Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 78: Ở Hiện Tại Ta Gặp Hai Cô Bé Rất Kì Lạ


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 78: Ở Hiện Tại Ta Gặp Hai Cô Bé Rất Kì Lạ


Ăn xong bữa sáng và đợi hai người kia xử lý xong công việc của mình, tôi mới lại cùng Chise rời khỏi quán trọ để tiếp tục công việc của mình.

Tôi bây giờ đã có một khoảng rất khá, tổng cộng chẵn là 178 đồng vàng lớn, trong những ngày đi làm việc nhiều ngày qua.
Tôi hiện tại kiếm tiền cũng để cho vui, vì số mình có là quá đủ cho vài tháng sống tốt ở thế giới này.

Trong lúc kiếm tiền, tôi chủ yếu đi khám phá là nhiều.
Những ngày qua, tính cũng đã được một tuần kể từ lúc tôi trở về thành phố này, tôi cũng không còn chạy khắp nơi bên ngoài nữa mà chỉ tập trung vào việc khám phá một cái Hầm Ngục ở ngay tại thành phố này, thứ nghe hấp dẫn với tôi hơn rất nhiều.
Nó có tên được đặt dựa trên thành phố Cluon này Hầm ngục Cluon, và nằm ngay trung tâm của thành phố.

Theo thông tin tôi nhận được từ Hội, Hầm Ngục này có tổng cộng 80 tầng và có độ khó cao nhất là hạng C+.

Mấy ngày qua, chúng tôi đã khai phá toàn bộ 70 tầng đầu, hôm nay dự định sẽ thực hiện nốt chuỗi tầng cuối cùng, cũng như xem là để kết thúc cho việc khám phá của tôi ở thành phố này.
Thực ra, với sức mạnh của cả hai, chúng tôi hoàn toàn dư sức để chạy thẳng một mạch đến ngay tầng cuối trong ngày đầu tiên.

Thế nhưng, với hạng của chúng tôi, cứ chạy đến đó thì không được cho phép, nên chỉ có thể  khám phá mười tầng mỗi ngày và chờ đợi thăng cấp bằng cách càng quét quái vật ở đây để thu thập Ma thạch để bán cho Hội và tích điểm.
Số tiền mà tôi kiếm ra được trong khoảng thời gian qua, cũng là đến từ cái chuyện này.
Ngoài ra, hạng của tôi bây giờ cùng Chise đã được Hội công nhận vào ngày hôm qua là C rồi.

Nên chúng tôi đã có thể tiến thẳng xuống tầng 80 mà không cần phải lo không được phép, hay bị chặn lại bởi nhân viên của Hội túc trực mỗi 10 tầng để kiểm tra giấy thông hành nữa.
Việc này nói ra thì có hơi rắc rối, nên tôi sẽ nói đơn giản việc có nhân viên túc trực này cũng không phải là Hội cố ý độc chiếm Hầm ngục.

Mà theo những gì nhân viên nói, họ chỉ muốn bảo vệ an toàn cho các mạo hiểm giả quá yếu không được xuống sâu hơn mức cho phép, cũng như sẽ ra tay tiêu diệt bất cứ quái vật nào nổi hứng muốn từ tầng dưới chạy lên trên tầng yếu hơn làm hại các mạo hiểm giả.

Ngoài ra, công việc của họ còn có cả cứu trợ cho bất cứ mạo hiểm giả nào gặp rắc rối trong hầm ngục, và quản lý việc hầm ngục có thể sẽ tự thay đổi địa hình trong một thời gian nhất định nữa.

Nên tính ra, bọn họ làm như vậy là khá tốt.
Còn chuyện giấy thông hành.

Cái này còn đơn giản hơn các nhân viên canh giữ mỗi mười tầng.

Tôi cũng không biết là nguyên nhân gì, luật ở Hội chính là dù mạo hiểm giả có mạnh đến đâu, nếu như không có hạng ngang với Hầm ngục, mỗi ngày chỉ được xuống cao nhất 10 tầng để khai thác Ma thạch.

Đã thế còn phải có một thành tích nhất định nữa mới được cấp phép để khai phá các tầng kế tiếp vào ngày hôm sau.
Được rồi, nói về luật lệ chỉ tới đó thôi.

Bây giờ tôi sẽ nói đến Hầm ngục, thứ mà tôi sắp bước vào hôm nay.
Nói sao nhỉ.

Theo tri thức mà Chise có, Hầm ngục chính là một một cái hang sâu có phân tầng, được tự nhiên sinh ra tại các mạch Ma năng lớn trên thế giới.

Bên trong, nhờ nguồn Ma năng này, sẽ có các quái vật Ma năng được sinh ra.

Chúng không giống các quái vật thường sẽ có máu và thịt, loài quái vật này nhìn như quái vật thế giới bên ngoài, nhưng khi giết chết chúng sẽ tan biến như các quái vật trong game.

Thứ để lại cũng chỉ là những viên Ma thạch cho chất lượng gấp 10 lần với một con quái vật giống vậy bên ngoài, hoặc đối với các con trùm canh giữ mỗi mười tầng còn được cả Ma cụ và nguyên vật liệu hiếm có giá cả cao.

Xét theo nhu cầu của thị trường, Ma thạch trong một con quái vật còn quý hơn nhiều so với các phần còn lại, cho nên, hơn nửa mạo hiểm giả nếu như đã có đủ kinh nghiệm sẽ luôn lựa chọn Hầm Ngục để kiếm tiền trong khoảng thời điểm này hơn là phải chạy ra bên ngoài.

Tất nhiên, với số lợi nó có, cũng có hại khi mà quái vật trong Hầm ngục là vô tận, nếu như không có kinh nghiệm ở một nơi như này, rất có thể sẽ bị quái vật liên tục hồi sinh tấn công cho đến chết.
Ngoài ra, dù Hầm ngục là một cái hang động, nhưng dưới tác động của mạch Ma năng lưu chuyển theo Hầm ngục, nên lúc bước vào trong đây nó không tối mà lại có màu lam nhạt của Ma năng từ vách hang đang phát sáng.

Tôi còn nghe nói màu của ánh sáng từ Hầm ngục là khác nhau dựa trên thuộc tính mạch Ma năng của nó.

Cái tôi vào này là một cái thuộc tính Thủy, nên mới có màu lam nhạt như thế này.
– Đi thôi Chise.
– Được rồi!
Vừa vào Hầm ngục, tôi và Chise liền chạy thằng một đường xuống bên dưới các tầng tiếp theo.

Qua mỗi 10 tầng, tôi và Chise sẽ tiêu diệt một con trùm.

Nó cũng không quá khó khi tôi hay Chise cứ nhẹ nhàng cho nó một cái đấm hay chém rồi qua.

Có vài tầng trùm chưa hồi sinh vì có nhóm mạo hiểm nào vừa giết thì chúng tôi cũng cứ thế mà đi qua, cũng không nghĩ đến chuyện sẽ chờ đợi trùm xuất hiện để tiêu diệt, dù mỗi con đều có cơ hội rơi ra nguyên vật liệu có giá trị.
Mất đến ba tiếng liền, chúng tôi mới đến được tầng 61.

Khác với các tầng ở trên, sẽ có rất nhiều người săn tìm Ma thạch từ quái vật, bên dưới đây khá là vắng, chạy từ tầng 61 đến tầng 70, tôi chỉ gặp đúng sáu người đang chiến đấu với một loại quái vật tên là Remisss, nó…nói chẳng ra là con Slime mà tôi biết.
Cũng có hình dạng như các Slime với cơ thể là một cục thạch, với thuộc tính thủy ở Hầm ngục, cơ thể nó cũng có màu lam nhạt để nói lên thuộc tính Ma năng của mình.

Nhưng khác với các luật trong tiểu thuyết hay game mà tôi biết, loài này chắc chắc yếu nhất game.

Con Remis này yếu nhất cũng đã xếp vào hạng C, bởi ngoài là một cái cục thạch mềm mềm, nó có khả năng kháng vật lý cực kì cao, tốc độ di chuyển cũng nhanh với khả năng bật nhảy ấn tượng, và là một loại có mạch Ma năng lớn với sức tấn công mạnh từ hơn mười loại Ma thuật nước các loại, từ cơ bản như cầu nước cho đến mạnh nhất là tia nước có thể cắt đôi một thanh kiếm ở khoảng cách bốn mét.
Cách để tiêu diệt một con như vậy nghe nói cũng rất khó với một mạo hiểm giả hạng C, khi mà kiếm thường gần như không thể xuyên qua được khả năng kháng vật lý của chúng, mà chỉ có những vũ khí Ma cụ từ trung cấp ở lên hoặc một mạo hiểm giả đủ mạnh để đánh xuyên qua khả năng kháng của nó.

Thế nên, mạo hiểm giả ở khu vực này lại vắng đến như thế.
Đến tầng 70, chúng tôi đã gặp một con trùm Remisss, với cơ thể to hơn năm mét cùng vài súc tu trong như những chiếc roi, sắt bén như những thanh kiếm mỗi khi nó tấn công.

Nhưng với một đấm của tôi, chúng ta đã mất không quá ba mươi giây để đến tầng 71 cùng một viên Ma thạch to bằng cái trứng vịt.

Chỉ có như vậy, tỉ lệ rơi đồ có vẻ không cao lắm khi tôi đã đành nó vài lần rồi mà cũng chỉ rơi ra có vậy.
– Hai người.

Có giấy phép chứ?
Bước qua tầng 71, chúng tôi liền thấy một cái trạm canh gác là một cái nhà nhỏ được xây bằng gỗ, trước lối đi xuống.

Thấy chúng rôi xuống, bên trong nhà liền có một ông chú trên ba mươi ăn mặt một thân giác trụ, cùng một cây kiếm lớn sau lưng, bên ngực mang một huy hiệu nhân viên của Hội bước ra hỏi chúng tôi.
Theo nhưng gì tôi nghe nói, mỗi nhân viên canh giữ các tầng đều có thâm niên trong nghề mạo hiểm giả vả họ sẽ luôn tục trực ở nơi này ngày này qua ngày nọ chỉ đổi người mỗi tháng một lần với mức lương khá là cao.

Nên việc có một ngôi nhà như cho người ở thế này, tôi nghĩ cũng không có gì lạ.
– Không có, nhưng chúng tôi là hạng C rồi.
Theo luật của Hội, tôi cùng Chise đưa tấm thẻ có hạng C của mình cho ông chú xem.
Thế nhưng, ông chú này lại không như dự trước của tôi, để chúng tôi qua, mà ông ta lại nhíu mày nhìn hai đứa tôi kĩ hơn vừa rồi.

– Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi?
Ông ta hỏi bằng một giọng khó chịu.
– Mười sáu…
– Không được.

Trở lại tầng trên đi.
Chise thành thật trả lời thì ông chú kia liền khó chịu từ chối, rồi quay người lại phất tay đuổi chúng tôi rời đi.
– Cái gì thế?
Với hành động đó, Chise liền bất ngờ lên tiếng.
– Thế là sao? Theo luật chúng ta đáng ra được thông qua mới phải.

Tại sao ông chú lại nói như vậy!?
– Thứ hạng không quyết định kinh nghiệm.

Hai đứa có lẽ có hạng cao từ sức mạnh của mình, nhưng tầng này không phải chỉ có mỗi thứ hạng là đủ mà còn cần có kinh nghiệm.

Trừ khi hai đứa kiếm được một người có kinh nghiệm ở tầng này, nếu không đừng nghĩ đến chuyện săn Ma thạch ở đây.
Nghe Chise nói, ông chủ liền quay lại với giọng nghiêm túc mà giải thích.
– Vậy còn luật?
Mặc dù vậy, Chise hoàn toàn không thèm để tâm, mà chỉ nghĩ đến luật mình biết.

Đúng vậy, không chỉ cô ấy, mà tôi cũng muốn nói như vậy.

Bởi rõ ràng luật bảo rằng hạng C có thể đi đến tầng cuối mà không lo bị chặn đường.

– Luật? Nó chỉ áp dụng với các mạo hiểm giả trên 25, những người đã gần như mất đi sự dẻo dai của tuổi trẻ, có bị chết cũng chẳng sao.

Còn đối với nhưng hạt giống mạo hiểm giả tốt như mấy đứa, có hàng tá tương lai phát triển ở phía trước, bọn ta không thể để mấy đứa qua được, nên trở về đi.

Hai đứa có thể kiếm thêm một đồng đội có kinh nghiệm xuống đây và ta sẽ để hai đứa qua.
Thế nói tóm lại là ông ta đang quan tâm đến bọn mình?
Nghe những lời ông chú này đang nói, tôi có cảm giác như một tiền bối tốt đang cố bảo vệ những hậu bối của mình.

Thế nhưng, điều này với tôi và Chise hình như có chút thừa thải khi chúng tôi còn mạnh hơn cả ông ta nữa.
Có lẽ cũng nghĩ như tôi, Chise liền lên tiếng.
– Nếu như ông nói như vậy thì cũng sai rồi.

Tại sao ông chú lại biết sức mạnh của chúng tôi không đủ để bù lại kinh nghiệm khám phá Hầm ngục?
Cùng lúc, Chise cũng đưa tay đặt lên thanh kiếm Lilathin bên hông, ở tư thế muốn rút nó ra khỏi bao.
Thấy nó, ông chú canh giữ tầng 71 đã bật cười.
– Tốt, nếu như cô bé có thể đỡ được ba chiêu của ta thì có thể tự nhiên qua.
Nói, ông chú đưa tay phải ra sau rút thanh cự kiếm khỏi bao với một tư thế có thể chiến đấu ngay lập tức.


Sau đó dùng tay trái vịnh lấy cổ mà bẻ qua bẻ lại để khởi động trong khi vẫn tiếp tục nói ra một điều tôi và Chise đều không ngờ đến.
– À, À, nói cho cô bé biết.

Hạng mạo hiểm giả của ta là hạng A đấy.
– Hạng A? Ở cái nơi này?
Chise biểu hiệu ra một vẻ khó hiểu nhìn ông chú kia.
Đúng vậy, như tôi nói ban đầu, Hầm ngục ở đây cũng chỉ có hạng C, theo như hệ thông phân phối người canh giữ mà tôi biết, đáng lý ra chỉ cần một hạng B mới phải.
– Đúng vậy.

Thú thật thì, ta có một chút chuyện không vui vẻ gì ở cái chốn này, cho nên ta mới quyết định sẽ ở đây để làm công việc nhàm chán này.

Thế nào? Còn muốn chiến không?
Có vẻ như hiểu lầm ý của chúng tôi, ông chú kia đã nở ra một nụ cười rất tự tin nói, như đã nghĩ Chise sẽ bỏ cuộc.

Thế nhưng, chuyện đó là không thể nào, vì giây sau Chise đã rút kiếm lao đến.
– Tôi cốc quan tâm đến ông có cái chuyện quái gì ở cái chốn này.

Nhưng hôm nay, tôi sẽ cho ông một trận vì lấy việc tư làm việc công của mình!
Keng!
Trong Chise có vẻ hơi giận dỗi với lời lẽ của ông chú trước đó, nhưng đường kiếm của cô ấy lại rõ ràng yếu đi rất nhiều so với lần đối đầu với Venlla.

Tôi không biết cô ấy đang muốn làm gì, nhưng coi bộ sẽ không có ý kết thúc ông chú kia ngay trong một đòn duy nhất bằng sức mạnh của mình, khi mà đường kiếm đầu của cô đã bị chặn thật dễ dàng.
– Hahaha, nếu chỉ có thế này thì cô bé thua chắc rồi.
Vù! Ầm!
Sau đó, ông chú ấy đã cười rộ lên dùng kiếm đẩy Chise lùi về sau, rồi đưa nó bổ xuống Chise.
Với một đòn như vậy, nói ra thì khá là chậm với người học một kiếm kỹ thuần tốc độ như Chise, nên cô ấy liền tránh được chỉ bằng cái lách người nhẹ.

Sau đó thuận thế, cô ấy xoay người quét thanh kiếm về phía cổ người ông chú, bằng một góc hết sức nguy hiểm.
Thế nhưng, Chise đã nương tay nên ông chú kia liền có thể thoát được nhờ việc nhảy lùi về sau.

Vẻ mặt của ông ta tiếp đó đã ngừng cười, có vẻ nhận ra được trình độ của Chise như thế nào.
Dẫu vậy, ông ta vẫn không dừng lại.

Vừa nhảy về phía sau, ông ta liền lấy đà lao đến chỗ Chise với thanh kiếm ở thế chuẩn bị chém ngang từ trái qua bằng cả hai tay.
– Sao chúng ta không nghĩ đến cách này nhỉ?
– Suỵt suỵt, cậu nói nhỏ thôi Ma thuật của mình không có cách âm.

Chị Lily nói không được gây rối quên rồi sao? Dù trước đó chúng ta có nghĩ đến, cũng chưa chắc sẽ làm.
– ???
Nhưng tôi đã không thể thấy chuyện xảy ra tiếp theo, khi hai giọng của trẻ con lí nhí rất nhỏ bỗng lọt vào tai và làm cho mình phải bất ngờ.

Tôi đã không tự chủ mà nghi ngờ nhìn sang hướng đó.
Ở đó, cách tôi không xa, gần vách của lối đi xuống.

Tôi đã thấy được hai cô bé đang ở một trạng thái mờ mờ ảo ảo, đứng đấy quan sát Chise và ông chú kia đánh nhau.

Một là con người có mái tóc nâu vàng với mức Ma năng thật khủng lồ, thậm chí còn nhiều hơn cả ông quản gia Better không biết bao nhiêu lần.

Trong khi người còn lại dường như là một quỷ tộc với mái tóc trắng, có hai sừng mọc ra từ tráng có một lượng Ma năng chỉ thua gì cô bé con người kia có một chút.

Theo mức Ma năng toả ra từ khắp người cả hai, tôi có để ý rằng, cả người hai cô bé này đều mang theo Ma cụ và toàn có cấp bậc ngang hoặc cao hơn cây kiếm của Rerlyn.

– …
– …
– …
Lúc tôi kinh ngạc nhìn cả hai được một giây, một trong hai người, cô bé con  người cũng đã để ý đến tôi.

Sau cô bé đó, cô bé quỷ tộc còn lại cũng quay sang tôi bằng vẻ khó tin và nhìn sang lại cô bé kế bên.
– Này, cô gái đó đang nhìn chúng ta sao?
Cô bé quỷ tộc hỏi bằng bộ ngỡ ngàn, không dám tin.
– Điều này…sao có thể.

Ma thuật của mình ít nhất cũng phải mạnh cỡ chị Lunya mới có thể cảm nhận ra mà? Ở đây có người mạnh như vậy sao?
Cô bé con người cũng đang ở tình trạng như vậy, đôi mắt kinh ngạc cũng không rời khỏi tôi.
Keng!
– Cô bé, chỉ có thế thôi sao?
Keng!
– Hừ, câu nói đó của tôi mới đúng.

Sau đó, không khí giữa chúng tôi bắt đầu im lặng đi, chỉ còn tiếng Chise và ông chú kia vẫn chơi trò quần nhau của mình.

Từ tính cách của Chise, tôi có cảm giác cô ấy chẳng qua chỉ là đang thích thú trong việc so kiếm mà thôi, chứ còn chuyện dạy cho ông chú kia một bài học, chắc chẳng có đâu.
Vài giây đối mắt nhau trôi qua thật nhanh, hai cô bé đồng thời nhìn nhau rồi cùng bước nhẹ vài bước sang bên.

Trước hành động đó của hai cô bé, tôi cũng vô thức đưa mắt quay mặt theo.
Sau đó, với việc làm quá rõ ràng của tôi, hai cô bé liền trừng mắt lên nhìn nhau.
– Cô ta đúng là thấy chúng ta.
Cô bé quỷ tộc liền xác định tôi bằng bộ kinh hãi.
– Cô ta là cái quái gì vậy? Để mình xem thử…eh…
Trong khi đó, cô bé con người lại nửa tò mò nhìn tôi.

Sau đấy không lâu, tôi cảm giác như mình bị nhìn lén.

Một cảm giác hết sức chân thật gần giống như việc tôi đang nhìn vào ký ức của Chise vậy.

Thế nhưng, cô bé ấy lại liền thốt lên và bịt miệng mình lại ngay tức khắc.
– Sao thế?
Cô bé quỷ tộc đã bất ngờ hỏi.

– Xin lỗi.

Chúng ta đi thôi.
Nhưng thay vì tiếp tục trò chuyện, cô bé con người lại đưa tay kéo lấy cô gái quỷ tộc kia cuối đầu nhẹ xin lỗi với tôi một cái rồi bước đi như đang bỏ chạy sâu vào bên trong Hầm ngục, mặc cho tôi vẫn còn đang nhìn.

Tôi đã có ý định chặn cả hai lại vì cảm thấy hơi tò mò, nhưng với việc cô bé đó đã xin lỗi và chúng tôi cũng không quen nhau, cũng không xúc phạm đến nhau, nên tôi đã không đi mà chỉ nhìn cả hai cho đến khi biến mất ở một ngỏ quẹo.

Với câu hỏi “hai người họ là sao?” Trong đầu mình.
===
Như Lilianna đang nghĩ, Lina thật sự đã cố dẫn Rone chạy khỏi cô.

12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.