Đọc truyện Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích – Chương 11: Buồng cau cúng cha
Lâu lâu Tấm mới về nhà, bà Mão và Cám không cho nàng động tay vào bất cứ việc gì, cho dù là làm gà, đồ xôi hay dọn dẹp quét tước.
– Con cứ ngồi nghỉ đi, mặc dì với Cám làm cho, nhoáng cái là xong ấy mà.
Đám thị vệ đi theo hộ tống cũng rảnh rang ngồi đánh tổ tôm cả ngày khiến Cám có chút xốn mắt, liền nhanh nhẹn cắt đặt họ giúp đi thu công nợ. Số là Cám có nhiều khách hàng mua vải số lượng lớn nhưng lại hay quên mang tiền, mỗi lần nàng qua đòi thì cũng thường có chuyện ngoài ý muốn mà không thu xếp đủ. Tới khi có đám thị vệ thay mặt nàng thì không ai bảo ai, tất thảy đều nhanh chóng tìm thấy tiền tiết kiệm cất kỹ trong nhà, còn nhã nhặn gửi lời cám ơn Cám đã cho người đến lấy tận nơi.
Cuối cùng, quanh đi quẩn lại, chỉ mình Tấm là ngồi chơi không, cả ngày đi ra đi vào, tay chân thừa thãi cũng cảm thấy buồn chán.
– Cám, ra bờ sông xé giúp mẹ buồng cau để đặt bàn thờ, cau trong vườn nhà mình đợt này chả ra buồng nào cả. Mẹ ngắm được cái cây cao nhất ngoài đó có một buồng đẹp lắm.
– Cây đấy khó trèo lắm, con tìm cây khác thấp hơn nhé?
– À, – Bà Mão vỗ trán. – Mẹ quên không nói, mẹ thấy thân cây bị ăn ruỗng nên có chặt đi nhưng mới được quá nửa, con ra rung mạnh là nó gãy đấy, không phải trèo đâu.
– Dì để con đi lấy cho. – Tấm bỗng từ trong nhà bước ra nói.
– Chị làm sao rung đổ cây được? Cứ để em. Hay đợi đội thị vệ về rồi nhờ họ làm giúp?
– Thôi em đang dở tay, đội thị vệ thì chắc muộn mới về, mà giờ phải sắp xong ban thờ còn thắp hương nữa. Chị đi nhoáng cái là được.
– Vâng, chị cẩn thận nhé.
Tấm tới trước bàn thờ của cha mẹ vái ba vái rồi đi ra, không quên liếc lại bà Mão và Cám một lần nhưng cả hai đều đang dở tay, không ai nhìn thấy.
Hai mẹ con Cám xoay một lúc lâu trong bếp, nấu nướng mọi thứ khá tươm tất rồi Tấm vẫn chưa về, Cám đột nhiên thấy lo lắng, vội vã kéo mẹ chạy đi.
Ngoài bờ sông, cây cau cao nhất đã gãy nhưng ngọn cây nằm dưới sông thay vì trên bờ, Cám hoảng hốt nghĩ tới chuyện chẳng lành, vội vàng men theo thân cây ra tới tận ngọn, nhìn thấy buồng cau đang xé dở và một mảnh vải rách còn vương lại, chính là vải may váy của Tấm. Không cần phải nghĩ nhiều cũng đoán ra Tấm vì không rung nổi cây nên đã trèo lên, không ngờ cây lại gẫy, khiến nàng rơi xuống sông.
Cám điên cuồng ngụp lặn suốt dọc bờ sông, cho đến khi bà Mão đi kiếm được đám thị vệ về và nhờ dân làng cùng xuống tìm thì nàng mới chịu lên bờ nghỉ. Đôi mắt nàng ráo hoảnh, trống rỗng, nhưng bàn tay nắm chặt không ngừng run lên.
– Bẩm cô, không tìm thấy Tiệp dư đâu cả, nhưng chúng tôi có tìm thấy cái này mắc ở bờ, không biết có phải của Tiệp dư không. – Một thị vệ ướt sũng chìa cho nàng đôi giày.
Cám run rẩy nhận ra đôi giày của Tấm, lúc này nàng mới bật khóc.
– Tại sao con lại bất cẩn để Tấm đi như vậy? Mẹ cả đã thế, giờ Tấm cũng vậy, sau này chết đi, sao con có thể gặp cha và mẹ cả đây?
Bà Mão dù đau lòng nhưng cũng phải tỏ ra mạnh mẽ an ủi nàng, thậm chí còn lén cho Cám uống thuốc ngủ sau ba ngày đêm liền thức trắng. Nàng trực tiếp điều hành đội tìm kiếm, thuê thuyền, thuê người đi dọc sông xuống tận hạ nguồn, đi khắp các làng ven sông dò hỏi để đảm bảo không sót bất cứ manh mối nào.
– Nếu Tấm có mệnh hệ nào thì cũng phải tìm thấy xác mang về. – Nàng cứng rắn nói.
Kết quả của việc tìm kiếm trên diện rộng là hai cái xác dưới hạ nguồn, bị hủy hoại không ai nhận mặt được, Cám không quản đường xá xuống tận nơi xem xét, may cả hai đều là đàn ông, chỉ là ấn tượng quá kinh khủng khiến nàng nôn ọe không thôi, hai ngày liền không nuốt được cơm. Riêng Tấm thì dường như đã biến mất, không để lại chút dấu tích nào. Không ai dám nói với nàng khả năng xác Tấm đã dạt vào bờ và bị thú hoang tha đi, hoặc mắc vào đâu đó dưới lòng sông, điều vẫn thường xảy ra.
Sau ba tuần tìm kiếm vô vọng, Cám và bà Mão đều đã tắt hi vọng nhưng không nỡ cho dừng cuộc tìm kiếm bởi quá đau lòng nghĩ tới Tấm còn đang trôi nổi lạnh lẽo đâu đó dưới sông. Và vì quá tập trung vào việc này, Cám đã vô tình quên đi nhiều chuyện khác.
Cho tới một ngày, một thị vệ tìm đến nàng, vẻ lúng túng:
– Bẩm cô, Tiệp dư mất tích là việc lớn nên chúng tôi đã phải cho người về bẩm với Đức Vua, Người có truyền chỉ là đưa bà hoặc cô vào cung để Người trực tiếp hỏi chuyện, ý cô thế nào ạ?
Mắt người đó nhìn Cám thoáng qua một tia kỳ lạ, và dù còn đang đau buồn nhưng nàng không hề mất đi lý trí, nhanh chóng hiểu ra. Ngày Tấm đi hái cau, trong nhà không có một ai khác chứng kiến câu chuyện, hiện tại trên thân cây vẫn còn vết dao chặt của mẹ nàng. Với thành kiến mẹ ghẻ con chồng, lại thêm những lời đồn thổi vô căn cứ chuyện mẹ con nàng ghen tỵ với Tấm, sẽ chẳng khó khăn gì để rút ra kết luận. Cám rùng mình.
– Ta sẽ đi. – Nàng dứt khoát gật đầu. Việc Tấm mất tích mẹ nàng đã đủ đau khổ rồi, không thể để bà phải tiếp tục đối mặt với những điều tra, xét hỏi rườm rà và mệt mỏi nữa.
Cám giải thích vắn tắt việc Đức Vua cho gọi rồi dặn dò bà Mão tiếp tục cuộc tìm kiếm, còn nàng thì theo thị vệ về kinh. Trên đường đi, Cám vẫn đắm chìm trong buồn bã cùng lo lắng nên không để ý tới ánh mắt thiếu thiện cảm cùng những lời xì xầm bàn tán của dân chúng hai bên đường.
– Bẩm Hoàng Thượng, dân nữ Đỗ Thị Cám đã tới. – Lý Thanh khom người bẩm.
Cám bước vào, hành lễ đầy đủ nhưng đầu cúi gằm, không hề ngẩng lên nhìn hắn. Khánh lặng lẽ quan sát, cảm giác chỉ ba tháng mà như đã trải qua một kiếp. Nàng gầy đi rất nhiều, khiến đôi mắt vốn đã to lại càng to, choán hết cả khuôn mặt, mí mắt hơi sưng, khóe mắt vẫn còn vương chút nước mắt, da dẻ cũng xạm đen đáng kể so với trước.
– Đứng lên đi. – Hắn trầm giọng. – Và kể lại cho trẫm nghe đầy đủ mọi chuyện.
Cám y lệnh đứng lên rồi nhỏ giọng bẩm, nhất nhất nói hết, không chút quanh co, giấu giếm.
– Nàng nói là vì cái cây có dấu hiệu mục ruỗng nên đã cố chặt hạ nhưng chưa xong thì Tấm lại trèo lên nên mới thành chuyện?
– Vâng ạ.
– Tự tay nàng chặt cây?
– Vâng ạ. – Nếu có bất cứ chuyện gì xấu xảy ra, nàng sẽ quyết không để mẹ phải chịu.
– Nàng có báo trước cho Tấm chuyện đó không?
– Bẩm Hoàng thượng, có ạ. Thật ra người đi hái cau lẽ ra là thiếp nhưng Tấm lại đề nghị đi thay.
– Thế đội thị vệ đâu mà lại phải để Tấm trèo cây hái cau?
– Bẩm, – Lần này Cám hơi có chút ấp úng. – lúc đó thiếp có nhờ đội thị vệ đi thu hộ nợ nên không ai ở nhà.
– Nàng có cảm thấy mọi việc xảy ra đều trùng hợp, ăn khớp đến lạ lùng không? – Giọng Khánh tràn đầy ngờ vực.
– Bệ hạ – Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn. – dân nữ sẵn sàng chịu mọi hình phạt vì dù có thế nào thiếp cũng có lỗi trong việc Tiệp dư mất tích. Thế nhưng mẹ con thiếp sống trước nay chưa bao giờ phải thẹn với lòng, thiếp tin là Bệ hạ cũng hiểu điều đó.
– Tất nhiên trẫm hiểu nàng không có động cơ nào để ra tay với Tấm như mọi người vẫn đồn thổi. – Câu này giọng hắn hơi kéo dài ra hơn bình thường. – Nhưng sao nàng phải nói dối?
– Dạ…? – Nàng giật mình.
– Mẹ nàng mới là người chặt cây, có người chứng kiến chuyện đó, thị vệ của ta đã điều tra kỹ càng.
– Bệ hạ… – Cám kinh hoàng quỳ rạp xuống đất. – Thiếp xin lỗi…
– Đủ rồi. – Hắn hắng giọng. – Dù cá nhân trẫm có tin nàng đi nữa nhưng ai dám đảm bảo rằng mẹ nàng không có bụng dạ khác? Nàng với Tấm là chị em nhưng mẹ nàng với Tấm thì không có quan hệ máu mủ gì cả.
– Không… không… mẹ thiếp trước giờ đối với Tấm chưa bao giờ phân biệt, xin Bệ hạ hãy tin thiếp.
– Quốc có quốc pháp, lòng tin của ta cũng không có giá trị gì với những bằng chứng xác đáng như vậy.
– Mẹ thiếp vô tội, xin Bệ hạ hãy tra xét thật kỹ, thiếp xin kết cỏ ngậm vành nhớ ơn Người suốt đời. – Cám khóc nức nở, đối với nàng bây giờ, tất thảy không còn quan trọng, mẹ nàng mới là điều duy nhất cần quan tâm.
– Vậy ư? – Khánh vuốt cằm, ánh mắt lộ ra chút đắc ý, không còn một mảy sót lại cái gọi là “quốc pháp” đáng kính kia. – Ta tin nàng, nên sẽ cho người tra xét thật kỹ càng.
– Đa tạ ân điển của Hoàng thượng!
– Nhưng trong thời gian điều tra, mẹ con nàng vẫn đang là nghi phạm, ta không thể thả nàng ra được.
Loading…
– Dạ…? – Cám tròn mắt. – Bệ hạ định bỏ tù thiếp ư?
– Tất nhiên là không, nàng đã ra quan phủ xét xử đâu, làm sao bỏ tù được? Nhưng nếu bây giờ ta để nàng trở về, lỡ ra mẹ con nàng nửa đêm bỏ xứ ra đi thì ta biết tìm đâu? Đại Việt nói lớn không lớn nhưng nhỏ cũng chả nhỏ.
– Thiếp cam đoan…
– Nếu lời cam đoan của mọi nghi phạm đều có giá trị thì trẫm nghĩ có thể dỡ bỏ tất cả nhà tù đi rồi. – Hắn nói rồi gật gù ra vẻ bao dung. – Thôi được, thả nàng về nhà không thành vấn đề, trẫm sẽ lệnh cho quan phủ điều người quản thúc, đó là tất cả những gì ta có thể làm rồi, nàng không thể yêu cầu hơn nữa!
Cám cắn môi, nghĩ đến cảnh quan binh bao vây quanh nhà đêm ngày, ngoài chuyện bất tiện ra, cả làng sẽ nhìn vào thế nào? Nàng không quan trọng nhưng mẹ nàng sẽ không thể sống nổi với miệng lưỡi cay nghiệt của người đời. Cuối cùng Cám nhìn Khánh, ánh mắt van lơn:
– Thiếp xin ở lại dưới sự quản thúc của Bệ hạ, xin đừng làm gì ảnh hưởng tới mẹ thiếp.
– ……. – Khánh có vẻ miễn cưỡng suy nghĩ rất lâu, sau cùng mới nói. – Nếu nàng đã tha thiết như vậy, niệm tình Tấm ta đồng ý. Nhưng muốn ở lại đây thì phải có danh phận, không thể cứ xưng danh dân nữ như vậy.
Cám còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì hắn cho gọi Lý Thanh vào, hỏi:
– Ở hậu cung giờ còn trống những vị trí nào?
– Bẩm Bệ hạ, – Y chắp tay cung kính nói. – hiện ngoài hàng quý nhân ra thì lục chức đang khuyết bốn vị trí, bao gồm cả Tiệp dư, cửu tần khuyết sáu, tam phi khuyết Quý phi và cuối cùng là Hoàng hậu ạ.
Cám giật mình, Đức Vua có ý gì vậy? Nàng không khỏi nhớ lại cuộc gặp lần trước, những gì hắn đã nói với nàng mà cảm thấy hồi hộp khác thường.
– Ừ, – Khánh gật gù. – nhưng tất cả đều không phù hợp. Trong cung còn cần thêm cung nữ không?
– Dạ? – Lý Thanh hơi khựng lại, y không hiểu ý của Đức Vua, không dám nói bừa, cuối cùng phải lựa lời. – Hiện tại thì nô tài chưa thấy cung phi nào xin thêm người ạ.
– Khó nhỉ, – Hắn hơi nhíu mày. – thôi vậy đi, trước giờ ta chưa có cung nữ hầu hạ bao giờ, giờ ngươi sắp xếp cho Cám làm nô tỳ riêng của ta đi.
– Nô tài tuân chỉ! – Lý Thanh mặt không lộ chút cảm xúc, cúi người lui ra.
Cám bỗng thấy bụng cuộn lên một cảm giác rất chua xót, không phải do ham thích gì danh vị phi tần, mà bởi hóa ra nàng cũng chỉ là tự mình đa tình, người ta không hề coi trọng nàng như nàng từng nghĩ. Nhớ lại mới ba tháng trước, người đó còn mềm giọng thuyết phục nàng tiến cung mà giờ thì ban cho nàng “tước vị” cung nữ bằng một vẻ không thể miễn cưỡng hơn.
Do Cám là cung nữ đầu tiên của Đức Vua nên nàng được bố trí một phòng riêng trong khu vực hạ nhân ở cung Càn Thành, nơi ở của Đức Vua.
– Đa tạ ân điển của Hoàng Thượng. – Cám quỳ xuống, rồi không hiểu nghĩ gì đó, nàng nhìn thẳng vào Khánh nói. – Bệ hạ có tin rằng Tiệp dư sẽ trở về không?
Khánh nhìn vẻ tiều tụy của nàng, khi nhắc tới Tấm, trong mắt chỉ còn sự đau buồn liền tặc lưỡi:
– Tiệp dư của ta, đương nhiên ta sẽ phải cho người dốc sức đi tìm, nếu không thấy người thì cũng phải thấy xác! Còn nàng từ giờ hãy tập trung lo việc của mình đi.
Cám lui ra rồi, Khánh mới để ý, cuốn sách mà hắn chăm chú đọc lúc nàng bước vào đang đặt ngược!
……………
Làm cung nữ chính ra cũng không quá nặng nhọc bởi mọi việc đều có thái giám lo, Cám chỉ phải luôn bên cạnh, làm những gì Đức Vua yêu cầu. Chẳng hạn như vừa rồi hắn quẳng cho nàng một tấu chương bắt đọc thật kỹ. Nội dung tấu chương có tóm tắt về tình trạng đất miền biển bị ngập mặn, rất khó canh tác nên lương thực thiếu hụt trầm trọng, Tri phủ vùng đó gửi tấu về xin triều đình hỗ trợ. Khánh cho nàng biết đây là năm thứ ba liên tiếp triều đình nhận được yêu cầu này.
– Nàng nghĩ sao?
– Nếu Bệ hạ cho phép thiếp có ý kiến, – Cám nhỏ giọng nói. – theo thiển ý của thiếp thì Tri phủ ở đó đã bỏ sở trường lấy sở đoản. Giống như quê nhà thiếp, nhiều chỗ đất chỉ hợp trồng dâu thì nên nuôi tằm chứ không nên trồng lúa. Vùng biển thì có thể làm muối, nước mắm, đánh bắt cá tôm, hoặc làm cảng đẩy mạnh giao thương, thay vì cố cải tạo trồng lương thực.
– Rất hợp ý ta. – Hắn gật gù vẻ hài lòng. – Ta sẽ cho người xuống khảo sát và triển khai.
– Đa tạ Hoàng thượng đã không cười chê.
– Bột Gạo, – Khánh bỗng khẽ nói. – không cần phải nói chuyện quá khách sáo với ta.
– Bệ hạ, – Cám hơi run lên, lâu lắm rồi nàng mới nghe hắn gọi cái tên đó. – thiếp không dám.
Hắn nhún vai, coi như chưa nói gì, vừa lúc đó Lý Thanh đến xin truyền ngự thiện. Thật ra Cám đã rất đói, liền cúi người xin lui, tính xuống nhà bếp tìm cái gì đó ăn tạm.
– Nàng định ăn trước trẫm ư? – Khánh nhướng mày.
– Thiếp không dám, xin Hoàng thượng thứ tội. – Cám vội dừng bước.
– Thanh, lấy thêm bộ bát nữa tới đây. – Hắn nói rồi khoát tay. – Ngồi xuống đi.
Cám lấm lét ngồi cạnh Khánh bên mâm cơm, không dám đưa tay gắp gì cả, chỉ khẽ cúi mặt, trong bụng cầu mong hắn ăn nhanh nhanh để nàng còn được đi ăn.
– Há mồm ra! – Tiếng ai đó đanh thép ra lệnh.
Cám giật mình làm theo, trong miệng liền có một gắp thức ăn, vừa thơm vừa mềm, ngon không thể tả.
Đức…Vua…trực…tiếp…gắp…thức…ăn…cho…nàng.
– Ta không tin ngự thiện phòng. – Khánh thầm thì vẻ bí mật. – Cho nên cần người thử độc thức ăn trước.
– ……..
Cứ thế, Cám vừa nuốt hết, chưa kịp tự gắp thêm miếng nào thì Khánh đã đưa đồ ăn đến trước mặt nàng, món nào nàng tỏ vẻ ưa thích thì gắp thêm tới hai ba lần.
– Ta sợ độc bỏ không đều, thử vài lần cho chắc. – Hắn nhún vai.
Cho tới lúc Cám no căng bụng thì Khánh mới thủng thẳng ăn chỗ thức ăn còn lại, thái độ rất vui vẻ, giống như yên tâm rằng nếu ai đó định ám sát thì đã có người chết thay.
– Mà nàng nên béo ra một chút, gầy quá thế này, người ta sẽ nghĩ ta ngược đãi nàng mất.
– Đa tạ Hoàng thượng quan tâm thiếp. – Cám khẽ cúi người, ăn no khiến tâm trạng nàng tốt hơn. – Vì Bệ hạ, thiếp sẵn sàng nhảy vào dầu sôi, biển lửa, huống chi việc che giấu sự thật cỏn con này, thiếp đảm bảo sẽ làm tốt.
– ……
Cám không nhìn thấy người bên cạnh ánh mắt vừa trở nên vô cùng vui vẻ.
…………….
Thời gian cứ thế êm đềm trôi, cuộc điều tra về mẹ con nàng thì dường như lâm vào bế tắc, Khánh tuy nói tin nàng nhưng đồng thời lại nói chưa có bằng chứng xác thực nào để chứng minh bà Mão vô tội, Cám đành ngậm ngùi tiếp tục phận cung nữ. Tuy vậy, làm cung nữ có một cái tốt, do nàng buộc phải theo sát Khánh như hình với bóng, trừ lúc hắn thiết triều, nên nàng được dịp khám phá hết cả Hoàng cung, nhờ đó mới biết chỗ hắn từng dẫn mình đến chính là Ngự hoa viên.
– Ở đây hái trộm hoa là tội chặt tay đó!
Khánh lạnh lùng nói với nàng khi cả hai đi ngang qua hồ sen hôm nào, Cám giật mình, theo phản xạ giấu hai tay ra sau lưng. Nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, hắn không nhịn được bật cười lớn. Lý Thanh đi xa xa đằng sau liền bị vấp, suýt chút nữa ngã lăn quay.