Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 19: Tham gia thi tuyển (2)
– Đúng rồi. Hàn gia gia, người thiếu niên cao thủ trong đoàn áp tiêu đâu rồi? Hắn ta có bị thương nặng lắm không?
Ngồi trên xe ngựa, Tiểu Phàm chợt nhớ ra thần bí thiếu niên kia, liền quay sang phía Hàn lão hỏi thăm.
– À, người đó đã đi rồi. Khi ta đến nơi, ngươi thì bị thương tới gần như tàn phế, còn y thì bị mất rất nhiều máu vì một vết thương rất nặng ở phần bụng. Nhưng sau khi ngươi được đưa đi cứu chữa, dù ta có mời y ở lại để giúp y xem xét vết thương, nhưng y nói là có cách riêng, nên sau đó liền rời khỏi…
– Ồ… Người đó rất lợi hại. Con thật rất muốn giao lưu thêm với y. Có lẽ con sẽ học hỏi được nhiều điều… Đáng tiếc là y lại ly khai rồi.
Tiểu Phàm tiếc nuối nói.
– À… phải rồi. Ngươi nhắc ta mới nhớ. Thiếu niên đó trước khi rời đi có hỏi ta tên của ngươi đó. Y có nhờ ta đưa cho ngươi một thứ này…
Đoạn, Hàn Lão lấy ra từ trong áo một chiếc túi màu đỏ đưa cho Tiểu Phàm. Hắn liền đưa hai tay ra đợ lấy chiếc túi.
– Là thứ này sao?
Tiểu Phàm hiếu kì quan sát chiếc túi.
Trên đó có thêu hoa văn chỉ vàng hình một con họa mi duyên dáng, dường như nó đang ca hát, cất lên những tiếng hót yêu đời. Hắn lật mặt sau của chiếc túi gấm thì thấy có thêu một chữ “Huyền” tử sắc (màu tím). Một mùi hương tươi mát, thanh nhã thoang thoảng tỏa ra từ chiếc túi gấm, khiến cho Tiểu Phàm tưởng như hắn vẫn đang ở trúc lâm (rừng trúc) trong biệt viện kia mà thư giãn, hít thở bầu không khí thanh tân ở đó.
– Đây là…
Hắn nghi hoặc nhìn chiếc túi gấm.
– Hừ… là túi thơm đó. Cái đó của nữ tử, chẳng có nam nhân nào dùng đâu. Xem ra mị lực của ngươi cũng khá lắm ha…
Hỏa Phượng đang lặng im ngồi trong góc xe, bỗng lên tiếng.
– Hả? Tiểu thư nói vậy là ý gì?
Tiểu Phàm không hiểu sao trong giọng nói của Hỏa Phượng lại có đôi chút mùi vị ghen tuông như thế. Với lại hắn cũng chẳng hiểu sao nàng lại nói tới “mị lực” của hắn nữa.
– Hừ… Còn vờ vịt, “thiếu niên, thiếu niên”… Biết rõ còn giả vờ. Trăng hoa…
Hỏa Phượng lừ mắt nhìn Tiểu Phàm một cái, lẩm bẩm.
Tiểu Phàm nhíu mày, chẳng hiểu Hỏa Phượng sao lại nói với giọng điệu đó…
Hắn nhìn sang Hàn lão, cầu cứu sự trợ giúp, nhưng Hàn lão chỉ cười bí hiểm, không nói gì.
– Hàn quản gia, chúng ta đến phạm vi Học viện rồi ạ.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng nói của người phu xe.
Tiểu Phàm vui mừng, vội cất chiếc túi gấm vào trong người, rồi ngó đầu ra ngoài cửa sổ… Hỏa Phượng thấy Tiểu Phàm cất chiếc túi gấm đi, hừ nhẹ một cái, hoa dung biến đổi, mũi thở mạnh mấy hơi, chắc hẳn trong lòng rất khó chịu.
Xe ngựa của ba người đang hướng tới một dãy núi hùng vĩ, sườn núi thoai thoải rất nên thơ, nhưng lại cao chót vót, Tiểu Phàm căn bản là chẳng nhìn được đỉnh của nó nữa. Nơi đó chính là Vô Cực Sơn danh chấn thiên hạ. Trên đường lớn, người ngựa hết sức đông đúc, xe lớn, xe nhỏ đều có cả. Người đi bộ thì đều một bộ dáng vội vã, hăm hở hướng đến dãy núi, nam, nữ, lão, ấu đều có cả, có người đi một mình, lại có những nhóm người đi chung với nhau… Toàn cảnh giống như mọi người đều đang đi dự lễ hội vậy.
“Dập dìu tài tử, giai nhân,
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm…”
Trông thấy cảnh này,Tiểu Phàm bỗng nhiên bật ra hai câu thơ trong Truyện Kiều của đại thi hào văn học Nguyễn Du mà kiếp trước hắn từng được học.
– Ồ, rất hay… Không ngờ ngươi còn có tài xuất khẩu thành thơ nữa.
Hàn lão kinh ngạc, mở lời khen ngợi.
– À không phải. Câu thơ này là do một người ở quê con sáng tác, con chỉ đọc lại mà thôi.
Tiểu Phàm cười nói.
– Người đó hẳn là một đại thi hào đi. Chỉ hai câu thơ mà đã gợi ra toàn cảnh tượng, lại hiện lên cả không khí nô nức nữa. Từ câu chữ đến hình ảnh đều được chọn lựa rất tuyệt diệu…
Hàn lão nhận xét.
– Dạ phải.
Tiểu Phàm gật đầu cười nói.
Xe ngựa của Triệu gia hòa vào dòng người ngựa, đi đến chân núi, liền dừng lại, phu xe ở ngoài nói vào:
– Hàn quản gia, chúng ta chỉ đến được đây thôi, tiểu thư và Tiểu Phàm huynh đệ phải tự đi lên núi…
– Được rồi…
Hàn lão ứng thanh, rồi quay vào nói với hai người Tiểu Phàm:
– Hai con đi xuống đi, ta không thể đi lên được. Đây là quy định của Học viện rồi, chỉ có thí sinh mới được lên núi thôi… Từ đây hai đứa phải tự cố gắng, nhớ hộ trợ nhau trong thời gian thi tuyển cũng như sau này ở Học viện nhá.
– Dạ…
Tiểu Phàm gật đầu đáp.
– Hừ… Con không cần.
Hỏa Phượng hừ lạnh một cái rồi cúi người, ra khỏi xe ngựa.
Hàn lão lắc đầu, cúi xuống nói nhỏ với Tiểu Phàm:
– Nhờ con giúp đỡ tiểu thư.
Tiểu Phàm gật gật đầu cười, đáp:
– Chắc chắn rồi. Người yên tâm…
Hàn lão xoa đầu Tiểu Phàm, rồi cùng hắn xuống xe ngựa.
– Đi đi. Cố gắng lên, cả hai đứa…
Hàn lão vẫy tay tạm biệt hai người.
Đi một đoạn trên sơn đạo, Tiểu Phàm nhìn Hỏa Phượng đang hầm hầm bước nhanh về trước, đành thở dài, bước vội lên đuổi theo. Thấy hắn bước tới, nàng lại lườm hắn, rồi tự đi tụt lại, rõ ràng là không muốn đi sánh vai với hắn. Tiểu Phàm lắc đầu, rồi đành đi trước mở đường. Đi được một đoạn, từ phía sau, Tiểu Phàm nghe thấy tiếng Hỏa Phượng hét lớn:
– Aaaa… giúp ta…
Tiểu Phàm quay đầu lại thì thấy nàng ta đang bị dòng người đông đúc xô đẩy mà tụt dần lại phía sau.
– Thứ lỗi, cho tại hạ nhờ chút…
Hắn cố gắng rẽ đám người ra, đi ngược lại, tiến đến gần Hỏa Phượng.
Bặp!, hắn nắm lấy tay của nàng, kéo mạnh về phía mình.
– Bám sát ta. Chúng ta mau đi thôi.
Tiểu Phàm nghiêm mặt nói với Hỏa Phượng.
– Ngươi…
Hỏa Phượng ngượng nghịu nói, cố gỡ tay Tiểu Phàm ra, nhưng không được.
– Ta với nàng không phải đã làm như vậy rồi sao? Đây chỉ là thể hiện “niềm vui và sự hiếu khách” mà thôi, không có ý gì cả, cho nên nàng không phải ngại…
– Vậy… vậy… vậy thì được…
Hỏa Phượng nhìn xuống, nói nhỏ như muỗi kêu, rồi khẽ mỉm cười.
Hai người rẽ dòng người, nhanh chóng đi lên các bậc thang hướng tới đỉnh núi…
Khoảng một thời thần (mười lăm phút) sau, hai người tới được một bình đài (vùng đất phẳng nhô ra từ sườn núi) vô cùng rộng lớn được xây dựng ở lưng chừng núi. Diện tích của nó phải khoảng vài nghìn trượng vuông (xấp xỉ vài chục nghìn mét vuông), trên đó còn có một căn thạch các (có thể tạm hiểu là tòa nhà xây dựng bằng đá) thiết kế theo phong cách cổ điển của phương Đông.
Tiểu Phàm và Hỏa Phượng chen chúc giữa dòng người đông đúc, tiến lên phía trước, hướng về phía căn thạch các…
Đến nơi, hắn trông thấy một tấm biển lớn gác ở ngoài cửa, có đề:
“NƠI SƠ TUYỂN”
Tiểu Phàm dắt Hỏa Phượng vào trong…
Bên trong căn thạch các rộng lớn có khoảng hơn trăm chiếc bàn xếp ở các vị trí khác nhau, ở mỗi bàn đều có một người ngồi đó. Xem cách ăn mặc của họ, từ màu sắc đến kiểu cách, đều gần như giống hệt nhau, không còn nghi ngờ gì nữa, họ chính là những người của Vô Cực viện, được cử ra để làm giàm khảo vòng khảo sát này.
Sau khi Tiểu Phàm và Hỏa Phượng vào hàng, chờ vào một bàn để chuẩn bị tiến hành sơ tuyển, Tiểu Phàm nhẹ buông tay Hỏa Phượng ra…
– Nàng sẽ không bị lạc nữa đâu…
Hắn cười nói.
Hỏa Phượng không đáp, chỉ khẽ gật đầu, thu tay về, ngại ngùng dấu hai tay sau lưng.
Bỗng nhiên cả căn thạch các rộn lên những tiếng xôn xao, ồn ào.
– Ồ… người thiếu niên kia là Dẫn khí kì trung giai đó…
– Đâu? Đâu?
– Đó… người to lớn kia kìa…
Tiểu Phàm nhìn sang một bàn khác, ở đó có một thiếu niên to lớn, mặc y phục giản dị, sơn dã, bằng vải thô màu nâu. Sau khi có kết quả kiểm tra, y gãi gãi đầu cười ngây ngô, rồi đi về sau chiếc bàn, hướng về hậu các (phía sau căn nhà).
– Bên này cũng có Dẫn khí trung giai…
Lại một bên khác nổi lên tiếng bàn tán, Tiểu Phàm lại nhìn sang bên đó. Lần này là một nữ tử điệu đà, mỹ miều, xem qua có phần kiêu căng. Thực ra nàng ta cũng có lý do để kiêu ngạo. Độ tuổi của nàng ta cũng chỉ khoảng như Tiểu Phàm, hoặc cùng lắm thì hơn hắn một hai tuổi mà thôi, nhưng đẳng cấp chân khí đã là Dẫn khí trung giai, lại có vẻ ngoài hơn người nữa. Cho nên chính là nàng đủ tư cách để ngạo mạn.
Bỗng nhiên Tiểu Phàm cảm thấy một cái gì thật mềm mại, mìn màng lồng vào bàn tay đang nắm hờ của mình. Hắn rất bất ngờ khi nhìn xuống, thì ra là Hỏa Phượng đã chủ động nắm lấy tay hắn!
– Đừng nhìn nàng ta nữa… ta… ta không thích ngươi như vậy…
Hỏa Phượng hai tai đỏ ửng, cúi đầu nói nhỏ với Tiểu Phàm.
“Hả?”, Tiểu Phàm kinh hãi, phải, là kinh hãi… Hắn lại gây ra “cái tội đa tình” rồi! Phải chăng hắn chính là một kẻ trăng hoa?
Tiểu Phàm nhẹ gỡ tay Hỏa Phượng ra, khẽ nói:
– Hỏa Phượng, không phải ta đã nói rồi sao? Ta đã có người trong lòng rồi, ta… đang tìm nàng ấy.
Bặp!, Hỏa Phượng không ngờ lại đưa tay ra, nắm lấy tay hắn lần nữa, lần này còn nàng còn nắm chặt hơn nữa.
Nàng ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn quyết tâm nói:
– Ta không cần biết… chàng chưa có tìm thấy nàng ta. Ta suy nghĩ kĩ rồi. Ta thích chàng! Ta sẽ làm chàng phải thích ta!
– Hả? Nàng…
Tiểu Phàm ngơ ngẩn, không biết nói gì.
Hỏa Phượng bỗng nở một nụ cười tinh quái:
– Hơn nữa… chàng phải chịu trách nhiệm vì cái này…
Đoạn, nàng dơ bàn tay đang nắm lấy tay của Tiểu Phàm lên:
– … ta thân là nữ tử, từ nhỏ tới giờ, trừ phụ thân ta, chưa nam nhân dám chạm vào ta cả. Chàng là người đầu tiên nên chàng phải có trách nhiệm…
– Không phải ta đã nói đó chỉ là…
Tiểu Phàm vội giải thích, nhưng Hỏa Phượng đã ngắt lời:
– Ta không cần biết. Với ta đó là hành động xâm phạm nha. Chàng phải chịu trách nhiệm… Ai bảo khiến ta thích chàng làm chi!
Nói xong nàng lại nép người vào cánh tay hắn, giữ trên môi một nụ cười vui vẻ.
– Nàng… nàng thật không nói lý lẽ…
Tiểu Phàm sợ hãi nói.
– Ta chính là như vậy từ xưa tới nay đó…
Hỏa Phượng nhẹ đáp.
– Sao lúc trước nàng không như vậy? Nàng… nàng… rất hiểu lý lẽ…
Tiểu Phàm nói, đồng thời cố gắng gỡ tay nàng ra, hay ít nhất là không để nàng cứ áp sát vào mình nữa.
– Lúc trước khác, bây giờ khác…
Hỏa Phượng chỉ giải thích với một cái cớ muôn thuở. Đoạn, nàng siết chặt tay Tiểu Phàm hơn nữa, quyết liệt hù dọa:
– Chàng mà đẩy ta ra… hừ… ta chết cho chàng xem..
“Hồng Hài Nhi! Chính là một Hồng Hài Nhi…”, Tiểu Phàm trong lòng run rẩy.
Sau cùng hắn chỉ còn biết đành khổ não mà để yên như vậy…
Một lúc sau, hai người cũng đã tiến tới bàn sơ tuyển: đã đến lượt họ rồi!
– Hỏa Phượng bỏ ra đi, đến lượt chúng ta rồi…
Tiểu Phàm khổ sở nói.
– Chàng thi trước đi, nếu chàng không đạt, ta sẽ rời khỏi cùng chàng…
Hỏa Phượng cười nói.
– Như vậy không được đâu. Nàng vẫn phải…
– Quyết định là ở ta, kệ ta đi… Hì… Mà ta chỉ nói vậy thôi, chứ ta biết chàng sẽ làm được. Qua hậu các, nhớ phải chờ ta đó… nếu không…
Hỏa Phượng nở một nụ cười cổ quái.
– Nàng sẽ chết cho ta xem…
Tiểu Phàm ảo não tiếp lời.
– Phải rồi… hì hì…
Hỏa Phượng cười khúc khích hết sức vui vẻ, rồi nhẹ nhàng buông cánh tay của Tiểu Phàm ra, để hắn đi tới trước.
Người giám khảo ngồi ở bàn chờ Tiểu Phàm tiến đến rồi nói:
– Xin mời tiểu huynh đệ nhỏ một giọt máu vào đây.
Y chỉ vào chính giữa một đồ hình kỳ lạ trên mặt bàn. Đồ hình này kết cấu rất phức tạp, có lẽ chính là một loại trận pháp đắt tiền nào đó chuyên để sử dụng cho việc sơ tuyển này.
Tiểu Phàm y lời làm theo, đưa ngón tay lên miệng, cắn một cái cho tiên huyết chảy ra, rồi cho một giọt tiên huyết nhỏ xuống phức tạp đồ hình.
Đồ hình sáng lên đôi chút, rồi nó bắt đầu biến đổi. Các ký tự phức tạp xoay chuyển, dần dần xếp thành một hàng chữ:
“Chân khí: Dẫn khí kì sơ giai (vô định).
Độ tuổi: mười ba tuổi”.
– Vô định?
Người giám khảo nhíu mày lẩm bẩm. Rồi đột nhiên cúi xuống, lấy ra giấy bút đặt lên bàn. Y ngửa mặt lên hỏi Tiểu Phàm:
– Tiểu huynh đệ tên gì vậy?
– Ta họ Lâm, tự là Tiểu Phàm…
Tiểu Phàm nghi hoặc đáp. Từ lúc đầu tới giờ, hắn có để ý, khi giám khảo kiểm tra, họ không bao giờ hỏi tên hay ghi lại danh tự của ai cả, trừ trường hợp đó là Dẫn khí trung giai cao thủ! Nhưng rõ ràng Tiểu Phàm chỉ là Dẫn khí sơ giai, vậy mà giám khảo lại hỏi danh tự của hắn để ghi chú lại. Thật là khó hiểu. Hắn có gì đặc biệt trong kết quả sơ khảo sao?
– Được rồi! Mời tiểu huynh đệ truyền chân khí vào quả cầu này và duy trì ít nhất hai phân thời gian (ba mươi giây đồng hồ)…
Người giám khảo vừa nói vừa chỉ vào một quả cầu thủy tinh bằng nắm tay đã đặt sẵn trên mặt bàn.
“Đến phần khó rồi đây…”
Tiểu Phàm lo lắng tự nhủ.
Hắn đưa tay ra, chạm vào quả cầu, rồi bắt đầu truyền Thần Ma lực vào.
“Một… hai… ba…”, hắn bắt đầu đếm nhẩm từ một trở đi.
Crắc…, quả cầu đột ngột rạn nứt!
Tiểu Phàm lập tức giật mình thu tay lại.
Người giám khảo cũng bất ngờ đến sững cả người, bởi lẽ trường hợp này từ trước tới nay chưa từng xảy ra!
– Chuyện này…
Tiểu Phàm lo lắng dò hỏi.
Người giám khảo chưa trả lời ngay mà cầm quả cầu lên xem xét. Bên trong quả cầu có hai luồng sáng ngân sắc và hắc sắc đang quấn lấy nhau, chậm dãi bay đi bay lại như thể là một con hắc ngư (cá đen) và một con ngân ngư (cá bạc) đang bơi lội trong nước vậy. Người giám khảo lại nhìn Tiểu Phàm đôi chút, rồi y cười nói:
– Tiểu huynh đệ, ngươi qua rồi. Ngươi có thể tiếp tục lên núi… Xin mời.
Nói xong y liền cúi xuống cầm tờ giấy có ghi thông tin của Tiểu Phàm lên rồi dán lên quả cầu, sau đó cất cả hai thứ vào ngăn tủ dưới bàn.
Tiểu Phàm tuy không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng dù sao hắn cũng đã vượt qua bài kiểm tra này rồi… Hắn mừng vui đi về phía hậu các.
– Nhớ đợi ta đó…
Hỏa Phượng ghé vào tai nói thầm với Tiểu Phàm.
– Ừ được rồi. Yên tâm. Ta sẽ đợi.
Tiểu Phàm cười cười.
Một lúc sau, đúng như dự đoán của Tiểu Phàm, Hỏa Phượng dễ dàng vượt qua bài sơ tuyển này… Nhưng hắn vẫn còn một vấn đề trong lòng.
Chờ nàng tới gần, Tiểu Phàm hỏi:
– Thế nào rồi? Nàng đã lên Dẫn khí trung giai chưa vậy?
– Ừm…
Hỏa Phượng tinh nghịch đảo mắt một vòng, ra vẻ nghĩ ngợi…
Bỗng nhiên, nàng liền ôm lấy cánh tay của Tiểu Phàm, nép người vào vai hắn, miệng cười tươi, đáp:
– Tất nhiên rồi. Chàng nghĩ ta là ai chứ hả?
– Ài… quả nhiên là lợi hại. Xem ra còn lâu ta mới đuổi kịp nàng…
Tiểu Phàm làm bộ thở dài nói.
– Đuổi kịp làm gì. Nếu chàng yếu, ta sẽ bảo vệ chàng, lo gì. Còn không, cùng lắm, đánh không lại, hai ta cùng chạy…
Hỏa Phượng bông đùa đáp.
Tiểu Phàm chỉ biết cười, rồi nói:
– Thôi, chúng ta đi…
Hai người đi ra cửa sau của thạch các…
Phía sau thạch các tất nhiên vẫn là sườn núi thoai thoải, nhưng ở đó, đã có một người nam tử đang đứng chờ sẵn và chỉ cần nhìn cách ăn mặc cũng đủ biết y là người của Vô Cực Viện, hẳn là y chờ ở đây để hướng dẫn tiếp cho những thí sinh sau khi đã qua sơ khảo. Tiểu Phàm quan sát xung quanh thì thấy có một cái đường ray bằng sắt được xây dựng dẫn thẳng lên đỉnh núi!
“Đường sắt?! Ở nơi này cũng có thứ này sao?”, Tiểu Phàm kinh ngạc tự hỏi.
– Xin chào hai vị… ta sẽ giúp hai vị lên núi.
Nam tử nọ cười nói.
Sau đó, y liền gạt một cái cần ở bên cạnh tường xuống.
– Xin đợi chút xíu…
Y nói.
Xè, xè…, tiếng bánh răng vận động bắt đầu vang lên, sau đó càng lúc càng gấp.
Rừ… rừ… rừ…
Đột nhiên, mặt đất một khoảng nhỏ ngay chỗ dầu đường ray mở ra, từ đó một chiếc xe bằng gỗ kì lạ dần chồi lên. Chiếc mộc xa (xe gỗ) được thiết kế hình cầu, bên trên có mái xòe, bốn góc mái lại có treo đèn lồng màu đỏ rất đẹp. Bên ngoài mộc xa có hai chiếc cửa sổ nhỏ xinh đã được buông rèm che. Bên dưới chiếc mộc xa có rất nhiều hoa văn uốn lượn, vừa tinh xảo, lại vừa kì lạ, chẳng rỗ là hình gì nữa. Nhưng đặc biệt nhắt, chiếc mộc xa này có gắn bánh xe, và bánh xe thì đang dán sát vào tuyến đường ray kia.
– Mời hai vị lên mộc xa. Nó sẽ đưa hai vị đến nơi nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối cùng, cũng chính là Truy Phong Hội (huổi đuổi theo gió) được tổ chức hằng năm của Học viện.
Nam tử kia nhẹ nói, rồi ra mở cửa mộc xa cho hai người Tiểu Phàm bước lên.
Sau khi vào xe, Tiểu Phàm chắp tay nói:
– Đa tạ huynh…
– Đây là công việc của tại hạ mà.
Nam tử kia cười, rồi từ từ đóng của xe lại.
Rừ…rừ…
Mộc xa êm ái di chuyển trên tuyến đường sắt, mang hai người Tiểu Phàm hướng lên đỉnh núi…
Tiểu Phàm hiếu kì quan sát chiếc xe kì lạ này. Căn bản thứ này giống như là phiên bản thu nhỏ của tàu hỏa ở Địa Cầu vậy. Nhưng lạ ở chỗ Tiểu Phàm thực không hề nhìn ra “động cơ” của thứ này ở đâu cả. Hắn bèn hỏi Hỏa Phượng đang ngồi bên cạnh mình:
– Nàng có biết thứ này hoạt động thế nào không?
– Thứ này hả? Nó hoạt động bằng trận pháp đó.
– Trận pháp?
– Phải. Chính là những hoa văn kì lạ bên ngoài của chiếc mộc xa này đó. Những trận pháp đó hâp thụ linh khí trong thiên địa, rồi làm cho cỗ xe này di chuyển được. Ta chỉ biết có thế thôi à. Còn cụ thể thế nào thì ta cũng chịu.
– Thật kì diệu thế sao?
– Ừ…
Hỏa Phượng gật đầu xác nhận.
Tiểu Phàm ghi nhận kiến thức mới này vào đầu, rồi vén rèm của sổ, nhìn ra ngoài…
Họ cứ thế đi qua sườn núi mát mẻ, ngắm nhìn cây cối xanh tươi tràn ngập trong tầm mắt và lắng nghe những tiếng ríu rít “reo thi” của chim chóc. Cảnh vật thơ mộng của Xuân sơn như một thước phim lướt qua mắt hai người…
– HẾT CHƯƠNG 19 –