Bạn đang đọc Tam Đại Tiểu Thư Danh Tiếng – Chương 10
°o.O CHAP TEN O.o°•
♂ ♥ ♀
Sau tiết học tự học nâng cao buổi chiều nhàm chán, cả đám tí tởn về nhà chuẩn bị cho ngày đánh-lẻ đầu tiên….
Gần 30p, thay cả chục bộ đồ, cuối cùng, Narcissus đã chọn ình bộ đầm công chúa màu tuyết ưng ý nhất. Trước giờ Narcissus vẫn luôn điệu đà, nhung lần này đặc biệt, nàng muốn mình đẹp hơn nữa
_Wow!!Hôm nay vợ anh đẹp quá – Dylan phải thốt lên
_What?Vừa gọi tôi là gì hả? – Narcissus trừng mắt
_Ờ, lên xe đi – Dylan cười hì hì, mở cửa xe cho Narcissus. Xe chuyển bánh. Nhìn kĩ Dylan hôm nay thì Narcissus cũng công nhận là rất đẹp trai nha.
_Giờ đi đâu đây? – Dylan nháy mắt hỏi
_A..đi chợ hoa Heaven đi, ở đó có nhiều cái vui lắm – Một hồi suy nghĩ, Narcissus cũng hớn hở đưa ra đề nghị.
_Ở đó có gì vui?
_Dĩ nhiên vui, người ta trưng bày hoa đẹp lắm, lại có nhiều quầy quà lưu niệm nữa – Narcissus cười đến híp cả mắt
_Nhớ mua cho anh là được rồi – Dylan cũng cười thật tươi
_Dĩ nhiên rồi – Narcissus quay sang nhìn Dylan, khuôn miệng cong lên thành những đường nét hoàn hảo, đáng yêu. Đôi mắt long lanh cứ xuyên qua, đi thẳng vào tim Dylan. Nét trong sáng, dịu dàng đó làm tim anh run bật lên vội vàng, không kìm chế được chính bàn tay mình mà đưa lên vuốt ve má ửng hồng của Narcissus. Cái chạm nhẹ đó khiến toàn bộ mạch máu dồn hết lên gương mặt cô, đỏ càng thêm đỏ, xinh càng thêm xinh. Yêu thật nha! Cảm giác được sự bối rối, nóng bừng từ khuôn mặt đang cúi gầm xuống đó, bàn tay anh xoa đều trên gò má đào ấy, thật dịu dàng, như muốn kéo dãn ra từng mạch máu của Narcissus cũng như của chính mình. Một tay điều khiển vô lăng, một tay vẫn yêu chiều vuốt ve đôi má: “Anh luôn muốn được yêu em như vậy mải mãi”… Narcissus cũng chẳng chút phản kháng, chỉ lặng im nhìn xuống, thoải mái để cho bàn tay ấy lướt nhẹ trên làn da, đôi khi ngón cái còn bá đạo chạm vào môi mình.
——-
Violet thay bộ đồng phục ra, như thường lệ, ngồi một mình cùng li trà nghi ngút khói và suy nghĩ xa vời. Chiếc Iphone màu trắng được đính viên kim cương Sao Hỏa độc nhất vô nhị-điều thu hút chủ nhân của nó là khi mọi ánh đèn chiếu vào luôn tạo ra những sắc tím khác nhau, huyền ảo-của Violet rung lên từng nhịp nhẹ nhàng nhưng đủ để nàng cảm thấy được. Thanh âm êm dịu, trong vắt của bài nhạc không lời Anniversary của Beethoven vang lên làm sáng màn hình “Wind calling mobile…”
_Alo – tiếng trả lời lạnh hơn băng truyền vào tai Wind
_Xuống phòng ăn lầu 1 đi, có cái này muốn cho cô xem này – Giọng Wind chứa đầy nét vui
_Chờ – Chỉ độc một chữ cùng tiếng tút tút nối dài. Mở cánh cửa gỗ lớn ra, Wind đã đứng sẵn sau lớp cửa ấy.
_Vào đây cùng tôi – Wind nắm tay Violet đưa vào trong, kéo cái ghế cho cô ngồi. Trên chiếc bàn vuông được trải khăn, trang trí hoa, đĩa, ly đều màu tím nhạt ưa mắt còn có toàn những món hệt như ý thích của Violet nữa.
_Cho tôi à? – Violet đưa ánh mắt về phía Wind
_Đúng vậy, có vừa ý không? – Wind nở một nụ cười ấm áp
_Thích lắm, cám ơn nhiều. Nhưng sao tự nhiên lại… – Violet vui vẻ đáp, nơi khóe môi có đọng chút nét cười
_Tôi muốn xin lỗi cô, nhưng mà cô nói không thích quà hay đi đâu chơi nên tôi mới nghĩ ra cách này. 100% do tôi chuẩn bị cả đấy, tôi nghĩ cô thích handmade… – Trong từng lời nói đều chứa đựng cả ý tình của anh
_Có vẻ anh rất hiểu tâm lí. Thanks. Tôi rất thích – Môi Violet từ từ nâng lên hơn, ánh mắt cũng không còn hàn khí như ngày thường nữa
_Đây là lần đầu tôi tự tay làm thức ăn ột người đấy, thử xem ngon không? – Wind dịu giọng nói, chờ đợi phản ứng của Violet. Trên bàn có nhiểu đĩa thức ăn đều rất thơm ngon, nhất là cái bánh kem socola ở giữa bàn. Cô nĩa đại một miếng thịt gà viên trong đĩa
_Quả thực rất ngon đó – Violet tỏ vẻ thích thú, từ đó, nụ cười trên môi Violet dẫn khắc sâu hơn, duyên dáng xuất hiện 2 lúm đồng tiền. Nàng cảm thấy rất vui, rất cảm động. Chưa từng có người con trai nào lại ân cần, thật lòng với cô như vậy. Vẫn cười, nụ cười hiếm hoi của một-tảng-băng-lâu-năm
_Cô có 2 lúm đồng tiền à, rất xinh đấy. Vậy mà đó giờ tôi không biết. Cô nên cười nhiều hơn – Wind trật một nhịp tim, anh muốn thấy Violet vui vẻ mãi thế này
CHAP TEN(CONT)
_Lề mề quá đi – William cằn nhằn khi phải đứng chờ Rose gần 30p. Chợt sững lại…một tiên nữ giáng phàm đang dần xuất hiện sau cánh cửa lớn. Rose cực tuyệt mĩ với bộ váy đỏ bó phần ngực, phần đuôi váy được cắt xéo tinh nghịch, trang điểm nhẹ nhàng đủ tôn lên đường nét sắc sảo của gương mặt
_Chờ cô không uổng công nha!! Hôm nay cô rất đẹp… – William tắm tắc khen
_Ngày nào tôi không đẹp, đâu cần tới hôm nay – Rose kiêu hãnh đưa tay vén mái tóc
_Cô bị ảnh hưởng tính tự tin của tôi rồi đấy – William bật cười – Thôi đi
_Xem phim nhé, ok?
_OK
Cả 2 đều rất vui vẻ, thoải mái hết đi xem phim rồi lại ăn uống. Cuối cùng, Rose rủ William đi dạo công viên một tí rồi về. Tối nay công viên rất yên tĩnh, phản phất hương thiên nhiên, nhẹ nhõm tinh thần. Đi được một lát
_Mỏi chân quá, không đi nữa đâu – Rose than vản, tỏ gương mặt yếu đuối đáng yêu
_Đang đi mà, thôi lên đây tôi cõng hen? – William còn muốn đi dạo cùng Rose lâu hơn nữa, suốt đời cũng dược. Anh ngồi xuống, hướng lưng về phía Rose
_Ok, cấm than nặng nha! – Rose thích thú leo lên lưng anh. Rose-một cô gái luôn cứng rắn, mạnh mẽ-nhưng sâu thẳm trong tâm hồn vẫn luôn là một đứa con gái mới 16, cũng cần sự chở che, chăm sóc từ bàn tay của người con trai nào đó. Tấm lưng rộng, vững chãi của người con trai này, Rose cảm thấy rất an toàn và ấm áp. Cô chỉ cần có thế, chỉ cần thoải mái, thanh thản, được bảo vệ yêu thương như thế này. Thân nhiệt âm ấm của William truyền đến lồng ngực Rose, khiến nàng cũng dần ấm lên vì hạnh phúc. Hơi thở nhẹ nhàng, chứa đầy sự tin tưởng cứ phả vào sau gáy William, anh càng muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho người con gái yếu đuối đang ngoan ngoãn trên lưng mình. Vì anh biết cô cần và hơn hết là trái tim anh luôn thuộc về cô gái này…mãi mãi. Nói chuyện vài câu, nhịp thở của Rose trở nên đều đặn, đầu tựa vào vai William mà ngủ. Đi thêm vài bước nữa, anh quyết định đặt cô xuống băng ghế đá, cho cô tiếp tục ngã vào vai anh. Trông Rose lúc này thật đẹp, một nét đẹp dịu nhẹ, thật bình yên tựa thiên thần đang ngủ say trên cụm mây trắng bềnh bồng
_Nữ thần của anh – Chính William cũng bất tri bất giác nói khẽ. Mà quả thật vậy, Rose hệt nữ thần trong thần thoại hi lạp. Đưa tay lên vén lọn tóc lên vành tay nàng, bàn tay anh dần di chuyển xuống khuôn mặt ấy. Đôi mắt khép hờ, hàng lông mi cong vuốt. Anh khẽ chạm ngón tay lên mi mắt của cô, cứ thế, đều đặn anh nhẹ nhàng chạm, xoa đôi mí mỏng manh đó như rất thích thú. Thỉnh thoảng có chút động đậy, đôi hàng lông mi đụng nhẹ vào đầu ngón tay khiến William thấy an bình, thêm yêu sâu sắc.
_Anh chỉ làm như thế với em thôi nhé, được không? – William nói thật nhỏ, chỉ đủ khẳng định suy nghĩ của mình. Đâu biết nơi khóe miệng Rose nâng lên ý hạnh phúc, rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ màu hồng. Lâu sau, dứt khỏi cơn say mê, William xem đồng hồ. Đã 10h mà Rose vẫn êm ả trong cơn ngủ, anh đành bế cô trở về
··¤(`×[¤ CHAP ELEVEN ¤]×´)¤··
♂ ♥ ♀
Sáng hôm sau, như mọi ngày, vẫn đến trường. 3 nàng lon ton vào lớp thì…ẠCHHHH….Một tốp nữ sinh vội vội vàng vàng chạy nhanh như điện hướng đến phía đám đông trước mặt, không biết vô tình hay cố ý, va quẹt thật mạnh vào bả vai Rose, làm nàng nhức nhối không thôi.
_Cái gì vậy nè, gấp gáp đi coi kiến múa lửa hả trời? – Rose cau có
_Nhìn là biết, đám con gái đó đang bủa vây 3 ông tướng chung nhà chứ gì – Narcissus đã thấy bóng dáng cao cao của Dylan trong đó
_Mới vô ngày thứ 2 mà vậy rồi à, ghê gớm thật – Rose tiếp lời
_Tốt – Violet đóng băng 1 tiếng ra khỏi miệng
——-
Giờ ra chơi. 3 cô nàng nhanh chóng xuống canteen chăm sóc cái bụng rỗng.
_Trời, làm gì nhìn mình ghê thế – Narcissus nói nhỏ
_Kệ, ăn trước đã – Rose phóng ngay vào quầy bánh
_3 nhỏ kia, đứng lại cho tao – Một học sinh nữ tiến lại gần với một ánh mắt lửa giận
_Bạn kêu tụi mình hả? – Rose giả nai hết mức
_Đúng, 3 con cóc ghẻ – Một nữ sinh khác cũng lại gần
_Hả, cóc ghẻ là gì vậy 2 bạn? – Narcissus ngây thơ cực kì
_Her, cóc ghẻ mà không biết. Đúng là lũ đần độn
_Ý bạn là sao cơ, mình không hiểu – Rose nghiêng đầu ngây ngô
_Ngứa mắt, tao bảo tụi mày là lũ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga – 1 ả tỏ vẻ khinh miệt. 90% hs trong canteen đều ùa lên cười khoái chí
_Tao khuyên 3 đứa mày nên cách xa 3 chàng New-hot-boys của tụi tao ra, nếu không đừng trách – 1 ả khác lớn tiếng đe dọa
_Hả, 3 chàng New-hot-boys ý bạn là 3 bạn nam ngồi kế mình ấy hả? – Narcissus nai tơ tròn mắt
_Công nhận 3 bạn đó rất thích tụi mình – Rose nói nhẹ nhưng ẩn giọng khiêu khích. 3 nàng chọc đến điên máu 2 con ả kia. Tức quá, không hơi đâu nói nữa, 1 ả bay tới nắm tóc Rose kéo ngược về phía sau
_Bạn à, người có văn hóa không hành động như vậy đâu – Narcissus không giải vây mà còn làm tình hình nghiêm trọng hơn bởi lời nói công kích. Lập tức, con nhỏ còn lại cũng sấn tới túm lấy cổ áo nàng. Mắt Violet bỗng sáng lên khi thấy điều gì
_Đề nghị 2 bạn chấm dứt cái thái độ ******* đó, không xứng làm hs huống chi là hs của DHS – Câu này không mang hàn khí mà rõ mức chữy dạy. Bốppppp…một bạt tay đã dừng trước đôi má hồng hào của Violet. Con ả đó gan thật. Một tay vẫn nắm tóc Rose, một tay vung ra tát mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp. Violet lấy tay giữ lại bên má trái mình, mắt ngấn lệ, đau thương. Hs phía sau hoan hô cỗ vũ, có ít người thương hại lắc đầu