Đọc truyện Tầm Lộ – Chương 10: Con đường
Trong ngôi miếu hoang thuộc Nghênh Lai Trấn…
– Vậy chúng ta làm thế nào?
Tiểu Phàm lên tiếng hỏi.
– Đơn giản thôi mà… Ta sẽ dùng chân khí duy trì bảo vệ viên đá này. Còn ngươi dùng chân khí của bản thân hủy nó đi… Ta sẽ dùng chân khí ở mức cao nhất, sau đó dần hạ xuống. Khi nào viên đá đó vỡ thì tức là chân khí của ngươi đạt mức đó. Hiểu không?
Nhan Lạc đáp.
– Nhưng nếu chân khí của ta mạnh hơn ngươi vậy cách này không phải vô dụng rồi sao?
Tiểu Phàm thắc mắc.
– Hừ… Ngươi nghĩ mình là ai chứ… Ta là… À mà thôi… ngươi cứ làm đi rồi biết.
Nhan Lạc tức giận đáp.
– Nếu ngươi đã nói vậy thì được rồi…
Tiểu Phàm cười cười.
– Hừ…
Nhan Lạc hậm hực.
Y nhặt lên một viên đá nhỏ rồi bắt đầu đẩy chân khí của bản thân ra, tạo thành một cái quang thuẫn (khiên ánh sáng) màu xanh ngọc quanh viên đá.
Đoạn quay sang Tiểu Phàm nói:
– Rồi, tới ngươi đó… truyền chân khí vào đi…
Tiểu Phàm gật đầu, rồi từ từ đưa tay ra chạm lên viên đá…
“Không biết có làm được không đây? Trong công pháp có chỉ dẫn cách phát ra chân khí, nhưng ta đến việc đả thông tâm mạch (kinh mạch tại tim) còn chưa làm được nữa. Giờ chỉ có cách sử dụng tạm Thần Ma lực tàn dư trong kinh mạch thôi…”, Hắn trộm nghĩ.
Từ bàn tay Tiểu Phàm một luồng hắc ngân lưỡng quang (ánh sáng hai màu đen – bạc) xuất hiện, bắt đầu từ từ bao phủ lên quang thuẫn của Nhan Lạc.
“Thành công!”, Tiểu Phàm trong lòng thực vui mừng khôn tả. Không ngờ rằng lần đầu hắn làm đã thành công rồi.
Bỗng nhiên…
Phụp…, luồng hắc ngân quang chưa bao bọc hoàn toàn được viên đá mà đã đột ngột biến mất.
– Hả? Cái gì? Sao chân khí của ngươi yếu đến vậy? Xuất ra mà cũng không nổi sao?
Nhan Lạc kinh ngạc thốt lên.
Tiểu Phàm cũng kinh ngạc, hắn không ngờ Thần Ma lực của mình yếu tới vậy, vừa xuất ra chưa được bao lâu mà đã biến mất không tăm hơi rồi…
– Chuyện này… ta…
Tiểu Phàm ngỡ ngàng, không biết nói gì.
Nhan Lạc nhìn Tiểu Phàm một chút rồi từ từ thu chân khí vào trong nội thể, bỏ viên đá xuống đất nói:
– Thôi… không sao. Có lẽ… Có lẽ…
Vốn y định an ủi Tiểu Phàm nhưng lại chẳng nghĩ ra được lý do nào để an ủi cho sự yếu kém của hắn cả.
Hai người chìm trong im lặng và khó xử…
“Ta thực sự kém cỏi đến thế sao?”, Tiểu Phàm lo lắng nghĩ thầm. Rồi hắn lại tự cười giễu bản thân mình… “Ài… tự nghĩ mình là ai chứ?… Mà khoan đã… ta không phải mới tu luyện được bốn ngày thời gian thôi sao?… Không phải ta kém cỏi mà thời gian tu luyện quá ngắn thôi…”
Quả đúng vậy, hắn mới chỉ chính thức tu luyện được hơn bốn ngày thời gian mà thôi! Nếu để người khác biết hắn mới chỉ tu luyện bốn ngày mà đã có thể phóng thích chân khí ra ngoài thì chưa biết chừng hắn sẽ bị người ta bắt về làm thí nghiệm cũng nên. Bởi lẽ, căn bản việc đó quá ngoài sức tưởng tượng! Cho dù có là thiên tài, với tư chất tuyệt hảo thì để phóng thích chân khí, người đó ít nhất cũng phải tu luyện một tháng thời gian. Hơn nữa đó là thiên tài, chứ nếu là người thường, nửa năm thời gian cũng chưa chắc đã làm được. Tiểu Phàm làm được như vậy chính là phải nói tới ba yếu tố khó tin liên tiếp xảy đến với hắn.
Đầu tiên chính là tư chất của hắn. Khi Tiểu Phàm ở Diêm La giới, nghe theo lời Hạ Y Thần nói, đồng thời do gặp phải biến cố mà nhảy vào phần giao thoa của hai vùng xoáy luân hồi để trùng sinh thì cũng chính là lúc tư chất của hắn được định trước là đã hơn người. Bảy vùng xoáy ở Diêm La giới khi đó chính là thất đạo dẫn thất kiếp (bảy cánh cửa dẫn tới bảy kiếp) quyết định luân hồi, theo thứ tự từ trái qua phải là: Vật kiếp, Nhân kiếp, Tiên kiếp, Yêu kiếp, Ma kiếp, Phật kiếp và Quỷ kiếp. Khi vong hồn được phán xét đi qua vòng xoáy nào thì khi đầu thai sẽ có số kiếp ứng với cửa đó. Vì thế khi Hạ Y Thần khuyên Tiểu Phàm nhảy vào vòng xoáy thứ ba từ trái sang cũng chính là muốn hắn vào được Tiên đạo, có được Tiên kiếp, ngay khi đầu thai đã trở thành “ấu tiên” (ấu tức là trẻ nhỏ). Nhưng do biến cố mà Tiểu Phàm lại rơi vào vùng giao thoa của Tiên đạo và Nhân đạo. Vì thế mà hắn phải đầu thai tới Nhân giới. Nhưng trong họa lại có phước, tuy rằng hắn không được sinh ra ở Tiên giới, và trở thành “ấu tiên” nhưng hắn lại có được tiên cốt do được hưởng một phần quyền năng của vòng xoáy Tiên đạo. Hơn nữa hắn lại còn ký ức, hồn phách vẹn nguyên của kiếp trước nên tinh thần lực khi trùng sinh rất khủng bố. Rồi sau đó, hắn lại được Phạm Nhất Tiêu giúp đỡ cải thiện thân thể, khiến hắn trở thành hậu nhân của Bàn Cổ, mang trong mình dòng máu của Thần Ma… Như thế nhờ một loạt những biến cố không ngờ đến ấy, mà hắn đã có được tư chất vô năng tưởng tượng (vô năng tức là không thể).
Thứ hai, phải nói tới chính là quá trình tu luyện của hắn. Tuy nói rằng hắn mới chính thức tu luyện được bốn ngày nhưng khi ở trong hắc ám không gian hắn đã vô tình tu luyện rồi! Đó chính là việc hắn thổ nạp theo công pháp của Hạ Y Thần. Bởi lẽ khi ấy, hắn chỉ biết có bước đầu là thổ nạp, cho nên không thể nói là hắn đã biết tu luyện được. Thế nhưng việc ấy lại có lợi ích rất lớn cho kinh mạch cùng cơ thể của hắn. Tuy hắn chỉ thổ nạp, không biết vận công, và cũng không biết tích lũy chân khí, nhưng việc thổ nạp lại giúp cho linh khí thiên địa đi qua cơ thể hắn. Việc này vô cùng tốt cho thân thể của Tiểu Phàm. Bởi vì khi hắn bắt đầu thổ nạp cũng là khi hắn mới sinh ra được hơn hai ngày thời gian, cũng tức là khi thân thể hắn còn vô cùng tinh khiết, chưa hề bị vẩn đục. Khi con người ta lớn lên, cũng chính là lúc họ hấp thụ vào trong cơ thể những thứ độc hại không thể tránh khỏi của trời đất. Ngay việc hít thở hay ăn uống cũng gây ra sự vẩn đục cho cơ thể. Chính vì lẽ đó, phàm nhân mới có sinh, lão, bệnh, rồi tử. Nhưng Tiểu Phàm gần như ngay lúc sinh ra đã lại có thể dẫn dắt linh khí thiên địa qua cơ thể mình, dùng nó một cách vô thức bảo quản sự tinh khiết vốn có của bản thân, tẩy đi những ố đục của thiên địa, thân thể hắn luôn được linh khí thiên địa giữ ở tình trạng tuyệt vời nhất. Vì thế mà trong quá trình tu luyện sẽ không bị vẩn đục thiên địa cản trở như những người khác. Bởi cho dù người ta có tu luyện từ nhỏ, từ khi mới là một hài từ năm, sáu tuổi đi chăng nữa thì trong thân thể họ vẫn có những ố đục, dù là chỉ đôi chút, gây cản trở cho việc tu luyện của bản thân.
Yếu tố thứ ba chính là công pháp của hắn: Ma Kinh! Công pháp của hắn vốn là loại thượng đẳng của thượng đẳng, cho nên không cần nói cũng đủ biết nó lợi hại thế nào. Tu luyện dù khó khăn trùng trùng nhưng lại là một ngày tiến xa ngàn dặm…
Tất cả những biến cố, kì ngộ liên tiếp và cả những cố gắng, những suy tính hơn người của Tiểu Phàm đã giúp hắn có được khả năng tu luyện đáng sợ tới như vậy. Nếu nói một ngày tu luyện bằng ba ngày tu luyện của thường nhân gọi là thiên tài, thì Tiểu Phàm chính là “yêu nghiệt” – một ngày tu luyện bằng cả chục ngày của người ta!
– À phải rồi… Nhan Lạc ngươi có thể cho ta biết địa điểm tổ chức thi tuyển của tam đại Học viện không?
Tiểu Phàm đột ngột mở lời, phá tan bầu không khí im lặng.
– Hả? Tam đại Học viện ư? Ngươi không những muốn thi tuyển mà còn muốn vào tam đại Học viện? Ngươi… không phải ta khinh thường ngươi, nhưng với năng lực hiện giờ của ngươi, chỉ chỉ sợ… chỉ sợ…
Nhan Lạc ngập ngừng.
– Chỉ sợ Học viện hạng bét cũng không nhận ta phải không?
Tiểu Phàm cười cười nói.
Nhan Lạc thở dài một tiếng, nặng nề gật đầu, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào Tiểu Phàm, có lẽ sợ sẽ làm tổn thương hắn.
– Ha ha ha… không sao, ngươi chỉ cần cho ta biết địa điểm và thời gian tổ chức thi tuyển của tam đại Học viện là được rồi. Chuyện khác ngươi không cần lo lắng cho ta đâu…
Tiểu Phàm sảng khoái cười đáp.
Nhan Lạc nhìn Tiểu Phàm một lúc rồi nhẹ đáp:
– Nếu ngươi đã nói vậy thì được rồi. Ta sẽ nói cho ngươi biết. Đầu tiên là thời gian tổ chức thi tuyển, cả ba Học viện đều tổ chức vào cùng một khoảng thời gian giống nhau là vào ngày mười lăm tháng một hằng năm, tức là tròn một tháng nữa ba Học viện này sẽ bắt đầu cho thi tuyển. Còn về địa điểm thi tuyển thì chính là tại trường. Atula Học viện ở tại Hoành Sơn phía Bắc Thương Lan quốc. Thương Lan Học viện thì nằm ngay ngoại ô của kinh thành Long Giang. Còn Vô Cực Học viện thì nằm ở Vô Cực Sơn ở phía Đông của Thương Lan quốc…
– Vậy theo ngươi thì Học viện nào mạnh hơn trong trong tam đại Học viện?
Tiểu Phàm hỏi.
– Ừm… nếu nói Học viện nào mạnh hơn thì khó nói lắm. Tam đại Học viện này đã thành lập từ rất lâu rồi, cho nên mỗi thời mỗi khác. Có thời Học viện này mạnh hơn, nhưng sau đó lại suy yếu… cứ như thế, tam đại Học viện này thay nhau đứng đầu trong nhiều năm qua. Nhưng mà, hiện tại thì Thương Lan Học viện đang đứng đầu, bởi lẽ Thương Lan Học viện còn được gọi là Hoàng gia Học viện, nó chính là bộ mặt của triều đình trong giới tu đạo, cũng là lá chăn của triều đình. Giờ đây triều đình càng lúc càng mạnh, càng như mặt trời giữa ban trưa, cho nên theo đó Thương Lan Học viện cũng như diều gặp gió mà đi lên theo, từ đó mà vượt mặt hai đại Học viện kia.
– Vậy Học viện nào gần nơi này hơn?
Tiểu Phàm hỏi tiếp.
– Ừm… chắc là Vô Cực Học viện…
Nhan Lạc suy nghĩ đôi chút rồi đáp.
– Vậy từ đây tới đó mất bao lâu?
– Nếu không gặp phải khó khăn gì thì đi từ đây, ra khỏi Nghênh Lai Trấn, theo đường lớn, về phía bắc, qua Tử Vân thành, sau đó tới Vô Cực Học viện… ừm có lẽ mất khoảng mười lăm ngày đường đi bộ…
Nghe xong Tiểu Phàm bắt đầu tính toán trong lòng: “mười lăm ngày đường… nếu bây giờ ta xuất phát thì khi đến đó vẫn còn mười lăm ngày để chuẩn bị… hơn nữa lúc đi đường, đêm ta vẫn có thể tu luyện… ừm… có lẽ chỉ có chọn Vô Cực Học viện này thì ta mới có thể có đủ thời gian chuẩn bị và tu luyện mà thôi… Vậy chọn nơi này đi!”
– Ê… Đừng nói là ngươi định chọn Vô Cực Học viện nha. Sao hỏi kỹ quá vậy?
Nhan Lạc nghi hoặc hỏi.
Tiểu Phàm cười đáp:
– À không… ta đâu có điên phải không nào? Chỉ là hiếu kì mà thôi… Ừm, còn ngươi, sau này định thế nào?
Nhan Lạc xòe tay ra, khua khua, ý nói là “ta cũng không biết”…
Tiểu Phàm nhìn Nhan Lạc rồi như chợt nhận ra cái gì, hắn nhíu mày, lập tức quay mặt đi, suy nghĩ…
“Là khất cái mà da dẻ lại mịn màng, trắng trẻo thế này? Hơn nữa hiểu biết lại không tầm thường, cả việc tình trạng triều đình ra sao cũng biết… thân thế Uất Trì Nhan Lạc này cũng không tầm thường đâu… Có lẽ cũng là con cháu của thế gia hào môn cũng không chừng. Hơn nữa… xem ra là không phải bị đuổi, mà giống như tự bỏ nhà đi thì đúng hơn…”
– Nè, ngươi nghĩ gì vậy?
Nhan Lạc thấy Tiểu Phàm quay mặt đi chỗ khác tò mò hỏi.
– À… không có gì…
Tiểu Phàm nhẹ nói.
Hai người ngồi thêm một lúc nữa, Tiểu Phàm đã quyết định trong lòng, liền đứng dậy, chắp tay nói:
– Nhan Lạc, hôm nay ta và ngươi có duyên gặp mặt, lại cùng nhau trải qua hoạn nạn. Trước xin đa tạ ngươi. Nếu không có ngươi thì có lẽ ta đã không thoát được rồi. Lại nói ngươi cũng giúp ta mở mang rất nhiểu. Lần nữa cám ơn ngươi. Nhưng như người ta nói “cuộc vui nào cũng có lúc tàn”, ta cũng đã đến lúc phải đi rồi… Ngươi bảo trọng nha.
– Trời ơi, Tiểu Phàm… nhìn ngươi vậy mà cũng văn chương quá nha. Thôi muốn nói tạm biệt thì đi đi còn gì nữa. Nói nhiều làm gì. Mà nói tới đa tạ, thì ta cũng phải đa tạ ngươi. Nhờ ngươi ta mới thoát được. Ngươi… cũng bảo trọng.
– Được… Có duyên chúng ta sẽ gặp lại.
– Chắc chắn rồi.
Nhan Lạc cười đáp.
Tiểu Phàm cũng cười đáp lại rồi xoay người ra khỏi cửa miếu. Đến ngưỡng cửa miếu, Tiểu Phàm đột nhiên quay lại nói:
– À đúng rồi, Nhan Lạc, ngươi nhớ suy nghĩ kỹ lời ta nói đi nha… trở về nhà đi, phụ mẫu ngươi đang rất lo cho ngươi đó… ĐẠI THIẾU GIA ạ!
– Hả? Ngươi… đoán ra…
Nhan Lạc kinh ngạc nói không nên lời.
Tiểu Phàm cười cười rồi vụt ra khỏi con hẻm, biến mất trong dòng người ngoài phố… Tiểu Phàm vừa đi vừa tìm kiếm một thứ gì đó trên vệ đường, hắn thầm quyết định: “Đành làm vậy thôi… A, đây rồi.”. Tiểu Phàm nhanh chân bước vào một cửa hàng cầm đồ trên vệ đường…
– Lão bản (ông chủ), cái này cầm được bao nhiêu…
Tiểu Phàm bước tới trước bàn giao dịch, vừa nói vừa tháo chiếc giới chỉ màu xanh đồng trên tay ra đặt lên bàn. Đây chính là quà gặp mặt của sư phụ Dương Quá tặng cho hắn trong lần đầu gặp mặt!
Sau khi xem xét kĩ càng chiếc nhẫn, lão bản của tiệm cầm đồ lại nhìn kĩ Tiểu Phàm một lần nữa…
– Thế nào? Lão bản… được bao nhiêu đây? Ta nói trước nha, đây là đồ tốt, đừng có lừa ta, chỉ trả giá một lần thôi, nếu ta không vừa ý… Hừ, ta sẽ đi hàng khác…
Tiểu Phàm nhíu mày nói. Hắn chính là muốn dằn mặt lão bản này trước. Bởi lẽ giá trị tiền tệ ở đây hắn căn bản là nắm không rõ. Hơn nữa, chiếc giới chỉ này chắc chắn là hàng tốt, bởi lẽ sư phụ Dương Quá của hắn không phải là kẻ tầm thường, chắc chắn đồ tặng cho hắn cũng không thể kém được. Đó đơn giản là thể diện của cường giả. Ngoài ra đây là thứ duy nhất trên người mà hắn có thể cầm đồ được, cho nên càng không được “hớ” quá nhiều…
– Hà hà… tiểu huynh đệ không cần nóng, tiệm ta chưa bao giờ có chuyện lừa gạt, hàng đáng bao nhiêu, tuyệt đối sẽ trả đủ… Còn về chiếc giới chỉ này, tuy đúng là loại hảo hạng, nhưng mà…
Tiểu Phàm nhíu mày, giơ nhanh một tay lên ngắt lời của lão bản, nói:
– Không cần nói nhiều, một giá thôi… nhanh đi.
Lão bản đang ba hoa cũng phải nhíu mày. Suy ngẫm đôi chút rồi nói:
– Nếu tiểu huynh đệ đã nói như vậy thì… Được… ba kim tệ… một giá thôi, không nói nhiều… Đó đã là cái giá cao nhất ta có thể đưa ra rồi…
Tiểu Phàm cười cười,… xòe một lòng bàn tay ra, nói:
– Nếu lão bản đã là kẻ không có mắt nhìn hàng như thế thì thôi đi, trả lại ta!
– Ấy khoan, để ta xem lại… xem lại đã…
Lão bản lại cau mày, đoạn lấy lăng kinh ra xem xét kĩ hơn chiếc giới chỉ. Sau cười cười, y niềm nở nói:
– Xin lỗi tiểu huynh đệ, vừa rồi là lỗi của ta…. Vậy năm kim tệ đi ha… Như vậy hẳn là không thiệt cho huynh đệ rồi…
Tiểu Phàm nhếch mép cười, lòng thầm nghĩ: “lại còn giả bộ xem lại, vừa rồi chẳng qua là ép giá ta không thành mà thôi, lấy cớ trả thêm giá đây mà…”
– Được… năm kim tệ thì năm kim tệ… viết giấy cho ta đi.
Tiểu Phàm nói.
Lão bản cho người cất chiếc giới chỉ vào trong, rồi cúi xuống ghi giấy cầm đồ cho Tiểu Phàm.
– Của huynh đệ đây…
Xong xuôi, y đưa giấy cầm đồ, và năm kim tệ cho Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm cầm giấy cầm đồ, nhưng chưa cầm tiền nói:
– Đổi chỗ kim tệ này ra ngân tệ và đồng tệ cho ta đi… Mỗi thứ một nửa.
– Được
Lão bản cười đáp.
Y cầm lại chỗ kim tệ rồi cho ngươi đem đi đổi, đem chỗ tiền tương đương ra.
– Đây là ba mươi ngân tệ ứng với ba kim tệ, còn đây là hai trăm đồng tệ tương đương hai kim tệ của tiểu huynh đệ…
– Đa tạ…
Tiểu Phàm cười nói.
– À phải rồi, tiểu huynh đệ ngươi định lấy tiền mặt hay tệ bài…
Lão bản nói.
– Tệ bài?
Tiểu Phàm hỏi lại.
– Tiểu huynh đệ yên tâm,… tệ bài của tiệm ta chính là tệ bài của Bạch gia đó… có thể dùng được trên toàn quốc, hơn nữa khi mua hàng ở các cửa hàng của Bạch gia, dùng tệ bài ấy sẽ được giảm giá nữa. Nhưng tất nhiên… Hà hà, tiểu huynh đệ sẽ tốn chút phí…
Lão bản nói.
– Xin hỏi tốn bao nhiêu?
Tiểu Phàm bắt đầu thấy hứng thú với cái gọi là tệ bài này. Dường như nó giống như thẻ ATM ở địa cầu vậy.
– Rất rẻ nha, chỉ mười đồng tệ thôi…
Lão bản cười nói.
– Vậy được… ta lấy tệ bài…
Tiểu Phàm đáp.
Hắn chính là đã nghĩ kĩ rồi. Nếu phải đi hành trình dài lại mang theo lượng tiền cồng kềnh thì chính là không chỉ không tiện mà còn là ngu ngốc. Bởi vì, nếu mang đống tiền cồng kềnh mà đi lại thì không phải là đã tự biến mình thành miếng thịt ngon cho bọn cường đạo rồi hay sao? Nhưng nếu chỉ phải mang theo tệ bài, thì sẽ rất kín đáo, an toàn hơn rất nhiều…
– Vậy tệ bài của tiểu huynh đệ đây…
Lão bản đưa một tấm thẻ bài hoa mĩ trên có khắc một chữ Bạch cho Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm thích thú cầm chiếc tệ bài trên tay mà ngắm nghía kĩ càng. Chiếc tệ bài này được trang trí hoa văn rất hoa lệ. Chính giữa thẻ bài có hoa văn nổi của một chữ “Bạch” lấp lánh màu bạc. Bên dưới có ẩn hiện mấy chữ: “bốn kim tệ, chín ngân tệ”. Tiểu Phàm thầm nghĩ “vậy là tiền tệ của nơi này phân ra làm kim – ngân – đồng. Một kim tệ bằng mười ngân tệ, một ngân tệ bằng mười đồng tệ. Trong tệ bài này, tiền hẳn là được hiển thị dưới mệnh giá cao nhất rồi…”
– Tiểu huynh đệ, ngươi phải truyền chân khí vào tệ bài thì mới sử dụng được…
Lão bản thấy Tiểu Phàm có vẻ như không biết cách sử dụng tệ bài nên nhắc nhở.
– Ồ, vậy sao? Đa tạ lão bản… Từ trước tới giờ trong phủ, ta chỉ tiêu tiền mặt thôi à…
Tiểu Phàm cười cười nói.
Đoạn, hắn truyền Thần Ma lực vào trong tệ bài. Chỉ một tia hắc – ngân quang truyền vào trong tệ bài, chữ “Bạch” phía trên lập tức sáng chói lên, rồi từ từ dịu đi… Chữ “Bạch” vốn màu bạc, giờ lại biến thành hắc – ngân lưỡng sắc.
– Vậy là được rồi phải không?
Tiểu Phàm giơ lên chiếc tệ bài, hỏi.
Lão bản nhìn tệ bài rồi gật gật đầu.
Tiểu Phàm hỏi:
– Có thể cho ta rút mười ngân tệ không?
– À huynh đệ đến kia để rút ngân tệ…
lão bản chỉ sang một góc bên trái của của tiệm.
– Đa tạ…
Tiểu Phàm nói lời cám ơn rồi đi đến góc tiệm để rút tiền. Phía đó có để một cái trụ đá pha lê cao tầm ba xích (ba xích bằng một mét), dưới sàn quanh trụ pha lê có khắc một vòng tròn ký tự kì lạ. Hắn đi tới gần trụ pha lê, nhìn lên mặt đá phẳng phía trên. Trên bề mặt trụ có một hõm nông hình chữ nhật, kích cỡ bằng đúng tấm tệ bài, chắc hẳn chính là để đặt tệ bài vào đó. Ngoài ra còn có bốn núm nổi hình tròn. Một cái to nhất bằng pha lê đặt ngay dưới cái hõm. Dưới nữa thì có ba cai núm bằng nhau, có ba màu lần lượt là kim sắc, ngân sắc và đồng sắc, chắc hẳn là để chọn loại mệnh giá muốn đổi ra. Tiểu Phàm tuy rằng vẫn chưa biết sử dụng ra sao nhưng cũng đặt tấm tệ bài vào cái hõm…
“Mời quý khách truyền chân khí để xác nhận tệ bài”, phía trên mặt trụ liền hiện lên một dòng chữ…
Tiểu Phàm đọc xong, liền quan sát mặt trụ… “Có lẽ truyền vào đây…”, hắn thầm nghĩ, rồi đưa tay ra, nhẹ để lên núm pha lê lớn nhất và bắt đầu truyền Thần Ma lực vào… Một tia truyền vào, quang trụ dần sáng lên dìu dịu…
“Mời quý khách chọn mệnh giá muốn đổi”, một dòng chữ lại hiện ra.
Tiểu Phàm ấn lên cái núm màu bạc…
“Xin mời quý khách quyết định số lượng ngân tệ muốn rút”, dòng chữ thay đổi. Bên cạnh chỗ đặt tệ bài hiện lên một dòng chữ trong một vòng tròn đỏ: “viết vào đây…”
Tiểu Phàm suy nghĩ đôi chút rồi mỉm cười. Hắn truyền Thần Ma lực ra đầu ngón trỏ rồi bắt đầu viết vào trong vòng tròn đỏ. “10” – hắn viết một số vào trong. Lập tức trụ pha lê sáng rực lên trong chốc lát rồi trở về trạng thái bình thường… Chiếc tệ bài bay lên, lơ lửng trên không và trên mặt trụ hiện lên dòng chữ: “Đa tạ quý khách”.
Xoạch.
Bên cạnh, đột ngột bật lên một trụ pha lê nhỏ hơn, phía trên có để mười tấm bạc mỏng, mỗi tấm rộng dài độ một thốn (một thốn xấp xỉ 3,33 centimet). Tiểu Phàm thu lại ngân tệ rồi cho vào trong túi áo, sau đó cầm lấy tệ bài đang lơ lửng…
“Cũng có phần giống cây ATM ha…”, Tiểu Phàm nghĩ thầm.
Hắn quay lưng bước ra khỏi tiệm cầm đồ. Trước khi đi, hắn lại đa tạ vị lão bản kia một lần nữa, rồi mới đi hẳn…
– Giờ phải đi mua đồ đã…
Tiểu Phàm tự nói một mình, sau đó thoăn thoắt bước trên đường…
-HẾT CHƯƠNG 10-