Đọc truyện Tâm Đầu Hảo – Chương 5: Khẩn trương
Edit: realllllchicken
Ông nội Chu Trạch Đình là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố L, thế hệ giàu có đầu tiên trong kinh doanh vào những năm 50-60. Chẳng qua lớn tuổi thân thể có chút vấn đề, liền mặc kệ tất cả chuyện công ty toàn quyền giao lại cho Chu Trạch Đình. Còn mình thì trồng hoa câu cá, sống nhàn nhã.
Ngay lúc này, Chu lão gia đang ở phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện, tay bưng chén trà, ngồi trên sô pha nghe bác sĩ nói về bệnh tình của cháu trai.
Một lát sau, Chu lão gia thở dài.
Cháu trai ông từ nhỏ đến lớn đều ưu tú, cha hắn ở bên ngoài làm ăn, không có thời gian dạy dỗ, bản thân hắn cũng có lòng cầu tiến, tính tình không giống như những con nhà giàu ăn chơi trác táng. Từ trước đến giờ chưa làm cho bọn họ bận tâm về điều gì. Sau khi lớn lên, có năng lực tự đảm đương một mình, ở phương diện quản lý công ty cũng hơn cả ba hắn.
Bạn bè của ông cũng không ngừng khen đứa cháu này.
Nói là nhân trung long phượng. (*)
(*) Nhân trung long phượng: chỉ người tài giỏi trong đám đông.
Chu lão gia rất đắc ý đồng thời cũng có chút buồn rầu.
Cháu trai ông cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá lãnh đạm, bất luận đối với sự việc gì đều có sự kiểm soát mạnh mẽ, một chút sai lầm đều không cho phép xảy ra.
Chính điểm này làm ông đau đầu.
Theo như ông biết, đời sống sinh hoạt tình cảm của Chu Trạch Đình hoàn toàn trống rỗng.
Năm đó cha hắn đam mê sự nghiệp, chuyện kết hôn đều do Chu lão gia một tay xử lý, làm cho cuộc sống hôn nhân của hai người không hòa thuận. Sau khi sinh Chu Trạch Đình, hai vợ chồng ở riêng hai nơi từng người tự kinh doanh không ai quan tâm đến ai.
Chu lão gia nghĩ trong chuyện tình cảm,cháu trai ông sẽ không tùy tiện, cho nên sau khi hắn trưởng thành chưa từng can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm, cũng không muốn liên hôn thương nghiệp hủy hoại cuộc sống Chu Trạch Đình lần nữa.
Tuy nhiên, tình huống không can thiệp chính là Chu Trạch Đình chưa bao chính thức có bạn gái.
Càng không cần phải nói không nghiêm túc.
Trước kia, ông thấy Chu Trạch Đình sắp bước vào tuổi 30, nóng vội muốn cho hắn và cháu gái của bạn mình gặp mặt, cô gái nhìn qua ảnh chụp của Chu Trạch Đình, chắc là đã động tâm. Nhưng Chu Trạch Đình trực tiếp nói công ty có việc để cự tuyệt lần gặp mặt đó.
Cháu gái của bạn ông, mặt trái xoan mắt to, từ nhỏ đã học vũ đạo, diện mạo ôn nhu không nói, nhưng khí chất tự nhiên không thể xem thường, ông đem bức ảnh của cô gái đặt ở vị trí nổi bật trên bàn làm việc.
Nghĩ vẻ đẹp này chắc Chu Trạch Đình có thể hơi chút động tâm, ai mà có thể nghĩ rằng buổi chiều ông lại thấy bức ảnh nằm trong thùng rác.
Cự tuyệt một cách rõ ràng.
Ông rất tức giận, nhưng điều đáng ngại là hai người không thể ngồi xuống cùng nhau nói chuyện nên ở phương diện này ông cũng tiếp tục mặc kệ hắn.
Mắt thấy bạn bè bằng tuổi mình đều bế chắt trai, mình một chút động tĩnh cũng không có, trong lòng gấp đến hoảng.
Chu lão gia thở dài, bỗng nhiên nhớ người bạn thường xuyên câu cá cùng mình.
Mấy ngày hôm trước, nghe nói cháu gái nhà hắn vừa mới tốt nghiệp, ngày hôm qua vừa về nước.
Tâm tư ông vừa được nhen nhóm, thì thấy Chu Trạch Đình đến, vội buông chén trà xuống.
Mày gắt gao nhíu lại, tay che ngực, thỉnh thoảng rên rỉ.
“Trạch Đình, gần đây công ty có bận không?” Ông suy yếu nói.
“Không bận.” Chu Trạch Đình cau mày.
Không bận, tốt, Chu lão gia trong lòng đắc ý.
“Ngày mốt là đại tiệc trăm ngày của chắt lão Trịnh, ông thì còn nằm viện không thể đi, cháu đi thay ông đi.”
Ngày mốt có công trình đấu thầu, Chu Trạch Đình với tư cách là đại diện của nhà thầu nên phải tham dự.
“Ông nội, ngày mốt con…..”
Ông nhướng mày, “Đừng nói công ty có chuyện không thể đi, vừa rồi con nói không bận.”
Chu Trạch Đình không nói, nhìn chằm chằm ông nội một lúc, trầm giọng hỏi: “Ông nội có chuyện gì sao?”.
Ông bị nhìn đến chột dạ, đang định nói thật, kỳ thật không có đại sự gì chỉ là tính toán cho hắn cùng cháu gái lão Trịnh gặp mặt nhau ở bữa tiệc. Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bị gõ ba tiếng.
Cốc cốc cốc.
Chu lão gia vừa vặn không tìm được bậc thang đi xuống, vội vàng nói: “Vào đi.”
Khi Lạc Thời tiến vào, ánh mắt liền nhìn thấy Chu Trạch Đình ngồi ở trước giường bệnh.
Ánh sáng phòng bệnh vô cùng tốt, ánh sáng mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người anh.
Một thân bao phủ hào quang.
Chu Trạch Đình quay đầu lại nhìn cô.
Nhìn thấy cô trong nháy mắt hơi kinh ngạc.
Thoáng nhìn bó hoa tươi được ôm trong lòng ngực cô thì đã hiểu rõ, quay đầu lại.
Chu lão gia thấy ánh mắt của cô gái nhỏ, vừa vào cửa ánh mắt một tia cũng không dừng ở ông, hoàn toàn dừng lại trên người cháu trai ông, ánh mắt nóng bỏng có chút quen thuộc.
Ông nhìn thấy rõ ràng, trong lòng ngạc nhiên, vẫy vẫy tay với Lạc Thời đang đứng bên cạnh cửa,
“Cháu gái, trước kia ông đã gặp qua cháu chưa?”
Lạc Thời thu hồi tầm mắt, nhớ tới mục đích mình tới đây, vội ôm hoa đi vài bước đến trước giường bệnh, ngọt ngào nói: “Ông nội Chu, con là Lạc Thời em gái Lạc Thịnh, nghe nói ông bị bệnh nên con đến thăm ông.”
Chu lão gia suy nghĩ một lúc, đoán chừng là đã lớn tuổi, có chút không nhớ được Lạc Thịnh.
“Lạc Thịnh?”
Chu Trạch Đình ở một bên nhắc nhở, “Lạc gia thành phố C, năm trước ông đã gặp qua cậu ấy.”
Ông bừng tỉnh, “A, chính là thằng oắt con kia, ông nhớ ra rồi, năm trước lúc tới nhà, còn thua khi đánh cược với cháu, không chịu thừa nhận mà lại còn thuận tay vớt đi luôn hai chai rượu vang đỏ quý giá của cháu?”
Chu Trạch Đình đáp “Vâng”
Cô ở một bên xấu hổ gật đầu.
Ai biết được anh trai nhà mình ở trước mặt bạn bè vô lại đến thế?
Chu lão gia lại nói: “Thật không ngờ thằng bé Lạc Thịnh kia còn nhớ rõ ông, cũng có tâm, còn cháu, cháu nói cháu tên gì?”
Cô mềm mại trả lời: “Ông nội Chu, con tên là Lạc Thời.”
“Lạc Thời à, đừng đứng nữa, mau ngồi đi.”
Lạc Thời theo tiếng nói của ông, ánh mắt dạo qua một vòng phòng bệnh, trước giường bệnh chỉ có một cái ghế, Chu Trạch Đình đang ngồi ở đó.
Cô định đi qua sô pha lấy một chiếc ghế đẩu qua ngồi thì Chu Trạch Đình đứng dậy, chiếc ghế ma sát với mặt đất, bước tới trước Lạc Thời hai bước, đứng yên và đưa tay ra.
Lạc Thời mờ mịt.
Không hiểu ý của anh.
Chu Trạch Đình dùng cằm chỉ chỉ bó hoa tươi trong lòng ngực cô.
Lạc Thời vội vàng đem bó hoa đưa qua, buông tay ra trong nháy mắt, ngón út không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay anh.
Lỗ tai cô có chút đỏ.
Không dám ngước mắt lên nhìn anh.
Đầu óc mơ hồ ngồi vào ghế dựa trước mặt, Lạc Thời lấy tay nắm lòng bàn tay.
Chu lão gia híp mắt nhìn Lạc Thời một cái, lại nhìn Chu Trạch Đình một cái, vẻ mặt cười ấm áp dễ chịu.
Thân thể Chu lão gia đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, cùng Lạc Thời nói chuyện có chút mệt.
Chu Trạch Đình thấy thế, mang theo Lạc Thời ra khỏi phòng bệnh.
Ở hành lang bệnh viện, cô ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.
Tình cảnh này có chút giống như lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau ở sân bay.
Lạc Thời giương mắt nhìn bóng dáng Chu Trạch Đình, ánh mặt trời từ sau lưng chiếu đến, bóng của cô rơi xuống chiếc áo sơ mi sáng màu của anh. Lạc Thời nhìn chằm chằm, khoe miệng nhếch lên.
Ra khỏi bệnh viện, Chu Trạch Đình đứng bên cạnh xe, tay cầm chùm chìa khóa, ngước mắt nhìn cô: “Tôi đưa em về?”
Lúc đến Lạc Thời đi bằng taxi, không có lái xe, nghe được Chu Trạch Đình hỏi mình, cô gật gật đầu.
Lần này anh tự mình lái xe, Lạc Thời từ phía sau vòng đến bên phải xe, kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào.
Cứ như vậy, khoảng cách của hai được kéo lại gần.
Lạc Thời hơi khẩn trương.
Hai tay đặt ở trên đùi, nhẹ nắm thành quyền.
Trên đường có chút kẹt xe, dòng xe nối đuôi nhau thật dài.
Cô cảm thấy phiền nhất là chờ xe, nhất là trong tình huống này, nửa ngày trời đều bất động, không di chuyển được một bước.
Nhưng Chu Trạch Đình giống như không có bực bội, Lạc Thời quay đầu lại nhìn.
Tay anh để trên tay lái, sườn mặt bị bóng tối phác họa có góc có cạnh, có chút kiên nghị, khóe miệng hơi hơi nhấp, rất đẹp.
Trong xe thật yên tĩnh, Lạc Thời nhẹ nhàng mở miệng, “Anh Trạch Đình, anh cùng anh trai em biết nhau như thế nào?”
Không có đề tài để nói chuyện…..
“Bạn cùng phòng thời đại học.” Chu Trạch Đình nói đơn giản
“Ồ.”
Cô đã lấy hết can đảm để khơi mào đề tài, lại bị anh dùng một câu liền chấm dứt.
Lạc Thời cúi đầu, hai tay từ quyền chuyển thành chưởng, một chút một chút ma xát với nhau.
Chu Trạch Đình liếc mắt nhìn cô một cái, đang muốn nói cái gì đó nhưng phía trước xe đã bắt đầu di chuyển, anh nhất thời cũng không mở miệng.
Xe chạy đến cửa tiểu khu, dọc đường đi hai người rốt cuộc cũng không nói chuyện, thẳng đến khi Lạc Thời xuống xe.
Chu Trạch Đình mở cửa sổ xe, một tay để trên tay lái, nhìn bóng dáng cô biến mất ở phía sau tiểu khu. Nhớ lúc gần đi ông nội có nói với anh,
“Trạch Đình à, ông nội rất thích cô bé này, con thường xuyên đưa đến chơi với ông nội.”
Tâm tư của Chu lão gia thật đúng là lòng Tư Mã Chiêu (*).
(*) Lòng Tư Mã Chiêu: ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết. Nghĩa là ý tứ của ông nội đều bày ra sẵn ra cả rồi làm sao anh không hiểu được ông nội nói gì.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thời khi nãy, Chu Trạch Đình xoa xoa cái trán, sau đó khởi động xe rời khỏi tiểu khu.