Tầm Lộ

Chương 11: Vô cực học viện… ta đến đây!


Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 11: Vô cực học viện… ta đến đây!

Nghênh Lai Trấn tấp nập người mua kẻ bán…

Tiểu Phàm đi trên đường phố, vừa ngắm nghía vừa quan sát.

– Đại ca, cho ta hỏi ở đâu có bán vật phẩm xác định phương hướng vậy?

Tiểu Phàm hỏi một người bán linh phẩm trên vệ đường.

– Ồ… tiểu huynh đệ tìm mua linh bàn hả? Đến cửa hàng bán trình cụ (đồ dùng cho việc đi lại) ở cuối đường ấy… Nơi đó có bán cả bản đồ nữa…

Người bán linh phẩm thân thiện trả lời.

– Đa tạ đại ca… À đúng rồi, đại ca cho hỏi cái này bán như nào vậy?

Tiểu Phàm vừa nói vừa chỉ vào một loại bánh để trên sạp hàng.

– Bốn đồng tệ một cái…

Người bán hàng cười vui vẻ, vừa nói vừa giơ lên bốn ngón tay.

– Sáu đồng tệ hai cái được không?

Tiểu Phàm mặc cả. Thực chất đây là hắn hiếu kì với thứ gọi là linh phẩm này, nên muốn mua một ít để nếm thử, chứ hắn chẳng đói bụng chút nào cả.


– Xin lỗi tiểu huynh đệ, bánh Thủy Liên (sen nước) của nhà ta từ trước tới giờ vẫn bán như vậy cả. Nhà ta luôn bán đúng giá, không mặc cả đâu. Hơn nữa lại là hàng gia truyền vô cùng thơm ngon chất lượng. Huynh đệ không tin có thể hỏi mọi người xung quanh. Bốn đồng tệ là bốn đồng tệ, không tăng cũng chẳng bớt…

Người bán hàng cười nói.

– Nếu vậy thì được rồi, cho ta một cái đi…

Tiểu Phàm đưa một ngân tệ cho người bán bánh.

– Bánh và tiền trả lại của cậu đây…

Người bán hàng đưa cho Tiểu Phàm một chiếc bánh Thủy Liên và sáu đồng ngân tệ tiền thừa.

– Đa tạ…

Tiểu Phàm cười, cầm lấy bánh rồi đi tiếp.

Vừa đi về phía cuối đường, hắn vừa xem xét thứ linh phẩm đầu tiên mà mình sắp được thưởng thức ở thế giới này.

Chiếc bánh này có hình một bông sen khá đơn giản, chất bánh thì mềm mềm, dẻo dẻo, lại có màu trắng, làm Tiểu Phàm liên tưởng đến Bánh Dẻo mà vào lễ Trung Thu ở Địa Cầu hắn hay được ăn. Từ từ đưa lên mũi, Tiểu Phàm hít nhẹ một hơi hương sen từ chiếc bánh. Mùi thơm rất quyến rũ, giống như mùi trà sen hảo hạng vậy: thanh thanh, dìu dịu, khiến người ta cứ muốn thưởng thức mùi hương đó mãi. “Không biết mùi vị ra sao đây?” – Tiểu Phàm đưa miếng bánh lên miệng, nghĩ thầm.

Khạp…, hắn cắn lấy một miếng nhỏ.

Tiểu Phàm đang đi đột nhiên ngừng lại, hai mắt long lanh, rồi nuốt cái ực…


“Ngon… quá!”, hắn tự nói một mình.

Miếng bánh khi vào miệng lập tức truyền đến vị giác của Tiểu Phàm cảm giác của hai từ “thanh mát”, khiến nước miếng của hắn, một cách thật tự nhiên mà tiết ra. Sau đó, khi mùi vị vẫn còn lưu lại trong miệng, miếng bánh một cách đột ngột mềm lụa hẳn ra, tựa như là dòng lưu thủy (nước chảy) mà lại không phải dòng lưu thủy, tựa như tấm lụa mà cũng không hoàn toàn như tâm lụa,… chỉ cảm giác như là suối nguồn chảy thẳng xuống họng, đi tới đâu hương thơm và vị thanh ngọt lan tới đó. Nuốt xong miếng bánh mà hắn vẫn còn cảm nhận rõ lộ trình (đường đi) của nó trong bụng mình. Thực giống như là vào một ngày hè hết sức nóng nực, vừa từ ngoài trời mà chạy vào trong phòng, hớp lấy một ngụm nước suối trong lành và mát mẻ; nước suối đi tới đâu, ta đều rõ ràng cảm nhận được. Thực là cực độ sảng khoái…

Tiểu Phàm mở mắt ra, tâm thần như hồi tỉnh từ khoái mộng (giấc mơ sung sướng), nhìn xuống cái bánh đã bị cắn mất một miếng con, lòng trăm phần kinh ngạc… “Mỹ diệu quá…”, đó là dòng suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn khi ấy.

Không lâu sau, bỗng nhiên từ phần bụng của hắn, một luồng linh khí tươi mát xuất hiện, lan tràn khắp các đường kinh mạch xung quanh. Đây chính là cái “linh” của linh phẩm! Tiểu Phàm thầm cảm nhận. Nhưng đáng tiếc, hắn chỉ có thể cảm nhận mà thôi, hấp thụ thì không thể, bởi vì linh khí ấy là linh khí thuộc Thủy nguyên tố, không có một chút Hắc Ám hay Lôi Đình nguyên tố nào cả…

Tiểu Phàm vừa đi về phía cuối đường vừa thưởng thức hết chiếc bánh Thủy Liên. Hắn dừng lại trước một cửa hiệu đông người ra vào. Nhìn lên biển hiệu có đề “Trình Cụ Các” (nơi bán đồ dành cho việc đi xa), Tiểu Phàm bước vào…

– Xin hỏi quý khách muốn mua gì ạ?

Một người con gái trông thấy Tiểu Phàm đi vào, liền niềm nở chạy ra tiếp đón.

– Xin hỏi cô nương, ta muốn mua bản đồ và dụng cụ chỉ phương hướng thì tới gian nào?

Tiểu Phàm hỏi.

– Xin mời quý khách tới kệ hàng thứ hai tính từ trong ra.

Cô nương đó nhiệt tình hướng dẫn.


– Đa tạ…

Tiểu Phàm lịch sự nói.

– Dạ không có chi… Xin mời quý khách.

Nói đoạn nàng ta gập người xuống, giang một tay ra biểu thị “xin mời”…

Tiểu Phàm nhã nhặn gật đầu, rồi đi tới kệ hàng được chỉ.

Kệ hàng được bài trí rất khoa học, Trên đầu kệ có một tấm biển nhỏ ghi là “Định Phương Cụ” (dụng cụ định phương hướng). Bước sâu vào trong, Tiểu Phàm bắt đầu tìm hàng mà mình muốn mua. Ở trên kệ có để rất nhiều đồ vật khác nhau, phía dưới mỗi đồ vật lại có chú thích rõ ràng về công dụng, cách sử dụng và giá tiền của vật phẩm. Việc này giống như siêu thị ở Địa Cầu vậy, giúp cho người mua dễ dàng chọn lựa hàng hóa mà mình thấy phù hợp.

Quan sát một lúc Tiểu Phàm đã đưa ra được kết luận…

– Ra là như vậy… Ở đây linh bàn và bản đồ luôn bán thành một bộ. Giá tiền thì quyết định trên chất lượng của mỗi vật. Linh bàn nào càng nhỏ gọn, bàn đồ nào càng chi tiết và biểu thị vùng càng rộng lớn thì càng có giá trị cao hơn. Hơn nữa cách sử dụng cũng quyết định tới giá trị… Ừm..

Tiểu Phàm vừa xem đồ vừa suy nghĩ lựa chọn.

Cách sử dụng của linh bàn và bản đồ phân làm hai loại. Một loại là tách rời hai dụng cụ, tức là linh bàn chỉ để xác định bốn hướng Đông – Tây – Nam – Bắc, còn bản đồ thì cũng chỉ để nhìn mà xác định đường đi thôi. Còn cách sử dụng thứ hai là cách sử dụng ưu việt hơn rất nhiều. Cách này gắn linh bàn và bản đồ làm một hệ thống chặt chẽ với nhau, tức là khi muốn tìm phương hướng đến một địa phương nào đó, người sử dụng chỉ việc đánh dấu địa phương đó trên bản đồ bằng chân khí của mình, sau đó truyền chân khí của mình vào linh bàn, khi đó linh bàn sẽ chỉ ra phương hướng và cách đến vị trí đã được đánh dấu. Chính vì phương pháp thứ hai ưu việt hơn hẳn phương pháp đầu tiên, cho nên bộ linh bàn – bản đồ nào sử dụng phương pháp thứ hai sẽ có giá tiền ở một cấp cao hơn hẳn những bộ linh bàn – bản đồ sử dụng phương pháp đầu tiên.

“Phương pháp thứ hai này giống như Google Maps ở kiếp trước vậy, rất là tiện dụng, và độ chính xác cao nữa… gần như là không có khả năng lạc đường. Tuy nhiên giá cũng đắt quá đi. Bộ rẻ nhất cũng đã tới hai ngân tệ rồi. Trong khi bộ bình thường thì chỉ tính bằng đồng tệ mà thôi. Ài… ít tiền đúng là mua gì cũng khó mà…”, Tiểu Phàm nghĩ bụng.

Hắn lại đi sâu hơn vào trong…

“Định Phương Cụ loại mới nhất.

Vật phẩm được cải tiến, kết hợp hai trong một.


Linh bàn và bản đồ kết hợp thành một chiếc Linh Đồ giới chỉ vô cùng tiện dụng…”

Tiểu Phàm trông thấy một biển hiệu lớn đặt trên một cái kệ có vẻ như là để quảng cáo hàng hóa mới nhập về. Hắn quan sát vật được trưng bày trên kệ. Đó là một cái giới chỉ rất đẹp tạo từ vàng, trên bề mặt chạm trổ tinh vi, lại có gắn một mặt ngọc màu xanh biếc như hải dương… Hắn đọc xuống dưới tới phần hướng dẫn sử dụng:

“Bước một: Chỉ cần truyền chân khí vào trong Linh Đồ giới chỉ, lập tức bản đồ lập thể sẽ hiện ra.

Bước hai: Đánh dấu vị trí cần đến, chỉ dẫn về lộ trình và phương hướng sẽ xuất hiện.”

– Ồ… thật không thể tin nổi, không ngờ ở thế giới này cũng có công nghệ lập thể (công nghệ trình chiếu hoạt ảnh 3D trong không gian) sao?

Tiểu Phàm kinh ngạc bật thốt.

Hắn nhìn xuống giá tiền của sản phẩm tuyệt vời này: “Mười lăm kim tệ”!

Đờ đẫn một lúc, Tiểu Phàm đành cười cười, xoay người bước ra phía đầu kệ hàng, nơi có những sản phẩm rẻ hơn…

Cuối cùng sau khi ra khỏi Trình Cụ Các, hắn đã mua được một bộ trình cụ giá hai ngân tệ – chính là bộ rẻ nhất sử dụng phương pháp xác định phương hướng thứ hai.

Tiểu Phàm đi hết con phố chính Nghênh Lai Trấn, mua thêm chút y phục và một cái tay nải để đựng quần áo, hắn đi ra tới cổng trấn…

– Vô Cực Học viện… Ta đến đây!

Tiểu Phàm nói nhỏ một tiếng, mắt nhìn còn đường chưa thấy kết thúc trước mặt.

Trên đầu là thiên không xanh thẳm, sau lưng là tiểu trấn, dưới chân là con đường dài như vô tận… Người thiếu niên bắt đầu hành trình của bản thân mình…

– HẾT CHƯƠNG 11 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.