Đọc truyện Tầm Hung Sách – Chương 100: Địa thượng phần (7)
Tiếng nổ lớn đến mức chấn động cả Bồng Dương. Các nhà các hộ đều mở cửa, ló đầu hỏi thăm nhau.
“Lại nổ? Hay là lại sập?”
“Nổ không phải sập luôn sao?”
Tư Mã Phượng bay nhanh trên nóc nhà, xa xa chỉ nhìn thấy trên núi Cửu Đầu bụi bay mờ mịt, còn loé ánh lửa, rất khủng bố.
Khi đến tường thành, vệ binh thủ thành ai nấy đều biết hắn tới làm gì, đồng loạt giương tay chỉ: “Trì đương gia ở bên trên.”
Tư Mã Phượng không kịp nói lời cảm tạ, ba bước thành hai, chạy vội lên trên tường thành.
Tường thành bên này mới được xây dựng lại cách đây không lâu, đèn đuốc không đủ sáng ngời, Tư Mã Phượng trong lúc nhất thời cũng không nhận ra có gì khác với lúc trước. Hắn đột nhiên nhớ tới, cho dù là trước đây cũng không cảm thấy tường thành cũ nát bao nhiêu, chẳng hiểu tại sao phải xây dựng lại một lần nữa. Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, lập tức không thấy bóng dáng. Hắn trông thấy Trì Dạ Bạch đang đứng cùng Mộ Dung Hải trên tường thành.
Trì Dạ Bạch vẫn như cũ một thân áo trắng, gió đêm lay động góc áo của hắn, tóc mai và chuôi kiếm buộc bằng tua đỏ. Tư Mã Phượng cẩn thận đến gần, nghe thấy hắn đang cùng Mộ Dung Hải thấp giọng nói gì đó, dưới chân chính là tường thành mới xây.
“Ngươi đã đến rồi.” Trì Dạ Bạch vội vàng quay đầu lại liếc nhìn hắn, “Đợi một lát, ta nói hết với Mộ Dung Hải đã.”
Tư Mã Phượng: “….Được, ngươi tiếp tục nói đi.”
Hắn một mạch chạy tới đây, hiện tại thả lỏng, nhất thời cảm thấy rất đói, nhưng không muốn đi xuống kiếm đồ ăn, liền ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm Trì Dạ Bạch, coi như chống đói.
Ánh mắt hắn nóng bỏng, ước chừng nhìn nửa canh giờ cũng không muốn quay đầu đi, Mộ Dung Hải không nhịn được nữa: “Đương gia…”
“Đừng nhìn hắn, càng nhìn hắn càng lấn tới.” Trì Dạ Bạch nói nhanh, tiếp tục hoàn thành câu nói phía trước, “Tóm lại ngươi bảo người của phân xá Bồng Dương để ý chặt thuyền trên sông, mấy con thuyền phát hiện lúc trước cũng phải tra ra hàng hoá trên thuyền là gì, cùng với hướng đi của hàng hoá.”
Mộ Dung Hải lĩnh mệnh đi, Trì Dạ Bạch nhìn núi Cửu đầu, hít sâu một hơi,xoay người đi về phía Tư Mã Phượng.
Trên tường thành có không ít quan binh, đều là vì muốn nhìn một chút “Chiếu hải thấu” Trì Dạ Bạch thần kỳ lại tuấn tú trong truyền thuyết. Tư Mã Phượng thấy nhiều người như vậy, có chuyện cũng không dám nói, liền chớp mắt ra hiệu với Trì Dạ Bạch, ý bảo hắn cùng mình đi xuống.
“Ta hiện tại lên núi Cửu Đầu, ngươi có đi không?” Trì Dạ Bạch cúi đầu hỏi hắn.
Tư Mã Phượng vì ngồi xổm đã lâu mệt, nên đã ngồi bệt xuống đất, nghe vậy sửng sốt: “Lên núi Cửu Đầu làm gì?”
“Lò gạch trên núi Cửu Đầu có vấn đề.” Trì Dạ Bạch nói.
“Là chuyện sập lò ấy hả? Việc này chúng ta không cần quan tâm.” Tư Mã Phượng nói, “Có người đã đến quan phủ minh oan, Biên Cương hiện tại đâng điều tra chuyện này.”
Trì Dạ Bạch thoáng trầm mặc, chỉ nhìn hắn không lên tiếng. Tư Mã Phượng nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười, khiến người ta vừa thấy ghét, vừa thấy thích.
“Ngươi không đi thì thôi.” Trì Dạ Bạch quay đầu nói, lập tức bước nhanh dọc theo cầu thang trên tường thành đi xuống.
Tư Mã Phượng vội vàng đứng dậy, theo sát hắn xuống lầu: “Đừng bỏ lại ta mà, ta chắc chắn đi cùng ngươi.”
Hai người đều trình ra yêu bài, binh sĩ mở cửa thành, hai con ngựa một trước một sau chạy vội ra ngoài.
Đường lên núi Cửu Đầu không tính quá gập ghềnh, hai người đều phi nước đại, ngay cả như thế, khi tới được chân núi, đã là nửa đêm.
“Không thể cưỡi ngựa đi.” Trì Dạ Bạch ghìm cương ngựa, nói với Tư Mã Phượng, “Để ngựa lại dưới chân núi,chúng ta đi lên.”
“Tuỳ ngươi tuỳ ngươi.” Tư Mã Phượng nói.
Trì Dạ Bạch: “….Ngươi không hỏi tại sao?”
Tư Mã Phượng: “Hẳn là vì ngươi không muốn đi đường lớn, nếu đi lối tắt cưỡi ngựa sẽ không tiện.”
Hắn nói đúng, Trì Dạ Bạch gật đầu, hai người nhanh chóng an trí xong ngựa, cùng đi bộ lên núi.
“Ta lần này trở về, là vì Ưng Bối Xá tra ra được một ít việc kỳ quái. Ban đầu ta không xác định được việc này có liên quan gì tới Văn Huyền Chu hay không, nhưng ban nãy ở trên tường thành vừa nhìn vừa sờ, ta có thể khẳng đình.” Trì Dạ Bạch nói.
Hắn đi không nhanh, Tư Mã Phượng có thể theo sát bên cạnh hắn, vì thế mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Ưng Bối Xá một lần nữa bắt tay điều tra Văn Huyền CHu, Thần Ưng Doanh, và cả Lỗ Vương. Người của phân xá thành Bồng Dương liền thuận tay thu thập tình hình mua bán gần đây của Lỗ Vương phủ, coi như tư liệu cất giữ trước.
Trong phân xá có một thám tử trước kia làm người chèo thuyền trên sông Úc Lan, đối với việc vận chuyển đường sông cực kỳ quen thuộc. Khoảng nửa năm trước, hắn và vợ con đến bờ sông xem nghi thức thuyền mới hạ thuỷ nhận tiện nhận thịt lợn, vô tình trông thấy một con thuyền đang tiến vào bến. Nó chỉ là một con thuyền cực kỳ bình thường, vận chuyển đồ sứ, ngọc khí, vải vóc, vân vân. Vì vợ hắn mấy ngày gần đây nói muốn một tấm vải mới may quần áo, thám tử kia liền theo bản năng quan sát thêm vài lần, lại kinh ngạc phát hiện con thuyền này có kỳ quái.
Nó ngậm nước quá sâu.
Thám tử lặng lẽ để ý tới, từ đó về sau lúc bắt đầu làm việc tan ca đều cố tình vòng qua bến tàu sông Úc Lan, quả nhiên phát hiện mấy chiếc thuyền kỳ quái ngậm nước quá sâu. Thuyền là những con thuyền bình thường, hàng hoá trên thuyền cũng rất bình thường, nhưng độ ngậm nước của thuyền vượt quá số lượng nó có thể chịu tải.
Chuyện này không đầu không đuôi, thám tử chỉ đặt nó trong lòng, cũng không cố gắng thăm dò điều tra. Trên sông Úc Lan có vận chuyển đường sông ngoài sáng, đương nhiên cũng có vận chuyển đường sông trong tối, hắn từng làm người chèo thuyền, rất rõ ràng việc này.
Lần này người phụ trách sắp xếp lại tình hình mua bán gần đây của Lỗ Vương phủ, vừa vặn chính là vị thám tử nọ. Hắn phát hiện Lỗ vương vài năm trước từng bán ra hai chiếc thương thuyền, mua vào đất đai bên ngoài của thương nhân. Mà hai chiếc thương thuyền đổi chủ đó, chính là hai chiếc thuyền kỳ quái hắn phát hiện ra.
“Ngươi nghi ngờ, Lỗ Vương giả vờ bán thuyền, nhưng thực tế thuyền vẫn là của hắn? Vậy hai thương nhân trả tiền cho hắn, cái đó và chuyện chúng ta cần tra có quan hệ gì?” Tư Mã Phượng nhất thời khó hiểu, “Nước ngậm sâu…Thì thế nào?”
“Thám tử kia nói, nhìn độ lớn của khoang chứa hàng, cho dù nhồi đầy đồ sứ và tơ lụa, chỉ để lại một người chèo thuyền làm việc, độ ngậm nước của thuyền cũng không thể nào sâu như vậy.” Trì Dạ Bạch ra dấu, “Trừ khi trên thuyền đều là đá.”
“…Lỗ Vương, buôn lậu đá?” Tư Mã Phượng kinh ngạc nói.
“Ta nghĩ không phải đá, mà là bùn đất vận chuyển từ đối diện sông Úc Lan.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói, “Chính xác hơn, là phôi và đất chuyên dụng để làm gạch.”
Tư Mã Phượng chấn động, đứng khựng lại.
Trì Dạ Bạch quay đầu, cũng dừng lại chờ hắn.
“Hắn muốn làm loại gạch gì?” Tư Mã Phượng trầm giọng hỏi.
“Ta cũng không biết.” Trì Dạ Bạch thẳng thắn đáp, “Nhưng việc này tiến hành cơ mật như vậy, còn muốn âm thầm vận chuyển đất hoặc phôi gạch từ nới khác tới, đương nhiên không phải việc gì quang minh chính đại.”
Tư Mã Phượng đi đến bên người hắn: “Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, theo sát ta.”
Những lời Trì Dạ Bạch nói khiến hắn nảy sinh các loại phỏng đoán với lò gạch trên núi Cửu Đầu mà mình chưa bao giờ đi qua. Phía trên có thể có nguy hiểm, hắn lúc này nhất định không thể lại khiến Trì Dạ Bạch bị thương.
“Ta tốt lắm rồi.” Trì Dạ Bạch nói.
Tư Mã Phượng lúc này rốt cuộc mới nói với hắn một câu không liên quan đến việc hiện tại, hít sâu một hơi, xoay người túm lấy bả vai hắn, ngón tay khẩy nhẹ, cởi hai nút thắt trên cổ áo hắn.Trì Dạ Bạch lập tức tóm lấy cổ tay hắn muốn giãy ra, Tư Mã Phượng lại hung hăng rống một câu: “Đừng nhúc nhích!”
Ánh trăng bị tro bụi che lấp, nhưng thị lực của Tư Mã Phượng vô cùng tốt, hắn vẫn có thể trông thấy vết thương trên cổ Trì Dạ Bạch. Vết thương quả thật đã kết vảy, Trì Dạ Bạch nói cũng không sai.
Trì Dạ Bạch thấy hắn nhìn chằm chằm cổ mình một lúc lâu, cực kỳ xấu hổ: “Thấy rồi đi? Quả thật đã khỏi.”
Hắn vừa dứt lời, Tư Mã Phượng bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên vết thương trên cổ hắn.
Đôi môi man mát tiếp xúc đến vết thương, không biết vì sao, đột nhiên khiến Trì Dạ Bạch da đầu run lên, trong lòng dấy lên sự bối rối và hồi hộp khó hiểu.
Hắn đẩy Tư Mã Phượng ra, giận dữ: “Làm gì vậy!”
Tư Mã Phượng hừ một tiếng, bước từng bước đến trước mặt hắn, cố định mặt hắn, trực tiếp hôn hắn.
“Ở đây không có ai.” Hắn cũng sợ bị đánh, hôn nhanh một cái rồi lùi lại, “Hôn một cái có sao đâu.”
Trì Dạ Bạch lau miệng mình: “Giữa ban ngày ban mặt!”
“Mặt trời đã lặn từ lâu rồi.” Tư Mã Phượng tiếp tục đi về phía trước, “Đi nào.”
Trên cổ tê rần, Trì Dạ Bạch đuổi theo cho hắn một đấm.
Tư Mã Phượng không sợ xoa ót, vội vàng theo sát Trì Dạ Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi dùng loại tạo giác nào vậy? Sao cổ ngươi thơm thế?” (tạo giác: aka xà phòng cổ đại)
Trì Dạ Bạch không để ý đến hắn, tăng nhanh bước chân, Tư Mã Phượng cũng không trêu hắn nữa, guồng chân theo sát.
Khi lò gạch nổ tung, Biên Cương đã đang cưỡi ngựa, phi nhanh lên lò gạch trên núi Cửu Đầu.
Tiếng nổ doạ ngựa sợ, ngựa trực tiếp hất hắn xuống dưới, nhấc cao bốn vó chạy trốn. Ngựa này của quan phủ, Biên Cương nhịn đau đứng dậy đuổi theo, chợt nghe thấy ngọn cây trên đỉnh đầu có tiếng động kỳ dị,lập tức có một vật nặng sượt qua sau lưng hắn, rầm rầm rơi xuống đất.
Hắn bị đoạ ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ rạp trên đất.
Bên phía lò gạch đã là một vùng hỗn loạn, tiếng la hét ầm ỹ mơ hồ truyền đến, khỏi lửa bay thẳng lên trời. Biên Cương nín thở đợi một lát, rồi ngẩng đầu lên quan sát kỹ một lượt, ngọn cây rậm rạp trên đỉnh đầu im lìm, chỉ có tiếng gió và tiếng chim, cũng không có người mai phục. Lúc này hắn mới dám đứng dậy, tìm kiếm đằng sau.
Phía sau hắn hoá ra lại là nửa khối gạch.
Gạch này so với gạch xây tường thành mà hắn từng trông thấy trong lò gạch trên núi Cửu Đầu không giống nhau, nó dẹt lại thô ráp, chỗ bị vỡ có phần sắc cạnh, kiên cố nhẵn nhụi. Biên Cương dùng tay ước lượng chút, nửa khối gạch này rộng khoảng nửa thước, nhưng quả thật không dùng để xây tường thành.
Biên Cương tim đập thình thịch. Hắn nhận ra loại gạch này, mỗi một bộ khoái đều nhận ra được loại gạch này.
Hắn xoay người nấp trong bụi cây, cẩn thận tới gần lò gạch.
Càng tới gần lò gạch, hắn càng trông thấy nhiều mảnh gạch vỡ trên đường, trong lùm cây. Đều là những mảnh vỡ thô dẹt, có cái nhẵn bóng, có cái vì chưa mài, như cũ cực kỳ thô ráp.
Biên Cương đứng trước một viên gạch còn toàn vẹn.
Viên gạch này còn mang theo độ nóng, xác nhận là từ lò gạch bị nổ kia bắn ra ngoài.
Hắn vuốt ve viên gạch, hàng loạt ý niệm lướt qua đầu.
Đây không phải gạch bình thường, mà là “kim chuyên” (gạch vàng).
“Kim chuyên” là một loại gạch có độ rộng một hoặc hai thước, quá trình đốt chế cực kỳ phức tạp, bùn đất dùng để đốt chế cũng có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, từ bùn đất, tạo phôi đến đốt chế, rồi thành gạch, tất cả đều tuần hoàn theo quy phạm nhất định. Mà Biên Cương rất rõ ràng, “Kim chuyên” không phải thứ người bình thường có thể sử dụng – nó chuyên môn dùng cho xây dựng hoàng thất cung điện, lăng mộ, mà trên đời này chỉ có Ngự lò mới được đốt chế.