Đọc truyện Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực – Chương 8
Chap 8:
Chiều, nó về nhà, ông nội đòi đưa x echo nó về nhưng nó nhất quyết không chịu. Nó muốn tự đi bộ về cho quen đường, sợ nó mệt nên ông nội đưa cho nó 1 chiếc xe đạp khá cũ nhưng vẫn còn rất tốt. Có lẽ được bảo quản rất kĩ nên xe không bị hư hại gì cả.
-Nhi nè! Đây là xe đạp của ba cháu lúc học cấp 3, nó vốn không ham gì giàu sang nên đi học chỉ đi xe đạp này thôi! Ta tặng lại cho cháu đấy!
-Cám ơn ông! Cháu vui lắm!- Nó cười tít mắt vì có được 1 vật kỉ niệm của ba nó, ông nội vẫn giữ lại tới tận bây giờ.
-Đang đạp xe lọc cọc trên đường thì
— Nhỏ kia! Đường này của cô à? ( Cảnh này quen quá ==’’ người dân ở đây cùng 1 kiểu cách nói chuyện hay sao í!)
-Xin lỗi! Tôi sẽ né vào ạ!- Nó lễ phép
-Mà này! Chiếc xe đó quen lắm! Cô chôm ở đâu ra thế? Loại xe đạp mấy mươi năm trước giờ đâu ai bán nữa!- Tên con trai với khuôn mặt baby, miệng đang ngậm kẹo mút xuống xe chận đầu nó lại.
-Đây là đồ người ta tặng tôi mà!- Nó
-Cô gian lắm! Trông nghèo nàn như cô mà lặn lội vào khu này làm gì? Không phải chôm chỉa thì cũng ăn xin à?- Cậu ta khinh khỉnh nhìn nó
-Nè! Cậu không được xúc phạm tôi kiểu đó!- Nó ức lên khi bị người ta sỉ nhục mình
-Vậy cho tôi biết chiếc xe đạp này ở đâu ra?
-Tôi đã bảo người ta tặng tôi!- Nó
-Alô! Ông ngoại à? Cháu vừa bắt được nhỏ ăn cắp xe đạp của Bác Hiển nè! ( Hiển là tên ba nó) An ninh nhà mình dạo này yếu quá! Nhờ có cháu không thôi cái xe đạp mà ông quý hơn vàng đó mất thì toi!- Cậu ta làm 1 giăng trong đt @@
-!- Tiếng người trong đt vang to lên như đang nạt nộ tên đó làm hắn phải đưa ra xa tai.
-Cái gì? Đây là…chị họ của cháu ư? Sau bao năm thất lạc…!- Cậu ta xúc động la lên và…chạy lại ôm chầm lấy nó ( hôm nay nó bị nhiều tên boy sàm sỡ gê!)
-Cậu làm gì hả?- Nó cuống lên
-Chị Nhi! Em là em họ của chị nè! Mẹ mà biết chị về lại nhà sẽ vui lắm!
-Vậy cậu là…em họ tôi? Tức là con của cô Lam? ( Lam là tên em gái 3 nó!)
-Vâng vâng! Chị à! Lúc gặp chị ở trường em đã thấy chị quen quen rồi! Em trông chị giống bác Hiển lắm! Nhất là đôi mắt, cái lần ở quán Bar em mới được thấy đôi mắt của chị đấy! Chị toàn mang kính che không à!- Tên này huyên thuyên.
-Nè! Trông cậu quen lắm, gặp ở trường rồi ở bar nữa à? Cậu là…
-Chắc chị không nhớ em, tên đầy đủ của em là…Lâm Quốc Hưng! Em là bạn của Nhất Linh đó chị
-Vậy chắc cậu cũng biết chuyện cậu ta có nhiều nhân cách hả? 2 cậu là bạn thân mà!
-Đa nhân cách?- Hưng ngớ ra
Xong nó kể lại cuộc đối thoại của nó và Quân cái đêm nó từ quán Bar chạy ra. Nghe xong Hưng đã hiểu ra mọi chuyện, cậu cười phá lên
-Chị của tui ngốc ghê!
-Ý cậu là sao?
-À không có gì! Thực ra mọi việc cũng chẳng rối rắm như chị nghĩ đâu! Cứ để đó vài bữa sẽ chiểu ra hết thôi!
-Uhm! Thôi chị về nghen!
-Chị không dọn về với ông ạ? Ông nhớ chị lắm!
-Chuyện đó nói sau đi em! Tạm biệt!
-Bye chị iu