Đọc truyện Tái Sinh – Chương 22: Thiện ác bất phân
– Chúng ta đã ở đây gần một tháng rồi mà không có tiến triển gì. Ngoài những suy luận không hồi kết thì cũng chẳng có chứng cứ gì rõ ràng. Cứ thế này ta nghĩ không phải cách. – Tử Khiết bàn đối sách với Huyết Vân và Thường Tận.
Nàng gật đầu tỏ vẻ tán thành:
– Quả thực như vậy. Tạm thời chỉ có thể kết luận rằng Mộc Dung là vô tình bị kéo vào chuyện này, còn mục tiêu thực sự mà tên sát nhân hướng đến lại là chúng ta. Nhưng kẻ đó là ai thì nhất thời không thể đoán ra được.
– Tại sao ngươi lại nghĩ có người nhắm vào chúng ta? – Huyết Vân hỏi.
– Ngươi nghĩ mà xem – Thường Tận đáp – hôm đó chúng ta đang đi trong rừng thì vô duyên vô cớ nghe thấy tiếng kêu cứu, trong khi người chết đã được một lúc lâu.
– Không sai – Tử Khiết tiếp lời – Kẻ đó chắc chắn là cố ý giá họa nên lên kế hoạch giết người sau đó dụ chúng ta đến, đồng thời đưa tin cho Mộc thần để hắn kịp lúc xuất hiện bắt quả tang chúng ta.
Huyết Vân nghe xong cũng gật gù, đồng thời thở dài:
– Kẻ này quả thật đã uổng phí không ít tâm tư, tâm địa hắn cũng thật tàn nhẫn. Chỉ vì muốn tiêu diệt chúng ta mà lạm sát người vô tội.
Tử Khiết nhếch mép cười:
– Một kẻ đã rắp tâm giết người còn quan tâm kẻ chết là vô tội hay có tội ư?
– Huynh nói đúng. Đã là kẻ ác thì làm gì có phân biệt phải trái nữa. Huyết Vân đáp.
– Vậy… ta đến gặp Mộc thần từ biệt – Thường Tận nói – Hai người thu dọn hành lý đi. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.
Thường Tận vừa đi khỏi thì Hoa Mai đang chơi bên ngoài chạy ù đến bên cạnh Tử Khiết, giơ tay tỏ ý đòi bế. Tử Khiết lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán, đoạn bồng đứa bé lên. Chàng đưa tay vuốt vuốt cái mũi nhỏ trắng muốt của nó:
– Tiểu mỹ nhân, con nói xem. Con là đồ đệ của Thường Tận hay là của ta? Tại sao cứ bắt ta ôm hoài vậy?
Hoa Mai lắc đầu nguầy nguậy, khiến cho hai bím tóc của nó cũng đung đưa theo.
– Hoa Mai là đệ tử của sư phụ. Nhưng sư thúc là phu quân của sư phụ, nên sư thúc cũng được quyền bế con.
Huyết Vân đang uống nước bên cạnh suýt nữa thì sặc qua lỗ mũi. Còn Tử Khiết nghe vậy thì hai mắt chợt sáng rực như sao.
– Con vừa nói ta là gì của sư phụ con? Mau nói lại xem nào!
– Sư thúc là phu quân mật ngọt của sư phụ!
Tử Khiết bật cười ha hả như bị trúng tà còn Huyết Vân lúc này nhắm chừng đã không trụ được nữa. Hắn gục xuống sàn nhà ho sặc sụa.
Đúng lúc đó Thường Tận trở lại thì thấy ba người đang cư xử một cách cổ quái. Nàng ngạc nhiên hỏi:
– Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tử Khiết ngươi có chuyện vui sao? Còn ngươi Huyết Vân, có chuyện chấn động gì ư?
…
Sáng sớm hôm sau khi mặt trời còn chưa lên, đám người Thường Tận lại tiếp tục lên đường. Mục tiêu của họ là Quỷ giới đã bị trì hoãn khá lâu rồi. Vì vậy lần này dù gặp bất cứ trở ngại nào bọn họ cũng quyết tâm không nán lại thêm nữa.
Để cho chắc chắn thì bọn họ nhất trí ngự kiếm đến Quỷ giới. Đứa bé Hoa Mai lần đầu được bay trên không trung nên cực kì hứng khởi. Nó không ngừng la hét nhảy múa và cười ngoác cả mồm.
Tử Khiết thấy vậy thì lại hỏi:
– Tiểu bảo bối, con thấy có thích không?
– Thích ạ!
Thường Tận ở bên nghe thấy lạ liền hỏi:
– Nhanh như vậy đã thành Tiểu bảo bối rồi ư? Không còn là Tiểu mỹ nhân nữa rồi?
Tử Khiết nhếch mép cười, tỏ vẻ nham hiểm:
– Hoa Mai ngoan như vậy, tất nhiên phải được gọi là bảo bối rồi, đúng không nào Hoa Mai?
– Sư thúc, vậy con không còn là mỹ nhân nữa ạ? – Hoa Mai ngây ngô hỏi.
– Không, tất nhiên con vẫn rất xinh đẹp, nhưng vừa xinh đẹp lại còn được cưng chiều thì người ta gọi là bảo bối.
– Thật vậy ạ? Thích quá đi! Từ nay con đã được làm Tiểu bảo bối rồi! – Hoa Mai reo lên sung sướng.
Huyết Vân đứng bên cạnh nhìn cảnh gia đình ba người hạnh phúc cười đùa mà khóe miệng bất giác cong lên.
Trong khi đó, Thường Tận vẫn không hiểu hàm ý trong cuộc đối thoại của hai người:
– Này, vậy là sao chứ? Ngươi nói chuyện chẳng rõ ràng gì cả.
Tử Khiết đưa ngón tay trỏ lên che miệng và nói với Thường Tận:
– Suỵt, đây là bí mật giữa hai chúng ta.
Sau đó dồn nội lực tăng tốc vượt lên phía trước cùng với Tiểu Hoa Mai, bỏ lại Huyết Vân cùng Thường Tận đuổi theo phía sau.
Nhân tiện chỉ có hai người, Thường Tận liền thăm dò Huyết Vân:
– Ngươi nghĩ sao về chuyện của Ngũ linh thạch? Điều gì sẽ xảy ra nếu Ma giới chiếm được nó?
Huyết Vân trầm ngâm đáp:
– Cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, còn tùy thuộc vào mục đích của kẻ đó.
– Vậy ngươi nghĩ… Ma giới muốn làm gì với Ngũ linh thạch? Chẳng phải là xưng bá thiên hạ sao?
– Vậy cũng có gì không tốt? Ngươi cho rằng trật tự thế giới này nhất định phải do Thiên giới làm chủ sao? Thắng làm vua thua làm giặc, đó là lẽ thường tình. Thiên giới có thể cai quản ngũ giới, tại sao Ma giới không thể?
– Nhưng Ma giới tâm địa độc ác, để bọn họ thống trị nhất định sẽ làm hại bách tính.
Huyết Vân cười khẩy:
– Ma cũng có ma tốt ma xấu, thần cũng có thần thiện thần ác. Tại sao ngươi nghĩ mọi người trong Ma giới đều có tâm địa xấu xa?
– Ngươi cũng biết rồi, trước giờ người ta đều nói Ma quỷ làm hại người, còn thần linh thì bảo vệ, chưa từng có người nói ngược lại.
Huyết Vân đột nhiên cười lớn:
– Ha ha ha! Vậy nên ngươi nghiễm nhiên cho rằng tất cả Ma quỷ đều xấu? Ta thì nghĩ ngược lại. Bất kể ai trong ngũ giới này đều có thể thống trị và trở thành chỗ dựa cho bách tính, không phân biệt chủng tộc, tầng lớp. Tất cả các ngươi đã bị Thiên giới tẩy não rồi, nên mới cho rằng bọn họ chỉ có cái tốt.
– Ngươi bênh vực Ma giới như vậy… Không lẽ ngươi là người của Ma giới?
Huyết Vân đột nhiên khựng lại. Câu hỏi đã đánh trúng tim đen của chàng. Chàng suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời:
– Ta tất nhiên không phải người của Ma giới. Ta một lòng thành tâm học đạo để trở thành tiên. Tuy nhiên theo cái nhìn khách quan mà nói, ta chẳng thấy Ma giới có gì xấu để đáng bị nói như vậy.
Thường Tận gật gù:
– Ta hiểu rồi.
Quả thật những gì Huyết Vân nói đã lay chuyển tâm can nàng ít nhiều. Trước giờ nàng chưa từng nghĩ rằng Ma giới cũng bình đẳng với Thiên giới, đều có thể dựa vào thực lực để giành lấy vị trí chí tôn. Cho nên những gì Huyết Vân nói ít nhiều cũng có lý.
Mặt khác nàng lo lắng rằng một khi cuộc chiến quyền lực xảy ra, người chịu khổ vẫn là bách tính. Dù ai thắng ai thua, kết cục định chắc vẫn là thiệt hại nặng nề.
Suy cho cùng, nàng vẫn không muốn Ngũ linh thạch lọt vào tay bất cứ ai. Nếu chúng cứ phân tán khắp nơi như bây giờ thì thật tốt. Chỉ tiếc rằng ai ai cũng đang nhăm nhe tìm kiếm. Nếu chẳng may nó bị kẻ xấu chiếm được thì hậu họa khôn lường.
…
Ba người bay suốt một ngày thì tới được Quỷ môn. Bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng chờ được vào.
– Chưa từng nghe nói tới việc xếp hàng vào Quỷ giới. Sao hôm nay lại có kiểm tra gắt gao như vậy? – Thường Tận hỏi.
– Ngươi không biết đấy thôi – Huyết Vân đáp – Sau vụ có kẻ trà trộn vào Quỷ môn bắt cóc ái phi của Quỷ Vương, hắn đã trở nên cảnh giác cao độ. Kể từ đó, bất cứ ai muốn vào trong đều phải trình được ấn quỷ.
– Ấn quỷ? Là thứ gì vậy? – Tử Khiết hỏi.
– Chính là dấu ấn bằng địa than trên cổ tay. Nghe nói bọn chúng dùng địa nhiệt nung chảy than bảy bảy bốn chín ngày, sau đó dùng khuôn sắt nhúng vào, rồi ép lên tay để khắc dấu ấn quỷ. Than này đã được phù phép khiến cho dấu ấn mãi mãi không bao giờ biến mất, dù có biến hóa thành hình dạng gì đi nữa.
– Lợi hại vậy sao? – Tử Khiết nói.
– Vậy có cách nào để làm giả ấn quỷ không? – Thường Tận hỏi.
Huyết Vân chưa kịp nói gì thì Tử Khiết đã búng tay đắc ý:
– Ta có cách!
Nói rồi chàng dẫn mọi người men theo bờ tường, nhân lúc không có ai để ý thì bịt miệng một tên tiểu quỷ đang đứng xếp hàng, sau đó lôi hắn vào bụi rậm.
– Cách mà ngươi nói đây ư? – Thường Tận cười khẩy.
Tử Khiết nhoẻn miệng cười đồng thời nháy mắt với nàng:
– Không cần cảm động lắm đâu.
Thường Tận không đáp lại, chỉ lắc đầu ngao ngán.
– Được rồi, mau vào chính sự đi – Nàng nói.
Tử Khiết nắm lấy cổ tên tiểu quỷ, lên giọng dọa nạt hắn:
– Khai mau! Làm sao để có được ấn quỷ.
Tên quỷ này tuy mặt mũi bặm trợn dữ dằn nhưng lại bị dọa cho sợ mất mật. Hắn lắp ba lắp bắp trả lời:
– Bẩm… bẩm thần tiên đại nhân… Ấn quỷ này là do Quỷ binh đến từng nhà hạ xuống, ngay cả ta cũng không có cách nào…
– Nói láo! Thứ này làm gì có chuyện thần kì đến mức không ai khác ngoài quan binh làm được chứ? Hay là… ngươi chán sống rồi? Nói cho ngươi biết, còn không chịu khai ra, thì ngươi đừng hòng sống sót quay về Quỷ giới.
Tên tiểu quỷ trông chừng sắp khóc đến nơi. Đột nhiên hắn như nghĩ ra điều gì đó, liền mừng rỡ nói:
– Ta nhớ ra rồi. Cách đây khoảng năm dặm có một vị cao nhân. Ông ta có thể làm giả bất cứ thứ gì, kể cả ấn quỷ. Có điều… ông ta không bao giờ giúp ai không công.
– Cái giá là gì? – Huyết Vân hỏi.
– Thứ quý giá nhất trên người ngươi!
…
Năm người cả lớn lẫn nhỏ cùng đi đến nơi ở của vị cao nhân ấy. Nghe nói hắn tên là Dạ Khuyết, tính tình cổ quái. Hắn không phải thần, cũng chẳng phải ma, hắn không theo chính, cũng không theo tà. Hắn đã tồn tại trong cõi thiên địa này hơn hai vạn năm rồi, có lẽ hắn thực sự thần thông quảng đại như lời tiểu quỷ nói.
– Đây là nơi ở của hắn sao? – Huyết Vân hỏi đoạn chỉ vào ngôi nhà rơm tồi tàn trước mặt.
Tử Khiết véo tai tên quỷ kia:
– Ngươi đùa ta sao? Một cao nhân đắc đạo lại sống trong ngôi nhà trộn lẫn giữa đất cùng rơm thế kia?
– Ta… ta quả thật không dám lừa ngài. Đây chính là nơi ở của Dạ Khuyết – Tên tiểu quỷ khóc lóc phân bua.
– Thôi được rồi, tạm tha cho ngươi. – Tử Khiết nói rồi buông tay ra.
Cả đám còn chưa bước vào thì từ bên trong đã vọng ra tiếng nói:
– Người đến là ai?