Tái Sinh

Chương 23: Mưu ma chước quỷ


Đọc truyện Tái Sinh – Chương 23: Mưu ma chước quỷ

Thường Tận cúi đầu nghiêm cẩn đáp lại:

– Chúng ta là người tu đạo. Nay có việc quan trọng muốn nhờ cao nhân trợ giúp.

– Các ngươi biết là nhờ ta làm việc sẽ phải trả giá chứ? – Dạ Khuyết hỏi.

– Chúng ta biết. – Thường Tận đáp.

– Vậy được. Mau cho ta xem các ngươi sẵn sàng đưa ra thứ gì.

– Để ta – Huyết Vân tiến lên phía trước.

Tử Khiết vội chặn chàng lại:

– Không, để ta. Huynh đã giúp đỡ ta nhiều rồi. Bây giờ ta cũng nên làm gì đó.

– Không cần đâu. Thực ra ta cũng nợ huynh rất nhiều.

– Huynh nợ ta cái gì chứ?

– Không có gì…

Huyết Vân ngập ngừng. Thật ra món nợ mà chàng nói đến chỉ có chàng và Thường Tận biết. Đó chính là việc chàng mượn linh thạch trong người Tử Khiết để cứu Ninh Tư, khiết Tử Khiết suýt chút nữa thì mất mạng.

Huyết Vân rút từ trong người ra chiếc vòng hắc thạch của mình.

– Đây là vòng đá gia truyền cha ta đích thân trao tặng. Từ nhỏ ta vẫn luôn mang nó bên mình. Nay ta nguyện ý trao lại cho ngài, mong ngài có thể tương trợ chúng ta.

– Không đủ – Dạ Khuyết đáp.

– Không đủ? – Huyết Vân bất ngờ – Vậy… xin ngài hãy cho chúng ta biết thứ ngài muốn là gì.

– Cái này rất dễ. Một chiếc vòng không đủ, nhưng hai chiếc thì đủ.

– Hai chiếc? Đây là bảo vật gia truyền, lấy đâu ra chiếc thứ hai chứ?

Huyết Vân chưa kịp phản pháo xong thì Thường Tận đã rút từ trong người ra chiếc vòng của nàng trước con mắt kinh ngạc của Huyết Vân và Tử Khiết.

– Sao ngươi lại có nó? – Huyết Vân sửng sốt hỏi.


Thường Tận nhìn thẳng vào mắt hắn và thẳng thắn đáp:

– Vật này là do mẹ ta để lại trước khi chết, nói rằng nó là kỷ vật của mẹ với cha ta.

– Nói như vậy… chẳng lẽ ngươi chính là…

– Đúng vậy, ta là con gái của Trương Huyết Vũ.

Cả Tử Khiết cùng Huyết Vân đều vô cùng kinh ngạc. Dù đã trải qua bao sinh tử với nhau, lai lịch của mỗi người dường như vẫn là ẩn số. Huyết Vân không bao giờ ngờ được rằng mình có thể gặp được chị gái cùng cha khác mẹ trong tình cảnh thế này.

Năm người bước vào trong để dâng hai chiếc vòng lên cho Dạ Khuyết nhưng hắn lại nói:

– Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Đây không phải là thứ ta cần. Các ngươi mau cất vào đi.

Huyết Vân lúc này đã rất mất kiên nhẫn:

– Vậy ngài nói xem, rốt cuộc ngài muốn thứ gì?

– Ta muốn hắn.

Dạ thần chỉ tay vào Tử Khiết.

– Muốn ta? – Tử Khiết trợn tròn hai mắt hỏi.

– Đúng vậy, ta muốn có giọt máu của ngươi.

– Cái gì?! – Cả đám cùng đồng loạt quay lại nhìn Dạ Khuyết với ánh mắt trân trối.

Tử Khiết lắp bắp:

– Này Dạ Khuyết đại nhân… xin chớ có đùa nữa. Tuy rằng ta biết nhan sắc của ta động lòng cả nam giới, nhưng mà thế này hơi quá. Ngài nghĩ, nếu mà ta và ngài… ấy ấy thì có sinh được con không?

Thường Tận bối rối, rút kiếm ra đứng chắn trước mặt Tử Khiết:

– Không được. Việc này là trái với luân thường đạo lý. Cao nhân xin người hãy đưa ra cái giá khác đi.

Dạ Khiết lấy tay tự đập vào trán mình:


– Các ngươi làm cái gì vậy hả? Ta chỉ cần hắn nhỏ một giọt máu vào trong chiếc lọ thủy tinh này thôi.

– Ý ông là… ta…

– Phải, dùng chiếc kim châm này, trích lấy một giọt máu từ đầu ngón tay, rồi nhỏ vào đây.

– Chỉ vậy thôi sao?

– Không thì ngươi còn muốn làm gì?

Tử Khiết gãi đầu cười ngại ngùng:

– Là ta đã hiểu lầm ngài rồi. Thật xin lỗi.

Nói rồi chàng làm theo lời Dạ Khuyết chỉ dẫn. Thường Tận cũng vội rút kiếm lại. Xong xuôi đâu đó, Dạ Khuyết bảo từng người ngồi xuống để hắn làm phép tạo ấn quỷ lên cổ tay.

– Ấn quỷ này quả nhiên rất giống. – Tử Khiết suýt xoa.

– Thành tâm đa tạ ngài. – Thường Tận cúi đầu cảm ơn.

– Được rồi, được rồi. Các ngươi mau đi đi để trả lại sự yên tĩnh cho ta.

Năm người cáo từ Dạ Khuyết rồi trở về Quỷ môn. Tên tiểu quỷ cuối cùng cũng được buông tha. Hắn ba chân bốn cẳng chạy thục mạng. Bốn người sau đó khoan thai đi đến Quỷ môn, xếp hàng chờ tới lượt.

Lũ quỷ canh cổng kiểm tra rất thô bạo. Chúng cầm cổ tay từng người để xem vết sẹo rồi ném người đó vào bên trong như ném một bao cát.

“Qua!”, đó là tất cả những gì chúng nói sau khi kiểm tra. Đến lượt Thường Tận, nàng cũng đưa cổ tay lên cho chúng xem. Như thường lệ, tên Quỷ sai cầm cổ tay xem xét kĩ lưỡng. Khi chuẩn bị được thông qua thì đột nhiên bên cạnh có tiếng hô hoán:

– Bọn chúng là giả đó! Mau bắt chúng lại!

Thì ra là tên tiểu quỷ kia.

– Khốn nạn! Nếu biết trước như vậy ta đã giết hắn diệt khẩu rồi.

Cả đám Quỷ sai dừng việc đang làm để xông vào bắt Thường Tận. Thấy vậy, Tử Khiết và Huyết Vân đứng phía sau cũng nhất loạt xông tới tương cứu.


Ba người rõ ràng là đang chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên lúc sắp thoát thân thì bên cạnh vang lên tiếng đe dọa:

– Các ngươi còn manh động thì đứa bé này sẽ chết!

Hoa Mai nằm trong tay một tên Quỷ mặt đen. Hắn dùng tay bóp chặt cổ con bé khiến nó khóc òa lên sợ hãi.

Ba người thấy vậy đành hạ vũ khí xuống, giơ tay chịu trói. Cả đám bị giải vào địa lao của Quỷ giới chờ giải quyết.

Trong khi Thường Tận và Huyết Vân bị nhốt chung một chỗ, Tử Khiết và Hoa Mai lại bị nhốt ở một căn phòng khác.

Một lát sau, cửa mở ra. Một nam nhân bặm trợn bước vào. Y mặc bộ đồ đen thẫm pha lẫn màu đỏ rượu, tay liên tục xoay xoay chiếc nhẫn màu hồng ngọc sáng rực trên ngón tay áp út.

Ông ta lại gần Tử Khiết vốn đang bị trói trên một cây thập giá, đoạn đưa tay đỡ mặt Tử Khiết lên xem, khóe miệng khẽ cong.

“Hữu ý chẳng bằng vô tình. Ta bỏ tâm tìm kiếm ngươi bấy lâu nay không ngờ ngươi lại tự tìm đến. Quả là định mệnh không tránh được!”, ông ta thầm nghĩ.

Sau đó ông ta quay ra sai người đốt lửa lên:

– Dùng địa hỏa thiêu tên này bảy bảy bốn chín ngày, cho đến khi thân xác đã cháy thành tro, thì nhặt lấy viên ngọc màu ngọc bích còn sót lại. Nhớ, phải ngày đêm canh chừng, không được xảy ra sai sót.

– Thần tuân lệnh.

Đáng lý ra Quỷ Vương đã không phát hiện được linh thạch trong người Tử Khiết nếu chàng không mở khóa phong ấn linh lực trên người mình. Từ sau khi chàng đối đầu với Quỷ Vương để cứu Thường Tận, việc chàng có pháp lực cao cường đã không thể giấu được nữa, vì vậy chàng cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục phong ấn linh lực của mình.

Mặt khác chàng vẫn chưa biết được trong người mình có chứa một trong năm Ngũ linh thạch thời thượng cổ. Vì vậy bản thân chẳng chút đề phòng. Chàng cố gắng vận công thoát ra nhưng xích Đọa linh trên người đã ngăn không cho chàng thi triển bất cứ một pháp lực nào.

Từng mồi lửa như thiêu như đốt trên da thịt chàng. Chàng cảm thấy vô cùng bỏng rát, như thể hàng ngàn mũi kim đang đâm vào người. Tên quỷ sai vẫn luôn ở bên cạnh canh chừng không rời đi một bước. Thấy Tử Khiết vùng vẫy, hắn nhếch mép chế nhạo:

– Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu chết. Dù có là thần tiên cái thế cũng không thoát được cái nóng của địa nhiệt, vậy nên đừng phí sức nữa.

Hoa Mai bị trói bằng dây thừng ở ngay góc phòng gần cạnh Tử Khiết. Vì là trẻ con vắt mũi chưa sạch nên chẳng ai buồn để ý tới. Thấy Tử Khiết bị hành hạ, nó òa khóc lên dữ dội.

Tên Quỷ sai chạy lại gần quát nạt nó:

– Im đi nếu không ta giết chết ngươi ngay tại chỗ!

Tử Khiết ráng nén cơn đau để can thiệp:

– Hoa Mai, con phải mạnh mẽ lên. Đừng khóc trước mặt kẻ thù. Nếu ra được khỏi đây, nhất định phải bảo vệ sư phụ. Con có thể hứa với ta không?

– Hoa Mai biết rồi! – Đứa bé đáp – Sư thúc yên tâm, con sẽ không khóc nữa.

Nói rồi nó lè lưỡi la làm mặt khinh bỉ trước tên Quỷ sai. Hắn chả buồn chấp nhất với một đứa bé. Chỉ cần nó im lặng là hắn đã đạt được ý định rồi.

Trong lúc đó, Thường Tận và Huyết Vân ở căn phòng khác nhân lúc sơ hở đã tháo được dây trói và lẻn ra ngoài. Hai người lén chạy đến chỗ Tử Khiết thì chứng kiến cảnh chàng đang bị tra tấn. Thường Tận nóng lòng xông ra đánh nhau với tên quỷ sai.


Hắn tinh ý tránh được một đòn hiểm của nàng, sau đó vừa đánh vừa hô hoán gọi người tới. Rốt cuộc thì võ công của hắn cũng không bì được với nàng nên bị hạ gục. Nàng liền chạy đến tháo dây trói cho Tử Khiết.

Địa hỏa liếm vào tay nàng khiến cho lớp áo ngoài cháy xém còn da thịt thì bỏng rát. Nhưng nàng không bỏ cuộc. Nàng vẫn tiếp tục cố gắng cởi trói.

– Quái lạ, sao ta mở mãi cũng không được?

Tử Khiết lúc này đã kiệt sức. Chàng cố gắng mở mắt nhìn nàng rồi khều khào nói:

– Thường Tận, mau chạy đi. Địa hỏa này da thịt phàm trần của nàng không chịu nổi đâu.

– Không! Ta không đi!

Thường Tận vẫn cứng đầu cố gắng mở dây sắt Đọa linh nhưng bất lực. Huyết Vân lúc này mới chạy lại:

– Để ta!

Thường Tận đẩy chàng ra, không cho phép lại gần.

– Địa hỏa này rất nguy hiểm. Ngươi không nên động vào. Để ta ứng phó là được.

– Huyết Vân, mau đưa Thường Tận ra khỏi đây! – Tử Khiết lấy hết sức bình sinh để yêu cầu Huyết Vân – Nếu huynh còn xem ta là bằng hữu, thì mau đưa nàng đi.

Thường Tận lắc đầu, nàng nhất định không rời khỏi đây mà không có chàng. Bất đắc dĩ, Huyết Vân phải đánh mạnh vào sau gáy Thường Tận để nàng ngất xỉu, sau đó đưa nàng cùng Hoa Mai rời khỏi.

Chàng có thể cảm nhận được tiếng bước chân dồn dập. Chẳng mấy chốc nữa mà binh lính sẽ đuổi tới. Quả nhiên chàng còn chưa rời khỏi địa lao, binh lính đã vây chặt chàng.

Trong lúc bận đối phó với Quỷ binh, chàng lại lạc mất Hoa Mai, cuối cùng chỉ một mình chàng và Thường Tận thoát thân. Chàng tự nhủ:

“Hoa Mai là trẻ con, chắc bọn quỷ cũng sẽ nương tay không hạ thủ.”

Sau đó đưa Thường Tận trốn vào trong rừng. Tuy nói là rừng nhưng nơi đây vẫn là địa bàn của Quỷ giới, làm gì có cây cối nào sống nổi. Xung quanh chỉ độc toàn đá vào sỏi. Hiếm hoi lắm chàng mới tìm được một con suổi. Chàng đỡ Thường Tận vào trong một cái động, rồi lấy đá tảng lấp lại, sau đó đi tìm đồ ăn.

Trong khi đó Hoa Mai bị bắt nhốt trở lại vào phòng Tử Khiết. Lúc này chàng đã hoàn toàn bất động, chỉ chờ cho sinh mạng bị lấy đi. Chàng không cam tâm, rất không cam tâm, nhưng chàng chẳng thể làm gì khác.

Đột nhiên một cơn đau xé đến tận tâm can khiến chàng tỉnh dậy. Một bàn tay đang đâm thẳng vào lồng ngực chàng, bàn tay của một nam nhân với khuôn mặt loang lổ quái dị. Hắn nở nụ cười đắc ý rồi rút ra một vật gì đó màu ngọc bích.

Chàng không biết đó là gì, cũng không hiểu tại sao nó lại ở trong người mình. Chỉ biết rằng sau khi nó bị đoạt mất, chàng cảm giác như mình đã không còn hơi thở nữa. Kẻ vừa đoạt linh thạch của chàng không ai khác chính là Tiết Kiên, hay cũng chính là Hoa Mai.

Lợi dụng sơ hở của lũ lính canh, cộng với việc chúng tin hắn là trẻ con nên không đề phòng, hắn đã dễ dàng hạ thủ rồi cướp đi linh thạch.

“Quả là một lũ ngu muội. Dùng địa hỏa để lấy linh thạch, tuy là giúp cho công lực của linh thạch được chín muồi, nhưng bọn chúng chưa từng nghĩ rằng, khi linh thạch còn chưa kịp luyện hóa xong thì đã bị kẻ khác cướp đi rồi. Chỉ tiếc cho các ngươi có tâm mà không có trí.”

Nghĩ rồi hắn biến thành làn khói đen rời đi như cơn gió, bỏ mặc lại Tử Khiết chỉ còn cái xác khô. Không có linh thạch chống đỡ, chàng dù là thân xác của thần tiên của không trụ được bao lâu nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.