Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực

Chương 11


Đọc truyện Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực – Chương 11

Chap 11:
– Bình tĩnh đi Nhi! Mày phải cố chịu đựng!- Nó tự nhủ thầm. Nước mát rượi làm nó khỏe hơn 1 chút, điều nó sợ đã thành hiện thực. Giờ nó bị các hs anti mất rồi! Hix! Nghe tiếng chuông vào lớp, nó không muốn vào lớp tí nào! Thôi cúp cua 1 tiết vậy! Lên sân thượng, gió hiu hiu phả vào má nó, thật thoải mái! Nó lôi tấm hình gia đình nó 3 người chụp chung vào 10 năm trước, trong hình ba nó và mẹ nó cười thật tươi. Còn nó không cười, kí ức 10 năm trước ùa về trong đầu nó…
Hôm nay là sinh nhật nó (lúc đó mới 7t), nó mong rằng sinh nhật năm nay sẽ đặc biệt hơn mọi năm 1 chút. Nó dậy thiệt sớm, chạy xuống nhà thì thấy mẹ nó nấu 1 bữa thịnh soạn. Lúc đó nhà nó rất nghèo nên chỉ cơm, canh với thịt là thịnh soạn rồi. Hơi thất vọng, nó phụng phịu ngồi vào bàn ăn.
– Nhi sao thế con?- Mẹ nó hiền từ hỏi
– Hôm nay sinh nhật con phải vui lên chứ!- Ba nó
– Hức! Con không chịu đâu! Không sinh nhật năm nào ba mẹ tặng quà con hết, chỉ nấu cơm với thịt thôi à!- Nó òa lên khóc
– Thôi nào con! Tại bố mẹ trả tiền nhà và phí sinh hoạt hết lương rồi!- Mẹ nó an ủi
– Con không biết! Bạn bè ai cũng được tặng con gấu to bằng này cơ!- Nó dang 2 tay ra
– Vậy tuần sau bố sẽ mua quà cho con nhé! Chịu không?- Bố nó xoa đầu nó, lúc này nó mới chịu nín và ăn cơm. Uyên gửi cho nó 1 cô búp bê Barbie rất đẹp, nhưng nó mong chờ quà của ba hơn. Nó đâu biết rằng để gom đủ tiền mua gấu cho nó ba nó đã phải đi làm tăng ca quần quật suốt ngày đêm ( ba nó làm ở công trường xây dựng), và trong khi đang làm việc ông đã hoa mắt rồi rơi từ lầu 7 xuống. Sau đó ông qua đời, vào ngày tang ba nó, nó khóc hết nước mắt. Nhìn khuôn mặt ba trắng bệch trong quan tài, nó cảm thấy như thế giới của nó đã sụp đổ vì người ba thân yêu của nó đã bỏ nó mà đi.

– Ba ơi! Mở mắt ra đi! Con không đòi quà nữa đâu ba!- Nó nói, ngây thơ nghĩ rằng ba nó sẽ mở mắt nếu nó ngoan ngoãn hơn. Từ đó nó trở thành con bé nhút nhát vì mặc cảm tội lỗi, mẹ nó vẫn bảo không phải lỗi do nó nhưng nó vẫn luôn cắn rứt lương tâm. Nó nghĩ rằng nó đã hại cả ba và mẹ nó.
– Hức hức! Ba mẹ ơi! ( quay lại hiện tại)
1 bàn tay dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mi của nó.
– Sao ngồi khóc 1 mình thế cô bé? Hãy chia sẻ với anh này!- Nhất Nguyên cười hiền
– …! Huhu!- Nó không nói gì càng khóc to hơn, Nhất Nguyên không chịu được và ôm nó vào lòng, xoa đầu nó.
– Đừng khóc nữa! Anh sẽ bảo vệ em!
– Nhất Nguyên…!

– Sao nè! Hết buồn chưa?- Nhất Nguyên vỗ lưng nó
– Dạ! Cám ơn anh!- Nó
– Không có chi! Cái này là phải đền đáp á nghen!
– Đền đáp bằng gì ạ?
– Hãy làm bạn gái anh!- Nguyên nhìn thẳng vào mắt nó.
– Ơ hơ! Anh…anh đùa à?- Nó bối rối quay đi chỗ khác. Nguyên túm lấy tay nó lôi vào lòng mình
– Anh không đùa! Anh đã thích em, từ lúc nhìn em ngủ trong nhà anh, tim anh đã đập rất nhanh và từ khi đó, mỗi lần nhìn thấy em tim anh lại rộn lên!
– Em…em không xứng với anh!- Nó đẩy ra
– Sao lại không chứ! Em tốt hơn những đứa khác gấp trăm lần! Nhi à! Anh sẽ luôn ở bên em, chăm sóc cho em, là chỗ dựa và là người bảo vệ cho em!- Nguyên lại kéo nó vào lòng mình
– …!- Tim nó đập thình thịch, lần đầu được con trai tỏ tình, lại là 1 “cool boy” như thế này nữa chứ >”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.