Đọc truyện Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo – Chương 9
Tia nắng lọt qua cửa sổ, cảm giác chóng mặt cùng buồn nôn khiên cả ba người đang nằm trên giường phải bất mãn thức giấc. – Chóng mặt quá! – Tuyết Linh ngồi dậy rên rỉ than thở.
– Ọe…..- Một tiếng ọe của Ngọc Di làm hai cô nàng đang mơ ngủ giật mình tỉnh dậy. Ngọc Di vội vàng lấy tay che miệng lại. Cố gắng khó nhọc nuốt cái thứ chất lỏng gớm ghiết tong miệng mình xuống. Khuôn mặt nhăn nhó rất khổ sở.
– Này ngươi không sao chứ? – Ngân Nhi cũng choáng váng nhưng vì lo cho con bạn đang treo dò lủng lẳng dưới giường kia mà cố gắng hỏi thăm.
– Không….không sao. – Ngọc Di yếu ớt trả lời.
Những mảnh kí ức rời rạt lại lần nữa hiện ra trong đầu ba người. Với những biểu hiện khác nhau trên mặt của các nàng khiến người ta muốn nhịn cười cũng khó.
– Hahahaha…Ta nhớ ra rồi! Di Di à! Công nhận ngươi giả vượn trong vườn bách thú rất đạt chuẩn đấy! Hahahaha….- Ngân Nhi cười sặc sụa đến chảy cả nước mắt. Bò lăn bò lết trên giường làm Ngọc Di xám mặt. Cô nàng nhớ lại cảnh mình cầm bầu rượu mà hai tay đưa lên trời bắt chước tư thế giống khỉ còn hát hò cái gì mà xanh xanh kia thật sự quá mất mặt. Quá nhục nhã! Cô chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó mà chui xuống!
– Hahahaha….Ta nhớ ra rồi! Ta đã lấy được bảng cam kết sống hòa thuận cùng nhà với tên thái tử chết tiệt kia! Quá đã! – Tuyết Linh cười còn khoái chí hơn cả Ngân Nhi. Nàng vuốt cầm lấy tờ giấy trong người ra nhìn một cách mãn nguyện. Nàng còn nhớ mài mại lúc nàng thiêm thiếp ngủ hắn đã giúp nàng nằm lên giường ngay ngắn. Xem như cũng tốt một chút. Nàng sẽ nhường đường sống cho hắn hahaha.
Ngọc Di cùng Ngân Nhi khó hiểu nhìn con điên đang cười một cách ghê rợn kia mà lạnh sống lưng. Lại nhìn mắt cái lỗ trên tờ giấy mà Nguyên Phong từng cho là do các nàng say màm nên làm ra kia như những dòng chữ được xếp ngay ngắn. Hai người nhíu mày, Ngân Nhi giật lấy tờ giấy trong tay Tuyết Linh ra xúm lại với Ngọc Di đưa lên chỗ có ánh sáng nhìn.
1s………….2s…………..3s…………..và vân vân s……………..
Các nàng chính thức hóa đá chỉ riêng một vị thái tử phi như bị chạm mac-An Tuyết Linh kia cười khùng khục. Trên tờ giấy đầy những lỗ li ti kim chít kia lại là những dòng chữ quan trọng và cực kì nguy hiểm khiến hai nàng phải bội phục. Mắt chữ A mồm chữ O mà đọc. Nội dung là:
“Sau này tiền của thái tử Nguyên Phong cũng là tiền của An Tuyết Linh….An Tuyết Linh làm gì thái tử cũng không được quản (cho dù có gây ra họa cũng không được phép xử lí ta cùng những người thân cận ta).”
Hai câu ngắn ngủi như thế nhưng lại cực kì nhiều nghĩa. Thật sự là quá gian xảo mà! Ngọc Di thán phục Tuyết Linh nói:
– Ngươi thật lợi hại nha!
– Chứ sao? Bạn ngươi mà. Lúc trước nghèo nên giờ ta phải thông minh một chút để có tiền chứ! – Tuyết Linh đắc chí rồi vẻ mặt cô lại trở nên hiền lành cười với hai người nói tiếp:
– Cũng phải có lúc ta bao hai ngươi chứ! Chẳng nhẽ để các ngươi bỏ tiền ra mà chỉ có ta là ngồi ăn không tốn một đồng? Lúc trước không được nhưng bây giờ thì có thế rồi!
Hai người nhìn cô cười. Cũng cảm thấy ấm áp phần nào. Chợt Tuyết Linh nói:
– Thôi thôi! Về Thiên Duyên các của tụi mình đi! Ở cái chỗ này ta không quen!
– Ừ, đi thôi! – Ngân Nhi nói rồi cả ba vui vẻ về nơi vốn thân thuộc của mình.
Sau khi chải chuốc ăn điểm tâm, ba người định ngồi tám một chút thì ba vị khách không mời mà đến ỏng ẹo lòe loẹt như cái bình hoa di động. Tiểu Lam đang hầu hạ ba người ăn điểm tâm ngoài trời cũng vội vả tiến lại hành lễ, quỳ xuống nói:
– Nô tỳ bái kiến Mai chủ tử, Uy chủ tử cùng Phiên chủ tử.
Các nha hoàn đi sau bọn tắc kè kia cười khúc khích hành lễ những không quỳ nói:
– Chúng nô tỳ tham kiến thái tử phi cùng nhị vị cô nương.
Tuyết Linh cùng Ngọc Di vốn không để ý động tác nhỏ đó của bọn nha hoàn nhưng Ngân Nhi lại biết cái ý nghĩa khinh người khi không quỳ của các nàng. Ánh mắt sắc bén lóe lên lạnh lùng. Ba người bắt đầu quan sát ba nữ nhân ăn vận nhiều màu nhất đám.
“Ôi trời ơi! Không phải trùng hợp đến thế chứ?” Tiếng lòng của ba người gào thét không ngui khi nhìn mặt ba người kia. Giỡn sao? Ba người trước mặt các nàng ở hiện đại là những người hay bắt nạt Tuyết Linh, thích gây sự, kiêu căn ngạo mạn, ý có tiền khinh nghèo. Thường xuyên chửi bới khình Tuyết Linh của các nàng. Là một trong những thành phần các nàng ghét nhất!
Lại nhìn sang tỳ nữ đang đứng bên Tiêu Thanh Mai-Bích Nghiêng. Các nàng lại thêm sa sầm mặt mày. Người trầm mặt nhất bây giờ không phải Tuyết Linh nữa mà là Ngọc Di. Đừa à? Đó là người Ngọc Di ghét nhất đấy! Nàng ta cũng trong thành phần bắt nạt Tuyết Linh và đồng thời cũng là kinh thường nàng. Trời ạ! Có cần phải xuất hiện nhiều rác thế không?
Ngân Nhi là người bình tĩnh nhất trong ba người. Trong lúc hai người kia còn đang điều chỉnh cơn tức, giảm mức phập phòng của mình, Ngân Nhi đã nhanh nhẹn hỏi:
– Lam tỷ, những người này là……?
– Dạ đây là trắc phi của thái tử. – Tiểu Lam trả lời xong đã nghe được một tiếng cười giễu cợt vang lên cực kì đáng ghét khiến Ngân Nhi nhíu mày chặt hơn.