tay ra, đón lấy thiệp mời, khẽ nói lời cảm tạ, rồi dẫn theo Hỏa Phượng hướng về nơi tổ chức bữa tiệc…

Dạ tiệc của Học viện được tổ chức tại một quảng trường rộng lớn, cũng chính là nơi chiều nay hai người đáp xuống sau khi rời khỏi chiếc mộc xa chạy trên đường ray. Lúc này, xung quang quảng trường hoa lệ, một vòng rào bảo vệ đã được lập ra để giới hạn diện tích tổ tức dạ tiệc. Tại cổng vào có hai người nam tử của Vô Cực Viện đang tiếp đón mọi người, đồng thời là người kiểm tra thiệp mời của người tới.

– Xin hai vị cho xem thiệp mời…

Người thanh niên bên trái mở lời khi nhìn thấy hai người Tiểu Phàm tiến đến gần. Tiểu Phàm đưa hai tấm thiệp ra. Sau khi kiểm tra kĩ hai tấm thẻ, thiếu niên nói:

– Mời hai vị vào nhập tiệc…

Tiểu Phàm và Hỏa Phượng sánh bước vào dạ tiệc…

Bên trong dạ tiệc không khí đã rất nhộn nhịp. Người tham dự chủ yếu là những thiếu nam, thiếu nữ từ độ tuổi mười tới mười tám tuổi. Người thì đi lạ nơi bàn ăn tự chọn, lựa chọn cho mình những linh phẩm tuyệt hảo. Người thì cầm trong tay một chén rượu đầy, tự nấp vào một góc ngắm nhìn người xung quanh. Cũng có đôi ba người một hợp lại thành một nhóm để “tám” đủ thứ chuyện trên giời, dưới đất, và chủ yếu đó là những nữ tử có lẽ đã quen nhau từ trước…

Tiểu Phàm và Hỏa Phượng bước vào dự tiệc. Tất nhiên Hỏa Phượng là một nữ tử vô cùng nổi bật trong đám đông, khiến cho nhiều ánh mắt đổ dồn vào hai người họ. Hai người tiến đến một bàn ăn tự chọn, Tiểu Phàm rót ra hai chén rượu, rồi đưa một chén cho Hỏa Phượng…

” Tối nay… nhớ cẩn thận?… Y nói vậy là ý gì?”, Tiểu Phàm nhớ lại lời nói của Bao huynh nọ, trong lòng nghi hoặc, tự hỏi.

Bặp!, Tiểu Phàm đột ngột nắm lấy tay Hỏa Phượng khi thấy nàng chuẩn bị nhấp một ngụm hảo tửu. Hắn nhìn nàng, nhẹ lắc đầu…

– Hả? Sao vậy?

Hỏa Phượng không hiểu hỏi.

– Người tên là Bao huynh kia có nói chúng ta cần cẩn trọng trong dạ tiệc tối nay. Ta cũng không biết là sẽ có chuyện gì. Nhưng mà… có lẽ sẽ có chuyển bất thường.

Tiểu Phàm nhíu mày nói.

Hỏa Phượng nghe vậy liền lơi tay, định hạ chén rượu xuống.

Nhưng Tiểu Phàm lại nói:

– Đừng… cứ cầm lấy chén, không nên tỏ ra quá khác biệt. Nàng đã quá nổi bật rồi.

– Ừm…

Hỏa Phượng suy nghĩ đôi chút, rồi gật đầu…

Bỗng nhiên, từ xa có một nam tử nho nhã, tầm mười lăm, mười sáu tuổi tiến đến chỗ hai người Tiểu Phàm.

“Hà… đến rồi đây…”, mắt Tiểu Phàm bỗng sáng lên tinh quang trong nháy mắt.

Quả nhiên… Nam tử đó tiến đến trước mặt Hỏa Phượng, lịch thiệp nói:

– Tại hạ Tiền Minh Tâm, Dẫn khí kì trung giai, xin ra mắt cô nương. Không biết liệu tại hạ có diễm phúc được mời cô nương thưởng nguyệt đối ẩm hay không? (thưởng nguyệt đối ẩm: ngắm trăng uống rượu, nói chuyện)

Dường như người tên Tiền Minh Tâm này không hề để Tiểu Phàm vào trong mắt, có lẽ với y, Tiểu Phàm chỉ là một kẻ vô hình, không hề có một chút cân lượng nào. Nhưng mà…

Hỏa Phượng nghe xong lời mời của Tiền Minh Tâm, không ngờ ngửa mặt lên nhìn Tiểu Phàm, như muốn hỏi: “Chàng thấy sao?”

Vừa nhìn thấy cử chỉ này của Hỏa Phượng, Tiền Minh Tâm lập tức mắt lóe hàn quang, nhìn Tiểu Phàm với ánh mắt hăm dọa!

Tiểu Phàm thì làm như không hề nhận ra ánh mắt của đối phương, chỉ cười, nói:

– Nàng có muốn đối ẩm cùng y không? Ta căn bản là đâu có tư cách gì ngăn cản nàng. Xét cho cùng chúng ta… cũng chỉ là bằng hữu thân thiết. Nàng tự quyết định đi…

Hỏa Phượng nghe vậy lập tức nhăn mày, chun chun mũi làm vẻ tức giận, có điều nàng bộ dáng này của nàng lại hết sức đáng yêu, làm cho người ta rất dễ mủi lòng.

– Ui da… Nàng…

Tiểu Phàm kêu lên một tiếng đau đớn. Không ngờ là Hỏa Phượng vì tức giận mà đã nhéo một cái thật mạnh vào eo của hắn.

– Chàng dám nói vậy? Sao lại chỉ là bằng hữu thân thiết? Không phải ta đã nói rồi sao… Chàng chính là người mà ta thích…

Hỏa Phượng giận hờn nói.

Tiểu Phàm không ngờ nở một nụ cười đắc thắng, quay sang nói với người từ đầu đến cuối dường như không hề được hai người để ý đến – Tiền Minh Tâm:

– Vị công tử này… Ngươi đã nghe rõ rồi chứ hả? Người nàng thích là ta… Vì thế, ngươi hãy biết khó mà lui đi ha..

Két két…, Tiền Minh Tâm không ngờ tức tới mức nghiến răng chèo chẹo, phát ra cả những âm thanh ghê rợn khi hai hàm cọ sát vào nhau. Y gằn giọng:

– Ngươi… hãy đợi đấy!

Nói rồi, hầm hầm quay đầu bỏ đi.


Hỏa Phượng ngơ ngác, sau đó như chợt tỉnh, gắt lên:

– Chàng… chàng dám lợi dụng ta để đả kích hắn?

– Không hề nha. Từ đầu đến cuối không phải đều là nàng đả kích hắn sao?

Tiểu Phàm cười cười.

– Chàng… chết… này…

Hỏa Phượng ấm ức không biết làm sao, cuối cùng lại nhắm ngay eo Tiểu Phàm nheo hắn một cái đau đớn người.

– Aaaa…

Tiểu Phàm đau đớn kêu lên. Sau vụ việc của Tiền Minh Tâm thì không hề có một tên nam tử nào đến quấy rầy hai người Tiểu Phàm nữa. Nói đây chính là kết quả của việc “giết gà dọa khỉ” cũng không sai. Đơn giản là chẳng có kẻ nào muốn phải chịu cảnh muối mặt, không được mĩ nhân đoái hoài lại còn bị gián tiếp “hắt hủi” như Tiền Minh Tâm nữa cả. Hai người Tiểu Phàm tiến đến một bàn tiệc không người, rồi ngồi xuống, cứ thế quan sát những người khác ăn uống, chuyện trò,… Khoảng hai canh giờ sau…

Cheng…

Bỗng một tiếng chiêng vang lên, hướng sự chú ý của mọi người về phía sân khấu…

Một người trung niên nam tử diện y phục lam sắc rẽ dòng người, bước lên sân khấu. Nam tử này tuổi khoảng bốn mươi, ánh mắt hiền hòa, khiến cho người đối diện có cảm giác dễ gần, dễ mến. Y để tóc dài tới thắt lưng, trên đầu tết một búi tóc, có dắt ngang một cây ngọc châm hình con rồng. Trên miệng y dường như lúc nào cũng mang một nụ cười mỉm hòa nhã…

– Ừ hừm…

Y nhẹ hắng giọng một tiếng, hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu mở lời:

– Đầu tiên, tại hạ, Lưu Vu, xin mở lời chào mừng các vị công tử, tiểu thư đã đến đây tham dự buổi dạ tiệc của Vô Cực Viện ngày hôm nay…

Nam tử vừa cất lời, mọi người lập tức “ồ” lên. Một phần là do giọng điệu lên trầm xuống bổng của y quả thực rất hiệu quả trong việc tạo không khí cho buổi tiệc. Nhưng, hơn hết, trong một câu nói vừa rồi, nam tử kia đã thể hiện ra một phần thực lực của mình! Thực tế, hoàn toàn không có một ai trong đám người đến dự tiệc nhận biết được chính xác thực lực của y. Có điều, chính vì lẽ đó, y mới đáng sợ. Trong đám đông phía dưới sân khấu chắc chắn không chỉ có mình Hỏa Phượng là Dẫn khí trung giai cao thủ, thậm chí còn có những người đã tiến sát tới Dẫn khí đỉnh cấp, nhưng họ hoàn toàn không thể nhận biết chính xác nam tử kia thuộc đẳng cấp nào, mà chỉ có thể cảm nhận được áp lực cực lớn từ câu nói vừa rồi của y. Điều đó cho thấy rằng: ít nhất nam tử kia phải là Trúc cơ kì sơ giai, cũng tức là hơn mọi người ở đây tới một đại cảnh giới! Cho nên, đám đông phía dưới mới ngạc nhiên tới vậy…

Nam tử trung niên ra hiệu mọi người im lặng, rồi nói tiếp, tuy rằng y không hề dùng một công cụ hỗ trợ nào, nhưng từng tiếng phát ra từ miệng y đều truyền đến tai tất cả mọi người một cách hết sức rõ ràng:

– Dạ tiệc ngày hôm nay không phải là một truyền thống của Vô Cực Viện ta, mà là một đổi mới, một món quà mà lãnh đạo Học viện quyết định giành tặng cho các thí sinh năm nay. Trước hết, dạ tiệc này để chúc mừng mọi người đã vượt qua sơ tuyển đợt vừa rồi…

Clap… clap…

Nam tử Lưu Vu vừa dừng lời, bên dưới liền vang lên những tiếng hò reo, vỗ tay vui mừng, ủng hộ…

Lưu Vũ lại cười nói tiếp:

– Và thứ hai, mục đích của buổi dạ tiệc này chính là… giới thiệu về Truy Phong Hội cho mọi người!… Chắc hẳn nhiều người ở đây đã không còn xa lạ với Truy Phong Hội của Học viện nữa rồi, nhưng, quy định vẫn là quy định, ta vẫn phải giải thích mục đích và quy định của Truy Phong Hội cho mọi người. Được rồi. Truy Phong Hội thực chất là một cuộc thi chạy về đích giữa các thí sinh tham gia thi tuyển, được tổ chức trong phạm vi của Học viện, và cụ thể hơn là được tổ chức ở trong cánh rừng phía Đông. Trong Truy Phong Hội chỉ có duy nhất một luật lệ, đó là không được hạ sát thủ với thí sinh khác. Trong thời gian lễ hội diễn ra sẽ có người của Học viện giám sát, cho nên an toàn tính mạng của mọi người sẽ được đảm bảo. Những vị này được gọi là các Giám sát viên. Vào lúc cần thiết, họ có thể ra tay để can thiệp. Nếu thí sinh nào hạ sát thủ với người khác sẽ lập tức bị truất quyền thi tuyển, hơn nữa sẽ bị Học viện phế bỏ toàn bộ tu vi!… Truy Phong Hội lần này cũng như mọi năm, sẽ được tổ chức trong ba ngày thời gian. Nhưng có một điểm đổi mới! Đó là ngoài việc về đích, mọi người sẽ phải săn ma thú trong rừng (các loại thú vật có sức mạnh chân khí trong cơ thể, đẳng cấp chân khí của chúng được phân ra giống như con người) nhằm kiếm đủ năm mươi viên ma tinh hạch Dẫn khí sơ giai (tinh thể nằm trong cơ thể ma thú, là kết tinh toàn bộ chân khí của chúng, đẳng cấp của tinh hạch chính là đẳng cấp chân khí của ma thú đó). Tất nhiên nếu có thể kiếm được ma tinh hạch cấp cao hơn thì càng tốt. Tỷ lệ quy đổi là một viên Dẫn khí trung giai ma tinh hạch bằng mười viên Dẫn khí sơ giai ma tinh hạch. Còn về Dẫn khí đỉnh cấp ma tinh hạch thì các ngươi tâm, sẽ không có đâu, các ngươi căn bản là đánh không lại một con ma thú Dẫn khí dỉnh cấp, cho nên Học viện sẽ không để cho các ngươi phải giáp mặt với chúng. Nói cách khác chỉ cần năm viên Dẫn khí trung giai ma tinh hạch là đạt đủ điều kiện. Một trăm năm mươi người đầu tiên về đích và kiếm đủ số ma tinh hạch là đủ sẽ trúng tuyển vào Học viện! Cuối cùng, ta xin chúc mọi người những gì may mắn nhất. Còn bây giờ…

Nói tới đây, Lưu Vu bỗng khẽ nở một nụ cười, dừng lời, dơ lên ba ngón tay…

– Ba… hai…

Ứng với mỗi một tiếng, y lại cụp xuống một ngón tay.

– Một…

Tiếng cuối vừa dứt, không ngờ…

Bịch… bịch… bịch…, từng người, từng người… trong đám đông, không hiểu vì lý do gì, đổ gục xuống!

– Cái gì?

– Sao vậy?

– Ta… cũng…

Liên tục những tiếng kêu lớn nghi hoặc vang lên, rồi lại liên tục những tiếng người ngã gục ra đất…

Lưu Vu trên sân khấu mỉm cười nói lớn:

– Truy Phong Hội… Khai mạc! Hướng dẫn nằm ngay dưới gầm bàn của mọi người. Mau chạy đi! Hãy đuổi theo cơn gió!

Mọi người hoang mang nhìn xung quanh…

Hỏa Phượng kinh hãi nhìn quanh, kéo kéo tay áo Tiểu Phàm, hỏi:

– Chuyện… chuyện… gì vậy?

– Là do linh phẩm hoặc rượu, hoặc cả hai đều có thuốc mê! – Tiểu Phàm trả lời.

– Hả?

Hỏa Phượng sợ hãi nhìn chén rượu trong tay, lập tức buông bỏ, ném nó xuống đất nghe “choang” một cái.

– Đây chính là thử thách đầu tiên của Truy Phong Hội! Có lẽ chỉ có cao thủ Dẫn khí trung giai, hoặc ít nhất phải là gần đạt tới đẳng cấp đó thì mới có thể kháng lại loại thuốc mê này. Thế nhưng, nàng nhìn họ đi, rõ ràng, cho dù là Dẫn khí trung giai thì vẫn có người đã bị ảnh hưởng…

Đoạn, Hỏa Phượng nhìn xung quanh, quả nhiên là như thế, ví dụ như tên Tiền Minh Tâm kia, hắn là một cao thủ Dẫn khí trung giai, nhưng hắn đang phải vịn tay vào bàn, đầu thì lắc qua lắc lại, rõ ràng là đầu óc y đang bị choáng váng cực độ.

Tiểu Phàm cười thầm, lẩm bẩm: “Đa tạ Bao huynh!”

Đoạn hắn lật cái bàn trước mặt lên, lập tức nhìn thấy một thứ đồ quen thuộc. Chính là một bộ định phương cụ, gồm có một bản đồ và một chiếc linh bàn. Trên bản đồ có mấy chữ “Sơ đồ Vô Cực Viện”. Ngoài ra còn có sẵn một dấu khoanh tròn nhỏ nằm ở khu rừng phía đông bản đồ. Tiểu Phàm lập tức sử dụng định phương cụ, tìm ra lộ trình! Hắn nắm lấy tay Hỏa Phượng, hào hứng nói:

– Đi thôi…

Hai người lập tức xuất phát trong đêm…

Ngoài hai người họ, tất nhiên vẫn còn có những cao thủ khác còn tỉnh táo, cũng cùng lúc lao đi. Nhưng lạ là họ lại hướng đến các hướng khác nhau…

Nam tử Lưu Vu đứng trên sân khấu, quan sát mọi người tỏa đi các hướng trong màn đêm, trên miệng nở một nụ cười vui vẻ. Y lẩm nhẩm:

– Năm nay không ngờ có nhiều ứng cử viên sáng giá như vậy… Truy Phong Hội sẽ đặc sắc lắm đây…

– HẾT CHƯƠNG 20 –

—————– Chú thích: 1) trang phục thời Đường – Trung Quốc: bạn đọc có thể xem thêm trên mạng để hình dung rõ hơn vẻ đẹp của loại y phục này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.