Tâm Đầu Hảo

Chương 1: Lạc Thời?


Đọc truyện Tâm Đầu Hảo – Chương 1: Lạc Thời?

EDIT: realllllchicken

Cuối tháng 8, thành phố L đã mưa liên tục 1 tuần, bầu trời ảm đạm, ngẫu nhiên sẽ một vài cơn mưa nhỏ, không lớn nhưng lại dồn dập. Lạc Thời không nghĩ thành phố L sẽ mưa, cô ra khỏi sảnh sân bay, đứng sau mọi người ngơ ngác nhìn vũng nước trên mặt đất đến phát ngốc.

Thỉnh thoảng có người xô đẩy, cô bất đắc dĩ phải đi theo đám người ra ngoài. Đến khi Lạc Thời phát hiện thì quần áo đã bị ướt, chút lạnh lẽo xuyên qua quần áo mỏng chạm vào thân thể, cô nhẹ run rẩy, vội đi qua quán cà phê bên trái.

Quán cà phê gần sân bay rất đông người, Lạc Thời chật vật kéo vali đi vào. Lúc thấy cô vài người đàn ông ngồi cạnh cửa không khỏi dừng ánh mắt trên người cô vài giây.

Ánh mắt có chút tùy tiện nóng bỏng.

Lạc Thời mặc chiếc áo sơ mi rộng bị ướt, vải mỏng dính sát vào phần phập phồng quyến rũ của cô. Từ ánh mắt mà nói có thể làm cho người ta máu huyết sôi sục. Huống chi Lạc Thời còn có khuôn mặt thu hút người khác.

Thấy mọi người trong quán đưa mắt về bên này càng nhiều, Lạc Thời mày nhăn, khuôn mặt không kiên nhẫn. Cô định ra ngoài tìm chỗ trú mưa khác, thì ở sau truyền đến tiếng chuông gió, có người đi vào.

Lạc Thời muốn lùi một bước để nhường chỗ cho vị khách mới vào, người đó bước đến gần cô còn khoảng hai bước thì dừng lại.

Chóp mũi ngửi được mùi hương nhàn nhạt của trầm cây mộc hương.

Cảm giác được gì đó cô quay đầu lại nhìn.

Người đó đứng dưới đèn treo, thân hình cường tráng được bao bọc bởi sơ mi màu xám, cả người ẩn dưới ánh sáng màu vàng ấm, không thấy rõ khuôn mặt nhưng có thể nghe được giọng nói thanh lãnh trầm ổn.

“Lạc Thời?”

– –

Lạc Thời thật sự không ngờ được, người bạn trong miệng anh trai cô lại là Chu Trạch Đình. Bỗng nhiên nhìn thấy anh, sự bình tĩnh trên mặt cùng lắm duy trì được hai giây.

Sau đó cô yên lặng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh Trạch Đình”.

Chu Trạch Đình đi về trước hai bước, ngũ quan từ bóng đèn mờ hoàn toàn lộ ra, mặt mày thanh quý, khí chất hơi lạnh lẽo, ở cổ tay khuy áo được cài chắc chắn, sinh ra hơi thở cấm dục.

Kỳ thật Chu Trạch Đình không phải cấm dục gì đâu, mà là trời sinh cao ngạo không muốn người khác đến gần.

Những lời đó đều là lúc trước anh trai Lạc Thịnh nói cô nghe.

Thời gian qua cũng lâu, Lạc Thời không nhớ rõ vì cái gì mà Lạc Thịnh lại giảng cho cô những lời này. Cô cũng chỉ có thể coi như là Lạc Thịnh có cảm mà phát (*)

(*) Có cảm mà phát: chắc ý chị nói là trong lúc anh Thịnh có cảm xúc dào dạt nên mới nói ra cho chị nghe ấy.


Bên ngoài mưa tích tách rơi, anh ngẩng đầu liếc mắt một vòng quán cà phê.

Ánh mắt trầm tĩnh dừng lại ở quần áo nửa ướt trên người cô, ngẩng đầu đối mặt với cô vẫy vẫy tay.

Lạc Thời không hiểu.

Nhưng thấy anh xoay người ra ngoài, nên cũng nhanh chóng đi theo.

Ra khỏi quán cà phê mờ ảo, không khí tuy rằng trong lành hơn, nhưng gió thổi hơi lạnh. Lạc Thời run rẩy, khoảng cách giữa Chu Trạch Đình và cô không xa, có lẽ anh cảm nhận được, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô.

Đối với ánh mắt của người khác, Lạc Thời có hơi mẫn cảm. Lúc anh dừng tầm mắt trên người mình, ngay lập tức cô ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Trạch Đình hỏi cô: “Lạnh không?”

Cô giương gương mặt tươi cười, lắc đầu ý bảo không có việc gì.

Anh quay đầu, không nói gì nữa.

Bước chân của người đàn ông dài, Lạc Thời dần dần không theo kịp nên bị bỏ lại phía sau.

Chờ đến lúc Chu Trạch Đình một tay bung dù chuẩn bị đi vào trong màn mưa, thì cô mới chạy đến. Có thể là chạy hơi gấp, khi đứng cô dựa gần anh, theo bản năng cầm tay phải anh lên.

Ngón tay Chu Trạch Đình giật giật, ngước mắt nhìn về phía cô.

Ánh mắt sắc bén.

Cô run sợ, vội buông tay.

“Em xin lỗi, vừa rồi em không cố ý.”

Tuy nói như thế nào thì cũng nghe ra có chút chiếm tiện nghi người khác.

Cũng không biết anh rốt cuộc có tin hay không.

Lúc Lạc Thời đi theo anh ngồi vào xe, cũng không hiểu được ánh mắt anh nhìn cô, sau khi cô nói xin lỗi là sao nữa.

Trong khoang xe thoang thoảng mùi hương thơm, không giống mùi nước hoa được bán thời nay, hương thơm quá nức mũi, như mùi của trầm cây mộc hương tràn ngập khiến lòng người dễ chịu.


Từ khi lên xe Chu Trạch Đình vẫn luôn nhắm mắt, mặt mày mệt mỏi đều hiện ra.

Lạc Thời nhíu mày, nhìn sườn mặt anh rồi đột nhiên nhớ tới.

Kỳ thật, cô cùng Chu Trạch Đình không tính là quen thuộc thậm chí bạn bè cũng không phải.

Chu Trạch Đình là bạn thân tri kỷ của Lạc Thịnh mà cô là em gái của Lạc Thịnh.

Duy nhất một lần gặp nhau là tại bữa tiệc kinh doanh trước đó, Lạc Thời đi theo Lạc Thịnh nên đã gặp qua anh một lần.

Nghĩ đến mối liên kết mỏng manh này của hai người, Lạc Thời khẽ thở dài, từ phía sau lấy tấm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp trên người anh.

– –

Khi Chu Trạch Đình tỉnh lại, tài xế đã đưa Lạc Thời đến nơi.

Cô từ trong tay tài xế tiếp nhận vali, nói cảm ơn. Sau đó chạy đến cửa sau xe, muốn cùng Chu Trạch Đình chào hỏi một câu. Nhưng lại nghĩ đến khả năng anh còn chưa tỉnh, bởi vậy nên chỉ chạy một nửa rồi quay trở về.

Chu Trạch Đình nằm ngửa lưng trên ghế, mặt mày không có dấu hiệu vừa tỉnh, yên lặng suy nghĩ, xuyên qua cửa kính xe nhìn ra bên ngoài. Thời tiết u ám, cô gái nhỏ mặc áo sơ mi, trên mặt mang ý cười cùng với tài xe nói gì đó.

Ở chỗ sâu trong đáy mắt có thứ cảm xúc nào đó đã tràn ra, anh nhắm mắt lại toàn thân phát ra khí lạnh, từ trong túi quần lấy điện thoại.

Bấm gõ một hồi, sau đó ấn gửi.

Tài xế lên xe, quay đầu lại phát hiện Chu Trạch Đình đã tỉnh, kinh ngạc một giây, sau đó ngồi vào ghế lái thấp giọng nói: “Vừa rồi cô Lạc nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến ngài.”

Chu Trạch Đình đáp “Ừ”

Âm thanh nhàn nhạt không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

Tài xế thấy anh không có ý định xuống xe, mới khởi động xe.

Xe chậm rãi rời khỏi cửa tiểu khu, bóng dáng Lạc Thời trên kính chiếu hậu dần dần biến thành cái chấm đen, tầm mắt Chu Trạch Đình mới rời khỏi kính chiếu hậu.

– –


Lạc Thời xoay người kéo vali đến cửa tiểu khu, Lạc Mi Mi đã nói qua với bảo vệ tiểu khu, bảo vệ đăng ký thông tin rồi dẫn cô vào.

Lạc Mi Mi sống ở một tiểu khu xa hoa, xung quanh bao bọc bởi những toà nhà thành, cây xanh trồng ở đó cây nào cũng giống nhau, cô men dọc theo con đường nhỏ tìm kiếm mất một lúc lâu mới đến toà nhà mà cô ấy ở.

Thang máy đi thẳng đến tầng Lạc Mi Mi ở, cô ra khỏi thang máy, hành lang yên tĩnh, cửa nhà khóa chặt.

Trước đó Lạc Mi Mi có nói, tối nay đoàn phim có việc nên cô ấy không có ở nhà, cô tự mình đi vào phòng nghỉ ngơi cho tốt.

Lạc Thời đi đến trước cửa, ấn xuống mật mã mà Lạc Mi Mi đã nói với cô.

Cửa phòng vừa mở ra trong nháy mắt, một đống dải lụa rực rỡ nổ bùm bùm âm thâm hỗn loạn “SURPRISE!” Cùng vang lên, các dải lụa rực rỡ với dáng vẻ khác nhau dừng ở trên đầu Lạc Thời. Tiếp theo ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu sáng hoa cả mắt, sau một lúc thích ứng, có một bóng người vọt đến.

Lạc Thời không biết là ai nên chỉ có thể mở ra hai tay để tiếp người đến.

“Thời bảo bối, nhớ em muốn chết.” Lạc Mi Mi giống như con gấu treo lên người cô.

Những người khác cũng sôi nổi tiến lên tỏ vẻ hoan nghênh, nhân tiện đem Lạc Mi Mi kéo xuống.

“Cô cũng không sợ đè chết cơ thể nhỏ bé của em gái mình à, cân nặng của mình ra sao trong lòng cô không có đếm sao?” Có người trêu Lạc Mi Mi.

Lạc Mi Mi cũng không giận, kéo Lạc Thời từ cửa vào phòng khách, rồi giới thiệu từng người cho cô.

“Đây là người mà sắp đến em sẽ hợp tác, diễn viên phim truyền hình nữ chính Qúy Tiêu Tiêu, đừng nhìn cô ấy lớn lên xinh đẹp nhưng thật ra chính là một kẻ điên”.

Qúy Tiêu Tiêu có một khuôn mặt xinh đẹp, cằm nhọn, đôi mắt đen nhánh. Lúc cô ấy nghiêm túc nhìn bạn thì lòng bạn sẽ mềm đến rối tinh rối mù, làm cho bạn không thể chống đỡ được.

“Xin chào, về sau xin được chỉ giáo.” Qúy Tiêu Tiêu bất mãn khi Lạc Mi Mi giới thiệu về cô như vậy, vừa cười vừa đánh cô ấy một quyền, sau đó mời cùng Lạc Thời bắt tay.

Lạc Thời vươn tay ra bắt. “Về sau xin mời chỉ giáo.”

“Người này là nam thứ hai Hạ Vũ trong bộ phim mà em sẽ đóng. Người không tồi hơn nữa có mối quan hệ tốt với anh trai em, hai người hẳn là nên đối xử với nhau thật tốt.” Lạc Mi Mi chỉ vào một người đàn ông ngồi ở sô pha và nói.

Lạc Thời nhìn qua, Hạ Vũ cũng nhìn lại cô, cũng không có đứng dậy chỉ gật đầu với cô.

Cô mỉm cười đáp lại.

Mắt thấy Lạc Mi Mi còn muốn giới thiệu, Qúy Tiêu Tiêu vội vàng ngăn cô ấy.

“Bà cô tôi ơi, cô mà còn giới thiệu từng người nữa, nếu giới thiệu đến hừng đồng thì chúng ta sẽ không có chúc mừng được nữa. Về sau có rất nhiều cơ hội ở cùng nhau, từ từ mọi người sẽ biết nhau thôi. Bây giờ không vội, tới tới tới, chúng ta làm một ly chúc mừng giờ gia nhập (*).”

(*) Ý nói là chúc mừng giờ phút mà Lạc Thời gia nhập vào cùng mọi người ấy.

Nghe thấy có lý nên cô ấy chạy đến trên bàn bưng hai ly rượu đến, một ly nhét vào tay Lạc Thời, ly còn lại cầm trong tay.


Hai ly rượu chạm vào nhau, Lạc Mi Mi hoan hô, “Hoan Nghênh Thời bảo bối gia nhập!”

Nói là tha hồ vui chơi nhưng cũng chỉ nháo đến 12 giờ, Lạc Mi Mi liền đuổi những người khác về.

Đem Lạc Thời đẩy vào phòng tắm, “Nhanh tắm rửa, nghỉ ngơi. Ngày mai chị còn muốn đưa em đi gặp đạo diễn.”

Đến lúc cô nằm trên giường là đã gần 1 giờ sáng.

Lạc Mi Mi lén lút ôm gối, gõ cửa phòng rồi leo lên giường cô.

Lạc Thời cười nhường cho cô ấy một chỗ, quay lại đối mặt.

“Ngồi máy bay có mệt không?” Lạc Mi Mi sờ sờ cái trán Lạc Thời, thấp giọng hỏi.

Cô lắc lắc đầu.

“Không có.”

“Chị muốn ra sân bay đón em nhưng anh trai em không cho, nói chị không đáng tin cậy, anh ấy sẽ nhờ bạn anh ấy đi đón, chị có hỏi ai sẽ đi mà anh ấy chẳng nói. Thời bảo bối em nói cho chị biết hôm nay ai đi đón em thế? Để chị nhìn xem người bạn đáng tin cậy trong miệng Lạc Thịnh rốt cuộc là ai!” Khi nhắc đến Lạc Thịnh, cô có chút tức giận.

Lạc Thời khẽ cười.

Anh trai cô với Lạc Mi Mi chính là trời sinh khắc nhau.

“Em còn cười?” Bàn tay cô ấy tiến vào chăn gãi gãi eo cô.

Lạc Thời sợ nhất chính là thịt mềm bên hông, ngay tức khắc “Ha ha ha” cười rộ lên.

Náo loạn một lát cô đầu hàng, cười nói lắp: “Chị Mi Mi… Ha ha… Chị, nay… Trời là ha ha… Anh… Bạn của anh trai Chu… Ha… Trạch Đình… Tới đón em……”

Lạc Thời cười đến đau bụng, nên không để ý tới Lạc Mi Mi nghe thấy cái tên quen thuộc này, đột nhiên dừng tay.

Sau một lúc lâu ngơ ngác nói: “Gì, em… Em vừa nói cái gì?”

“Em vừa mới nói là bạn của anh trai Chu Trạch Đình đến đón em, làm sao vậy ạ? Chị Mi Mi?”

Lạc Mi Mi thu tay, trong bóng đêm ánh mắt phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không có việc gì, cậu ấy xác thật so với chị đáng tin cậy hơn nhiều.”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu tân nhân quả đào đến rải hoa hoa ~ O(≧▽≦)O

Lời Edit: Đây là lần đầu tiên edit nên nếu có sai sót gì mong mọi người góp ý cho mình nha. Xin được chỉ giáo nhiều hơn *tym tym*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.