Tâm Duyệt

Chương 40: - Bắt Gian Tại Trận


Bạn đang đọc Tâm Duyệt FULL – Chương 40: – Bắt Gian Tại Trận


*TÂM DUYỆT
*40

Mà khoan, làm sao Hàn Diệp có thai được.

Xem y như tiểu hài tử mà lừa gạt sao?
Cơ Phát giận đến sa sầm mặt khiến Thái Y vừa đến đứng bên cạnh cũng giật mình thon thót, mặt cũng không dám ngẩng lên.
Thái Y truyền cũng truyền rồi, nhân tiện y còn choáng váng bởi cơn say rượu hôm qua liền đưa tay đến cho thái Y bắt mạch.
“Người có thai rồi”
“CÁI GÌ?” – Cơ Phát đột ngột hét lớn.
Y có thai?
Làm sao mà hoài thai được.

Y sờ cái bụng đói meo xẹp lép của mình, ngón tay run rẩy.

Là con của Hàn Diệp sao? nghĩ đến sao lại có chút hưng phấn nhỉ.
“Ngươi…!nói rõ ràng lại cho trẫm”
Thái y bị biểu cảm thay đổi chóng mặt của Hoàng Thượng, quẹt mồ hôi bên thái dương nói
“Bẩm hoàng thượng, lúc nãy thần vừa nói người có thể đưa tay trái ra được không?”
“Hả?”
“Là tay bên trái thưa bệ hạ”

“Không phải có thai?”
Thái Y đổ mồ hôi càng nhiều: “Hoàng thượng người thật biết nói đùa, làm sao có thể hoài thai?”
Rõ ràng là bị dư âm của rượu làm cho mơ hồ rồi.
*
Hoàng Đế Bệ Hạ của Nam Vệ Quốc dạo này tâm trạng rất không tốt.

Là cực kì xấu.
Hàn Diệp đã tránh mặt y một tuần rồi.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, lúc Cơ Phát đến Thái Tử Điện thì ngoài mấy quả quýt chín rụng lăn lông lốc trên sân ra thì chẳng có vật gì phát ra âm thanh cả.

im ắng tịch mịch.
“Tiểu Tử?” – Cơ Phát nhìn con Cú Trắng đang ngây ngốc đậu bên cửa sổ, trên chân còn gắn một cuộn giấy nhỏ.
“Tiểu Tử…!lại đây”
“Tiểu Tử…”
Nhưng mặc cho mọi nỗ lực dụ dỗ của Y.

Tiểu Tử vẫn bất động.
Lúc y đến gần thì nó liền né tránh bay lên cành cây đậu.
“Hừ, có phải bức thư đó không dành cho ta nên ngươi mới vậy.

Đúng là nuôi ong tay áo, còn không phân biệt được đâu mới là chủ nhân ngươi hay sao?”
Cơ Phát tức giận lầm bầm, sau đó giựt lấy cung tên của thị vệ bên cạnh, giương cung.

Mắt phượng một bên nheo lại: “Đã vậy, liền hầm ngươi thành cháo”
“Vút” – mũi tên xé gió lao tới, bắn rớt ống tre nhỏ trên chân Tiểu Tử khiến nó giật mình vỗ cánh bay mất.

ống thư rớt lại trên đất.
“Hừ…!bắn hụt rồi, lần tới đừng để ta gặp ngươi” – Cơ Phát ném cung lại cho thị vệ, nhận lấy bức thư do Lão thái giám lượm đến.
“Vương tử của ta, tiến triển của độc.

Tránh xa Hoàng Đế Nam Vệ.

Quân đội sẵn sàng.VL”
Viết thư kiểu gì vậy? Có thể cộc lốc như vậy sao? Mặt sau còn trống như vậy không thể viết dài dòng hơn chút sao?
Nên ghép như thế nào để hiểu đây? Là Vu Linh chuẩn bị quân đội để xâm lược Nam vệ quốc nên mới bảo Hàn Diệp tránh xa y? Tránh để lộ quân cơ hay gì?
Còn tiến triển của độc? không lẽ muốn độc chết y trước.
Cơ Phát vò nát bức thư trong tay, giọng điệu u uất hỏi: “Hàn Diệp đang ở đâu?”
“Bẩm hoàng thượng, người là đang ở Hầu Phủ”

*
*Hầu Phủ*
Hàn Diệp ngồi ngâm mình trong bồn gỗ chứa đầy nước thuốc đen ngòm.

Toàn thân bị thuốc kia châm chích đến đỏ lên, đau rát.

Mái tóc bạch kim ướt nhẹp xõa tùy tiện trên bờ vai trần nổi cơ rắn chắc.
“Vân Hi a~, nước thuốc này khiến da ta khó chịu thật đấy, đã ngâm liên tiếp năm ngày rồi.

Khi nào mới xong”
“Thái Tử! Lần ngâm này là lần cuối rồi” – Vân Hi vừa nói vừa mân mê mấy viên thuốc màu đỏ trên bàn
“Loại độc tình này cũng thật thú vị.

Huynh xem nè, ta dựa vào triệu chứng và máu độc của huynh có thể chế tạo thêm, nhưng không có ai để thử a~.

không biết có hiệu quả không?”
“Thứ tà ác đó không nên chế tạo” – Hàn Diệp ghét bỏ nói – “Hình như đã ngâm đủ ba canh giờ rồi”
Hắn đứng bước ra khỏi bồn nước thuốc, chân trần ướt đẫm nước thuốc trơn trượt trên sàn gỗ lướt một cái, vấp ngã.
Toàn thân không mảnh vải đè sấp trên người Vân Hi khiến cả hai ôm nhau lăn lộn trên sàn.
Không sớm, không muộn.

Vừa hay cửa lớn bị người hung hăng đạp mạnh.
Toàn bộ hình ảnh tình thú dưới sàn đều thu vào tầm mắt Cơ Phát.
Cơ Phát nhìn đến sững sờ.

Hai mắt trừng lớn.


Sau đó tựa như không tin vào mắt mình, ngón tay run lẩy bẩy ngoắc thị vệ bên cạnh khép cửa lại.
“Vừa nãy có phải là ảo giác không? Chắc chắn là ảo giác rồi”
Cơ Phát hít một hơi sâu, đẩy cửa thêm lần nữa.
Nhưng hình ảnh thu được so với lúc nãy không có gì thay đổi.

Vẫn là đôi gian phu dâm phu kia đang ôm nhau trên sàn.
Cơ Phát cảm thấy lồng ngực cuộn trào lên tư vị đắng chát, rất muốn nôn.
Sau đó quay người, ôm lấy lồng ngực nôn thốc nôn tháo.

*
“Hoàng Thượng…!Hoàng Thượng…” – Hàn Diệp đã kịp khoác y phục lao đến nhưng bị thị vệ gắt gao chắn lại.
Cơ Phát dùng tay áo lau vết bẩn trên khoe miệng, căm phẫn nhìn đến
“Công công…!soạn cho ta hai chiếu chỉ”
“Vâng”
“Một cái tru di tam tộc Mạc Gia.

Một cái huy động quân đội, ta muốn hủy Lục Ngạn khỏi bản đồ”
“Cơ Phát, ngươi nghe ta giải thích” – Hàn Diệp nôn nóng la lớn
“Hỗn xược, tên của Trẫm là để ngươi gọi sao?” – Cơ Phát lạnh lùng – “Hắn không phải người Nam Vệ, trục xuất khỏi thành cho ta”
“Cơ Phát” – Hàn Diệp càng sấn tới càng bị thêm nhiều thị vệ chĩa mũi giáo đến khóa người lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.