Đọc truyện Tầm Hung Sách – Chương 99: Địa thượng phần (6)
Tư Mã Lương Nhân trầm ngâm trong chốc lát, phủ định suy nghĩ của mình, “Tuy có khả năng này, nhưng không thể không tính đến khả năng liên hệ thái quá. Rốt cuộc có phải nghĩ sai rồi hay không, nghĩ sai thế nào, bây giờ thảo luận cũng không còn ý nghĩa, Kiệt Tử Lâu đã đề phòng, ta chỉ cần nhắc nhở thêm.Cam Nhạc Ý được không? Có cần tìm thầy thuốc khác không?”
“Hẳn là dùng được, Sương Hoa nôn mửa cộng thêm chóng mặt,như bị trúng độc.” Tư Mã Phượng nói, “Cam lệnh sử có chút nghiên cứu với độc dược, ngược lại còn hữu dụng hơn thầy thuốc ấy chứ.”
“Vậy thì tốt rồi. Chuyện này ta đã biết, con quay về Kim Yên Trì, ta đến phân xá của Ưng Bối Xá ở Bồng Dương gửi vài bức thư.” Tư Mã Lương Nhân nói.
Hai người các loại suy nghĩ, phân công nhau xuất phát.
Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng Kim Yên Trì vẫn náo nhiệt phi phàm như cũ. Trong Tẩm Sương Viện lại im ắng hơn chút, vài cô nương quan hệ tốt với Sương Hoa đều chờ ở trong viện, trông thấy Tư Mã Phượng tiến vào, đều xúm lại hỏi thăm. Tư Mã Phượng vội vàng an ủi nói không có gì đáng lo, linh hoạt thoát khỏi sự kiềm chế đến từ cánh tay ngọc của các cô nương, lên lầu tiến vào phòng của Sương Hoa.
Trong phòng Sương Hoa có không ít người, ngoại trừ tú bà, còn có A Tứ, Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn. Cam Nhạc Ý đang thu dọn dụng cụ, thấy Tư Mã Phượng đi vào, gật đầu với hắn: “Người đã tỉnh lại.”
Tư Mã Phượng tới bên giường, nhìn Sương Hoa đang tựa vào đầu giường uống nước. Sắc mặt nàng tái nhợt, môi không có huyết sắc, nhưng may mà tinh thần vẫn coi như không tồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi,”Sao đột nhiên lại đau đầu?”
“Ban nãy Cam lệnh sử hỏi ta có ăn gì ở bữa tiệc hay không, ta mới nhớ ra, trên yến hội tối nay có món cá sống, hương vị thơm ngon, ta không khỏi ăn thêm mấy đũa.” Sương Hoa thấp giọng nói, có chút xấu hổ, “Phỏng chừng là vì nó.”
Tư Mã Phượng: “….Cá sống?”
Hắn có phần lơ mơ. Cả tối bận rội như vậy, thế nhưng là vì nó?
“Ở bữa tiệc ngươi có trông thấy ai mà mình trước nay chưa từng gặp hay không?” Tư Mã Phượng không yên lòng, tiếp tục hỏi nàng.
Sương Hoa khẽ cau mày, dường như đang nhớ lại. Nàng nhớ bản thân đánh đàn trong nhà thuỷ tạ, nhớ xung quanh có rất nhiều người nghe, còn diễn một vở kịch với Tư Mã Lương Nhân. Sau đó….Sau đó nghe nói Lỗ Vương biện luận với người khác, nhóm các văn nhân đều rời khỏi, nàng….nhớ tới đây,Sương Hoa khẽ nhíu mày.
A Tứ vẫn chú ý tới phản ứng của nàng, vội vàng hỏi: “Còn đau đầu sao?”
“Không phải, không đau.” Sương Hoa vội vàng đáp.
Nàng chỉ là có chút mơ hồ với trí nhớ của mình.
“Nhớ ra cái gì sao?” Tư Mã Phượng nhẹ giọng hỏi.
“Không có.” Sương Hoa lắc đầu, “Chưa gặp ai không quen biết. Ta đàn xong, tất cả mọi người đi nghe Lỗ Vương biện luận. Vì lúc ấy đã khuya, ta bèn cáo biệt với chủ nhân gia, rồi cứ thế trở lại.”
Tư Mã Phượng chịu thua. Xem ra thật sự lỗi ở cá sống, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Tư Mã Phượng dặn dò nói.
Trong lòng hắn có phần nào hối hận. Cho dù hôm nay có phải sợ bóng sợ gió hay không, hắn và Tư Mã Lương Nhân thật sự không nên kéo Sương Hoa vào chuyện này. Tư Mã Lương Nhân ngày đó cứu Sương Hoa, lại khiến nàng dùng cách này trở thành cơ sở ngầm của mình, nghĩ đến đây, việc “cứu” nàng mang tính chất mục đích quá mạnh mẽ, cũng rất độc ác.
Khi rời khỏi Tẩm Sương Viện, A Tứ còn lưu luyến không rời. Tư Mã Phượng dọc đường đi trầm mặc không nói gì, không ngừng nghĩ những chuyện đã xảy ra tối nay. Ngoại trừ căn bệnh của Sương Hoa, tựa hồ hết thảy đều bình an vô sự. Nhưng hắn luôn mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Bất an này nói không được rõ ràng, vì nó chưa thành hình, chỉ như một đám mây, bao phủ trong lòng Tư Mã Phượng.
Tiếng võ ngựa lộc cộc trên ngã tư đường không người vào ban đêm càng thêm rõ ràng. Hắn đột nhiên rất nhớ Trì Dạ Bạch, hận không thể lập tức chạy tới Ưng Bối Xá, gặp mặt hắn.
“Khi nào Trì đương gia mới đến nhỉ?” A Tứ ở bên cạnh bỗng hỏi.
Tư Mã Phượng giật mình, tưởng rằng vừa rồi mình trong lúc vô ý mở miệng nói gì đó, nhưng ngay sau đó lại nghe A Tứ tiếp tục nói câu, “Nếu hắn đến đây, chúng ta có thể điều động người của Ưng Bối Xá, bảo vệ được Tẩm Sương Viên thêm mấy ngày.”
“…” Tư Mã Phượng đạp hắn một cước.
Chạng vạng hai ngày sau, Biên Cương mang đến một tin tức tốt.
“Ta mới đi ngang qua cửa thành, nghe nói Trì đương gia hiện đang ở ngoài thành đó.” Hắn nói với Tư Mã Phượng, “Đang nhìn đoạn tường thành mới xây. không biết vì sao.”
Tư Mã Phượng cơm còn chưa ăn xong, suýt chút nữa mắc nghẹn. Hắn qua loa lau miệng, chỉnh vạt áo, chạy như bay ra ngoài.
A Tứ tiếp Biên Cương ngồi xuống ăn cơm. Trên bàn chỉ có mấy món, Tư Mã Lương Nhân không có ở nhà, chỉ có Tư Mã Phượng, A Tứ, Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn ngồi vây quanh bàn. Tư Mã Phượng rời đi để lại vị trí trống chính ngay bên cạnh Cam Nhạc Ý, Cam Nhạc Ý rất không vui liếc mắt nhìn Biên Cương.
Biên Cương nhức đầu, không ngồi xuống.
“Ta còn phải lên núi Cửu Đầu, không ăn.” Hắn quay đầu hỏi A Tứ, “A Tứ, có bánh mỳ không? Cho ta hai cái.”
Hai ngày nay hắn thường đến tìm Cam Nhạc Ý, Cam Nhạc Ý từ trong miệng hắn biết được Tư Mã Phượng cho hắn một cái giao hẹn, tức giận gần chết, kiên quyết không chịu nhận Biên Cương làm đệ tử nhập thất gì đó, ngay cả thái độ đối với hắn cũng cực kỳ gay gắt. Biên Cương không biết mình đã làm gì khiến Cam Nhạc Ý tức giận như vậy, nhất thời rất là khó hiểu, đành phải hết sức nhu thuận, không dám ăn nói lung tung.
“Biên đại ca vẫn lên núi Cửu Đầu sao?” Tống Bi Ngôn hỏi hắn, “Lại xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là phụ nhân báo án lần trước chẳng hiểu tại sao, lại mất tích.” Biên Cương đáp.
Hắn luôn nhớ đến lão hán tìm con và quả phụ kia, nhưng lên lò gạch trên núi Cửu Đầu đã vài lần, mà vẫn không thấy nơi nào khả nghi. Hôm nay ở khách điếm ngoài thành, hắn nhớ ra phụ nhân kia chính ở ngay trong khách điếm này, còn nói nếu chuyện của mình chưa được giải quyết chắc chắn sẽ không về nhà, bèn định đi tìm nàng ta hỏi thăm một chút. Nhưng chưởng quầy lại nói phụ nhân biến mất, thậm chí ngay cả tiền thuê phòng còn chưa thanh toán, liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Biên Cương không khỏi nổi lòng nghi ngờ. Khách điếm ở ngoài thành, phụ nhân rời khỏi khách điếm,chỉ có thể trở lại thành hoặc quay về nhà. Nhưng nàng ta chưa đợi được cách giải quyết cứ như vậy mà biến mất, không thấy quay lại thành tìm quan phủ, mà khi hắn đến trạm dịch hỏi, mấy ngày gần đây cũng không trông thấy phụ nhân đơn độc nào đi qua trạm dịch rời khỏi.
“Ngươi sợ nàng đã xảy ra chuyện?” Cam Nhạc Ý buông bát đũa, ngẩng đầu hỏi hắn.
Biên Cương rốt cuộc đợi đến lúc hắn chủ động phản ứng mình, vừa mừng vừa sợ,liên tục gật đầu: “Đúng vậy.Ta định lại lên núi Cửu Đầu một chuyến.”
Biên Cương nhớ rõ cái tên tham tiền từ trong miệng phụ nhân tên là Lưu Đại Lực, là anh trai ruột của chồng nàng. Nhưng ngày đó tra hỏi ở lò gạch, người của lò gạch quả thật chỉ bồi thường cho Lưu Đại Lực năm mươi lượng bạc, mà Lưu Đại Lực cũng thật sự giao ngân phiếu năm mươi lượng kia vào tay em dâu, hiệu đổi tiền trên ngân phiếu cũng là thật.
Hắn cũng không biết giờ lên núi có còn thu hoạch được gì hay không.
Cam Nhạc Ý suy nghĩ một lát, nói với hắn một câu: “Cẩn thận mọi việc”.
Biên Cương đứng ngay tại chỗ, sửng sốt một lúc mới mở miệng nói chuyện, trên mặt vừa khẩn trương vừa cảm kích cười:”Cám ơn Cam lệnh sử, cám ơn Cam lệnh sử…”
Cam Nhạc Ý có chút ngượng ngùng, cầm bát không giả vờ muốn ăn, nhưng thấy trong bát chẳng có cái gì cả, nhất thời quẫn bách cực.
A Tứ gói bánh mỳ quay lại, Biên Cương nhét bánh mỳ vào ngực, lưu luyến không rời, một bước đi ba bước quay đầu lại.
Tống Bi Ngôn: “Cam đại ca,Biên đại ca tốt như vậy, sao ngươi cứ hung dữ với hắn?”
Cam Nhạc Ý: “Trẻ con thì biết cái gì. Hắn bụng dạ khó lường!”
Tống Bi Ngôn còn muốn nói tiếp, bị A Tứ ngăn trở: “Đừng hỏi, chốc nữa ta nói tỉ mỉ với ngươi.”
Cam Nhạc Ý: “Ngươi muốn nói gì?”
A Tứ: “Hê hê hê hê….”
Tống Bi Ngôn không hiểu gì cả, cũng hê hê hê hê cười theo hắn. Hai người cười đến tự đắc, bị ánh mắt sắc như dao của Cam Nhạc Ý hung hăng róc xương lóc thịt mấy trăm lần.
Khuya hôm đó, đám người Trương Tùng Bách đến bên ngoài chỗ ở của Lưu Phương Thốn cầu kiến.
Ba người đã sắp đặt xong xuôi, Vương Hoan Hỉ không hề nhận ra chút sát ý nào. Lưu Đại Lực chuẩn bị tốt thuốc nổ, Trương Tùng Bách và Ban Mục đều giấu lưỡi dao sắc bén, chờ nổ. Vương Hoan Hỉ vốn cùng ba người giống nhau sắp xếp ca làm, nhưng Trương Tùng Bách giả vờ hỏi Vương Hoan Hỉ là chọn tuần tra, hay là ở lò gạch kiểm tra tình hình xuất công của công nhân. Vương Hoan Hỉ không thích vận động, quả nhiên chọn không tuần tra.
“Chúng ta chọn chính là lò chữ Thìn.” Trương Tùng Bách nói, “Lò chữ Thìn lưng dựa núi, có thể ẩn thân, hơn nữa còn là lò duy nhất đêm nay làm gạch,đến lúc đó Vương Hoan Hỉ sẽ chờ bên ngoài lò gạch.”
“Các ngươi dẫn hắn vào bằng cách nào?” Lưu Phương Thốn hỏi.
“Tối nay làm việc là lò chữ Thìn là một tổ khác, ta đã dặn bọn họ, đợi chúng ta phát ra tín hiệu, bọn họ sẽ ở trong lò gọi Vương Hoan Hỉ, dẫn hắn vào.”
Lưu Phương Thốn như cũ từ tốn pha trà, nghe vậy lông mày khẽ nhếch: “Bọn họ cũng biết tại sao muốn Vương Hoan Hỉ vào trong lò?”
“Không biết.” Trương Tùng Bách thản nhiên nói, “Ta cho mấy người họ một trăm đồng, chỉ nói muốn cùng Vương Hoan Hỉ đùa chút.”
Lưu Phương Thốn gật gật đầu, không truy cứu tỉ mỉ.
Những người trong lò gạch, tối nay sẽ cùng chết với Vương Hoan Hỉ. Ban Mục nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ cho nổ lò gạch, Trương Tùng Bách đã cực kỳ trấn tĩnh,hiện giờ nghe hắn nói như vậy, càng cảm thấy người này lãnh tĩnh dị thường, tâm tư tàn khốc.
Trên núi Cửu Đầu có tổng cộng mười bốn lò gạch, phân biệt là mười hai địa chi và một thiên một địa, nhưng chỉ có hai lò gạch xây dựa vào núi, một cái là lò chữ Thìn, cái còn lại là lò chữ Mão. Lò chữ Mão tối nay không sản xuất, bọn họ thương lượng với nhau, cuối cùng xác định là lò chữ Thìn. Lưu Phương Thốn nghe đại khái, không cảm thấy có vấn đề gì, phất tay cho ba người rời đi.
Thuốc nổ nổ, Vương Hoan Hỉ liền chết, nhiệm vụ giao phó cho hắn cũng theo đó hoàn thành.Lưu Phương Thốn thẳng lưng ngồi trên ghế, cầm trong tay một quyển sách, trên bàn đặt một bình trà, dương dương tự đắc, mùi thơm nồng.
Cứ thế, ước chừng qua hai canh giờ, trên núi Cửu Đầu yên ắng, bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ.
Tiếng vang rất lớn, chấn động đến mức khiến bụi trên xà nhà rơi xuống lả tả, Lưu Phương Thốn không kịp tránh, nhất thời chật vật.
“Khốn kiếp!” Hắn giận dữ, không nhịn được chửi một câu. Lò chữ Thìn cách nơi này khá xa, hắn không ngờ đám người Trương Tùng Bách dám dùng thuốc nổ mạnh như vậy.
Đứng dậy phủi đi bụi bặm trên áo, Lưu Phương Thốn cầm ấm trà tử sa trên bàn, cẩn thận thổi đi bụi trên ấm.
Vương Hoan Hỉ đã chết, đám người Trương Tùng Bách đương nhiên cũng không thể lưu lại. Hắn sẽ báo án với quan phủ Bồng Dương, nói mình tra ra được người gây ra sự cố sập lò gạch mấy ngày gần đây,sau đó nghiêm túc áp giải ba người kia đến….
“Đại nhân!”
Lưu Phương Thốn giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, chính là tâm phúc của mình – Mã Vĩnh Chí vọt tiến vào.
“Sao vậy!” Lưu Phương Thốn đột nhiên cảm thấy bất an, vội vàng hỏi.
“Nổ sai rồi!” Vẻ mặt Mã Vĩnh Chí xanh trắng, thái dương mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, “Bọn họ không nổ lò chữ Thìn, là nổ lò chữ Mão!”
Lưu Phương Thốn há hốc mồm, ngón tay mềm nhũn, ấm trà tử sa bọc một lớp vải rơi xuống bàn, rồi lăn xuống đất, vỡ nát.
“Đại nhân!” Mã Vĩnh Chí lại gọi một tiếng, rốt cuộc gọi lại hồn phách Lưu Phương Thốn quay trở về vị trí cũ.
Nhưng hồn phách hoảng sợ không thể chống đỡ được Lưu đại nhân, ngược lại khiến hắn đi đứng như nhũn ra, ngã ngồi trên ghế.
“Xong rồi…Là chữ Mão….”Lưu Phương Thốn môi phát run, thanh âm lẩy bẩy. “Xong rồi….Mạng của ngươi và ta…”