Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch Và Tam Đại Thiếu Gia Siêu Quậy

Chương 57


Đọc truyện Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch Và Tam Đại Thiếu Gia Siêu Quậy – Chương 57

“Anh Thiên à, anh nhìn em xíu đi mà~”

“Đủ rồi, tôi không có thích cô!” – Từ lúc nó về đây tần suất hắn dùng câu này cực kì nhiều khiến nó chai cả tai luôn. 

“Anh Thiên à~ em tặng quà cho anh nè”

“Cô là ai? Tôi không biết! Cô đi ra đi!!! ” – Nói xong hắn liền vọt chạy. 

“Anh Thiên à!!!!” – Nó cũng rượt theo hắn. 

Hôm nào cũng thế, người ngoài không hiểu chuyện sẽ tưởng rằng một cặp đôi yêu nhau đang cùng nhau chơi rượt đuổi rất tình cảm và dễ thương. =))))

Võ Thanh Thiên chạy ra ngoài vườn, nhìn lại không thấy nó đâu, hắn liền mừng rỡ. Hơn 1 tuần trước nghe nói có một cô gái chuyển đến lớp hắn, nhìn đẹp thật nhưng hắn chỉ thấy Nguyệt Nhi trong lòng hắn vẫn đẹp nhất, rồi giờ ra chơi bỗng nhiên nó chạy đến ôm chầm lấy hắn làm hắn giật mình, rồi còn nói rất nhiều thứ khó hiểu, hắn nhớ là hồi nhỏ có gặp nó bao giờ đâu nhỉ? Gia thế của Mẫn Nhi rất tốt, tốt hơn hắn nên không thể có khả năng là bịa chuyện rồi bám theo hắn vì tiền. Có gì đó kì lạ ở đây! Đúng thật! Thật sự rất kì lạ. 

“Anh Thiên à!!!”

Cứ tưởng thoát được thì hắn nghe một tiếng gọi tên hắn thân thuộc đến đáng sợ. Hắn quay lại thì đã bị nó ôm chầm và ngã xuống đến nỗi cả hai lăn vài vòng mới dừng lại được. Hiện giờ nó đang ngồi trên mình hắn. 

“Em đã tìm thấy anh rồi nha!” – Mẫn Nhi dụi mặt vào lồng ngực vững chắc của hắn rồi nhìn lên bản mặt đen thùi lùi kia mà cười tươi đến híp cả mắt. 

Võ Thanh Thiên đang có ý định hất cô sang một bên, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt đáng yêu kia thì lại khựng người, không nỡ làm thế. Hắn nhanh chóng ngồi dậy, đỡ nó đứng lên. 

“Này Mẫn Nhi!”

“Dạ!”

“Cô đừng ngày nào cũng bám theo tôi rồi tặng quà tôi nữa “

“Nhưng em thích anh mà! Hồi nhỏ chúng ta hay chơi với nhau đó”

“Tôi không hề nhớ có chơi chung với cô.” 

“Rõ ràng là có! Mẹ em nói anh bị tai nạn nên mới không nhớ ra em!”

“Nhưng hồi đó là hồi đó, bây giờ là bây giờ.” – Võ Thanh Thiên nói xong liền hối hận. 

“Anh nói vậy là thừa nhận rồi! Anh đã thừa nhận là hồi nhỏ anh có gặp em!” – Mẫn Nhi cười khoái chí nói. 

“Không có…! Tôi chưa từng nhớ là tôi có gặp cô!”

“Tại anh bị tai nạn nên không nhớ ra em!”

Võ Thanh Thiên nhất thời cứng họng, Mẫn Nhi là người không dễ đối phó mà. Chuyện hắn bị tai nạn hồi nhỏ là có thật, chuyện hắn mất trí nhớ cũng có thật, may mắn là lúc đó hắn còn nhỏ nên việc lấy lại một số trí nhớ quan trọng cũng khá dễ dàng. 

Có thể là chuyện của Mẫn Nhi nói là thật. 

Nhưng mà dù có là thật đi không nữa thì hắn cũng mặc kệ. 

Bởi vì trong lòng hắn lúc này chỉ có mỗi Trịnh Nguyệt Nhi thôi! 

Hắn thật sự không có tí cảm giác với cô gái trước mặt. Nhưng mà đây là em gái của Nhật Nam, là tiểu thư của Nguyễn gia, phải từ chối tình cảm một cách đàng hoàng chứ không thì chẳng những công ti đi toi mà còn bị cái tên máu lạnh ấy giết không toàn thây. 

“Cô rất đáng yêu, tốt tính, gia thế tốt. Và tôi biết tôi có nhiều điểm để người khác thích. Cô nên tìm người khác đi. Tôi không như cô nghĩ đâu.” – Võ Thanh Thiên cố gắng giải thích. 

“Nhưng anh phù hợp với mọi điều kiện của em” 

“Cô… sao tôi nói mãi mà cô không hiểu vậy?” 

“Em đã tìm anh suốt mấy năm nay, đã tìm được anh được rồi thì dù ra sao nữa em sẽ cố gắng khiến anh thích em” – Mẫn Nhi nói chắc chắn. 

Lần này là hắn thua thật rồi, nó quả nhiên quá lợi hại về khoảng võ mồm! 

“Nên vì thế anh đừng mơ tưởng rằng em sẽ bỏ anh!” – Mẫn Nhi nở nụ cười chứa đầy sự thách thức. 

“Mẫn Nhi!” – Hắn bỗng nhiên gọi tên nó. 

“Dạ?” 

Hắn cứ lại gần nó cho đến khi cả hai sát gần nhau, Mẫn Nhi mở to đôi mắt tròn xoe của mình ngước nhìn lên hắn. Hắn nở một nụ cười nửa miệng khiến Mẫn Nhi ngơ ngác. 

“Anh ấy cười thật đẹp trai!!!!!”

Võ Thanh Thiên đặt tay đôi vai mảnh mai của nó, rồi đẩy nó ra phía sau lưng hắn. 


“Nói cho cô nghe, tôi sẽ chống mắt xem cô có thể khiến tôi đổ cô không!”- Nói xong hắn liền chạy nhanh về phía trước. Hắn cảm thấy chuyện này khá thú vị. 

Mẫn Nhi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi nghe câu nói của hắn và tiếng bước chân xa dần. Nó liền quay lại, và lại rượt theo hắn. Mẫn Nhi cười mỉm rồi nói vọng theo:

“Anh hãy xem đi! Em sẽ cố gắng khiến anh đổ em!!”

———————–

Tại lớp 11B. 

“Anh Nam! Em không biết bài này, anh chỉ em đi” – Bảo Thanh giơ cuốn sổ lên, chỉ những chỗ mà cô ta nói không biết cho Nhật Nam xem. 

“Nhật Nam, cái này tôi làm đúng chưa?” – Nguyệt Nhi nắm nắm cái tay áo anh, đem quyển sổ ra chỉ chỉ. Chỉ là hành động vô tình mà khiến cho rất nhiều người suy diễn ra chuyện khác. 

“Cậu cân bằng phương trình sai rồi. Phải như vậy…” – Nhật Nam quay qua chỉ chỗ cho Nguyệt Nhi, không quan tâm Bảo Thanh đang đứng đó. Cô ta tức giận đến nỗi nhào nát trang giấy. 

“Minh Trí à, tại sao lại có người mặt dày quá vậy?” – Lâm Phong nhìn Minh Trí cười cười nói, chứ thật ra là đang chửi xéo. 

“Bởi, mặt dày quá nên bị cho ăn rổ bơ to ơi là to luôn đó. Haizzz tội nghiệp” – Minh Trí cũng hùa theo mà nói. 

Bảo Thanh tức giận nhìn Lâm Phong và Minh Trí đang lơ đãng huýt sáo. Cô ta kìm nén lại cảm xúc trong người. Nếu như mà cô ta lên tiếng thì cũng như tự nhận hai người họ đang nói mình. Bảo Thanh nhanh chóng đi ra chỗ khác. 

“Trịnh Nguyệt Nhi! Cô nhớ đấy! Thù này tôi sẽ trả! Kế hoạch của tôi sắp thực hiện rồi…!”

~

Tại giờ ra chơi, Ngọc Linh và Nhật Anh đi đâu đó còn Nhật Nam Lâm Phong và Minh Trí cũng đi đâu đó, chỉ còn lại Nguyệt Nhi đứng ngoài lang cang. 

“Chị Nguyệt Nhiiiiiii” – Mẫn Nhi từ đâu chạy đến rồi đứng lại chỗ của cô. 

“Mọi người đâu rồi chị?” – Mẫn Nhi nhìn xung quanh không thấy ai bèn hỏi. 

“Đi đâu đó chị cũng không biết” – Nguyệt Nhi cười xoà. 

“Ồ vậy à”

Cả hai im lặng chốc lát, sau đó Mẫn Nhi lên tiếng hỏi:

“Chị yêu anh ba em hả?”

“E-em nói cái gì vậy? Làm gì có!” – Nói trúng tim đen, cô đỏ mặt chối lên chối xuống. 

“Ngoài nói nhưng trong lòng nghĩ khác. Tại sao chị lại đỏ mặt vậy hả?” – Mẫn Nhi mặt nham hiểm đánh trúng trọng tâm. 

“Tại… tại trời nóng…!”

“Gió bay vù vù lạnh lắm nè”

Nguyệt Nhi cứng họng, Mẫn Nhi không hề dễ đối phó, tại sao trong tình huống kiểu này cái não hay suy nghĩ ra những trò quái dị của cô lại không hoạt động vậy? 

“…Em nói đúng đấy” – Nguyệt Nhi lí nhí. 

“Thì ra là thế… Em biết mà… Hihi chị cố gắng lên nhé, em ủng hộ chị 100%” 

“Cảm ơn em” – Nguyệt Nhi mỉm cười. Được người khác ủng hộ tình cảm của mình như thế làm tâm trạng cô vui hẳn lên. 

——————————–

Mấy ngày gần đây, Mẫn Nhi lại tăng cường bám theo hắn. Làm hắn từ sáng sớm đến giờ ra chơi và cả giờ ra về đều được tập thể dục, hắn có thể chắc chắn là môn chạy bền hắn sẽ đạt điểm cao. Và thời gian hắn được gặp Nguyệt Nhi cực kì thấp, lúc định bắt chuyện thì Mẫn Nhi sẽ đến và cả hai sẽ chạy vài vòng sân, còn có lúc nó cứ đến gần nói chuyện với Nguyệt Nhi làm hắn không dám đến gần, lần này đến lần khác đều bị Mẫn Nhi đến phá đám. Và hắn còn thấy mức độ tương tác giữa Nguyệt Nhi và Nhật Nam dần dần tăng lên. Võ Thanh Thiên hận không thể cắn Mẫn Nhi! 

Lớp 10A, bỗng nhiên hôm nay không thấy nó bám theo hắn nữa, hắn vừa vui vẻ vừa sợ hãi. Hắn cảm thấy có chuyện không lành. 

“Ê Thiên, nghe nói dạo gần đây mày với cô tiểu thư họ Nguyễn thân nhau lắm nha” – Trọng Nhân khoác vai hắn, nói châm chọc. 

“Thân cái con khỉ, mày không thấy hôm nào tao cũng trốn cô ta như trốn tà à?” – Hắn lườm lườm Trọng Nhân. 

“Cái chuyện này nguyên trường đều thấy và đều biết. Có một nữ sinh nói rằng:*Võ Thanh Thiên và Nguyễn Mẫn Nhi quả thật là cặp đôi dễ thương nhất HMT, lúc nào cũng thấy hai người đó chạy rượt nhau trông rất vui vẻ và hạnh phúc, kể cả Mẫn Nhi cũng đã thừa nhận chuyện cậu ấy và Võ Thanh Thiên là thanh mai trúc mã, do Võ Thanh Thiên hơi ngại nên không chịu thừa nhận. Aigoo mình thật muốn sau này mình với yzs cũng giống như hai cậu ấy* Vậy mà nói không thân đi ha.- Thành Đạt kể lại sự việc. 

“Cái gì vậy? Rượt nhau trông rất vui vẻ và hạnh phúc? Do tao hơi ngại nên không chịu thừa nhận? Cái gì đang xảy ra vậy? Cô ta đâu rồi?” 

“Đang ở ngoài sân thượng đó” – Trọng Nhân và Thành Đạt đồng loạt chỉ ra ngoài. 


Võ Thanh Thiên tức giận đi ra ngoài,đi lên sân thượng. Thấy Mẫn Nhi đang nói chuyện với tụi nó. Hắn nhanh chóng nắm chặt tay nó và kéo đi trước sự ngạc nhiên của nó và những người đứng gần đó. 

“Chuyện gì vậy?” – Nguyệt Nhi hỏi

“Tao không biết” – Ngọc Linh trả lời. 

“Tao thấy hơi căng đó.”- Nhật Anh nhìn theo và nói. 

~

Võ Thanh Thiên kéo nó đi ra ngoài vườn. Đến nơi hắn mới bỏ tay ra và quay mặt lại thì thấy đôi mắt Mẫn Nhi chứa đầy nước, nhìn xuống thì thấy cái tay của nó lúc nãy bị hắn nắm đến phát đỏ, in luôn cả 5 ngón tay của hắn. 

“Tôi xin lỗi” – Hắn nói giọng hối lỗi. 

“Không sao! Anh có chuyện muốn nói với em phải không?” – Nó xoa xoa cái tay. 

“Cô đồn mấy chuyện đó ra à?” – Trở lại chuyện ban nãy vừa nghe được, hắn bực dọc hỏi. 

“Nhưng nó là sự thật mà” – Nó chớp chớp đôi mắt, ngây thơ nói. 

“Sự thật cái đầu cô! Tôi nói cho cô nghe! Tôi đã có người tôi thích rồi! Cô đừng có mà nói nhăng nói cuội nữa!” – Hắn quát lớn. 

“Anh có người thích…?” – Mẫn Nhi ngạc nhiên lặp lại câu nói của hắn. 

“Đúng vậy đấy! Tôi nói thẳng luôn. Người tôi thích là Trịnh Nguyệt Nhi. Nên cô đừng bám theo tôi nữa.”

“Anh thích chị Nguyệt Nhi?” – Lần này nó ngạc nhiên hơn nữa. 

“Phải”

“…Anh đùa đúng không??”

“Tôi không đùa, tôi nói thật! Luôn luôn là sự thật”

Mẫn Nhi ngỡ ngàng, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Võ Thanh Thiên thích Nguyệt Nhi ư? Nếu như là một người con gái khác thì có lẽ cô ấy sẽ ghen tuông và ghét bỏ, cố gắng dành dựt người mình yêu. Nó cũng có phần ghen tị, nhưng phần lo lắng trong nó lại nhiều hơn. Bởi vì Nguyệt Nhi đã khiến cho anh ba của nó thay đổi theo chiều hướng tích cực, nó cũng có thể thấy là cả hai người đang thích nhau nên nó rất ủng hộ và mong muốn họ thành đôi. Nhưng mà hiện tại Võ Thanh Thiên – người mà nó thích, đang tuyên bố rằng hắn thích Nguyệt Nhi. Nếu như hắn thích cô gái khác, nó còn có thể chấp nhận nếu không có cơ hội. Nhưng đây là Nguyệt Nhi, tuyệt đối không thể chấp nhận được. 

Hắn thấy nó im lặng cứ tưởng nó sẽ hiểu nên đặt tay trên vai nó và nói:

“Cô rất tốt, tôi khuyên cô nên tìm người khác đi”

“Anh không thể thích chị Nguyệt Nhi được.” – Nó phản bác lại. 

“Tại sao chứ?” – Hắn không hiểu ý nó.

“Chị Nguyệt Nhi yêu anh ba em. Chính chị ấy đã nói như thế”

“Cô ấy yêu tên tiểu tam khốn nạn đó à?? Không bao giờ, cô ấy xác định thuộc về tôi rồi.” – Võ Thanh Thiên nở nụ cười nửa miệng. Hắn có ác cảm với Nhật Nam từ lâu, rất lâu rồi. 

Chát. 

Một tiếng tát vang lên. 

Hắn ôm một bên má đã in dấu đỏ, ngạc nhiên nhìn nó. 

Nó vừa tát hắn ư? 

“Anh đừng xúc phạm anh ba của em. Anh ấy không phải tiểu tam khốn nạn như anh nói. Anh mới chính là tiểu tam giữa hai người họ.” – Mẫn Nhi quát mắng hắn, đôi mắt trong veo chứa đầy sự phẫn nộ. 

“Được rồi. Em sẽ không bám theo anh nữa. Em thua anh rồi. Em sẽ tha cho anh. Chúng ta… kết thúc đi” – Mẫn Nhi lạnh lùng nói, rồi nó cất bước quay đi

Võ Thanh Thiên vẫn đứng đó nhìn bóng dáng Mẫn Nhi xa dần. Hắn luôn muốn nó buông tha cho hắn. Bây giờ đã thành công rồi, nó đã quyết định xa hắn rồi, đáng lẽ hắn phải vui mừng mới đúng, vui vì đã bỏ được một cái đuôi cứ suốt ngày làm phiền hắn,nhưng tại sao hắn lại chỉ thấy hụt hẫn và nhức nhói trong tim?

Mẫn Nhi đi nhanh đến một góc vắng tanh, nó ngồi bệch xuống, hai tay ôm đầu gối nhìn vào khoảng không vô định. Một giọt, hai giọt rồi nhiều giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt đáng yêu của nó. Nó cảm thấy tim đau thắt lại, cảm giác buồn bực xen lẫn đau thương. 

“Mình thất tình rồi sao? Nguyễn Mẫn Nhi à, sao mày yếu đuối thế? Chỉ có chút này mà cũng khóc… hức hức” – Mẫn Nhi ngước lên bầu trời trong xanh, nó mỉm cười, nụ cười trong nước mắt. 

Một cái khăn tay xuất hiện trước mặt Mẫn Nhi, nó nhìn lên, là Nhật Nam – người anh mà nó thương nhất. Nó cầm chiếc khăn tay và lau hết nước mắt. Nhật Nam ngồi bên cạnh nó. 


“Anh đã nói là không nên thích thằng nhóc đó nữa mà, biết thể nào chuyện này cũng xảy ra” – Nhật Nam lạnh lùng nói, giọng nói có nộ khí. 

“Em xin lỗi… vì đã không nghe lời anh” – Nó thút thít. 

“Em cũng xin lỗi, đã hứa với chị hai là sẽ không khóc vì cái chuyện yêu đương vớ vẩn này nữa mà”

“Cứ yếu đuối vào ngày hôm nay đi, và lần sau phải chín chắn hơn, không được khóc nữa” – Nhật Nam nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của nó. 

“Vâng” – Nó mỉm cười, lần đầu tiên mới thấy Nhật Nam dịu dàng như thế, tâm trạng của nó cũng vơi đi phần nào. 

Sau ngày hôm nay, nó tự nhủ sẽ rời bỏ Võ Thanh Thiên, nó sẽ làm như lời nó nói với hắn. 

—————————-

Mấy ngày sau đó, Mẫn Nhi không còn đeo bám Võ Thanh Thiên nữa, nó luôn né tránh hắn, mỗi khi vô tình gặp nhau nó sẽ rẽ sang đường khác. Nó cũng đã xin cô đổi chỗ, xa cách hắn tận 2 tổ. Nơi nào có hắn, nó đều đi sang chỗ khác. Mẫn Nhi cũng đã giải thích cho mọi người rằng cả hai chẳng có gì cả, chỉ là đùa thôi. Mọi người ai nấy đều tiếc nuối, cả hai đẹp đôi đến vậy mà. Nhưng mà, đã 3 ngày rồi nó không đi học. 

Trên sân thượng, Võ Thanh Thiên chán nản đi đến ban công, nhìn những học sinh đang nô đùa bên dưới. Đúng như lời nó nói, nó đã buông tha cho hắn rồi, không còn cô nhóc hay đeo bám và tặng quà cho hắn nữa, không còn cô nhóc hay gọi tên hắn với cái giọng ngọt đến rùng mình nữa. 

Con người đúng là kì lạ. Khi người khác muốn gặp thì lại thấy phiền. Nhưng khi không thấy, lại có cảm giác thiếu vắng, muốn gặp, muốn nói chuyện với người kia. 

Nói muốn gặp nó, muốn nó đến làm phiền mình là không đúng, nhưng không có nghĩa là sai. Hắn nửa muốn gặp nó, nửa lại không. 

Ngày ngày luôn có người đến làm phiền, đeo bám theo nên hắn quá quen với việc này. Nhưng đùng một phát không còn thấy người kia đến làm phiền, hắn lại thấy khó chịu. Trong mấy ngày qua, nụ cười ngây thơ ấy, gương mặt đáng yêu ấy luôn ám ảnh hắn. Cả lời nói cuối cùng của nó cũng ám ảnh hắn không kém, nghĩ đến lời nói ấy, tim hắn có chút nhói. 

“Chúng ta… kết thúc đi”

Hắn vò đầu, hiện giờ hắn cũng không biết rằng mình nên làm gì, và muốn cái gì nữa. 

Từ khi nào mà nó lại quan trọng đến thế? Từ khi nào mà nó lại khiến cho hắn đủ phiền muộn vậy? 

“Võ Thanh Thiên” 

Ngoài sau vang lên tiếng gọi, giọng nói rất quen thuộc. Hắn quay lại, là Nguyệt Nhi. 

Từ lúc Mẫn Nhi về đây, hắn chỉ lo nghĩ đến cách để né tránh Mẫn Nhi, bây giờ lại nghĩ về nó mà vô tình quên mất Nguyệt Nhi – người con gái hắn thích nhất. 

Nguyệt Nhi tiến đến đứng cạnh hắn, và hỏi:

“Cậu đứng đây một mình ư?”

“Ừm. Còn chị làm gì trên đây?”

“Vô tình đi lên thôi” – Nguyệt Nhi nhìn hắn cười tinh nghịch. 

Hắn hơi sững người, nụ cười này hắn luôn muốn thấy từ cô. Nụ cười thật đẹp và ngây thơ. Thật giống với cô ấy. 

Bỗng nhiên hắn lại nhớ đến Mẫn Nhi, chả hiểu tại sao. Hắn không ngờ nó lại có sức ảnh hưởng lớn đến hắn đến vậy. 

“Cậu với Mẫn Nhi có chuyện gì à? Không thấy con bé đi theo cậu nữa”

“Chúng tôi cắt đứt quan hệ rồi”

“Ểh? Tại sao chứ? Hai người đẹp đôi đến vậy mà” – Nguyệt Nhi chu mỏ tỏ vẻ tiếc nuối. 

Đẹp đôi… 

Câu này hắn đã nghe n lần. 

Có rất nhiều người nói như thế. 

Hắn nhìn Nguyệt Nhi, vẫn là cô, người con gái mà hắn thích. 

Nhưng tại sao hắn lại thấy cảm giác đối với cô không còn mãnh liệt nữa? 

“Nếu tôi nói tôi thích chị thì sao?” – Võ Thanh Thiên bỗng nhiên hỏi cô. 

“Tôi sẽ cực kì ngạc nhiên lắm đấy, vì chúng ta là khắc tinh mà. Chắc sẽ không có chuyện đó đâu” – Nguyệt Nhi ngây thơ nói. 

“Nhưng mà lỡ như nó là thật thì sao?” – Hắn nghiêm túc nhìn cô. 

“Cậu bị sao vậy?”

“Chị cứ trả lời đi”

“À thì… nếu như cậu nói cậu thích tôi á, thì tôi sẽ phải từ chối, vì tôi không có thích cậu” – Nguyệt Nhi dừng lại một lúc rồi nói tiếp -“Tôi cũng đã yêu người khác rồi, nên không thể nào thích cậu được” – Nguyệt Nhi ngước lên mỉm cười trông rất hạnh phúc. 

Hắn sau khi nghe câu trả lời của cô, thì trong lòng cảm thấy như sụp đổ. Hắn nghĩ là cô thích hắn, nhưng hoá ra là do hắn ảo tưởng à… 

Nhưng mà sâu trong nỗi đau ấy, hắn lại thấy có chút nhẹ nhõm. 

Quả thật, sau khi cố tình mà như vô tình tỏ tình với cô, hắn mới thấy rằng, cô không còn là duy nhất trong tim hắn nữa. Mà trong trái tim hắn, bóng dáng của một cô nhóc nào đó đang dần xuất hiện. 

Buồn thì có buồn thật, nhưng mà nỗi buồn này có lẽ sẽ vơi đi nhanh thôi. 


“Có chuyện gì à?” – Nguyệt Nhi lo lắng hỏi. Nhìn biểu hiện của hắn trông rất tệ. 

“Không có gì” – Hắn cười đau khổ. 

“Cậu có thích Mẫn Nhi không?” – Nguyệt Nhi lại hỏi. 

“À… không có” – Võ Thanh Thiên ngập ngừng một lúc rồi trả lời. 

“Thế thì trong mấy ngày gần đây không thấy con bé cậu có cảm giác như thế nào?”

“Tôi sao? Tôi thấy trống vắng, không còn ai bám theo tôi nữa, nên thấy bức rức và thiếu sót” 

“Cậu không thích con bé thật à? Suy nghĩ lại thử xem đi”

Nghe lời cô, hắn cũng suy nghĩ lại, hắn nhớ lại những ngày mà nó vẫn còn bám theo hắn, thật sự rất phiền phức nhưng cũng có chút thú vị, đến khi đã kết thúc mối quan hệ hắn lại nhớ nó, thiếu vắng nó lại thấy buồn chán, khó chịu và tẻ nhạt. Lại nhớ đến nụ cười đáng yêu, những hành động của nó, hắn lại thấy tim mình rung động. 

Cảm giác này đối với nó, thật sự to lớn hơn cảm giác đối với cô. 

Hắn thích nó thật rồi sao? 

“Có lẽ là tôi thích cô ấy rồi” – Hắn vô thức bật ra lời nói. 

“Thừa nhận rồi sao? Phải vậy chứ, mà tôi nói cho cậu nghe này, Mẫn Nhi sắp không còn ở đây nữa đâu” – Nguyệt Nhi buồn buồn nói. 

“Cái gì? Chị nói vậy là sao? Cô ấy đi đâu?” – Hắn bỗng nhiên to giọng hỏi làm cô giật mình. 

“Ngày mai con bé sẽ quay về Anh theo ba mẹ, vì cả hai người họ công tác bên ấy nên con bé cũng sẽ đi theo. Nên Mẫn Nhi nghỉ học để chuẩn bị.” – Nguyệt Nhi từ từ giải thích, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, hình như là Nhật Nam vẫn chưa gặp ba mẹ anh thì phải, cô sẽ khuyên nhủ anh gặp hai người họ. 

“Cậu nên giải quyết chuyện của cậu và con bé cho xong đi, rồi thổ lộ tình cảm của mình cho con bé. Nếu như cậu xác định được trong lòng cậu có Mẫn Nhi, thì hãy nhanh lên, thời gian có hạn đấy” – Nguyệt Nhi khuyên nhủ hắn. 

“Được rồi, ra về tôi sẽ gặp cô ấy” – Hắn nói rồi đi xuống dưới. 

“Cố lên, tôi ủng hộ” – Nguyệt Nhi nói vọng từ phía sau. 

Võ Thanh Thiên quay mặt lại, hắn nhếch môi, Nguyệt Nhi đã trở thành mối tình đầu của hắn. Còn Mẫn Nhi là mối tình thứ hai và cũng sẽ là mối tình cuối cùng của hắn. Đối với Nguyệt Nhi chỉ là cảm nắng nhất thời, đối với Mẫn Nhi sẽ mãi là vĩnh cửu. 

Sau khi hắn đi mất. Tụi nó và tụi hắn trốn từ đâu đó xuất hiện. Đây chính là kế hoạch của tụi nó, do Nhật Anh bày đầu, còn Nguyệt Nhi và Ngọc Linh phối hợp, tụi còn lại chỉ đưa ra tí ý kiến còn lại chỉ hóng hớt. 

Mấy hôm nay Mẫn Nhi cứ ủ rũ mãi nên tụi nó muốn giúp nó, cũng coi như là món quà tạm biệt nó. 

“Nhi à~~! Mày giỏi quá!” – Ngọc Linh và Nhật Anh khoác vai Nguyệt Nhi. 

“Tao mà hihi”

“Không ngờ là Võ Thanh Thiên lại thích Nguyệt Nhi” – Lâm Phong ngạc nhiên nói. 

“Hả? Cậu ta thích ta hả?” – Nguyệt Nhi không hiểu hỏi lại. 

“Gì? Mi không biết… ưm ưm” – Cậu chưa kịp nói thì bị Ngọc Linh bụm miệng lại, nhỏ thì thầm:”Đừng nói, cứ coi như là không có chuyện gì đi!”

“Ừm” – Cậu gật đầu liên tục. 

“Lâm Phong! Mi nói vậy là sao?” – Nguyệt Nhi hỏi lại. 

“Ta nói không có gì mà” – Lâm Phong gãi đầu. 

“Mi nói cho ta đi”

“Ta nói không có gì mà, mi nhây vừa vừa thôi!!!!!”

————————————————-

Ra về, Võ Thanh Thiên sau khi Tổng điểm thi đua của các lớp, hắn nhanh chóng tiến đến Nguyễn gia. 

Đi được một nửa đường hắn thấy Mẫn Nhi và Nguyệt Nhi ở lề đường, chỉ có cả hai. Hắn từ từ đi đến, bỗng nhiên ngoài sau có một vài tên to con mặc đồ đen đi đến cả hai, Võ Thanh Thiên hét lên:

“COI CHỪNG!!!!!!” 

Nguyệt Nhi và Mẫn Nhi nghe thấy tiếng gọi liền nhìn vào hắn, ngay phút giây lơ đãng ấy cả hai bị hai tên to con bịt thuốc mê và lôi lên xe. 

“Chết tiệt! Chúng mày mau thả cô ấy ra”

*Bộp* – Hắn bị 1 tên đánh một gậy vào gáy, hắn nhanh chóng ngã xuống. 

“Đại ca! Còn thằng này thì sao?”

“Mày quăng đại nó ở chỗ nào đi”

Cả hai bị lôi lên xe, chiếc xe dần dần chạy đi mất. 

——————————

Có biến:v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.