Đọc truyện Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực – Chương 9
Chap 9: Tối hôm nọ, đt nó có 2 tn. 1 của Uyên và 1 của Ken.
– Nó rep
– Tin nhắn của Ken, tối nào cũng nhắn gọn lõn 3 từ nhưng đủ làm nó ấm lòng và ngủ rất ngon. Nó trùm chăn lại, suy nghĩ về chuyện làm thêm. Nó muốn làm thêm nhưng mẹ nó không cho, hay là lén đi làm nhỉ? Thôi, mẹ sẽ lo lắm! Vài bữa tính! Nó chìm vào giấc ngủ.
Sáng, nó tung chăn dậy, vươn vai vài cái và làm VSCN. Dạo này nó ngoan rồi không đợi mẹ hay Uyên đá vào mông mới dậy nữa. Nó xuống dùng bữa sáng với mẹ nó.
-Nhi! Hôm nay con ăn trưa ở trường phải không? Mẹ làm cơm sẵn rồi, lát nhớ cầm đi!
-Dạ! Thưa mẹ! Nó ăn sáng ngon lành, đồ ăn mẹ nó làm rất đạm bạc. Nhưng với nó thì còn hơn cả những món ăn đắt tiền.
-Hôm nay Uyên không qua đón vậy con đi học bằng gì?
-Dạ chắc là xe đạp của ba!
-Uhm! Ráng nghen con!
-Vâng! Con xong rồi mẹ! Chào mẹ con đi học!- Nó xách cặp chạy biến.
-Nhi! Nhi! Con quên đồ!- Mẹ nó gọi với lại nhưng nó không nghe.
Nó vừa đạp xe vừa hát líu lo, sắp sang đông nên trời mát lạnh. Nó vô tư yêu đời mà đâu biết mình sắp mất đi 1 người quan trọng nhất.
-Ủa hình như mình quên cái gì thì phải?- Nó ngẩn ra nhưng không nhớ ra là cái gì, khổ với cái trí nhớ ngắn hạn của nó.
Ở cổng trường, đám nữ sinh đang bu xung quanh ai đó. Nó tò mò tưởng có uýnh nhau nên chui vô xem thử, thì ra là bọn đó ngắm 1 tên handsome boy nào đó. Nó thở dài định chui ra thì ai đó kéo nó lại.
-Cô bé, quên anh rồi à?- Nhất Nguyên mỉm cười nhìn nó trìu mến làm tụi kia thắc mắc
-Là anh à?- Nó
-Uhm! Ở đây đông người quá, khó khăn lắm anh mới nhận ra cái tướng nhỏ xíu của em trong đám này đấy!
-Kệ tui!- Nó xấu hổ vì bị chê nhỏ xíu
-Giải tán đi mấy em gái ơi!- Nguyên nói 1 câu gọn ghẽ nhưng cả đám hàng chục nữ sinh giải tán trong chốc lát
-Anh làm gì mà người ta bu anh như ruồi bu thế!- Nó trề môi
-À! Tại anh hot quá mà!- Nguyên vuốt tóc.
-Ọe!
-Cô bé! Bữa gấp quá anh chưa hỏi tên em! Em tên gì?
-Nguyễn Thanh Uyển Nhi!
-Tên đẹp đấy! Anh là Trần Nhất Nguyên!
-Em nghe Hưng nói rồi, anh là anh họ của Trần Nhất Linh à?- Nó
-Uhm! Em quen Hưng à? Nó là bạn thân của anh đấy!
-Vâng! Hưng là… ( nó định nói ‘’em họ’’ thì khựng lại vì xém hớ)
-Là gì?
-À là người quen!- Nó nhăn răng ra cười
-Gà con à! Em cười trông dễ thương lắm đấy!- Nguyên lại kiss lên trán nó rồi lanh chân lủi đi né “ trận bom” của nó
Đơ 5s,…
-Nè đồ biến thái! Dám làm vậy giữa sân trường à?- Nó hét lên và nhảy tưng tưng. Nguyên bụm miệng cười
Cảnh Nguyên kiss nó bị 3 người con trai thấy, 1 người tò mò, 1 người hơi khó chịu và 1 người cực-kì-khó-chịu!
– Tên trốn trại cười nham nhở ( biết ai rồi chứ ^^)
( người này cho phép t.g giấu tên hehe)
Và 1 nhóm học sinh không vừa mắt với việc vừa xảy ra trước mặt họ, thầm nhủ sẽ trả thù nó.
-Chào Quân! Cậu vẫn tới sớm như mọi ngày nhỉ?- Nó vui vẻ
-Chào Nhi!
-Trông cậu có vẻ khó chịu, cậu đau ở đâu à?- Nó hỏi, ghé sát mặt Quân thì thấy có điều lạ lạ. Nhưng với tính hay quên thì nó cũng quên béng mất “điều lạ” đó
-À không sao! Uyên không đi với cậu à?- Quân lảng tránh ánh mắt nó
-Ờ! Cậu ấy về Mỹ rồi! Chắc lâu lắm mới về lại đây!- Nó trả lời mà không biết câu nói đó đã lọt vào tai đám nữ sinh xấu tính và bọn đó chạy đi thông báo với ai đó.
-Uhm!- Quân không nói gì thêm, tiết học trôi qua buồn tẻ vì thiếu Uyên.
Giờ ăn trưa, nó sực nhớ ra nó quên mang cơm hộp mẹ nó làm. Nó thì hết tiền tiêu rồi nên đành ngồi chịu đói. Bỗng thầy giám thị đi vào lớp và tiến tới chỗ nó ngồi.
-Uyển Nhi!- Thầy gọi nó
-Vâng! Thưa thầy!
-Em đi về đi!
-Sao thầy?
-Em không được shock nhé!
-Chuyện gì vậy thầy?
-Mẹ em bị tai nạn trên đường đến trường! Đang cấp cứu ở bệnh viện!
-Thầy nói sao ạ?!- Nó như không tin vào tai mình.
-Em đến bệnh viện thành phố đi! Mẹ em đang nguy kịch!
Không đợi thầy nói xong nó đã chạy, để lại cặp sách trên bàn.Nó hiểu rằng mẹ nó vì đưa cơm đến cho nó nên bị tai nạn. Nó chạy bộ băngng qua hết dãy phố này với dãy phố khác mà không biết mệt, nước mắt cứ chảy ra. Nó sợ người mẹ thân yêu của nó sẽ bỏ nó đi như ba của nó. Nếu mẹ mất nó biết làm gì đây?? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu nó, mà câu hỏi quan trọng nhất là… Mẹ nó có thể tỉnh lại không?
Hết chap 8
Chap 9:
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, nó chạy vào khu cấp cứu. Các bác sĩ đang cấp cứu cho mẹ nó, nó ngồi đó đợi 15p, 30p, 1 tiếng. Thời gian đợi chờ là thời gian dài nhất, nó ngồi đó, nước mắt chảy ra mà cảm thấy ruột gan như nóng bừng lên. Cuối cùng các bác sĩ cũng bước ra,
-Mẹ cháu sao rồi ạ thưa bs?- Nó quýnh quáng hỏi
-Chấn thương não bộ! Tỉ lệ bệnh nhân tỉnh lại là rất thấp, nếu tỉnh lại cũng phải sống thực vật suốt đời!- BS nói chầm chậm nhưng như sét đánh vào tai nó. Mới sáng nay mẹ nó còn cười và nói chuyện với nó mà, sao giờ lại nằm ở đây. Nhìn mặt mẹ nó tái bệch đi, nó lại òa lên khóc, khóc thật nhiều như 10 năm trước khi bố nó mãi mãi ra đi.
-Mẹ ơi! Rồi đây con sẽ làm sao? Không có mẹ ai sẽ đá vào mông con mỗi buổi sáng? Ai sẽ nấu cơm cho con ăn đây mẹ? Mẹ tỉnh lại nhìn con đi mẹ à? Đừng nhắm mắt như thế! Huhu! Con đã làm mẹ ra nông nỗi này, chỉ tại con không mang cơm theo làm mẹ phải đưa đến cho con! Tại con hết! Mẹ hãy dậy mắng con đi!
-Cháu gái! Mẹ cháu phải nhập viện để chúng tôi tiện theo dõi, cháu hãy ra làm thủ tục nhập viện đi! Và…tiền viện phí khá mắc.
Nó lủi thủi ra quầy làm thủ tục mà nước mắt vẫn không ngừng rơi, hức hức. Nó đã làm mẹ nó nằm đây như vậy. Nó phải có trách nhiệm lo cho mẹ của nó. Nó không muốn dùng tiền ông nội để đóng, chính nó sẽ tự kiếm việc làm để lo cho mẹ nó. Viện phí 1 tháng là 3 triệu, tiền học của nó 1 tháng 2 triệu, cộng với tiền ăn ở, điện nước… là khoảng 8 triệu. Kiếm công việc nào lương cao như vậy được chứ? Nó đi về buồn bã và thấy người ta có dán tuyển người giúp việc lương 10tr/tháng. Không giới hạn về độ tuổi, nó mừng quýnh lên đi tìm theo địa chỉ đó, 1 căn biệt thự nằm ở khu AB, tuy không lớn = nhà nội nó nhưng cũng bề thế lắm rồi.
-Xin chào! Tìm ai ạ?- 1 cô giúp việc trọn trịa ra mở cửa
-Dạ cháu muốn xin việc! Cháu thấy có dán giấy tìm người giúp việc ạ!- Nó giơ tờ giấy ra
-Cháu còn đi học à?- Bà cô mập đó nhìn bộ đồng phục nó rồi nói
-Vú ơi, tôi muốn 1 ly nước trái cây!- Tiếng con gái lảnh lót trong nhà vang ra, nghe giọng hơi chua ngoa xí
-Thưa cô chủ, cô bé này xin vào làm người hầu riêng cho cô! Cô chịu không?- Bà mập dắt nó vào nhà trình diện “cô chủ”
-Thì ra là mày! Được, nhận!- Nhỏ đó nói rồi bỏ đi, môi mỉm cười gian xảo. Không khó để nó nhận ra đó chính là nhỏ đã đánh và dội rượu lên người nó trong bar- Chính là nhỏ Chi.
-Cháu gái! 1 tuần cháu làm việc 6 ngày, 6h mỗi ngày cháu phải có mặt ở đây để lo cho cô chủ đi học. Sau giờ học cháu sẽ về đây và phục vụ cô chủ tới 9h30 nhé! Vì cứ khoảng 9h30 tối là cô chủ đi chơi thôi!
-Cũng khá dễ dàng ạ! Cháu cảm ơn cô!- Nó chào bà mập rồi ra về. Trên đường về nó suy nghĩ ngẩn ngơ, liệu nhỏ đó sẽ làm khó nó không? Công việc sẽ ra sao? Và nó nghĩ tới mẹ nó, nó lại khóc thút thít 1 mình. 1 chiếc siêu xe chạy ngang qua và rọi đèn vào người nó làm nó chói mắt không nhận ra người trong xe. Nhưng người trong xe lại nhận ra nó.
-Nhỏ đó làm gì ở khu này nhỉ? Sao lại khóc thế kia?- Nhất Linh nghĩ thầm, nhỉn vẻ mặt tội nghiệp và dễ thương của nó khi khóc- má đỏ hồng, mắt ươn ướt long lanh- làm cậu không khỏi bồi hồi, suốt buổi tối cứ suy nghĩ về nó mãi, thành ra…mất ngủ luôn! =]]
Còn về phần nó, khi về nhà thấy Quân đứng đợi trước cửa, khuôn mặt lo lắng, trên tay đang xách cặp nó.
-Tớ có tới bệnh viện nhưng không thấy cậu, tớ mang cặp cho cậu nè!- Quân đưa cặp ra
Bất ngờ, nó chủ động ôm lấy Quân và khóc nức nở. Việc xảy ra ngày hôm nay là quá sức chịu đựng đối với 1 con bé yếu ớt như nó, và nó sợ…mẹ nó lỡ không tỉnh lại thì sao?
-Tớ khổ quá Quân ơi! Huhu!- Nó
-Nín đi! Tớ sẽ luôn bên cậu!- Quân vuốt nhẹ mái tóc nó, thì ra cậu lo lắng cho nó như thế
Trong đầu nó bỗng nhớ tới nụ cười tinh nghịch của Nhất Nguyên, ước gì có anh ấy ở đây. Anh ấy sẽ làm nó vui lại thôi! ( Chẳng lẽ nó thích Nguyên @@)
…
-Bình tĩnh lại chưa?- Quân vỗ vai nó
-Uhm! Rồi! Cám ơn cậu đã an ủi tớ!- Nó lấy tay chùi nước mắt
-Cậu…đừng khóc nữa, cậu cười trông đẹp hơn!- Quân ngập ngừng, lại 1 người khen nó cười đẹp. Nhưng tâm trạng nó lúc này khogn6 thể nào mà cười được.
-Uhm! Cũng trễ rồi! Cậu về nhà đi! Tớ phải vào bệnh viện trông mẹ tớ.
-Uhm! Tạm biệt cậu!- Quân chào nó rồi ra về.
Nó bước vào nhà, tất cả hoa trong tiệm nó đều đã héo tàn. Căn nhà thật lạnh lẽo khi không có mẹ nó, không có hơi ấm nóng của nồi súp mẹ nấu, không có tiếng cười. Ngôi nhà nhỏ này đã từng là 1 nơi hạnh phúc nhất trần đời đối với nó. Xe đạp của bố nó thì Quân cũng đưa qua trả rồi, nó lấy 1 ít đồ dùng và sách vở của nó rồi tới bệnh viện.
Uyên không gọi về, Ken không nhắn tin. Nó trải qua 1 đêm cô đơn trong bệnh viện…
Lúc này đây, tại trung tâm thành phố…
-Ông anh quý hóa, sao hôm nay lại tập hợp đồng bọn ra đua xe hả?- Nhất Linh hỏi Nhất Nguyên
-À hôm nay tâm trạng anh mày hơi bị vui!-Nhất Nguyên hí hửng
-Sáng được kiss em gái dễ thương nên vui à?- Nhất Hưng giả vờ hỏi
-Hí hí, đúng thế!-Nhất Nguyên cười, Linh cảm thấy hơi bực tức
-Nhất Quân chưa tới à? Cái tên đó, như con rùa!- Nhất Linh trút giận
-Nói cho cẩn thận, tao là anh họ của mày đấy! Kêu tao là Quân được rồi!- Quân tới
-Phải kêu Nhất Quân để phân biệt với tên gà rù Nhật Quân chứ!- Linh mỉa mai
-Tâm trạng tao không được vui! Đừng chọc tao
-Thôi cho anh đây xin 2 đứa đi! Anh em mà như kẻ thù! Hồi đó 2 đứa mày thân lắm mà!- Nguyên can
-Đúng đấy! Còn thân hơn cả em nữa!- Hưng chen vô
-Nếu thằng **** này không bỏ đi khỏi biệt thự chính!- Linh chỉ tay vào Quân
-Kệ tao! Vì lão già đó làm mẹ tao mất!- Quân nói
-Grrr! Đua thôi!- Linh nói
-Ok! Đám kia đợi nãy giờ rồi kìa!- Nguyên hùa
Và trên đường lộ, có 4 chiếc môtô phân khối lớn chạy như bay tới điểm hẹn, các hoàng tử ngồi lái khiến bao cô gái phải ngoái nhìn theo.
Hết chap 9