Đọc truyện Tâm Đầu Hảo – Chương 6: Thích anh
Edit: realllllchicken
Từ bệnh viện trở về, Lạc Thời liền quay lại đoàn phim.
Đạo diễn chậm rãi đi đến trước mặt cô nói:
“Tiến độ của cô dạo này hơi chậm, phải nắm chặt thời gian quay bằng không tiến độ của toàn bộ đoàn phim đều sẽ bị kéo xuống.”
Lạc Thời cũng biết dạo này mình quá lười biếng thường xuyên xin nghĩ, nói: “Đạo diễn, tôi đã biết.”
“Ừ ừ.”
Cô đem Chu Trạch Đình vứt ra sau đầu, cầm lấy kịch bản bắt đầu xem.
Đang trên phim trường, điện thoại Lạc Thời vang lên.
Là mấy hôm trước Lý Thịnh có cho cô một người đại diện.
Tống Giản.
Lạc Thời bắt máy.
“Alo, xin chào.”
“Xin chào, chị là người đại diện Tống Giản.”
“Vâng, em biết.”
“Trong khoảng thời gian này vừa vặn có chụp quảng cáo, em xem ngày mốt em có thể chụp hay không?”
Kỳ thật theo lý thuyết thì quảng cáo này không tới phiên Lạc Thời chụp nhưng ở phía trên công ty có người nói.
“Hãy chiếu cố Lạc Thời.”
Ý tứ này chính là Lạc Thời không hề đơn giản, phía trên có chỗ dựa. Tống Giản cũng chỉ là người đại diện nên nghe lời cấp trên cung cấp cho Lạc Thời chút tài nguyên không lớn không nhỏ.
Lạc Thời sau khi kinh ngạc, lập tức gật đầu.
“Được, chị Tống.”
“Chị sẽ đem nội dung tỉ mỉ của quảng cáo cho em, em nhớ xem kỹ.”
“Vâng, được.”
Buổi tối Lạc Thời nhận được email của Tống Giản gửi vào hòm thư của cô.
Dùng máy in in ra, cô cầm xấp tư liệu ngồi trên sô pha xem.
Lạc Mi Mi từ phòng ngủ đi ra, ngồi trước mặt Lạc Thời, lấy xấp tư liệu trong tay cô liếc mắt qua.
“Thời bảo bối, em muốn đi chụp quảng cáo này?”
Cô gật đầu.
“Hôm nay Tống Giản vừa mới gửi tư liệu qua, à Tống Giản là người đại diện của em.”
Lạc Mi Mi lật hai trang, “Quảng cáo này không tồi nhưng mà có yêu cầu vũ đạo, kỹ năng vũ đạo của em còn không?”
“Còn chứ.”
Lúc nhỏ Lạc Thời có một thời gian đi học vũ đạo rất lâu, cơ thể mềm mại, cân đối, sức chịu đựng rất tốt, hơn nữa cô rất thích, cho đến bây giờ cũng không quá gián đoạn.
“Vậy được.”
Tới ngày chụp quảng cáo, Lạc Thời lái xe đến địa điểm mà Tống Giản đã nói.
Hình như đây là câu lạc bộ tập thể hình tư nhân, không có thẻ hội viên sẽ bị cấm vào. Đương nhiên cô bị ngăn bên ngoài.
Cô đứng ở ngoài cửa câu lạc bộ liên lạc với Tống Giản. Qua một phút đồng hồ có hai nhân viên công tác đi ra dẫn cô vào trong.
Tống Giản có ảnh chụp Lạc Thời, xa xa nhìn thấy cô thì vẫy vẫy tay.
Sau khi hai người làm quen, Tống Giản mang cô đi vào studio.
Có một số động tác yêu cầu chụp ở studio, một số động tác yêu cầu chụp ở phòng tập thể hình.
Lần đầu tiên Lạc Thời chụp quảng cáo, có sai vài lần nhưng cuối cùng cũng chụp xong.
Tống Giản đưa khăn lông cho cô, hỏi: “Em có muốn đi tắm không? Nơi này là câu lạc bộ tư nhân rất an toàn.”
Vừa rồi cô chụp quảng cáo, cơ thể toàn là mồ hôi, trên người dính dính.
Lạc Thời cũng không nghĩ sẽ mang một thân đầy mùi mồ hôi trở về, liền gật gật đầu. Đi theo Tống Giản đến phòng tắm.
Vốn dĩ cô cho rằng câu lạc bộ hôm nay sẽ tạm không mở cửa, bởi vậy Lạc Thời ở phòng tắm vòi sen thay quần áo sạch rồi đi đến đại sảnh. Khi nhìn thấy người đàn ông đang lau tóc trước gương thì cái miệng nhỏ đã há thành hình chữ O.
Thế giới thật đúng là kỳ diệu đáng yêu.
Lạc Thời kinh ngạc đi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu mỉm cười.
“Anh Trạch Đình.”
Thật ra Chu Trạch Đình không kinh ngạc, bởi lúc anh vừa đi vào đã nhìn thấy một đống người vây quanh một chỗ, dòng người chen chúc xô đẩy. Anh liếc mắt một cái thì nhìn thấy Lạc Thời đứng trước camera.
Khuôn mặt nhỏ ửng hồng ở trước camera nhảy lên.
Ông chủ câu lạc bộ là Bùi Đông bạn của anh, thấy anh nghi hoặc nên giải thích: “Bạn tôi mượn tầng một để chụp quảng cáo, không đáng ngại, chúng ta đi lên lầu hai.”
Chu Trạch Đình không nói chuyện, tầm mắt từ trên người Lạc Thời dời đi.
Đi theo Bùi Đông lên lầu hai.
Chu Trạch Đình nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Một tay đang định cởi quần áo thể thao ướt đẫm mồ hôi trên người, ánh mắt liếc đến cô đang đứng bên cạnh thì tay dừng lại, cầm khăn tắm đi vào.
Ánh mắt Lạc Thời theo anh vào phòng tắm vòi sen, sau đó cúi đầu chân phải đá đá chân ghế được đặt ở bên cạnh rồi hồi tưởng lại sự việc.
Khi Tống Giản đi lên, thấy cô ngồi trên ghế, tay chống cằm, nhìn về một hướng đến phát ngốc.
“Lạc Thời đi thôi.”
“Chị Tống, chị đi trước đi, em…Ừm gặp được người quen chút nữa em đi sau.” Đầu Lạc Thời cũng chưa trả lời.
Tống Giản há mồm định nói đừng bị paparazzi chụp, lại nghĩ đến vị này còn chưa xuất hiện trên màn ảnh lớn cũng không cần lo lắng đến cái này, nên dừng lại lời nói.
“Vậy được, chị đi trước, nhớ luôn bật điện thoại có việc gì chị sẽ tìm em.”
“Vâng ạ.”
Tống Giản đi xuống lầu thì dưới lầu có người đi lên, Bùi Đông trong tay cầm theo áo khoác nhìn thấy Lạc Thời ngồi trên ghế nhướng nhướng mày.
“Anh thấy em có chút quen mắt, vừa rồi có phải em chụp quảng cáo ở dưới lầu không?” Bùi Đông thấy hơi quen mắt.
Cô gật đầu.
“Vậy em ở đây chờ ai? Anh nghĩ người dưới lầu đã đi hết rồi.”
Lạc Thời chỉ chỉ phòng tắm vòi sen.
“Một người bạn.”
“Một người bạn?” Bùi Đông sờ sờ cằm, nhìn phòng tắm vòi sen ánh mắt dần trở nên thích thú.
Hôm nay câu lạc bộ có một người bạn đến.
Vẫn là cái dáng vẻ lạnh lẽo cấm dục.
Cô gái nhỏ này rõ ràng cùng Chu Trạch Đình rất quen thuộc, cái này thú vị a.
Chu Trạch Đình bước ra thì thấy Bùi Đông cùng Lạc Thời chen chúc ngồi trên ghế, đôi mắt dính trên người cô, còn miệng thì nói không ngừng, Lạc Thời ngẫu nhiên cười hai tiếng.
Ở chung rất hài hòa.
Chu Trạch Đình hơi cau mày, từ trên hành lang đi qua bước chân đạp trên sàn không nặng không nhẹ.
Lạc Thời nghe được âm thanh vội giương mắt nhìn qua.
Trên người anh vẫn còn những giọt nước, anh đã thay một chiếc áo sơ mi trắng nút cài gọn gàng, tóc vẫn còn ướt có một vài sợi rơi xuống trán, để lộ đôi mắt trong veo sâu thẳm như nước biển.
Chờ anh đi đến trước mặt, Lạc Thời vội đem khăn lông cầm trên tay đưa qua.
“Lau tóc nhanh đi anh, bằng không sẽ dễ bị cảm lạnh.”
Bùi Đông ở sau Lạc Thời làm mặt quỷ.
Chu Trạch Đình không nhìn thấy, duỗi tay lấy khăn lông đưa lên đầu lau lau một lúc.
“Anh Trạch Đình, anh thường xuyên đến đây tập thể hình sao?” Lạc Thời đem tay thu về, cũng không ngồi xuống mà đứng trước mặt Chu Trạch Đình nói chuyện.
“Mỗi tuần tới vài lần.”
“Mỗi tuần vào thứ mấy ạ?” Cô liếm liếm miệng, sống lưng để trên vách tường hơi lạnh, một chân trên mặt đất nhẹ nhàng xoa xoa, cô cẩn thận hỏi.
Nghe vậy Chu Trạch Đình nghiêng mắt nhìn cô một cái không nói chuyện.
Lạc Thời mặt đỏ hồng, xoắn ngón tay lại với nhau cùng anh đối mắt.
Khi Lạc Thời không chịu đựng được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Chu Trạch Đình, Bùi Đông ở phía sau cười lạnh.
“Cô gái nhỏ em đừng có hỏi, Trạch Đình cậu ấy đều không có thời gian chính xác, có đôi khi bận việc một tháng đều không thấy cậu ấy đến một lần.”
Lạc Thời nhìn vào đôi mắt Chu Trạch Đình đáp “A”
Thất vọng đều viết ở trên mặt.
Ánh mắt anh hơi hơi vừa động, sau đó nói: “Nếu em muốn tập thể hình cũng có thể làm thẻ ở đây, tôi không tới thì Bùi Đông cũng có thể tập cùng em.”
Lạc Thời ngẩng đầu, đôi mắt to đen trắng lập lòe kinh hỉ.
“Em có thể làm thẻ ở đây sao?”
Chu Trạch Đình chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu đi.
“Đương nhiên có thể.” Bùi Đông trả lời cô, tầm mắt dừng lại trên người Chu Trạch Đình.
Anh cảm nhận được ánh mắt kia cũng không thèm để ý đến.
Lạc Thời không biết ánh mắt giao nhau của hai người, ngay lập tức lôi kéo Bùi Đông xuống lầu đi làm thẻ.
Bước chân chạy rất mau dường như sợ anh ta đổi ý.
Quy trình làm thẻ không nhiều lắm, cô cùng Bùi Đông đứng ở trước quầy chờ lễ tân nhập thông tin.
Chu Trạch Đình chỉnh chu lại cho ổn, từ trên lầu đi xuống.
Ánh mắt Lạc Thời không thể khống chế được mà hướng về bên phía anh.
Bùi Đông nghiêng nghiêng dựa dựa trên quầy lễ tân, rất có hứng thú, đi đến trước mặt Lạc Thời hỏi: “Thích cậu ấy sao?”
Toàn bộ tinh lực của cô đều đặt trên người Chu Trạch Đình, nghe thấy Bùi Đông hỏi thì theo bản năng liền gật đầu.
Gật xong mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
Sau đó liền vội vàng lắc đầu, quay đầu lại mới phát hiện ánh mắt trêu chọc của anh ta.
“Chậm rồi.” Bùi Đông nói.
Lạc Thời lưu luyến thu hồi ánh mắt từ trên người Chu Trạch Đình, chuyển sang Bùi Đông nói: “Anh đừng nói cho anh ấy biết nha.”
Bùi Đông cười cười không nói chuyện.
Sau đó hỏi cô, “Em thích cậu ấy vì cái gì? Tính tình lãnh đạm đã vậy còn không thú vị, cả ngày cùng cậu ấy ngây ngốc em sẽ chán chết đó.”
Cô cắn môi.
“Em cũng không biết.”
Từ lần đầu tiên gặp anh, cô liền nhớ mãi không quên.
Anh trai nói anh là người lạnh lùng, phụ nữ tốt nhất đừng thích anh vì sẽ bị tổn thương.
Tâm nói cô cũng sẽ không thích anh, nhưng chính cô lại không quản được trái tim.
Khi gặp mặt lần nữa, trái tim Lạc Thời luôn nhảy bùm bùm.
Giống như đang nói, ai da chính là người này.
Bất luận anh có như thế nào, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, toàn bộ sinh mệnh cô đều có thể tốt lên.