Đọc truyện Tâm Đầu Hảo – Chương 2: Nghĩ cái gì đâu
Edit:realllllchicken
Buổi tối Lạc Thời lạ giường nên lăn qua lộn lại không ngủ được, lăn đến nổi Lạc Mi Mi không còn kiên nhẫn, cô ấy híp nửa con mắt mệt mỏi, ôm gối mơ mơ màng màng đi về phòng ngủ của mình.
Buổi sáng, cô thức dậy hơi sớm.
Ra khỏi phòng ngủ thì Lạc Mi Mi đã đi rồi.
Từ trước đến nay đoàn phim luôn thức khuya dậy sớm.
Lạc Thời bước từ phòng tắm ra ngồi trên sô pha phát ngốc, chợt nhớ ra mình quên chưa gọi cho anh trai Lạc Thịnh báo bình an.
Lần này tới thành phố L đóng phim tuy rằng Lạc Thịnh đồng ý. Nhưng cô biết Lạc Thịnh rất lo lắng cho cô.
Anh trai cô nói “Giới giải trí là nơi ăn thịt người”.
Lúc Lạc Thời cầm điện thoại gọi, bên Lạc Thịnh đổ chuông thật lâu mới kết nối được.
“Alo?” Giọng nói của Lạc Thịnh khàn khàn.
“Anh, anh ngủ không đủ giấc sao? Nghe như anh bị cảm vậy” Lạc Thời hỏi anh.
“Không có việc gì đâu, chính là đêm qua có một kẻ điên gọi điện thoại cho anh cả đêm, một lát nữa ngủ bù thì sẽ tốt lên thôi. Em ở bên kia phải đóng phim cho tốt, đóng cho xong rồi nhanh trở về, ngàn vạn lần đừng đi theo Lạc Mi Mi làm bậy. Không nói nữa anh ngủ một lát, buổi chiều còn có cuộc họp.”
“Vâng, em biết rồi.”
Cô cúp điện thoại, cầm điện thoại ngồi một hồi, mới chú ý tới trên điện thoại cho một tin nhắn không xác định.
Là của một số lạ.
Tim Lạc Thời đập nhanh.
Ấn mở tin nhắn.
[ Đây là số điện thoại riêng của tôi, có việc gì thì tìm tôi. ]
Tin nhắn chỉ có ít ỏi mấy chữ, cô mở rồi lại thoát, nhìn chằm chằm khoảng vài phút, mới đưa tay đè trái tim đang nhảy loạn xạ của mình lại.
Nhẹ nhàng nói: “Đừng nhảy nữa.”
Lạc Thời ngồi thẳng người, cầm điện thoại chậm rãi gõ mấy chữ, rồi kiểm tra lại hai lần xem có bị lỗi chính tả không, câu nói có trôi chảy không, xác định tất cả đều ổn mới gửi tin nhắn đã gõ qua.
[ Em biết rồi, cảm ơn anh Trạch Đình. ]
Kỳ thật thì chỉ là câu trả lời đơn giản và bình thường thôi, nhưng cô sợ giọng điệu của mình quá thân mật sẽ khiến cho Chu Trạch Đình cảm thấy bối rối.
Lại sợ quá mức xa cách, sẽ làm cho mối quan hệ mong manh của hai người sẽ trở nên lạnh nhạt.
Lạc Thời nhìn trần nhà màu trắng thở dài.
Có chút lo được lo mất.
– –
Buổi chiều, Lạc Mi Mi ở trong phòng bao của Lâm Giang Lâu. Lạc Thời đi theo cô ấy vào trong thì thấy có đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất và những người khác của đoàn phim.
Trên bàn cơm, Lạc Mi Mi giới thiệu đơn giản về Lạc Thời. Cô bưng ly rượu đứng lên, nhìn quanh một vòng rồi uống cạn ly rượu.
Lạc Thời lớn lên xinh đẹp, bộ ngực no đầy, riêng vòng eo nhỏ nhắn như một tiểu yêu tinh. Từ bên cạnh liếc mắt nhìn qua cái thân hình trêu người này, tâm tư của những người trên bàn sôi sục hẳn lên. Ánh mắt nhìn chằm chằm cô ngày càng nóng rực.
Trong lúc đó, nhà sản xuất cầm theo ly rượu đi hơn nửa bàn, đến trước mặt Lạc Thời muốn nhéo tay cô.
Cô bất động thanh sắc né tránh.
Sắc mặt nhà sản xuất không thay đổi, đem ly rượu đặt trước mặt Lạc Thời.
Cười như không cười nói: “Kính rượu cho đạo diễn.”
Mặt mày cô bất động nhìn hắn.
Lạc Mi Mi đang uống rượu một bên, thấy vậy liền đứng lên, chỉ vào nhà sản xuất nhẹ nhàng nói
“Anh không bận tâm tôi-một biên kịch nhỏ, nhưng dù sao thì anh cũng phải dè chừng Lạc Thịnh đi, em gái của anh ta mà anh dám động vào, lá gan cũng không nhỏ.”
Tay của nhà sản xuất run run, rượu trong ly văng ra một ít, để lại trên váy của Lạc Thời mảng vết bẩn.
Cô nhìn vết bẩn kia nhíu mày.
Chờ đến khi nhà sản xuất xám xịt ngồi xuống lại vị trí. Cô từ trên bàn đứng dậy ra hiệu với Lạc Mi Mi ý bảo mình đi ra ngoài một lát.
Lạc Mi Mi gật đầu.
Không khí của hành lang so với phòng bao tốt hơn một xíu. Lạc Thời sửa sang xong chỗ bị dính rượu, nhìn vào chiếc gương bên cạnh bồn rửa tay đến phát ngốc.
Phía sau truyền đến tiếng động, Lạc Thời hoàn hồn từ trong gương nhìn về bồn rửa tay đối diện, một người đàn ông đưa lưng về phía cô.
Vai rộng eo thon, thân hình cường tráng, mặc trên người bộ âu phục màu đen thật anh tuấn.
Cô nhìn chằm chằm gương đến ngẩn ngơ, đến khi người nọ rửa tay xong ngẩng đầu lên.
Một gương mặt xa lạ.
Lạc Thời hoàn hồn lại, dùng nước vỗ vỗ cái trán.
Nghĩ cái gì đâu.
Trở lại phòng, đạo diễn cũng chẳng còn dám có tâm tư gì khác chỉ đứng đứng đắn đắn ăn cho xong bữa cơm.
Lạc Mi Mi nhìn thấy cô thất thần thì kết thúc bữa cơm.
Bữa cơm kết thúc, mọi người ra về.
Bãi đỗ xe.
Lạc Thời ngồi vào ghế phụ, bàn tay thắt dây an toàn. Lạc Mi Mi nghiêng mắt nhìn cô, khởi động xe và nói:
“Thời bảo bối, em cuối cùng cũng có chút vui vẻ, vừa rồi ở trên bàn cơm em lại dám bãi sắc mặt.”
Cô hạ ghế xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế, bên trong con ngươi mang theo chút chút ý cười, nói:
“Em nào có bãi sắc mặt?”
“Đúng, không có, ngài là biểu diễn bản sắc, biểu tình trên gương mặt ngàn năm chỉ có một,, tựa như Chu…….” Lạc Mi Mi càm ràm càm ràm, nói lời quái đản, “Tựa như xác ướp giống nhau.”
Lạc Thời không để ý đến lời nói của cô ấy, xoay người đánh giá chiếc xe có chút quen mắt này, cô hỏi:
“Này, chị còn lái chiếc xe này?”
Lúc này cô ấy như bị điểm huyệt, nói không nên lời.
Lạc Thời thấy động tác của Lạc Mi Mi, cô bắt đầu trêu chọc, “Em nhớ rõ khi anh trai em đem chiếc xe này cho người nào đó, người nào đó đi quanh xe hai vòng ghét bỏ nói ” tôi mới không thèm lái chiếc xe này”. Lúc ấy người nào đó chỉ kém chưa đưa ngón tay lên thề.”
Về chiếc xe này, cô có chút ấn tượng.
Xe là Lạc Thịnh tặng cho Lạc Mi Mi vào lúc sinh nhật hai mươi tuổi của cô ấy.
Khi đó ánh mắt Lạc Mi Mi nhìn chiếc xe giống như nhìn đống sắt vụn đồng nát, ánh mắt xem thường không thèm che dấu. Khi đó Lạc Thịnh rất tức giận tâm tư ý nghĩ muốn tiến lên bóp chết cô ấy đều có, may là Lạc Thời tay chân mau lẹ liền kéo Lạc Thịnh đã nóng nảy lại, nên Lạc Mi Mi mới may mắn thoát nạn.
Về sau, Lạc Mi Mi thật sự không định lái chiếc xe kia, chiếc xe vẫn luôn bị bỏ xó trong gara. Nhưng qua một thời gian, cô ấy đột nhiên lôi xe từ trong gara ra.
Lạc Thời cảm thấy lạ, còn hỏi cô ấy vì sao tự nhiên lái chiếc xe này.
Cô còn nhớ rõ ngay lúc đó ánh mắt Lạc Mi Mi, tựa như người phụ nữ đau khổ khi góa chồng hơn 20 năm, oán giận nói: “Lạc Thịnh chính là cuồng bạo lực!”
Lạc Thời cười to thành tiếng.
Lạc Mi Mi bất mãn trừng mắt liếc cô một cái, đem chân dẫm lên chân ga.
Cô nhảy dựng lên, nhanh chóng nắm chặt dây an toàn.
Sau hai ngày, Lạc Thời bắt đầu tiến vào đoàn phim.
Giai đoạn đầu, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi bị gián đoạn, trạng thái tinh thần của cô cực kỳ kém, thường khi có chỗ để nằm cô liền có thể ngủ ngay.
Người trong đoàn phim không cần đạo diễn nói rõ, thấy thái độ của đạo diễn cùng nhà sản xuất đối với người mới này như trời thì cũng sẽ không vô cớ kiếm chuyện gây sự.
Lạc Thời ngủ rất ngon, những vẫn là không chịu nổi tiến độ quay của đoàn phim.
Chén cơm này của diễn viên thật sự không phải là thứ mà người bình thường có thể ăn.
Lạc Mi Mi nhìn dưới mắt Lạc Thời có quầng thâm, sinh ra là một đại mỹ nhân lại bị biến thành một bà thím già, có chút đau lòng.
Khi Lạc Thời quay xong cảnh buổi sáng, Lạc Mi Mi xin đạo diễn cho cô nghỉ một ngày.
Cho cô ở nhà ngủ bù.
Lạc Thời ngủ cả ngày mới tỉnh lại, thức dậy đã là buổi tối, cửa sổ sát đất các bức màn đều được buông xuống lộ ra một chút khe hở, những đốm nhỏ của ánh đèn theo khe hở chui vào bên trong.
Lạc Thời ngồi ở trên giường trợn tròn mắt, ngủ cả ngày nên hiện tại đầu của cô không được tỉnh táo, như là có tảng đá đè xuống không được thoải mái lắm.
Ngồi một chút trên giường cảm thấy đã dịu đi một chút, Lạc Thời đứng dậy kéo bức màn ra.
Ngọn đèn thấp thoáng ngoài cửa sổ, xung quanh con đường nhỏ trong tiểu khu tối om, chỉ có cây xanh bao quanh. Cô vẩn vơ ngắm nhìn, miệng lẩm bẩm gì đó, hơi những món ăn vặt lề đường.
Bây giờ Lạc Mi Mi không có ở đây, cô cũng chỉ có thể tay làm hàm nhai (*), rời giường thay quần áo đi xuống dưới lầu.
(*)Tay làm hàm nhai: có làm có hưởng. Ý ở đây là chị muốn ăn thì phải tự mình đi mua.
Mấy ngày nay, bảo vệ ở tiêu khu đã nhận ra Lạc Thời, cô không biết gần đây có món ăn vặt gì, thì bảo vệ tiểu khu liền chỉ cho cô đường đến đó.
Đường đi không xa, cô đi bộ qua đó.
Tiểu khu Lạc Mi Mi ở gần trung tâm thành phố, ra khỏi cửa tiểu khu trên đường cái dòng xe cộ tắc nghẽn. Lạc Thời đi trên lối dành cho người đi bộ so với lái xe thì đi nhanh hơn nhiều.
Đi khoảng năm sáu phút là có thể nhìn thấy ngã rẻ bên phải có một cái ngõ nhỏ. Bên trong đủ màu sắc, hương vị của các loại thức ăn vặt từ ngõ nhỏ bay ra ngoài.
Mũi của cô giật giật, vừa muốn ở giao lộ đường cái rẽ sang ngõ nhỏ. Trước mặt có một chiếc xe Land Rover màu đen dừng lại.
Lốp xe xẹt qua trên đường, có chút tạp âm rất nhỏ, Lạc Thời mày hợp lại nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu nhìn vào vị trí mình đang đứng.
Vừa vặn là nơi dừng xe.
Cô tưởng chính mình đứng chắn người khác dừng xe, vội vàng ngẩng đầu nhìn về ghế lái, dưới chân đang chuẩn bị tránh ra.
Cửa sổ ghế lái hạ xuống.
“Lạc tiểu thư.”
Tài xế kêu lên theo bước chân của cô.
Lạc Thời quay đầu lại, cửa sổ ghế lái mở rộng hơn, ánh đèn bên đường từ khe hở lọt vào bên trong. Ánh sao rơi vào lông mày đang nhíu lại trên sườn mặt của người ngồi sau xe.
Mặt mày khắc sâu nhưng lại quá mức nhạt nhẽo.
Giống như một ngày
Hai ngày
Ba ngày
….. Năm ngày không có gặp qua.
Cô nghĩ thầm.
Bây giờ, ánh mắt Lạc Thời nhất thời không thu lại được.
Người đàn ông ngồi ở phía sau xe, ban đầu mặt mày cúi xuống giờ lại nâng lên, lạnh lùng yên tĩnh đối mặt với cô.
Lạc Thời không kịp phòng bị thiếu chút nữa là nín thở, suýt thì sa vào cặp mắt trầm tĩnh kia.
Tài xế cách cô hai bước vẫy vẫy tay đem thần trí của cô gọi về.
Lạc Thời cúi đầu âm thầm hít một hơi rồi chạy lên phía trước vài bước.
Chu Trạch Đình ngồi ở trong xe nhìn cô.
Cô mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối khi đi ra ngoài, lúc cô chạy đôi chân trắng thon đung đưa dường như phát sáng trong đêm. Chu Trạch Đình nhìn một lúc, khi Lạc Thời đi đến trước mặt, cửa kính xe hạ xuống, như có như không mùi hương trầm cây mộc hương nhẹ nhàng tràn ra theo gió. Đầu óc Lạc Thời có một trận phát ngốc, cô hơi thấp mình xuống hướng vào cửa sổ xe xem bên trong.
Đối diện với đôi con ngươi tối như mực.
Ép mình thu lại tâm trạng, cô làm bộ bình tĩnh chào hỏi.
“Anh Trạch Đình, đã lâu không gặp.”
Anh “Ừ” một tiếng, ánh mắt nhìn cổ áo bị gió thổi qua của Lạc Thời, dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Nói: “Nơi này gần đây không an toàn, đừng đến đây một mình vào ban đêm.”
Lạc Thời nghi hoặc.
Tài xế ngồi phía trước giải đáp nghi hoặc của cô.
“Mấy ngày hôm trước có một nữ sinh đi đêm bị cướp, may mắn lúc đó còn chưa quá muộn nên trên đường còn có người, bằng không không biết nữ sinh kia sẽ gặp phải chuyện gì nữa.”
Lạc Thời trong lòng bừng tỉnh, lại nghe tài xế nói tiếp: “Thiếu gia nhà tôi nói đúng, cô Lạc trẻ tuổi diện mạo lại xinh, ra đường là phải chú ý, ban đêm cố gắng không đi ra ngoài một mình.”
Lạc Thời đỏ mặt gật gật đầu.
Trong lòng lại suy nghĩ, khi nào anh nói qua diện mạo của cô xinh.
Hơn nữa, anh cũng không giống như người sẽ nói ra những lời này.
Chu Trạch Đình nói xong sự tình liền không hề nhìn cô, Lạc Thời cho rằng anh phải đi vì thế vội lui ra phía sau một hai bước để nhường đường cho xe.
Ai ngờ qua hai phút xe vẫn không nhúc nhích.
Lạc Thời chăm chú nhìn anh, Chu Trạch Đình cũng quay đầu lại nhìn cô như là có chuyện muốn nói.
Cô lại lần nữa quan tâm tiến lên, thân mình vừa mới cuối xuống. Ánh mắt anh lóe lên, lúc nghiêng sang một bên chỉ trầm giọng nói câu:
“Lên xe, tôi đưa em về.”
Tác giả có lời muốn nói: “Không có việc gì đâu, chính là đêm hôm qua có một người điên gọi điện thoại cho anh cả đêm, một lát nữa ngủ bù thì sẽ tốt lên thôi…….”
Chu Trạch Đình nhăn mày: Kẻ điên ở đây không phải là tôi.
O(≧▽≦)O
Cảm ơn tất cả mọi người vì tin nhắn ở chương trước lại rải hoa ~
Quả đào hôm nay vẫn như cũ thật ngọt (≧ω≦)~
Lại một cái đại moah moah cho các tiểu khả ái~
mua~
Lời edit: Tưởng kẻ điên nào gọi điện cả đêm cho anh Thịnh chứ ^^~ hóa ra lại là anh Trạch Đình. Chẳng biết tâm sự vì mà suốt đêm luôn nhỉ? Hahaha.