Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích

Chương 10: Ngày giỗ cha


Đọc truyện Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích – Chương 10: Ngày giỗ cha

Sáng sớm hôm sau, Khánh từ biệt lên đường còn bà Mão và Cám theo Phan Bình về kinh thành, mất hai ngày đi xe ngựa liên tục.

– Phan tướng quân, hiện tại Đức Vua có ở trong cung không? – Cám rụt rè gợi chuyện.

– Có chứ, Đức Vua không ở trong cung thì ở đâu? – Bình cố bật cười, làm
ra vẻ đương nhiên, giống như nàng vừa hỏi một điều gì đó rất ngu ngốc. Y khẽ nhẩm tính, cùng lắm thì người đó sẽ hồi cung sau y chỉ một ngày
thôi, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?

Cám nhíu mày,
tuy nàng không phải người tự kiêu tự đại quá mức nhưng quả thật nàng
không muốn chạm mặt Đức vua, âu cũng là “cẩn tắc vô ưu”, không nên tự
đẩy bản thân vào vòng nguy hiểm.

– Vậy thông thường, có dễ gặp Đức Vua không?

– Cô có biết có những cung phi cả đời còn không được gặp mặt Đức Vua
không? – Y nghiêm mặt. – Đức vua đâu phải là người ai muốn gặp là gặp.

– Thế thì tốt. – Cám thở phào, thái độ nhẹ nhõm không che giấu của nàng làm Phan Bình suýt ngã ngựa.

Kinh thành không hổ là nơi địa linh nhân kiệt, tinh hoa hội tụ của cả Đại
Việt. Cám xin với Phan Bình xuống đi bộ, len lỏi qua các khu phố, vào
các khu chợ tấp nập. Nàng không tránh được thói quen nghề nghiệp, đi tới đâu cũng để ý những mặt hàng đẹp đẽ, tiện dụng, trong bụng thầm tính
toán khi nào về sẽ phải mua ít đồ về bán thêm. Ngay cả vải vóc, ở Kinh
thành cũng có những mặt hàng lụa vừa đẹp vừa mát mịn mà ở quê không có
khiến nàng không khỏi xuýt xoa. Phan Bình quan sát Cám rất kỹ, nhận ra
từ lúc rời khỏi làng, bây giờ nàng mới vui vẻ hơn, và y cũng lờ mờ đoán
ra nguyên nhân. Y nhớ lại câu chuyện của mấy thị vệ về những chuyến xuất cung trước, có nhắc đến một cô gái kỳ lạ, chỉ thích buôn gian bán lận,
còn cả gan bán mất chiếc nhẫn ngọc của Đức vua do vua Chiêm tiến cống.
Bình lắp ghép các sự kiện lại với nhau rồi kinh hoàng nhận ra bản thân
đã gây ra một sai lầm lớn. Nhìn thái độ bài xích của Cám đối với việc
tiến cung y chỉ còn biết âm thầm thở dài. Là cánh tay thân cận của Đức
Vua, Phan Bình hiểu rằng, nếu Cám không tự điều chỉnh thì sai lầm kia có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều.

Do có
chiếu chỉ của Đức Vua, bà Mão và Cám được đặc cách vào cung, ở cùng với
Tấm, ba người gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Cám hỏi han Tấm đủ việc, thấy
chị không gầy đi, cuộc sống cũng có vẻ không quá tệ mới an lòng.

– Đức Vua đối xử với chị có tốt không?

– Cũng…tốt. – Tấm ngập ngừng. Thật ra từ sau hôm đầu tiến cung tới giờ,
nàng chưa hề gặp lại Đức Vua, ngay cả lễ sắc phong Tiệp dư cũng chỉ có
quan nội thị làm qua loa chứ Người không hề có mặt. Do đó, nàng đã rất
ngạc nhiên vì Đức Vua ngoài mặt thì lạnh lùng mà lại quan tâm nàng đến
mức đặc cách cho bà Mão và Cám tới thăm.

– Con ở
trong này có ăn được không? – Bà Mão lo lắng hỏi. – Dì sợ con ăn không
quen nên mang cho con ít cà pháo, kẻo con không có cà là lại bỏ cơm.

– Con cám ơn dì. – Nàng tươi cười, tay cầm hộp cà rồi để đại lên bàn. – Ăn ở đây rất ngon, con cũng quen rồi.

Tấm dẫn hai mẹ con ra ngoài chơi. Trong cung có rất nhiều quy định, đừng
nói là Tiệp dư, đến bậc Phi cũng chưa chắc đã muốn đi tới đâu thì đi nên Tấm chỉ có thể đưa hai người loanh quanh trong cung Kiến Trung này.
Cung Kiến Trung tuy không nhỏ nhưng không thể so với cả huyện, cả phủ ở
nhà, nơi mà hàng ngày Cám vẫn qua lại. Nàng âm thầm cảm thấy Tử cấm
thành chỉ như một cái nhà tù khổng lồ, giam giữ, chôn vùi tuổi xuân của
không biết bao nhiêu cô gái. Tuy vậy, thấy vẻ hạnh phúc, tự hào của Tấm, nàng không nỡ nói ra.

Cả nhà ba người đang bách bộ trong vườn, bỗng Tỉu chạy lên nói nhỏ:

– Bẩm bà, kia là Minh Phi đang đi ngược lại phía mình, con nghĩ bà nên tới chào hỏi chút ạ.

Tấm gật đầu. Thời gian qua nàng đã được Tỉu kể cho nghe không ít chuyện.
Hiện ở hậu cung đứng đầu đang là Minh Phi và Kính Phi, một người là con
gái Thái úy, một người là cháu ruột Thái hậu. Không cần nói cũng có thể
mường tượng ra cuộc chiến không khoan nhượng giữa hai người cho vị trí
Hoàng hậu vẫn đang tạm để trống. Một số tước vị thuộc cửu tần, lục chức

thì thuộc về con gái các quan trong triều, tuy vậy vẫn còn khuyết rất
nhiều vị trí, khiến những quan lại chưa có con gái hoặc con gái chưa
trưởng thành cảm thấy được an ủi và hi vọng. Ngày Tấm mới tiến cung,
cũng có một số người tới thăm, như Trần Dung hoa, Hồ Tài nhân, chủ yếu
là vì tò mò và có phần dò xét về nàng Tiệp dư xuất thân từ dân gian,
nhưng sau thấy Đức Vua không qua lại chỗ nàng thì cũng không còn ai để ý nữa.

– Tham kiến Minh Phi. – Tấm cùng Cám và bà Mão tiến tới quỳ xuống.

– Ngươi là… – Minh Phi hơi nhíu mày – Ngươi là Đỗ Tiệp dư mới tiến cung?

– Dạ vâng, đúng là thiếp ạ. – Tấm nhỏ nhẹ nói rồi chỉ qua Cám và bà Mão. – Còn đây là dì và em gái thiếp.

Minh Phi khẽ gật đầu. Nàng có biết qua loa lai lịch của Tiệp dư này, nói
chung không có gì đáng chú ý, lại không thấy Đức Vua đối xử với Tấm có
gì đặc biệt nên cũng không để tâm. Nhưng việc người nhà được đặc cách
vào thăm thì chưa từng có tiền lệ, không lẽ Người thật sự coi trọng Tấm
sao? Nàng nhìn thêm Cám, cảm thấy cô gái này có gì đó rất đặc biệt,
không phải vì xinh đẹp. Ở nàng ta có sự phóng khoáng và vui vẻ, điều hầu như không ai trong hậu cung này có.

– Ngươi tên gì? – Minh Phi nhìn Cám hắng giọng.

– Bẩm Lệnh bà, con tên Cám, còn mẹ con tên Mão ạ. – Giọng nói rất trong trẻo, dễ nghe.

– Ừ. – Nàng lạnh lùng gật đầu rồi quay lưng đi. Nói chung cũng chỉ là mấy đứa con gái thứ dân, không phải loại nàng cần bận tâm.

Tấm thản nhiên nhìn bóng Minh Phi đi khuất còn Cám cũng không nói gì. Nàng
cảm nhận rõ thái độ không chào đón kia, tự thấy bản thân rất may mắn
được là một người không liên quan, đứng ngoài cuộc tất cả những rắc rối
phức tạp này.

Sáng sớm hôm sau, quan nội thị tới
thông báo rằng Đức Vua lâu nay do bận việc không lui tới hậu cung nên để bù đắp, Người có cho tổ chức đấu vật ở cung Diên Thọ, bất cứ ai, kể cả
cung nữ cũng đều có thể đến dự nếu muốn. Lý Thanh truyền chỉ xong có
than nhẹ một câu:

– Thời tiết nóng quá, phải chuẩn
bị lọng và người quạt cho Hoàng Thượng thôi. Không hiểu sao lại chọn hôm nay tổ chức đấu vật chứ.

“Đức Vua sẽ tới xem đấu
vật”, tất cả các cung phi đều nhanh nhạy nắm được vấn đề mấu chốt này.
Mà cho dù Đức Vua có không tới đi nữa thì việc được xem đấu vật cũng là
một trải nghiệm không hề tồi đối với các cung phi cả đời sống nơi hậu
cung bị vây quanh bởi nô tỳ và thái giám. Hình ảnh mấy tay đấu vật cơ
bắp, khỏe mạnh có sức hút thật khó cưỡng đối với không chỉ đám phụ nữ mà ngay cả các quan nội thị cũng trở nên háo hức, lóng ngóng lạ thường.

Cám giúp Tấm sửa soạn thật lộng lẫy để đi xem đấu vật dù nàng thấy hơi buồn cười khi dưới thời tiết tháng năm mà mặc váy áo năm bảy lớp, trang điểm đậm đà. Tấm thì khẳng định cơ hội không đến nhiều lần nên phải nắm bắt. Nàng nói rồi áy náy hỏi lại:

– Em chắc là em không muốn đi không?

– Vâng, chị đưa mẹ đi đi, em không đi. – Cám gật đầu kiên quyết.

Sau khi tất cả rời khỏi, Cám mới lấy trong tay nải ra một cuốn sách, đi về
phía hậu viện. Khác với mọi ngày trong cung lúc nào cũng tấp nập, hôm
nay không có lấy một bóng người qua lại khiến nàng thấy vô cùng thoải
mái. Nhìn quanh không thấy ai, Cám tìm một cái cây cao, rợp bóng leo lên rồi lấy sách ra đọc.

Cám tập trung vào cuốn sách
đến nỗi nàng không hề biết có một người đã đến dưới gốc cây từ lúc nào,
lặng lẽ ngắm nhìn vẻ say sưa của nàng.

– E hèm. – Đứng một lúc lâu thấy người trên cây vẫn không phát hiện ra sự có mặt của mình, người đó liền hắng giọng.

– ……

– E hèm. – Ai đó hắng giọng to hơn.

– ……


– Này! – Cuối cùng kiên nhẫn đã cạn, hắn gắt lên.

Cám giật bắn mình, tuột tay đánh rơi cuốn sách, không may trúng luôn đầu người kia.

– Á, tôi xin lỗi. – Nàng nhất thời chưa nhận ra đó là ai, lật đật leo xuống, vừa tới nơi thì sững lại, mắt tròn xoe. – Là anh…?

– Cô có thù hằn gì với tôi chăng? – Khánh sa sầm mặt, tay day nhẹ chỗ trán vừa bị quyển sách rơi trúng.

Từ lúc nhận ra Khánh, khuôn mặt Cám chuyển từ kinh ngạc sang khó hiểu rồi
một vẻ u ám thoáng qua nhưng nàng nhanh chóng trở về bình thường, nhẹ
nhàng nói:

– Sao anh lại ở đây?

– Thầy tôi là khách của Đức Vua, tôi đi theo hầu, chẳng may bị lạc, không ngờ lại gặp cô.

– Vậy ư? Bất ngờ thật. – Nàng nói rồi hơi mỉm cười. – Chúng ta hay gặp nhau bất ngờ nhỉ?

– Như thế có phải có duyên không?

Cám lảng đi, coi như không nghe thấy câu nói của hắn.

– Cô đã thăm thú được nhiều chưa? – Khánh hắng giọng.

– Phan tướng quân đưa tôi từ quê vào thẳng cung, trên đường có tranh thủ
xuống đi bộ ngoài phố một chút thôi. – Cám lắc đầu. – Ngay cả trong cung cũng chỉ biết mỗi cái hậu viện này.

– Lúc nãy tôi có đi qua một chỗ rất đẹp, tôi đưa cô đến xem nhé?

– Tôi không được đi lung tung, đến chị tôi cũng chỉ được loanh quanh trong Kiến Trung cung này mà thôi.

– Tôi nghe mấy thái giám nói là hôm nay có đấu vật, mọi người đi xem hết rồi, mình đi nhanh về nhanh chắc sẽ không ai biết đâu.

Sự tò mò trỗi dậy khiến Cám gật đầu, bước theo Khánh. Nàng và hắn đi một
đoạn xa, cuối cùng thì tới một khu vườn rộng, đẹp đến nghẹt thở. Khu
vườn chia hai bên cân xứng bởi hai cái hồ lớn chứa đầy sen, trên mặt đất thì đủ các loại kỳ hoa dị thảo trồng theo cụm, cây nào cây nấy đua nhau khoe sắc, tỏa hương. Nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu, tận hưởng
hương vị thư thái dễ chịu.

– Có thích không? – Khánh nhìn nàng cười.

– Đẹp quá, đây là đâu vậy? – Nàng mở mắt cảm thán.

– Tôi không biết. – Hắn nhún vai. – Lúc nãy tôi lang thang vô tình qua đây rồi lạc tới chỗ cô.

Cám đi về phía hồ, phát hiện ra ngay sát mép có mấy đóa sen mới nở đẹp vô
cùng. Nàng không kiềm chế được, đưa tay cố với lấy, định lén hái một ít
mang về thì chợt bước hụt, loạng choạng ngã về phía trước, lòng chắc mẩm sẽ bị rơi thẳng xuống hồ. Một bàn tay bỗng nhanh như cắt nắm lấy tay
nàng kéo lại, nàng theo đà, lao thẳng vào Khánh đang đứng ngay đằng sau. Một tay hắn vẫn nắm tay Cám, tay còn lại quàng qua người giữ chặt lấy
nàng. Cám sững người.

– Đây là lần thứ mấy tôi cứu
cô rồi nhỉ? – Khánh thản nhiên nói nhưng lại không hề buông tay. – Nếu
không có tôi không biết cô sẽ thế nào?

– Sẽ không
gặp nhiều xui xẻo như thế. – Cám lấy lại bình tĩnh, khẽ đẩy hắn ra. –
Tôi phát hiện ra là lần nào gặp anh tôi cũng có chuyện ngoài ý muốn,
không lẽ anh là khắc tinh của tôi?

– Này, dù tôi không cần cô phải cảm động phát khóc nhưng một câu cảm ơn thì không thừa đâu. – Hắn sầm mặt xuống.

Cám quay đi chỗ khác che giấu khuôn mặt đã đỏ bừng, âm thầm cố hít thở trấn áp trái tim đang đập như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Thế nhưng trái
ngược với vẻ lúng túng đáng yêu kia, đôi mắt nàng lại phủ một màng sương mỏng, buồn bã tới ám ảnh.


Vừa lúc đó có mấy thị vệ
đi ngang qua, nhác thấy Khánh và Cám đang đứng bên hồ thì vội chạy tới.
Cám theo phản xạ trốn ra sau lưng hắn, lo ngại sẽ bị thị vệ bắt về tội
đi lang thang, liên lụy tới Tấm. Nhưng trái với lo ngại của nàng, mấy
người kia chạy tới rồi quỳ xuống, đồng thanh một lời:

– Chúng thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc!

– Bình thân. – Giọng người kia tràn đầy bất đắc dĩ. – Đi làm việc của các ngươi đi.

Đợi đến khi đám thị vệ lùi xa, Khánh mới từ từ quay lại nhìn Cám, hắng
giọng định nói thì hơi giật mình thấy nàng đang quỳ ở đó, đôi mắt nhìn
thẳng vào hắn, cái nhìn trong suốt, bình tĩnh đến lạnh lùng:

– Dân nữ tham kiến Hoàng thượng, trước giờ con có mắt không tròng không
nhận ra Người, nhiều lần mạo phạm, mong Bệ hạ xá tội. – Nàng nói rồi dập đầu ba cái.

…………….

Ngự thư phòng.

Khánh vừa khép cửa lại, nhác thấy Cám đang dợm quỳ xuống thì nghiêm mặt nói:

– Đứng lên, trẫm không cho phép nàng quỳ.

– Đa tạ Hoàng thượng!

– Nàng đã phát hiện ra từ lúc nào? Ta thấy nàng không hề có vẻ gì ngạc nhiên khi đám thị vệ kia hành lễ cả.

– Bẩm, con chỉ biết do nghe họ nói mà thôi. – Cám đều đều nói, không bộc lộ chút cảm xúc nào.

– Nói thật. – Hắn nắm chặt bàn tay tới nổi gân xanh. – Trẫm không truy cứu tội nàng mạo phạm.

– Bẩm, một người đàn ông không tịnh thân có thể tự do lang thang ở hậu
cung, ngoài Đức Vua ra thì còn ai đây? – Nàng khẽ chớp mắt, một thoáng
dịu dàng lướt qua giống như vừa nhớ tới chuyện gì đó.

– Nàng vẫn luôn thông minh. – Hắn gật đầu.

– Bẩm, con…

– Không được xưng con nữa, xưng thiếp. – Hắn thấy nàng định phản đối thì nghiêm mặt. – Đây là lệnh.

– Dân nữ tuân chỉ!

– ……. – Khánh im lặng không nói gì nữa, chỉ nhìn nàng chăm chú, cái nhìn vừa dịu dàng vừa có gì đó chua xót.

– Bệ hạ có thể cho thiếp to gan hỏi một điều không? – Cám bối rối quay
mặt tránh đi cái nhìn kia, lí nhí nói. – Những chuyện đã xảy ra, từ thử
giày trao thưởng, đặc cách cho người nhà vào thăm Tiệp dư, cho tới cuộc
thi đấu vật…

– Phải, nàng hiểu đúng rồi đó. – Hắn gật đầu ngắt lời nàng.

– Vì thiếp ư? – Nàng thẫn thờ nhắc lại, giống như tự nói với chính mình.

– Đúng thế. Trẫm đã làm tất cả những việc đó vì một mình nàng! – Hắn vẫn
nhìn nàng không rời mắt nhưng lần này mang theo chút hi vọng. – Như vậy
đủ để thuyết phục nàng tiến cung chưa?

– Xin Bệ hạ tha lỗi cho thiếp, chuyện này là không thể. – Cám cúi đầu, khẽ nói.

– Vì sao? Vì nàng không có chút tình cảm nào đối với ta ư?

– ……. – Cám không biết nên trả lời sao, cuối cùng đành nói. – Thiếp không biết.

– Vậy sao khi đã biết ta là ai, nàng không nói luôn?

– Bệ hạ không tự mình nói ra, làm sao thiếp dám nhận xằng nhận bậy chuyện đó?

Khi nói những lời này, một vẻ buồn rầu pha lẫn tiếc nuối hiện trên mặt Cám. Thật ra ngay lúc nhìn thấy Khánh trong cung, nàng đã nhanh chóng lắp
ghép các sự việc và hiểu ra tất cả. Từ thời khắc đó, Cám đã hiểu rằng
mình và Khánh mãi mãi thuộc về hai thế giới khác nhau, chỉ là không đủ
can đảm tự mình đối mặt, không nói gì chẳng qua cũng là lừa mình dối
người, cố níu giữ, vay mượn trong chốc lát một thứ không thuộc về mình
mà thôi.

– Nàng từ chối vì thành kiến của nàng với Đức Vua, hay vì chuyện ta có nhiều thê thiếp, hay vì Tấm?


– Thiếp không biết, xin Bệ hạ đừng hỏi nữa!

Cám kêu lên rồi định quỳ xuống thì Khánh đã đỡ lấy nàng kéo vào lòng, siết
chặt. Lần này Cám không đẩy hắn ra, cứ để yên như vậy, đến khi hơi ấm từ hắn xuyên qua lớp áo thấm vào người khiến nàng bất giác run rẩy.

– Tất cả phi tần của ta đều là những cuộc hôn nhân chính trị được sắp
đặt, ta không thể có lựa chọn. – Hắn thầm thì. – Nàng sẽ không phải
tranh giành với ai hết, hiểu không?

– ……..

– Ta biết nàng muốn tự do. Sau này ở trong cung, trẫm cho phép nàng đi
tới bất cứ đâu nàng muốn, kể cả muốn ra ngoài chơi ta cũng sẽ không ngăn cản.

– ……..

– Những gì nàng từng nói với trẫm về những điều bất hợp lý trong chính sách, trẫm sẽ nghiên cứu để…

Khánh chưa kịp nói hết câu, Cám đã đưa tay chặn vào môi hắn, ánh mắt tha thiết nhìn lên:

– Xin Bệ hạ thứ tội cho thiếp, xin hãy để thiếp trở về.

– …….. – Hắn lấy tay giữ chặt tay nàng đang đặt trên môi mình, sau cùng chậm rãi nói. – Vì Tấm có phải không?

– ……..

– Nếu giả sử lần đó không có sự nhầm lẫn để Tấm tiến cung, nàng có bằng lòng theo ta không?

– Bệ hạ, cuộc đời này vốn dĩ không thể có nếu. Những gì Bệ hạ đối với
thiếp, thiếp thật sự trân trọng, sẽ lưu giữ trong lòng mãi mãi. – Nàng
nói rồi khẽ lách ra khỏi vòng tay Khánh, quỳ xuống dập đầu. – Dân nữ đa
tạ ân điển của Hoàng thượng đã cho phép tiến cung thăm Tiệp dư, giờ xin
phép Người cho mẹ con thiếp trở về quê.

……………

Cám và bà Mão rời khỏi Hoàng cung ngay hôm sau. Nàng không hé môi với bất
cứ ai chuyện đã xảy ra, bởi những sai lầm nếu không thể cứu vãn thì chấp nhận là con đường tốt nhất cho tất cả. Cám tin rằng, thời gian sẽ vùi
lấp đi mọi thứ, và nàng sẽ tiếp tục sống tốt cuộc sống của nàng như
trước giờ vẫn vậy. Đôi lúc nàng không tránh được tự hỏi ở nơi kinh thành xa xôi, giữa muôn trùng mỹ nữ kia, người đó còn mảy may nào nhớ tới
nàng hay không nhưng lại xua đi nhanh chóng. Cám hiểu rằng, khi chỉ có
một con đường để đi, tốt nhất hãy nhìn thẳng về phía trước, bởi có quay
đầu tiếc nuối cũng sẽ chỉ tự làm bản thân tổn thương mà thôi.

Ba tháng sau khi nàng trở về thì cũng là ngày giỗ cha. Và thật bất ngờ, có thị vệ từ kinh thành tới truyền chỉ là Tiệp dư sẽ về thăm nhà nhân dịp
giỗ cha, đồng thời trao cho mẹ con nàng một lượng vàng để sửa sang nhà
cửa tiếp đón.

– Đức Vua thật là tốt. – Không biết
đây là lần thứ mấy bà Mão cảm thán như vậy. – Người hẳn là sủng ái Tấm
lắm. Mẹ nghe mấy người trong cung kể là Đức Vua tuổi trẻ tài cao, phong
độ ngút trời, đáng tiếc là lần vừa rồi tiến cung mẹ con ta lại không
được diện kiến.

Cám không nói gì, chỉ cười thầm
trong bụng. Nàng e rằng nếu được nhìn thấy Đức Vua, mẹ nàng sẽ ngất xỉu
tại chỗ bởi không chịu nổi áp lực việc đích thân đương kim hoàng thượng
từng tự tay sửa hàng rào cho nhà nàng. Nghĩ tới đây, nàng bất giác thắc
mắc việc Tấm về giỗ cha. Hơn ai hết nàng hiểu Khánh không phải vì sủng
ái hay quan tâm gì Tấm mà làm như vậy, con người này thâm sâu khó lường, làm gì cũng có tính toán kỹ càng, nhưng nguyên nhân thật sự thì nàng
không sao nghĩ ra.

Ngày Tấm về, trống giong cờ mở từ đầu phủ, người ta nườm nượp kéo tới xem mặt nàng Tiệp dư huyền thoại,
niềm tự hào của cả huyện. So với thời còn đi chăn trâu, Tấm đẹp lên, đặc biệt ánh mắt trở nên sắc sảo hơn xưa rất nhiều, không còn vẻ ngây ngô
như ngày nào nữa.

– Chị Tấm, chị xin với Đức Vua về giỗ cha sao? – Ngay khi Tấm về được một lúc, Cám không nhịn được bật hỏi.

– Nghĩa tử là nghĩa tận, tất cả các cung phi nếu đã mất cha mẹ thì ngày
giỗ đều có thể xin về. – Tấm chậm rãi nói, mắt nhìn Cám chăm chú, cái
nhìn có gì đó sâu xa khó diễn tả.

– Nhưng phần lớn họ đều ở kinh thành, đi lại đâu có bất tiện như chị.

– Đã là quy định thì không phân biệt ai ở gần ai ở xa. – Nàng nhún vai, rồi bỗng cười nhẹ. – Em không muốn gặp chị sao?

– Không phải thế, gặp chị em rất mừng. – Cám thành thật nói. – Em chỉ tò mò thôi mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.